Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn - Cúc Trường Đại Nhân - Chương 45
Chương 45 Lễ Chúc Nhân (15)
Đêm nay “tình nguyện viên xuất sắc” ngẫu nhiên đến ký túc xá 103 của lão Vu và Hạ Duy, vì thế Trì Nam Diệp Thường đổi phòng với hai người.
Hạ Duy như ý nguyện ngủ trên giường Diệp Thường, nhưng bởi vì làm việc quá sức hắn lại sốt lên, giờ phút này mơ mơ màng màng cuốn chăn Diệp Thường ồn ào: “Chú ơi, cháu luôn có dự cảm không tốt, tối nay…”
“Đừng cho tôi cái mỏ quạ đen.” Lão Vu cầm hộp thuốc hạ sốt chống viêm từ Trì Nam, hốt nhiên nhét mạnh thuốc vào miệng hắn đổ nước chặn lời vô nghĩa, “Mau ngủ đi, sau khi trời sáng có thể sẽ tỉnh khỏi cơn ác mộng.”
Đêm cuối cùng của phó bản luôn là khó khăn nhất, tất cả mọi người cầu nguyện sau nơi bình minh, những cái bóng bị họ nhốt trong phòng triển lãm sẽ chết đói vì không có nguồn sáng.
Nhưng nói đến cùng không có nắm chắc trăm phần trăm chính là đang đánh cược, đánh cược tám cái mạng còn lại của người mộng du bọn họ.
Chờ đợi khiến thời gian trở nên giày vò dị thường, đêm nay Ngô Dĩnh mất ngủ.
Bây giờ cô nằm trằn trọc trên giường của mình.
Tuy rằng khăn trải giường một lần nữa thay đổi, nhưng tối hôm qua trao đổi ký túc xá, hai chàng trai 101 ở ngay chỗ này, Ngô Dĩnh người này trời sinh có chút mâu thuẫn đối với con trai, chỉ cần vừa nghĩ đến phòng mình từng có con trai ở, sinh lý của cô đã cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cũng không có cách nào khác, cô biết hai chàng trai 101 cũng là vì giúp các cô…
Ngô Dĩnh nhẹ nhàng thở dài, lại xoay người, cả căn phòng ký túc xá cửa sổ đều bị băng dính bông vải phong kín, trong phòng không có một chút ánh sáng.
Kỳ thật Ngô Dĩnh sợ tối nhất, từ nhỏ đến lớn đều phải bật đèn ngủ nhỏ mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng cơn ác mộng này vốn đặc thù, nguồn sáng tương đương với nguồn nguy hiểm, cho nên cô đành phải đè nén nỗi sợ hãi của mình xuống.
Cô sợ bóng tối, cũng sợ kín mít, loại hoàn cảnh hoàn toàn tăm tối lại bịt kín này làm cho cô bất an muôn phần.
Cô mất ngủ hai ngày hai đêm.
“Sâm Sâm? Cậu ngủ rồi hở?” Cô quay lại, nhẹ giọng hỏi bạn cùng phòng trong bóng tối.
“Sâm Sâm, cậu có thể nói chuyện chút với tôi không? Tôi không thể ngủ được.”
Đới Sâm Sâm ngủ rất ngon, ngoài tiếng thở đồng đều thì cũng không trả lời cô.
Ngô Dĩnh cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất tiếng hít thở của đối phương nhắc nhở cô, trong căn phòng tối đen như mực này cũng không phải có một mình cô.
“Thật ra tôi sợ tối nhất, nhưng vẫn không dám nói, cảm thấy mất mặt…”
“Sợ bóng tối, sợ không gian kín, sợ chỉ có một mình mình, trách tôi nhát gan…”
“Cậu nói xem, có phải cư dân thị trấn Chúc Nhân cũng sợ bóng tối không, cho nên mới ngày đêm không ngừng thắp nến…”
“Ài, bọn họ chỉ muốn biến chúng ta thành người nên, dùng chúng ta hoàn thành lễ Chúc Nhân mà thôi… Là tôi nghĩ quá lãng mạn…”
Lúc Ngô Dĩnh ngủ không được sẽ thần kinh lẩm bẩm, thanh âm rất thấp, không đến mức đánh thức bạn cùng phòng chung sống, chỉ dùng để đối thoại với bản thân, tán gẫu an ủi.
“Không biết hôm nay chúng ta phá tường, có thể thành công ngăn cản lễ Chúc Nhân không, tuy rằng hiện tại suy nghĩ lung tung những thứ này cũng vô dụng…” Giọng nói lẩm bẩm của cô dần thấp xuống, còn nằm nghiêng trên giường cuộn chân, “Không biết quá trình sáp hóa có đau không, tôi sợ đau, sợ hơn cả chết.”
