Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn - Cúc Trường Đại Nhân - Chương 43
Chương 43 Lễ Chúc Nhân (13)
Ánh mắt của cái bóng tràn ngập chờ mong hài hước.
Trì Nam cũng rất phù hợp với kỳ vọng của hắn, trong nháy mắt nhìn thấy mặt nạ đáy mắt hiện lên một tia luống cuống, nhưng cái bóng chưa kịp thưởng thức tận hứng, cảm xúc dao động của Trì Nam nhanh chóng bình ổn, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh: “Nhớ ra rồi.”
Y bình thản nói, từng bước đi về phía cái bóng.
Đối với sự bình tĩnh và hành động của y, cái bóng hơi bất ngờ, hơn nữa bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Cậu không có gì muốn hỏi à?”
Trì Nam dừng lại trước mặt hắn: “Tại sao cậu lại nói cho tôi biết thay cậu ấy?”
Cái bóng cong khóe môi như Diệp Thường: “Không phải ‘thay’ cậu ta, là tôi tự tiện chủ trương, cắt đứt đường lui của cậu ta.”
Trì Nam lạnh giọng ồ ồ: “Tại sao Diệp Thường lại làm như vậy?”
Cái bóng cười nhún nhún vai: “Cái này… Tôi nghĩ cậu đã tự mình hỏi tên đó.”
Trì Nam: “Ồ, vậy thì tôi quả thật không có gì để hỏi.”
Cái bóng hình như thất vọng rồi: “Cậu chắc chắn?”
Trì Nam cùng cái bóng nhìn nhau nửa giây, lại mở miệng nói: “Tôi có thể sờ mặt cậu không?”
Cái bóng có phần bất ngờ nhướng mày: “Tại sao?”
“Hơi tò mò, nếu như là chạm vào cái bóng, tôi sẽ không rơi nước mắt.”
Cái bóng mỉm cười: “Tất nhiên là có thể.”
Dứt lời, cái bóng rất phối hợp tháo mặt nạ quỷ trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt thuộc về Diệp Thường, Trì Nam cũng vươn tay ra.
Nhưng ngay trước khi đầu ngón tay y chạm vào làn da của cái bóng, y nhanh chóng xoay chuyển phương hướng, nhanh chóng cầm lấy chén trà trên bàn hắt về phía ngọn nến ở góc bàn!
Cái bóng còn chưa kịp biểu hiện vẻ kinh ngạc trên mặt, chỉ thấy ngọn lửa cọ cọ vài cái, dập tắt.
Căn phòng trở về hoàn toàn tối tăm, cái bóng cũng bị nhấn chìm trong bóng tối.
Trì Nam đứng yên trong bóng đêm một lát, sau đó đi về phía giường Diệp Thường, nhưng vừa mới đi được một nửa, cổ họng y đột nhiên căng lên, có một đôi cánh tay gắt gao siết chặt cổ y kéo y về phía sau, Trì Nam giãy giụa vài cái vô ích, sức lực và thân hình đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối, điệu bộ hắn nhào tới thật giống như đối phương nắm lấy một con gà con.
“Cậu thật sự nghĩ rằng dập nến có thể đối phó với tôi sao? Hả?”
Vẫn là giọng nói của Diệp Thường, nhưng Trì Nam cũng không vì hành động đụng chạm của hắn mà rơi nước mắt, hơn nữa trong lòng vang lên chuông báo động, cái bóng Diệp Thường đã tiến hóa đến mức không cần nguồn sáng cũng có thể hành động tự nhiên, đây đối với bọn họ mà nói là uy hiếp rất lớn.
“Khụ, khụ khụ…”
Trì Nam bị siết cổ họng không thể nói nên lời, cái bóng dán môi vào tai y, dùng giọng điệu tán tỉnh nói: “Tôi, muốn thân thể của cậu.”
“Khụ khụ…”
Theo oxy từng chút một bị rút cạn, mắt Trì Nam phiếm lệ, ý thức cũng dần dần rơi vào sương mù sâu thẳm, mãi đến khi một thanh âm y hệt vang lên bên tai ——
“Anh Nam tỉnh lại.”
Mí mắt Trì Nam nhảy không ngừng, hô hấp gấp gáp cũng trở nên nhẹ nhàng, lúc này đây y thật sự mở mắt ra.
Giờ phút này Diệp Thường đang ngồi bên giường y, nhìn y từ trên xuống dưới: “Anh gặp ác mộng rồi.”
Bởi vì thở dốc quá độ nên gương mặt Trì Nam hơi phiếm hồng, ngay cả đuôi mắt dính nước mắt cũng theo đó trở nên sinh động lại yếu ớt, lông mi y rung động vài cái, tựa như một con búp bê sứ nhỏ sắp vỡ vụn.
