Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh - Bát Gia Đảng - Chương 171
Có lẽ do gần đây cuộc sống tương đối suôn sẻ, nói cụ thể hơn là do có người chiều chuộng quá sẽ bất giác hành động ngạo kiều. Vì vậy ngay cả khi Đào Mộ nhận ra ý tốt của Lâm Dung An, cậu vẫn không thèm để ý tới hắn.
Nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không có chuyện này, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù khiến bản thân ấm ức thì Đào Mộ cũng sẽ lá mặt lá trái với họ Lâm, nhưng bây giờ cậu không nghĩ như vậy nữa. Cha Diệu nói rất đúng, cuộc sống ngắn ngủi, tiền có kiếm mãi cũng không đủ, vả lại kiếm tiền là để cuộc sống thoải mái hơn, bây giờ cậu không thiếu tiền, sao phải tự khiến bản thân khó chịu, kết phường buôn bán với kẻ thù kiếp trước?
Là ngại thời gian luyện tập quá ngắn hay ngại đóng phim không thú vị.
Chỉ là chuyện này còn liên quan đến Lệ Khiếu Hằng, dù Đào Mộ không muốn để ý đến Lâm Dung An, nhưng cậu không thể quyết định thay Lệ Khiếu Hằng, đành nói cho có lệ: “Tôi không rõ chuyện này lắm, tuy tôi là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, nhưng tôi không tham dự quản lý cụ thể trong công ty. Nếu Lâm gia có hứng thú hợp tác với Tư Bản Khiếu Hằng, vẫn nên trực tiếp trao đổi với Lệ tổng đi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================
“Ồ?” Lâm Dung An nhướng mày, nghiêng đầu đánh giá Đào Mộ, cười nói đầy hàm ý: “Tôi tưởng với quan hệ giữa Đào tổng và Lệ tổng, tôi tới tìm cậu sẽ dễ hơn chút chứ.”
Đào Mộ cảm thấy khó chịu vì giọng điệu quái gở của Lâm Dung An, kiếp trước cũng vậy, người này luôn nói chuyện không đứng đắn.
“Tôi và Lệ tổng có quan hệ gì không cần anh lo.” Đào Mộ mất kiên nhẫn nói: “Anh tới gây sự đúng không?”
“Đào tổng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là…” Lâm Dung An bỗng ngẩn ra, chỉ là cái gì?
Quan hệ giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, nói chính xác hơn là chuyện Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đến Hoàng Đại Tiên Từ thắp hương bái Phật cầu nhân duyên, những thế gia có nguồn tin tức nhạy bén ở Hương Thành đã hay tin này từ lâu. Lâm Dung An cũng có nghe thấy. Trước đây không thấy có gì không ổn, chỉ là bây giờ nhìn thấy Đào Mộ như vậy, đột nhiên có chút khó chịu.
Dựa vào cái gì Đào Mộ lại ở bên nhau với Lệ Khiếu Hằng? Chỉ vì Lệ Khiếu Hằng quen Đào Mộ sớm hơn hắn vài ngày sao?
Lâm Dung An biết xu hướng giới tính của mình, hắn cũng chưa từng giấu giếm. Thậm chí mấy tờ báo nhỏ Hương Thành cũng tỉnh thoảng đăng những vụ bê bối của Lâm Dung An ăn cả nam lẫn nữ, Lâm Dung An chưa bao giờ để ý đến, người Lâm gia cũng không hỏi đến. Ai cũng biết Lâm Dung An hiểu rõ bản thân hắn, bình thường chơi bời cho đã, đến lúc kết hôn cũng sẽ kết hôn.
Vì vậy Lâm Dung An hiểu lầm Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng cũng là loại quan hệ này, vừa là đối tác vừa là bạn giường. Dù sao hầu hết những người như bọn họ đều không có liêm sỉ.
Lâm Dung An chỉ là hâm mộ sự may mắn của hai người, bất kể Đào Mộ hay Lệ Khiếu Hằng, cả hai đều có ngoại hình vóc dáng và gia thế bối cảnh cực kỳ chất lượng. Nhất là Đào Mộ, khuôn mặt kia khỏi phải nói, vai rộng lưng hẹp eo thon chân dài mông vểnh, khi đứng yên đã đẹp, đến khi quay cảnh đánh diễn, có tư thế chiến đấu làm nền, vung đao quét chân, đẹp đến mức khiến người ta miệng đắng lưỡi khô. Lâm Dung An rất không có tiền đồ, nhìn đến nỗi có phản ứng.
