Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh - Bát Gia Đảng - Chương 176
Người xưa có câu, chuẩn bị dưới sân khấu mười năm, lên sân khấu được một phút, dùng để hình dung rằng các diễn viên cần phải kiên trì tôi luyện lâu dài mới có thể lên sân khấu vài phút, nhận được tràng vỗ tay của khán giả.
Đào Mộ nhận bộ phim 《 Hắc Bạch 》 này, tuy không chuẩn bị lâu tận mười năm lâu, nhưng cũng huấn luyện đến mấy tháng, hơn nữa còn có bản lĩnh võ thuật mười năm, nên trong giờ khắc, cậu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Bởi vì đây là cảnh quay Chu Viễn Đình đấu súng ở bến tàu, có lẽ khoảng 40 giây gì đó. Đạo diễn Từ vốn muốn quay theo phương pháp thông thường, đó là dùng nhiều màn ảnh cận cảnh để tô đậm sức chiến đấu của Chu Viễn Đình.
Tuy nhiên, sau khi Đào Mộ thể hiện tài năng hành động đáng kinh ngạc của mình, đạo diễn Từ thay đổi suy nghĩ. Hắn muốn thay đổi phương pháp quay trước đây, chọn quay một màn ảnh dài trong một lần quay. Cố gắng để khán giả cảm nhận được cảm giác sung sướng tràn trề, sảng khoái đến đỉnh điểm.
Ý tưởng của đạo diễn Từ rất tuyệt. Nhưng phương pháp quay từ đầu đến cuối chỉ trong một lần đặt ra yêu cầu rất cao đối với Đào Mộ, ngoài ra còn phải điều hành các khía cạnh và sự phối hợp của các diễn viên quần chúng, tất cả đều yêu cầu sự phối hợp cực cao.
Quá trình diễn tập bước đi trước khi bắt đầu quay kéo dài hơn nửa tiếng. Cũng may mùa hè ngày dài đêm ngắn, Đào Mộ vẫn còn mấy tiếng để quay.
Cảnh này kể về Chu Viễn Đình đi theo đại lão hắc bang chuẩn bị nhập cư trái phép đến Đông Nam Á, kết quả ở bến tàu, đại lão hắc bang nhận được tin, nhóm bọn họ đang bị cảnh sát bao vây, hai bên sống mái với nhau trên bến tàu. Các thùng hàng lớn trên bến tàu là nơi trú ẩn tốt nhất.
Nhiệm vụ mà Đào Mộ cần phải hoàn thành trong cảnh quay này là lập tức trốn vào bến tàu khi phát hiện cảnh sát, sử dụng các thùng hàng lớn để che chắn, ngắm bắn cảnh sát.
Đạo diễn Từ để ống kính nhắm thẳng vào Đào Mộ, không ngừng theo dõi các động tác mang tính chiến thuật của Đào Mộ, thỉnh thường đẩy ống kính lên để quay cận cảnh, sau đó lại kéo ống kính về để quay toàn thân Đào Mộ.
Trong ống kính, Đào Mộ đang cầm khẩu súng Glock 17, vẻ mặt vô cảm trốn đằng sau thùng hàng, bắn vào đầu viên cảnh sát.
Tiếng súng vang lên thu hút sự chú ý của các cảnh sát khác, bọn họ nhanh chóng chạy về phía tiếng súng của Chu Viễn Đình. Chu Viễn Đình mặt vô cảm nhảy lên thùng hàng —— động tác vô cùng tiêu chuẩn, đẹp như parkour*. Sau đó cầm súng bằng cả hai tay, đứng trên thùng hàng ngắm bắn vài cảnh sát bên dưới. Sau vài phát súng, tiểu đội toàn diệt.
*Parkour (phát âm tiếng Pháp: [paʁkuʁ]) là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội.
Chu Viễn Đình nhảy xuống thùng hàng, lộn người để giảm bớt áp lực, quỳ một gối và chống tay phải khi đáp đất, nhanh chóng đánh trúng hai đặc cảnh đang chạy tới tiếp ứng. Sẵn tiện nhặt súng trường và băng đạn dự phòng. Sau đó trốn ra sau một thùng hàng khác.