Y theo bản năng giật giật môi, nhưng trong mơ cổ họng bị bóp chặt không nói nên lời, Diệp Thường thấy thế vội vàng rót cho y một ly nước lạnh.
Trì Nam cũng thừa dịp lúc này cọ nước mắt trên mặt lên áo gối.
“Mơ thấy cái gì? Vừa rồi còn dùng ánh mắt kiểu đó nhìn em.” Diệp Thường đưa ly nước tới, dùng giọng điệu không phân biệt được nghiêm túc hay đùa giỡn nói.
“Cảm ơn.” Trì Nam nhấp một ngụm nước, lặng im mấy giây sau đó giương mắt nhìn Diệp Thường, “Ánh mắt gì?”
Cái nhíu mày của Diệp Thường nhỏ đến độ không thể phát hiện, nhạy cảm nhận ra sự khác thường: “Giống như bây giờ, có thù hằn cùng phòng bị.”
Trì Nam không lập tức tiếp lời, ừng ực uống sạch nước trong ly, Diệp Thường cũng không thúc giục y.
Một lúc lâu sau, Trì Nam mới mở miệng: “Vừa rồi tôi mơ thấy cái bóng của cậu, hắn tập kích tôi.”
“Cái gì?” Diệp Thường thành thạo thay đổi giọng điệu ngày xưa, có chút sốt ruột.
Trì Nam không chớp mắt nhìn cậu, dùng tay bóp cổ mình: “Tựa như vậy, bóp chặt tôi, hắn nói…”
Cổ họng của cậu trượt xuống, “Hắn nói… Muốn giết tôi.”
Trì Nam nói dối.
Sắc mặt Diệp Thường tái nhợt cụp mắt: “Thực xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi, đó là cái bóng bị dị hóa, không phải cậu.” Trì Nam nói.
Diệp Thường chợt bất đắc dĩ cười cười: “Xảy ra chuyện như này không biết nên nói cái gì, cho nên… Em xin lỗi.”
Trì Nam không nói chuyện, Diệp Thường lại hỏi, “Ngoại trừ tập kích anh, nó còn làm cái gì không?”
Trì Nam nhìn về phía đôi mắt Diệp Thường, y phát hiện, cách tròng kính y vẫn không thấy rõ vẻ mặt Diệp Thường.
“Hoặc là… Hắn còn nói gì nữa?” Diệp Thường lại xác nhận.
“Hắn nói, cậu vẫn luôn biết biện pháp đi ra khỏi thị trấn Chúc Nhân.” Trì Nam lại nói dối.
Diệp Thường rất rõ ràng sửng sốt một chút: “Em vẫn chưa xác định, chờ thời cơ đến, em sẽ nói cho anh biết.”
“Ừm.” Trì Nam cũng không truy tìm tận gốc.
“Còn nữa không?” Diệp Thường lại hỏi.
Trì Nam do dự giây lát, lắc đầu: “Không còn gì nữa.”
Trì Nam cho rằng y có thể phát hiện cảm giác như trút được gánh nặng trên mặt Diệp Thường, đáng tiếc không có.
Diệp Thường chỉ nặng nề nói: “Nếu bị cái bóng dị hóa có thể thông qua mộng cảnh làm tổn thương người mộng du, vậy thì rất nguy hiểm.”
“Ừm.”
“Anh Nam, nếu thật sự phải đi đến bước đó… Em hy vọng…” Thần sắc Diệp Thường chậm lại, cong khóe môi với Trì Nam, “Em hy vọng người giết em, là anh.”
Tầm mắt hai người cùng giao nhau, một lát sau, Trì Nam gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Đêm nay Trì Nam phá lệ mất ngủ, ngay cả chính y cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ “cái bóng” đeo mặt nạ quỷ, không xua đi được.
Trong ánh mắt “cái bóng”, lộ ra một chút màu đỏ hàm ý cảnh báo nguy hiểm.
Trì Nam nhớ rõ ánh mắt này, là đôi mắt đầu tiên y nhìn thấy sau khi phòng khách của căn cứ Bình Minh khôi phục ánh sáng, cũng là người y không cẩn thận đụng phải trong vũ hội cuối cùng của Hoàng Hôn.
Y nhớ rõ trên vũ hội hỗn loạn ồn ào, y ngược dòng người tìm kiếm bóng người Diệp Thường, cuối cùng lại được vị người tạo giấc mơ kia mời khiêu vũ.