“Cut!”
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi trước, cực kỳ hài lòng xem lại màn đánh diễn của Đào Mộ một lần.
Có lẽ vì trước đây Đào Mộ từng đóng vài bộ phim có liên quan đến võ hiệp, nên động tác đánh diễn của Đào Mộ hết sức đẹp mắt, nó duy trì tính chân thực của việc đánh từng quyền vào thịt, đồng thời vẫn có thể đi chuyển một cách lưu loát tự nhiên. Đặc biệt là khả năng xử lý biểu cảm và ánh mắt trong quá trình đánh nhau, kết hợp với kỹ năng chiến đấu của Đào Mộ, tác động thị giác quả thực không cần quá mạnh.
“Không tồi.” Đạo diễn Từ khẽ gật đầu. Sau khi xem lại cảnh đánh diễn của Đào Mộ lần nữa, mới bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Cũng chính là cảnh Đỗ Trạch lãnh cơm hộp.
Chuyên viên trang điểm đi lên dặm phấn cho Đỗ Trạch, rồi nhét một túi máu vào miệng hắn. Đỗ Trạch cực kỳ ghét bỏ cầm túi máu trên tay: “Lát rồi ngậm, toàn là máu gà, vừa tanh vừa thúi.”
Nói xong, còn bất an dặn Đào Mộ: “Lát cậu nhớ dẫn dắt tôi chút.”
Ý Đỗ Trạch là kêu Đào Mộ làm vai phụ cho hắn, tốt nhất cũng dẫn hắn nhập diễn để hắn có thể phát huy tốt hơn chút.
Đào Mộ hơi thở dốc. Cậu đã quay cảnh đánh diễn dưới ánh nắng chói chang suốt một buổi sáng, toàn là suất diễn có động tác kịch liệt. Vừa chạy vừa nhảy vừa chém người, còn phải chém sao cho đẹp, cho có cảm xúc, mệt muốn chết.
Tóc bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trán, càng khiến làn da Đào Mộ trắng như ngọc, hơn nữa còn là một viên ngọc thượng đẳng. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi và huyết tương*, những vết thương đỏ như máu do bị đao chém càng làm nổi bật làn da trắng nõn, cậu yếu ớt dựa vào bức tường trong góc đường, thế mà lại có một vẻ đẹp tàn bạo.
*Huyết tương: một thành phần chất lỏng màu vàng của máu chứa các tế bào máu của máu toàn phần ở trạng thái huyền phù. Nó là phần chất lỏng của máu mang các tế bào và protein đi khắp cơ thể và chiếm khoảng 55% tổng lượng máu của cơ thể.
Đào Mộ nóng đến mức phẩy phẩy cổ áo áo thun đã bị đạo cụ sư làm cho biến dạng, nhận chai nước mà trợ lý đưa qua, uống một hơi hơn nửa chai, số nước còn lại trực tiếp đổ lên đầu.
Mồ hôi hòa với nước lăn xuống, Đào Mộ híp mắt nhìn mặt trời.
“Tôi muốn đi tắm.” Đào Mộ liếm môi, cậu không có bệnh sạch sẽ, nhưng dù là một người luộm thuộm đến đâu, đứng lâu dưới cái nắng hơn 30 độ, ra nhiều mồ hôi như vậy, còn bị chuyên viên trang điểm tô tô vẽ vẽ huyết tương lên mặt cũng sẽ muốn đi tắm thôi.
Đỗ Trạch nhìn Đào Mộ gợi cảm đến kinh người, đột nhiên có hơi không biết nên nhìn vào đâu.
“Quay xong cảnh này là có thể ăn cơm.” Đỗ Trạch ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là không biết phải NG bao nhiêu lần.”
“Không sao, tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh, hai ta cố gắng một lần là qua, chết sớm đầu thai sớm.” Đào Mộ đưa tay vỗ vai Đỗ Trạch, nhưng lại quên mất chuyên viên trang điểm vừa bôi nửa túi huyết tương lên tay cậu, dấu bàn tay đo đỏ xuất hiện trên áo thun trắng của A Trạch, khiến chuyên viên trang điểm tức đến hét lên.