Tiếp theo là một loạt các màn trình diễn đấu đơn cấp bậc sách giáo khoa kích thích đến mức khiến adrenalin* tăng cao. Mọi thao tác chiến thuật cực kỳ tiêu chuẩn, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai, từ ngắm bắn đến bắn liên thanh đến áp súng rồi đến một tay thay băng đạn, cầm súng tránh né, tìm nơi che chắn, các động tác chạy nhảy leo trèo gọn gàng đẹp mắt, không có chút cẩu thả nào, quan trọng nhất là dù Đào Mộ làm động tác nào thì tay cầm súng vẫn vững như bàn thạch, tựa như hoàn toàn không cảm nhận được độ giật mạnh mẽ của súng.
*Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.
Các huấn luyện viên đứng xem bên cạnh không khỏi lắc đầu cảm thán, thầm nghĩ dù ngày nào đó Đào Mộ không làm diễn viên nữa mà đổi nghề làm cảnh sát, ít nhất có một nửa cơ hội gia nhập đội Phi Hổ.
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cũng nhìn đến mức adrenalin tăng vọt. Chủ nghĩa hoàn hảo lại bùng phát, liên tục NG vài lần chỉ để chọn ra đoạn đẹp nhất rồi cắt nối biên tập. Thậm chí còn định mời đội ngũ sản xuất âm nhạc, nhằm tạo ra một bản nhạc nền phù hợp với phong cách cao trào của cảnh này.
Nhưng những ý tưởng này không liên quan gì đến Đào Mộ, đến khi đạo diễn Từ thật sự hô “Qua”, Đào Mộ cảm thấy vai mình đã đau đến chết lặng.
Để đạt được hiệu ứng chân thật, đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 đã dùng súng thật để quay cảnh đấu súng, chẳng qua là viên đạn không có đầu đạn, sau khi bắn ra chỉ có tia lửa và âm thanh. Mặc dù Đào Mộ đã được huấn luyện ở học viện cảnh sát mấy tháng, nhưng dù sao cậu cũng không phải là cảnh sát chân chính, không được huấn luyện chuyên môn, da thịt non mịn không thể chịu nổi việc bắn súng quá nhiều lần!
“Ư, đau, đau, đau.” Đào Mộ nhăn mặt kêu đau, một vai võ phụ có quan hệ tốt đưa một chai rượu trị trật khớp, Đào Mộ vừa tự mát xa vai vừa cười trêu ghẹo: “Bắn súng cả buổi chiều, thận tôi sắp hư rồi.”
Mọi người nghe vậy thì bật cười, đạo diễn Từ mặt mày hồng hào đi tới, vốn định vỗ vai Đào Mộ để cổ vũ, nhưng khi thấy cánh tay sưng đỏ của Đào Mộ thì không dám vỗ, chỉ có thể khen miệng: “Biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Kế tiếp cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
Cuộc đấu súng ở bến tàu là cao trào cuối phim, đồng thời cũng là cảnh được dàn dựng hoành tráng nhất toàn bộ phim. Nhưng dù sao nhân vật chính cũng là Nghiêm Thịnh và Chu Ngạn Thanh, Đào mộ là nhân vật phụ nên không có nhiều suất diễn lắm, sau khi quay xong có thể nghỉ ngơi vài ngày. Sau đó đợi quay bổ sung cảnh Chu Viễn Đình và đại lão hắc bang ngồi thuyền rời đi, bộ phim đóng máy.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh và Chu Ngạn Thanh rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải xuất thân từ võ thế. Mà trong bộ phim này, có rất nhiều cảnh đấu súng đòi hỏi diễn viên phải tự lên sân, đạo diễn Từ luôn cố gắng để quay tốt hơn, vả lại còn phải điều chỉnh diễn viên quần chúng. Có lẽ cảnh này phải quay ít nhất hai ba ngày mới xong.
Nói cách khác, Đào Mộ có thể nghỉ ngơi hai đến ba ngày, không cần tới đoàn phim.
Đây chắc chắn là một tin tốt.
Đúng lúc Đào Mộ có thể dẫn cha Diệu, cha Tiểu Tề và Tống lão gia tử đi tham quan Hương Thành.
—— Không sai, ba người Lưu Diệu bay tới Hương Thành chúc mừng sinh nhật cho Đào Mộ, từ đó đến nay vẫn chưa trở về.