Thế nên Diệp Thường… Phải nói người tạo giấc mơ kia, tại sao phải giả trang thành tân thủ làm học sinh học lớp 12, ở bên cạnh mình lãng phí thời gian đây?
Là công việc của cậu ấy không suôn sẽ? Hay là vì sở thích lạ đời? Nhưng tại sao lại cố tình chọn mình?
Trên người mình có thứ gì cậu ấy muốn ư?
Trước khi sự việc tiếp tục phát triển, y tạm thời không có ý định đánh rắn động cò, cũng có thể coi đối phương là đối tượng quan sát.
Trì Nam ngủ không được, lại không muốn tùy ý xoay người phát ra tiếng động, chỉ im lặng đặt tay lên vách tường.
Bởi vì cửa sổ và lỗ thông hơi đều bịt kín, không có một chút ánh sáng nào có thể xuyên qua, cái bóng trên tường tự nhiên cũng biến mất.
Trì Nam đối diện với một mảnh đen kịt, chơi với tịch mịch.
*
Ngày hôm sau, đáy mắt Trì Nam khó có được quầng thâm nhàn nhạt.
Diệp Thường khá bất ngờ dừng tầm mắt ở trên mặt y: “Không ngủ được sao?”
Trì Nam đầu tiên gật đầu, được một nửa lại lắc đầu: “Ngủ rất ngon.”
Diệp Thường giật mình: “Vậy là tốt rồi.”
Cách không đến nửa phút, cậu lại ngước mắt định hướng về phía Trì Nam: “Anh Nam, anh thật sự không có gì muốn nói với em sao?”
Trì Nam: “… Tạm thời không có.”
Diệp Thường cười khổ, không chút che giấu sự nhạy bén nhìn thấu đối phương: “Thật ra sau khi quen rồi, em đã cảm thấy anh rất không am hiểu việc che giấu cảm xúc.”
Môi Trì Nam mím thành một đường thẳng, một lúc lâu sau, vừa hạ quyết tâm định nói cái gì đó, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa dồn dập: “Hai người các cậu tối hôm qua có khỏe không?”
Là giọng của Lão Vu.
“Đều không sao.” Trì Nam nuốt lời muốn nói trở về, trả lời lão Vu.
Nói đoạn y đi mở cửa, “Tối hôm qua không xuất hiện nạn nhân mới chứ?”
Lão Vu lắc đầu: “105 tôi đã xác nhận qua, không sao cả, hai cô gái 109 kia ở ký túc xá các cậu cũng bình an qua một đêm, nhưng tình trạng của Hạ Duy không được tốt lắm, hình như cậu ta bị sốt cao.”
Trì Nam nhìn thời gian một chút, ngày hôm qua không khác biệt lắm cũng là lúc này, y giấu mảnh vỡ cánh tay trên tường bóng ma vào trong vali.
“Tôi đi xem Hạ Duy một chút đi.” Trì Nam nói.
Lão Vu gật đầu, hai người đương muốn đi về phía 103, thanh âm Diệp Thường đột nhiên từ phía sau vang lên: “Em còn có thể đi cùng không?”
Lão Vu có chút không lường được, bởi vì lúc trước Diệp Thường đều rất tự nhiên đi theo Trì Nam, tuyệt đối sẽ không nhiều lời hỏi xin phép.
Trì Nam cũng ngoài dự liệu của lão, rõ ràng do dự một chút, mới gật đầu nói: “Có thể.”
Trong lòng Lão Vu vi diệu, hạ thấp giọng hỏi Trì Nam: “Làm sao vậy? Hai người cãi nhau à? Mặt thối thế?”
Trì Nam sửng sốt một chút: “Ai?”
Lão Vu cười nhạo: “Ai? Cậu đó, viết hết chữ hung dữ lên mặt.”
Trì Nam mím môi: “À… Ngủ không ngon, tức giận khi rời giường.”
Hình như Hạ Duy bị sốt rất nặng, làn da đỏ như con tôm được luộc chín, nửa mặt còn bịt kín trong chăn, mê mẩn trừng mắt nói nhảm: “Sau này em tàn tật… Còn tìm anh trai nhỏ như thế nào nữa… Hu hu hu… Khuyết tật 0 rất không có thị trường…”
Lão Vu bất đắc dĩ lại thương tiếc nhìn cái tên luyến ái não sốt đến hồ đồ này, thở dài: “Được rồi, chỉ cần sống sót sẽ có anh trai nhỏ, sống càng lâu anh trai nhỏ càng nhiều, khiến những đối thủ cạnh tranh với cậu chịu chết là được.”