Đào Mộ chỉ có thể bày ra ánh mắt vô tội, buông tay ra, cậu thật sự không cố ý.
“Anh nên mặc áo sơ mi đen.” Đào Mộ cực kỳ mất hình tượng ngồi xổm ở góc tường, ngồi thẳng lưng duỗi một chân ra, một chân khác thì gập lại, cánh tay đặt lên đầu gối của cái chân đang gập lại: “Xã hội đen mà, phải mặc toàn màu đen, đạo cụ sư nghĩ sao thế không biết, lại để anh mặc áo thun trắng, khiến anh trông đen hơn.”
“Nhưng rất đẹp trai!”
Đang nói chuyện, trợ lý của Phương Nhược Đề bưng một hộp thanh long ướp lạnh đến cho Đào Mộ: “Chị Phương cho cậu.”
“Hả?” Đỗ Trạch híp mắt nhìn Đào Mộ, muốn hỏi Đào Mộ thân thiết với Phương Nhược Đề như vậy từ khi nào, nhưng Đào Mộ không cho hắn cơ hội hỏi, cậu giơ thanh long lên hỏi: “Anh ăn không?”
“Ăn!” Đỗ Trạch suy nghĩ một chút, lười hỏi, dù sao thân phận của Đào Mộ khác với diễn viên bọn họ, người ta có vầng sáng nhà tư bản, không thấy đến cả tiểu công tử Lâm gia cũng đang canh ở phim trường chờ nịnh bợ sao, huống chi đám diễn viên bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Phương Nhược Đề bày tỏ thiện chí, các trợ lý của nghệ sĩ khác cũng nhân giờ giải lao, tổ đạo cụ đang sắp xếp bối cảnh, lần lượt trao ấm áp —— trao lạnh lẽo. Trợ lý của Chu Ngạn Thanh đưa một cây quạt nhỏ tới, trợ lý của Vương Cẩm Sinh đưa một chén tương đậu lạnh tới, trợ lý của La Đạt Minh đưa một ly nước ô mai do chính La Đạt Minh nấu tới, thậm chí ngay cả người đại diện của Nghiêm Thịnh cũng chạy góc tường, thảo luận chuyện sao chép kinh Phật tâm đắc với Đào Mộ.
Tằng Ích Hành nhận được điện thoại của trợ lý Nghiêm Thịnh nên mới đến đây, hắn không ngờ một người trưởng thành đáng tin như Nghiêm Thịnh lại gây rắc rối lớn như vậy vì Thẩm Dục, còn dám đình công uy hiếp đạo diễn.
Tằng Ích Hành lập tức chạy đến đoàn phim, nhận lỗi trước mặt đạo diễn Từ, trực tiếp nói Nghiêm Thịnh trúng tà, bảo đạo diễn Từ đừng so đo với hắn.
Đạo diễn Từ thật sự không so đo, nếu chuyện của Nghiêm Thịnh diễn ra vào lúc khác, dù ngoài mặt đạo diễn Từ không nói nhưng trong lòng cũng sẽ có chút khúc mắc. Nhưng tình huống hôm nay đã khác, ai bảo Nghiêm Thịnh vừa làm ầm ĩ cầu xin giúp Thẩm Dục, Thẩm Dục đã lập tức dẫn công tử Lâm gia đến chống lưng.
Sau cái vả mặt bôm bốp này, đạo diễn Từ không những không tức giận với Nghiêm Thịnh, thậm chí còn đồng tình thương hại hắn.
Chỉ là loại cảm xúc thầm kín này không cần thiết phải nói ra.
Dù vậy, Tằng Ích Hành vẫn cảm thấy cực kỳ đau đầu, vừa quở trách Nghiêm Thịnh một trận xong là lập tức tới tìm Đào Mộ xin cách trừ tà hay, ai biểu mỗi lần Đào Mộ đối phó với Thẩm Dục luôn luôn thuận lợi làm chi!
“Nếu thật sự không được, ngài cho tôi mượn một bức ảnh của ngài nha, tôi sẽ để nó vào ví của A Thịnh để trừ tà.”