Lưu Diệu lo cho chuyện làm ăn của Dạ Sắc, vốn định về sau sinh nhật của Đào Mộ. Kết quả khi Mạnh Tề đi ăn thì vô tình kết bạn với vị lãnh đạo nào đó của đài truyền hình Hương Thành, khi hai người trò chuyện với nhau, vô tình than thở về hiện trạng phim ảnh Hương Thành —— trên cơ bản là những bộ phim được giới phê bình khen ngợi nhưng ít người mua vé đi xem. Đối phương nói phim truyền hình do đài truyền hình sản xuất chỉ có thể phát vài lần rồi bị áp dưới đáy hòm, không giống như các trang web video có thể phát đi phát lại nhiều lần. Hơn nữa rất nhiều trang web video ở nội địa hoàn toàn không chú trọng đến bản quyền, trực tiếp tung ra nhiều đĩa lậu, có rất nhiều phim nhựa và phim truyền hình Hương Thành nổi tiếng ở nội địa, nhưng Hương Thành lại không thu được chút tiền lời nào.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Đào Mộ đã giao quyền quản lý web Phi Tấn và web bullet screen cho Mạnh Tề, để không khiến nhóc con nhà mình thất vọng, Mạnh Tề luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để phát triển hai trang web này. Cách duy nhất và dễ nhất mà hắn nghĩ đến là mua bản quyền phát sóng các bộ phim truyền hình kinh điển khác nhau để thu hút dân mạng đến xem, nuôi dưỡng thói quen của dân mạng. Sau đó sử dụng phương pháp chèn quảng cáo để kiếm lợi nhuận và duy trì hoạt động bình thường của trang web.
Trước đó, Đào Mộ đã ra mặt ký kết một loạt thỏa thuận với công ty điện ảnh và đài truyền hình nội địa về quyền phát sóng. Các tác phẩm kinh điển ở nội địa cơ bản đã bị web bullet screen càn quét sạch sẽ. Bây giờ đến Hương Thành, Mạnh Tề định nhân cơ hội này tiếp xúc với đài truyền hình và các công ty điện ảnh Hương Thành, xem xem có thể mua bản quyền phát sóng vài bộ phim truyền hình và điện ảnh Hương Thành hay không. Đến lúc đó, Hương Thành có thể thu được một ít lợi nhuận, web bullet screen cũng có thể làm phong phú nguồn phim.
Hai bên ăn nhịp với nhau. Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Tề ở lại Hương Thành, liên tục thảo luận những vấn đề hợp tác cụ thể, hắn cũng tuyển dụng nhân viên bộ phận đầu tư và mua sắm cho web Phi Tấn ở đây.
Sau hơn một tuần trao đổi, cuối cùng hai bên đã quyết định, web bullet screen bỏ vốn 3000 vạn để mua bản quyền phát sóng tất cả các bộ phim truyền hình dài tập từ đài truyền hình Hương Thành trong 5 năm, và thêm 5000 vạn để hợp tác với một số công ty điện ảnh khác, mua bản quyền phát sóng phim điện ảnh 5 năm. Tuy nhiên hầu hết các bộ phim đều là từ trước năm 2004.
Khi Đào Mộ nhận được tin này, cậu kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Một mặt là bội phục kỹ năng đàm phán của Mạnh Tề, không ngờ lại có thể áp mức giá thấp như vậy. Mặt khác, cũng may là hiện nay vẫn chưa bước vào thời kỳ lạm phát, tiền vẫn có giá trị. Đương nhiên, cũng nhờ ơn cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008, toàn bộ nền kinh tế Hương Thành đều bị ảnh hưởng.
Suy thoái kinh tế, hơn nữa nội địa còn có những hạn chế đối với phim ảnh Hương Thành, thế nên đã khiến cuộc sống của các đài truyền hình và công ty điện ảnh gặp khó khăn. Mọi người đều muốn tăng thu giảm chi, nhưng trong số các công ty internet nội địa —— chính xác hơn là trang web video, chỉ có duy nhất web bullet screen là có nhu cầu và khả năng đàm phán mua bản quyền phát sóng phim với đài truyền hình và các công ty điện ảnh lớn ở Hương Thành.