“Không chịu đâu… Các anh trai nhỏ không thích người tàn tật…”
“Vậy ai bảo cậu tàn tật, cậu tìm ai đi?” Lão Vu quen dùng phương thức trêu chọc để giảm bớt bầu không khí, lão len lén nhìn Diệp Thường bị lão đùa giỡn, phát hiện học bá lớp 12 bình thường luôn ôn hòa thích cười này, giờ phút này cũng căng thẳng.
Lão lập tức thức thời ngậm miệng lại, nhìn về phía Trì Nam: “Cậu cảm thấy chuyện gì xảy ra?”
Trì Nam: “Kiểm tra cánh tay của cậu ấy chưa?”
Lão Vu lắc đầu: “Sợ bị NPC ở đây phát giác, vẫn dùng băng gạc che, không dám mở ra xem.”
Trì Nam gật đầu: “Không ấy cởi ra chút đi?”
Lão vu hiểu ý, trực tiếp xốc chăn Hạ Duy lên, bóc từng lớp từng lớp băng gạc trên cánh tay hắn ra, khi cởi được một nửa, sắc mặt lão ngưng trọng: “Cái này… Tại sao lại như vậy…!”
Trên băng trắng chưa hoàn toàn buông lỏng loang lổ thấm vết máu, mùi hôi thối nhanh chóng tràn ngập, cứ như thứ băng vải bao bọc là cánh tay thối rữa.
“Có đau không?” Lão Vu nhíu mày, tạm thời dừng động tác hỏi Hạ Duy đang sốt đến hồ đồ.
Hạ Duy chỉ nhắm mắt lắc đầu: “Tay không đau, đầu đau.”
“Tay đã sớm… Không còn cảm giác nữa…” Hắn lại bổ sung một câu.
Tuy rằng hắn nói như vậy, lão Vu vẫn dùng động tác nhẹ nhàng tiếp tục tháo băng, mấy lớp băng gạc trọng cùng đã bị máu thấm ướt, cùng da thịt thối rữa dính vào nhau rất khó tách ra, trong nháy mắt xé ra phát ra tiếng ‘xẹt xẹt’ khiến da đầu người ta tê dại.
Khi vach đến lớp băng cuối cùng, thấy rõ tình trạng cánh tay của Hạ Duy, lão Vu hít một hơi khí lạnh, cảm giác trùng kích thị giác khiến cả người lão toát mồ hôi lạnh, bất giác dời mắt.
Trì Nam lại không chớp mắt nhìn, lông mày nhíu lại, bàn tay bị sáp hóa của Hạ Duy đã thối rữa.
Cả cánh tay nom như từng bị ngâm trong chất lỏng ăn mòn, lớp biểu bì mưng mủ máu thịt mơ hồ, bộ dáng nát bét gần như không nhìn ra là cánh tay người sống.
“Sao, làm sao vậy? Tay tôi làm sao…?” Hạ Duy sốt đến nỗi không mở được mắt, dĩ nhiên không nhìn thấy bộ dáng mưng mủ kinh khủng của cánh tay hắn, chỉ không ngừng rung mi hỏi thăm.
Lão Vu và Trì Nam trao đổi tầm mắt, vừa băng bó cánh tay cho Hạ Duy vừa nói dối: “Không bị gì, không đau là được.”
Hôm nay Diệp Thường vẫn không nói chuyện gì, giờ phút này lạnh nhạt đề nghị: “Chúng ta ra bên ngoài nói đi.”
Ba người từ 103 đi ra sau đó đóng cửa lại, hạ giọng trao đổi.
“Bàn tay của Hạ Duy làm sao vậy, vì sao…” Lão Vu dừng lại, bỗng chốc không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả cánh tay thảm không nỡ nhìn kia.
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Hẳn là tan chảy rồi.”
“Tan chảy?” Lão Vu bất giác hơi tăng âm lượng, lão rất khó liên hệ từ này cùng với thân thể con người.
Trì Nam gật đầu: “Đúng, giống như nến vậy.”
Diệp Thường giây lát hiểu được ý của Trì Nam: “Là bởi vì hôm qua chúng ta bỏ cái bóng của Hạ Duy vào vali kín không thấu sáng, cho nên cánh tay sáp hóa của anh ta mới xuất hiện phản ứng nóng chảy.”
“Nhìn như vậy, một khi cái bóng mất đi nguồn sáng, đợi đủ thời gian sẽ bị ‘chết đói’.” Trì Nam bổ sung.
Sương mù trong mắt lão Vu cuối cùng cũng tan đi, hai mắt sáng ngời: “Cho nên chỉ cần để cái bóng trên tường đều “chết đói”, nến người khổng lồ sẽ tự mình tan chảy thành máu loãng thịt nát, không có nến khổng lồ, lễ Chúc Nhân có thể con mẹ nó chết đi!”