“Tôi còn đang làm biện pháp tránh thai* đó!” Đào Mộ tức giận lườm Tằng Ích Hành một cái. Người ta là CP tình yêu đích thực, bất khả chiến bại đó, nhét ảnh của cậu vào ví có ích gì.
*Tác giả để là 避孕, là tránh thai.
Dù Nghiêm Thịnh không ngại nhưng cậu thì có, chưa kể Thẩm Dục là cái túi khóc, đến lúc đó sẽ hóa thành thuốc cao bôi trên da chó, ngày nào cũng quấn lấy cậu khóc lóc kể lể!
“Tôi cũng là bị ép đến không còn cách nào khác, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.” Tằng Ích Hành cười nịnh nọt, giải thích: “Đào tổng xin đừng để ý, tôi thật sự không có ý châm ngòi ly gián, bôi nhọ ngài.”
Đào Mộ hầm hừ uống một hớp ô mai, không chú ý đến trong góc phim trường, Thẩm Dục đang nhìn cậu với vẻ mặt hâm mộ.
Cho dù đầu óc của bông hoa trắng này không hoạt động tốt, nhưng lúc này cũng có thể nhận ra cả đoàn phim đều không thích hắn. Hắn ngồi ở phim trường cả một buổi sáng nhưng không ai nói gì với hắn, ngay cả Nghiêm Thịnh luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn cũng phớt lờ hắn. Lúc Nghiêm Thịnh không có suất diễn, thà chui vào xe bảo mẫu học thuộc lời thoại cũng không chịu nói với hắn câu nào. Hắn chủ động đi qua, Nghiêm đại ca vậy mà còn kêu trợ lý cản hắn lại.
Thẩm Dục có thể nhận thấy ánh mắt của cả đoàn phim lúc nhìn hắn có gì đó không đúng, nhưng hắn không biết mình đã làm sai cái gì, rõ ràng người suýt bị thương là hắn mà?
Thẩm Dục không được ai quan tâm đến nên rất buồn bã, còn Đào Mộ quay một buổi sáng, chỉ mới nghỉ ngơi vài phút mà đám người kia đã mang theo trái cây, đồ uống lạnh đến hỏi han ân cần cẩn thận tỉ mỉ. Thậm chí người đại diện của Nghiêm đại ca còn chạy đến góc tường trò chuyện với Đào Mộ, hai người vừa nói vừa cười.
So sánh xong, Thẩm Dục càng buồn bã cúi đầu, ôm chặt lấy bản thân, tủi thân đến muốn khóc.
Lâm Dung An đứng bên cạnh với vẻ thích thú. Một chốc thì nhìn Thẩm Dục, một chốc thì nhìn Đào Mộ. Hắn phát hiện, tính cách của Đào Mộ cũng không tệ, sở dĩ cậu bày ra vẻ lạnh lùng, từ chối người ngàn dặm, vậy cũng phải phân kiểu người.
Còn về tiêu chí phân kiểu người hả! Lâm Dung An bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Dục một cái.
Chú ý thấy Lâm Dung An nhìn mình chăm chú, Thẩm Dục bị ngó lơ cả buổi sáng như chó con gặp được người tốt bụng, hắn đi tới, dịu ngoan hỏi: “Lâm tam ca?”
Bởi vì Lâm Dung An được Lâm lão phu nhân kêu dẫn hắn đến phim trường, vì vậy Thẩm Dục sinh ra chút tin tưởng với Lâm Dung An.
Lâm Dung An nhìn Thẩm Dục gặp ai cũng kêu là anh, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Nếu con báo hoa hoang dã có móng vuốt cực kỳ sắc bén kia cũng dễ thông đồng như con mèo hoa được nuôi trong nhà trước mắt này thì tốt rồi, nhưng nghĩ lại thì, nếu quá dễ thông đồng, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, không có chút tính khí nào thì không có tính khiêu chiến gì cả.
Lâm Dung An tiếc nuối đè nén tâm tư đang ngo ngoe rục rịch, đáng tiếc Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đang mặn nồng, nếu bây giờ hắn ra tay, chỉ sợ sẽ đắc tội Lệ Khiếu Hằng. Không bằng đợi thêm một hai năm nữa, hắn không tin với thân phận địa vị của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, chẳng lẽ bọn họ có thể dính với nhau mãi mãi?