“Tôi đã tưởng tượng qua, nếu có một ngày tôi không thể không chết, vậy nhất định phải lựa chọn phương pháp tử vong không đau nhất, hai mắt nhắm lại là xong hết.”
“Quên đi, nói những chuyện xui xẻo làm gì, phi phi.”
Ngô Dĩnh thở dài, vừa định nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác có một tia sáng từ phía đỉnh đầu rọi đến.
Bởi vì lâu ngày ở trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay, một đường ánh sáng này liền có vẻ đặc biệt chói mắt, trong nháy mắt bắt được toàn bộ lực chú ý của cô.
Cô vội vàng cảnh giác ngồi dậy, nhanh chóng nhìn về phía ánh sáng, nhưng phía trước một mảnh tối tăm, căn bản không tìm được tung tích ánh sáng.
Chẳng lẽ là do mình sợ tối nên sinh ra ảo giác sao?
Ngô Dĩnh dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng kia, nếu như cô nhớ không lầm, vừa rồi vị trí ánh sáng hiện lên hẳn là ở cửa.
Là ai bị giấu bên ngoài cửa sao? Lúc trước cô còn lẩm bẩm dong dài song giờ phút này bởi vì thần kinh căng thẳng, thế nhưng không phát ra được tí thanh âm nào.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm hơn mười giây, ngoại trừ bóng tôi ra cái gì cũng không có, Ngô Dĩnh càng thêm khẳng định bản thân xuất hiện ảo giác.
Quả nhiên nghỉ ngơi không tốt ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo, dễ xuất hiện phán đoán sai lầm…
Ngay khi cô định tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, tia sáng quái dị kia lại xuất hiện một lần nữa!
Bả vai Ngô Dĩnh lập tức căng thẳng, trái tim chợt đập thình thịch vọt lên cổ họng: “… Ai… Ai ở đó?”
Thanh âm của cô lại giống như rơi vào một vùng đầm lầy lầy lội bẩn thỉu, chậm rãi lưu lạc biến mất, không chờ đợi được bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Trong khi đó, ánh sáng rò rỉ từ khe cửa mở rộng từng chút một, từ một đường ti đến cả mảnh, tràn vào phòng như nước.
“Rốt cuộc là ai? Sâm Sâm, Sâm Sâm mau tỉnh lại, ngoài cửa không đúng! “Ngô Dĩnh bắt đầu lớn tiếng gọi bạn cùng phòng.
Nhưng chuyện kì dị đã xảy ra, Đới Sâm Sâm mắt điếc tai ngơ vẫn ngủ say như trước.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Đới Sâm Sâm, còn có thanh âm trái tim Ngô Dĩnh đập thình thịch.
Ngô Dĩnh cắn răng, chân trần đi xuống giường, nương theo ánh sáng khe cửa mò mẫm đi đến bên giường Đới Sâm Sâm: “Sâm Sâm mau tỉnh lại!”
Nhưng mặc cho cô kéo rồi túm, thậm chí tát một cái lên má Đới Sâm Sâm, đối phương vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ngô Dĩnh coi như có chút kinh nghiệm cảm thấy bất thường, cô rõ ràng bản thân đang chìm sâu vào nguy cơ không biết, trước mắt chỉ có thể tự cứu mình!
Cô ép buộc mình mau chóng tỉnh táo lại, nhưng hô hấp rối loạn không thể ổn định nhịp điệu nữa, cô gần như rách cắn môi mới nhớ tới —— Đới Sâm Sâm có giấu vũ khí!
Không ai biết điều đó ngoại trừ Đới Sâm Sâm và cô ấy, vũ khí bí mật giống như bùa giữ mạng của họ…
Ngô Dĩnh đẩy Đới Sâm Sâm đang ngủ say ra, luống cuống tay chân lục lọi tìm kiếm trên giường cô.
Trong chốc lát, cô lấy một khẩu súng lục đặt dưới gối ra.
Ngô Dĩnh nắm chặt khẩu súng lục, run rẩy giơ tay lên nốt sấp, giơ khẩu súng lục lên về phía ánh sáng dần dần mở rộng, làm ra động tác bóp cò: “Ai? Không nói câu nào tôi sẽ nổ súng.”
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm khe cửa càng lúc càng lớn, theo tiếng động kẽo kẹt kẽo kẹt, ánh sáng cũng càng ngày càng chói mắt, cô chớp chớp mắt vài cái, tuyến lệ bị ánh sáng mạnh kích thích không ngừng tiết ra chất lỏng.
Ánh sáng đang tới gần cô, cái bóng lờ mờ lắc qua lắc lại, giống như là quái vật đang cầm nến tuần tra đêm, đương thừa dịp đêm khuya ngủ say, lặng yên không một tiếng động lẻn vào ký túc xá của cô.