Trên mặt Trì Nam lại không thấy vẻ vui mừng, lông mi dài dài rũ xuống, một lát sau y nói: “Nhưng chúng ta không biết cụ thể bao lâu mới có thể làm nến người ‘chết đói’.”
“Hẳn là thời điểm Hạ Duy bị sốt, tôi cứ đi hỏi một chút.”
Lão Vu bình thường tính cách có chút tán loạn lăn lộn không tiếc gì, thời điểm mấu chốt lại là cái tính nôn nóng, lúc này không nói hai lời xông vào trong phòng, vội vàng hỏi Hạ Duy xem chừng là phát sốt hồi nào.
Hạ Duy dùng cái óc mơ màng nhớ lại, đưa ra một câu trả lời mơ hồ: “Chắc là nửa đêm… Nhưng buổi chiều hình như không thoải mái…”
“Rốt cuộc nửa đêm hay buổi chiều? Tầm chiều hay nửa đêm? “Lão Vu truy vấn.
Hạ Duy: “Hình như là giữa trưa…”
Lão Vu: “… Có thể chính xác cụ thể hơn một chút không?”
Hạ Duy im lặng: “… Ông chú… Chú có nhầm không? Ai sẽ nhớ thời gian cụ thể khi mình phát bệnh?”
Lão Vu đuổi theo không rời: “Cậu ngẫm lại cho kỹ, chuyện này liên quan đến việc liệu chúng ta có thể vượt qua phó bản không đó.”
Hạ Duy mơ màng lắc đầu: “… Tôi không nhìn thời gian, thức dậy sẽ không được tốt.”
Lão Vu đứng bên cạnh hắn sốt ruột, mắt thấy manh mối phá giấc mơ quan trọng đã bày ra trước mắt, nhưng lại bởi vì nhất thời sơ sẩy không có biện pháp thúc đẩy, đặt ai ai chả vội…
Đương nhiên, ngoài Trì Nam là kiểu người không tồn tại cảm xúc nhấp nhô này.
“Chỉ có thể trước nhanh chóng cắt đứt nguồn sáng của bức tường bong ma, đánh cược một phen.” Trì Nam biết không hỏi ra được gì từ Hạ Duy, bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, hiện giờ chúng ta vội vàng…” Lão Vu chợt dừng lại, nhíu mày, “Cho nên vấn đề đặt ra, hiện tại là ban ngày, hơn nữa quảng trường trung tâm ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết đều thắp đầy nến, bao gồm cả ánh sáng từ trong tòa nhà dân cư bốn phía lộ ra 24/24 không gián đoạn, làm sao có thể cắt đứt nguồn sáng?!”
Lão thậm chí còn nghĩ tới việc dùng vải không thấu sáng che kín toàn bộ bức tường bóng ma, nhưng thiết bị trong phó bản có hạn, cho dù bọn họ có dùng hết chăn đệm, cũng không cách nào đảm bảo có thể triệt để cắt đứt nguồn sáng.
Trì Nam còn chưa mở miệng, Diệp Thường đã nhìn qua, tầm mắt hai người không thể nghi ngờ đụng vào nhau.
Diệp Thường dứt khoát nhìn vào mắt y nói: “Căn cứ vào bốn ngày quan sát này, trên trấn không có cảnh sát, trên quảng trường cũng không có bảo vệ, NPC gần như đều là công cụ hình người được bày biện hoặc tuyên bố quy tắc nhiệm vụ, không có ý thức chủ quan, sẽ không xen vào việc của người khác, càng không có sức chiến đấu gì.”
Lão Vu hoang mang nhìn cậu, Diệp Thường lại bổ sung một câu: “Hơn nữa sau khi trời tối, trừ NPC tuyên bố nhiệm vụ ra, cả thị trấn nhỏ chừng chỉ còn lại người mộng du chúng ta, bất kể gây ra động tĩnh gì chắc cũng không sao cả.”
Trì Nam lại nói: “Hôm qua chúng ta đục một lỗ thủng lớn trên tường bóng ma, đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm tới cửa.”
“Cho nên thì sao…?” Kinh nghiệm phong phú như lão Vu, giờ phút này cũng không hiểu gì, nội tâm còn có phần bất an mơ hồ…
Diệp Thường nhìn pháo lễ mừng đặc biệt chất đống ở quảng trường không xa, đương nhiên nói: “Chúng ta có thể yên tâm nổ tường.”
Lão Vu im lặng hai giây: “… Đệt.”