Nếu không đồng ý đề nghị của web bullet screen, bọn họ sẽ phải chịu đựng thương nhân nội địa vi phạm bản quyền lợi dụng DVD lậu để kiếm nhiều lợi nhuận, còn bọn họ thì không kiếm được một đồng nào. Hoặc là đồng ý với đề nghị hợp tác của web bullet screen.
Khi người mua có lợi thế tuyệt đối và có quyền lên tiếng, dù đài truyền hình và các công ty điện ảnh Hương Thành không hài lòng về điều kiện thì cũng không làm gì được.
“Kiếm được tiền là tốt rồi, đó là vì web bullet screen chúng tôi tốt bụng, ủng hộ bản gốc, cổ vũ bản gốc. Rất nhiều trang web video và mạng xã hội nhỏ chỉ đăng tải các DVD bản lậu để nổi tiếng. Còn web bullet screen chúng tôi là mua bản quyền để phát sóng, sao có thể chịu đựng được những trang tamlinh247.com.vn đó giành lượt đăng ký người dùng với chúng tôi. Nếu vì chút chuyện này mà khởi tố bọn họ thì cũng không đáng.”
Vậy nên vừa tiêu tiền, còn phải chịu đựng người khác xâm phạm quyền lợi. Nghĩ theo một góc độ khác tức là tốn 8000 vạn để tìm sự bực tức. Đây cũng chính là Đào Mộ, là nhóc con nhà bọn họ, nếu đổi lại là người khác, Lưu Diệu chắc chắn không chỉ dùng một câu ngu ngốc để hình dung.
Nhớ lại anh Diệu năm đó, cũng là một nhân vật làm mưa làm gió từng lén mở tiệm video để đám đàn em có thêm kiến thức.
Do thời đại và nguồn lực có hạn, những người thuộc thế hệ Lưu Diệu Mạnh Tề toàn là xem đĩa lậu sách lậu. Bọn họ hoàn toàn không có cái gọi là ý thức bản quyền. Cũng chính Đào Mộ — người trùng sinh về, nhất quyết phải làm tốt về mặt bản quyền, nếu không thì Mạnh Tề đã dùng đĩa lậu để thu hút lượng truy cập.
Đào Mộ cười hì hì ôm lấy cha Tiểu Tề, vừa ân cần xoa bóp vai nịnh nọt cha Tiểu Tề, vừa chân thành khen ngợi ý thức bản quyền của cha Tiểu Tề.
“Con bớt lộn xộn đi.” Từ khi Đào Mộ bước vào, Mạnh Tề đã chú ý đến hình ảnh què quặt băng bó cánh tay của cậu: “Con sao vậy, quay phim đến tàn luôn à?”
“Không có, chỉ là độ giật của súng quá lớn, quay suốt buổi trưa, vai bị sưng. Nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.” Đào Mộ nói xong, hơi cử động bả vai: “Cha xem, không sao hết.”
Lưu Diệu hừ một tiếng, đứng dậy đi tới, vỗ vai Đào Mộ: “Tới đây, cha mát xa vai cho con.”
Đào Mộ rùng mình, dùng một giọng cực kỳ sợ hãi nói: “Cái này cũng không cần phải vậy đâu, đúng không?”
“Bớt nói nhảm đi.” Bàn tay to lớn của Lưu Diệu vỗ một cái, trực tiếp ấn Đào Mộ xuống sô pha. Ngay sau đó là tiếng gào thảm thiết như giết heo.
Nhưng tay nghề của cha Diệu vẫn khá tốt. Sau khi mát xa xong, Đào Mộ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sáng hôm sau thức dậy, vai không còn đau nữa.
Đào Mộ được nghỉ ba ngày, công việc của Mạnh Tề cũng vừa làm xong. Gia đình bốn người hoà thuận vui vẻ tận hưởng suốt ba ngày ở Hương Thành cùng với sự góp mặt của tài xế Lệ Khiếu Hằng. Năm người già đầu đi Disney chơi nguyên ngày, chơi những trò chơi được du khách đánh giá là chơi rất thoải mái.
Đến ngày thứ tư, Đào Mộ trở lại đoàn phim, quay bổ sung cảnh bỏ trốn mất dạng cùng đại lão hắc bang do Chu Ngạn Thanh sắm vai, đến đây bộ phim chính thức đóng máy.