“Xin mày dừng lại, mặc kệ mày là ai, tới gần thêm bước nữa tao sẽ nổ súng!” Ngô Dĩnh phát ra uy hiếp cuối cùng.
Không may, vị khách không mời cầm nguồn sáng tới gần đã phớt lờ uy hiếp của cô.
Tay Ngô Dĩnh run rẩy quá chừng, gần như không thể nào cầm vững khẩu súng trong tay, cô chưa từng bắn súng… Cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nổ súng bắn ai… Nhưng cô không thể đợi lâu thêm nữa… Chờ ánh sáng bao trùm cô sẽ bị sáp hóa!
3, 2, 1––
Trong khoảnh khắc bóp cò Ngô Dĩnh nhắm hai mắt lại, nhưng cô cũng chẳng nghe được kinh hô trong dự liệu, yên lặng trong phòng tựa như không bởi vì cô nã đạn mà xảy ra bất kỳ thay đổi gì.
Nếu không phải trong nháy mắt đạn bắn ra, phản lực phía sau kích thích thần kinh cảm giác đau của cô, cô gần như sắp cho rằng vừa rồi mình không ấn cò súng, tất thảy đều là ảo giác…
Lặng yên không một tiếng động, giống như viên đạn bắn ra từ họng súng rơi vào vũng bùn.
Ánh sáng tiếp tục di chuyển về phía cô, Ngô Dĩnh điên cuồng bắn liên tiếp bốn phát, cổ họng tuyệt vọng phát ra tiếng sợ hãi: “Đừng tới đây a a a a!”
Cô không để ý, cái bóng giơ khẩu súng lục của mình chiếu trên tường ở đằng sau.
Cái bóng vi phạm nguyên lý quang học và kiến thức chung của con người, đang tự tiện chủ trương thay đổi phương hướng, chĩa đầu súng vào bụng Ngô Dĩnh——
“Bằng!”
Ngô Dĩnh co giật mạnh mẽ một chút, sau đó khom người che bụng bị đạn bắn xuyên qua, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, cô không thể tin quay đầu lại, giờ phút này cái bóng nằm ở trên tường của mình đang giơ súng lên, chĩa họng súng vào trán cô.
Ngô Dĩnh kinh hãi mở to hai mắt, nhưng sự kinh khủng khi bị đạn bắn xuyên hộp sọ trong tưởng tượng cũng không có giáng xuống, thay vào đó là một thanh âm quen thuộc ——
“Suỵt, đừng để cô ta chết nhanh như vậy, tôi cần cô ta giúp tôi truyền đạt một số tin tức quan trọng cho nhóm tình nguyện viên.”
“Để cho vị tình nguyện viên đặc biệt kia đưa ra quyết định cuối cùng.”
*
Đới Sâm Sâm mơ thấy một giấc mơ, trong mơ Ngô Dĩnh vẫn luôn gọi tên cô, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ ràng lắm.
Trong mơ hình như còn có tiếng súng liên tiếp vang lên, nhưng cô bị nhốt trong mê cung kì lạ không ra được, cũng không có cách xác nhận nguồn gốc của tiếng súng.
Mãi đến 4 giờ sáng, Đới Sâm Sâm mới tỉnh lại từ những giấc mơ kì dị liên tiếp.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp của cô thì không có âm thanh gì, Đới Sâm Sâm cũng không nghĩ nhiều, trằn trọc vài cái chuẩn bị ngủ lại.
Nhưng ngay khi ý thức của cô đã có phần mơ hồ, đột nhiên bị một trận gió thổi từ hành lang đánh thức.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đã khóa chết, không thể có gió lùa vào!
Đới Sâm Sâm tự dưng bật dậy khỏi giường: “Ngô Dĩnh, cậu tỉnh mau! Ngô Dĩnh?”
Ngoài dự liệu của cô, Ngô Dĩnh ngủ luôn luôn rất cảnh giác vẫn chưa đáp lại, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có… Sự im lặng bất thường làm dấy lên hồi chuông báo động trong lòng Đới Sâm Sâm.
“Ngô Dĩnh?”
Cô sờ được điện thoại di động đặt ở bên gối, cũng bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp mở đèn pin chiếu về phía giường Ngô Dĩnh, nhưng mặc cho cô xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, trên giường trống rỗng không một bóng người, Ngô Dĩnh biến mất.
Nếp gấp của chăn và ga trải giường hiển nhiên là có dấu vết có người ngủ, nhưng Ngô Dĩnh giống như hai chàng trai 107 kia, biến mất không dấu vết trong ký túc xá đêm khuya.
Cô lập tức mò mẫm dưới gối tìm một lần, khẩu súng vẫn mang theo bên cạnh cũng biến mất tiêu.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…?
Đới Sâm Sâm lấy ra dao quân dụng Thụy Sĩ làm vật thay thế cho súng, giơ đèn pin đi về phía cửa, cô cảm thấy vô cùng châm chọc, một mặt rõ ràng trong phó bản này ánh sáng là nguồn nguy hiểm, mặt khác cô là con người lại phải dựa vào ánh sáng tìm người… Nhưng tại sao Ngô Dĩnh chẳng nói chẳng rằng đã mất tiêu đây?
Ngô Dĩnh tuyệt đối không phải là người không nói một tiếng đơn độc hành động, có manh mối gì mới nhất định sẽ nói cho cô biết, trừ khi…
Đái Sâm Sâm tận lực đuổi ý tưởng khủng bố ra khỏi đầu mình, khoảnh khắc cô nắm lấy tay nắm cửa, sắc mặt cứng lại, cửa không khóa… Khép hờ…
Cô đẩy cửa ra, tiếng động kẽo kẹt lan tràn trong hành lang đen nhánh, để da đầu ai nghe tê dại.
“Ngô Dĩnh? Cậu đang ở đâu? Nghe được trả lời tôi,” Đái Sâm Sâm cẩn thận giơ đèn pin rọi xung quanh, “Nếu cậu không thể nói chuyện, phát ra một chút động tĩnh cũng được, tôi sẽ đi tìm cậu.”
Cô là người mộng du có kinh nghiệm, biết trong phó bản có rất nhiều tình huống cực đoan, sẽ khiến nạn nhân rơi vào tình cảnh không thể lên tiếng cầu cứu.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, tiếng thịch thịch thịch vang lên trong hành lang tối tăm.
Thịch thịch thịch, thanh âm nặng nề quái dị, giống như ai dùng hộp sọ gõ cửa sắt.
Nếu cô đoán không sai, âm thanh là từ 103, cũng chính là từ hướng ký túc xá của lão Vu và Hạ Duy truyền đến.
Thịch thịch thịch thịch.
Đới Sâm Sâm chuyển đèn pin về phía 103, dưới chùm ánh sáng nhợt nhạt, từng cái gõ đập vào cửa phòng bằng sắt.
“Ngô Dĩnh!!”
Đới Sâm Sâm điên cuồng xông tới, không cẩn thận, cô “ạch” giẫm trúng bãi máu trên mặt đất, hạt máu văng khắp nơi, vừa lúc văng vào trên mặt Ngô Dĩnh vàng vàng cứng ngắc, đã sáp hóa một nửa.
Máu chảy ra từ bụng cô ấy, theo thân thể sáp hoá của cô ấy ngưng lại. Đới Sâm Sâm đến gần xem, xác định bụng Ngô Dĩnh bị đạn bắn xuyên qua, mà tay trái chưa hoàn toàn sáp hóa của cô ấy, đang cứng ngắc nắm khẩu súng lục của thủ phạm kia.
“Sao lại thế này! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!” Đới Sâm Sâm gần như là nhào tới trước mặt Ngô Dĩnh, giọng điệu run rẩy hỏi.
Môi Ngô Dĩnh sáp hóa một nửa run rẩy vài cái, đáng tiếc đầu lưỡi của cô ấy đã hoàn toàn sáp hóa, không cách nào phát ra xíu âm thanh nào.
“Đừng gấp gáp, cậu từ từ nói cho tôi biết, đừng gấp gáp…” Đới Sâm Sâm đè nén bi thương cùng nước mắt, tận lực làm cho mình tỉnh táo lại đào bới chân tướng, thừa dịp Ngô Dĩnh còn lại một hơi thở cuối cùng.
Ngón trỏ tay phải ngô Dĩnh còn có thể nhúc nhích run rẩy, sau đó cô ấy nhúc nhích ngón tay dính máu viết trên mặt đất, từng nét từng nét, gian nan viết ra mấy dòng chữ ——
“Cái bóng Diệp Thường”
“Để tôi nói cho mọi người biết hắn muốn giết sạch…”.
Hô hấp Đái Sâm Sâm đình trệ, đồng tử đột nhiên co rụt lại, khiếp sợ nhìn chữ máu Ngô Dĩnh tận lực lưu lại ——
“Tất cả mọi người”
“Trước lễ Chúc Nhân”
“Tôi chỉ là người đầu tiên.”
“Giết Diệp….”
Cuối cùng chữ “Thường” kia, Ngô Dĩnh thật sự không có sức lực viết xuống, cô thống khổ rũ cánh tay xuống, dùng ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng cầu xin nhìn về phía Đới Sâm Sâm, môi điên cuồng run rẩy, tay trái cầm súng lục cũng run rẩy.
Đới Sâm Sâm không hiểu khẩu hình miệng, nhưng trong nháy mắt đó cô dường như hiểu được Ngô Dĩnh cật lực muốn biểu đạt từng câu từng chữ ——
Cô ấy nói, cầu xin cậu, nã súng bắn tôi một phát, đau quá.
Thật sự đau quá.