Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn - Cúc Trường Đại Nhân - Chương 42
Chương 42 Lễ Chúc Nhân (12)
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão Vu đánh chết cũng sẽ không tin, trên đời có thể có người dùng mũi đục ưu nhã như vậy.
Nom cứ như cầm dao điêu khắc từ từ tận hưởng quá trình tạo ra tác phẩm nghệ thuật…
Lão Vu ở một bên cũng không chen vào được cái gì, chỉ có thể châm thuốc vây xem: “Hai người các câu còn rất chu đáo nhờ, ngay cả mũi đục cũng chuẩn bị.”
Trì Nam: “Diệp Thường mang theo nguyên hộp công cụ, nếu có nhu cầu, hoan nghênh đến 101 lấy.”
Lão Vu: “…”
Trì Nam: “Hòm thuốc cũng có, đồ ăn vặt cũng rất nhiều.”
Lão Vu: “… Thật đầy đủ.”
Dùng chưa đến năm phút, Diệp Thường dùng mũi đục dọc theo mép bóng cánh tay, cạy một khối gạch tường xuống.
Trì Nam lập tức ném gạch tường vào túi nilon màu đen niêm phong lại, nhìn thời gian: “Đi thôi, nhanh không kịp ăn sáng.”
Sau khi trở lại ký túc xá, Trì Nam nhanh chóng để trống vali, sau đó nhét gạch vào tầng trong cùng của vali, còn dùng quần áo bọc kín một vòng phòng ngừa thấm nước, cuối cùng mới kéo vali nhét vào đáy giường.
Lão Vu đứng ngoài cửa nhìn nhất cử nhất động của y, trong lòng cười khổ, tại sao tên nhóc mù này thuần thục đến mức giống như kẻ sát nhân biến thái thường xuyên giết người phanh thây, rồi đóng thùng vứt xác…
“Trì Nam, có thể cẩn thận nói cậu tính toán thế nào không?”
Lão Vu bây giờ cũng dần dần thăm dò tính tình Trì Nam, nhóc mù này trong quá trình suy nghĩ, hành động thiên về lặng lẽ, cũng có thói quen độc lập hoàn thành, người như vậy không thích bị quấy rầy lúc làm việc, muốn phối hợp cũng rất khó, đương nhiên, y có thể gặp được đồng bạn ăn ý như Diệp Thường thực sự là khó có được.
Trì Nam: “Cái bóng cần ánh sáng để tồn tại, tôi muốn thử sau khi cắt đứt nguồn sáng của bức tường bóng ma, sẽ có hậu quả gì.”
“Nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ quảng trường và nến của khu dân cư phụ cận khá phiền phức, cho nên trước tiên đào một cái bóng đặt trong bóng tối hoàn toàn thử hiệu quả.”
“Trước chọn bộ phận cánh tay Hạ Duy, là để quan sát sau khi cái bóng mất đi nguồn sáng, chân tay bị sáp hóa sẽ có biến hóa gì.” Trì Nam nói thêm.
Lão Vu sửng sốt một chút, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên ném tàn thuốc trong tay đi: “Ngược lại cậu nhắc nhở tôi, tôi để Hạ Duy mặc áo dài tay giấu tay sáp của cậu ấy, bằng không ngay cả tay sáp này cũng không giữ được.”
Căn cứ vào sự mất tích của bọn Cố Tiêu lúc trước, thân thể sau khi bị sáp hóa phải xử lý ‘tái chế’, cống hiến cho lễ Chúc Nhân.
Nhưng chuyện tối hôm qua Hạ Duy gặp phải tương đương với tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại các NPC chắc vẫn không biết chuyện cánh tay hắn bị sáp hóa, bằng không rất có thể sẽ chặt cánh tay hắn, cất giữ làm tài liệu cho lễ Chúc Nhân…
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, lão Vu lập tức chạy về phòng mình, coi cánh tay bị sáp hóa của Hạ Duy là đối tượng bảo vệ quan trọng.
*
Đúng 9 giờ, bảy người còn lại đúng giờ xuất hiện tại xưởng chế tác.
Trạng thái của người mẹ trẻ hôm nay ổn định hơn ngày hôm qua rất nhiều, con ngươi vốn thất thần tan rã lần nữa tụ lại ánh sáng, dung nhan tóc tai cũng trải qua xử lý kỹ càng.
Hạ Duy dưới sự chỉ thị của lão Vu, quấn chặt nửa cánh tay bị sáp hóa của hắn, còn cố định trước ngực vô cùng chuyên nghiệp, làm ra tư thế gãy xương, như vậy hắn dùng lý do ngoài ý muốn ngã bị thương, nữ quản đốc cũng sẽ không nghi ngờ.
Thần sắc nữ quản đốc hôm nay khó coi hơn trước kia rất nhiều, ả bất mãn nhìn về phía mọi người: “Xem ra tối hôm qua gió êm sóng lặng, không có tình nguyện viên tạo ra bất ngờ vui vẻ cho chúng ta, không nghĩ tới đã qua bốn đêm, vậy mà còn lại nhiều tình nguyện viên như vậy, đây cũng không phải là tình huống bọn tôi hy vọng nhìn thấy.”
Mọi người: “…”
Sau đó nữ quản đốc dừng tầm mắt lại trên người Diệp Thường và Trì Nam: “Tình nguyện viên phòng 101 đã hai ngày liên tiếp nhận được vinh dự “Tình nguyện viên xuất sắc”, vì công bằng và công chính, từ hôm nay bất kể các cậu biểu hiện như thế nào, đều phải nhường vinh dự cho các tình nguyện viên ký túc xá khác.”
Ả lợi dụng các quy tắc và đặc quyền để ‘kịp thời ngăn tổn thất kịp’, tiếp tục nói, “Nếu không có tình nguyện viên đặc biệt xuất sắc, chúng tôi chỉ có thể chọn ngẫu nhiên sau khi loại bỏ 101.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, mất đi lá chắn Diệp Thường Trì Nam này bầu không khí thoáng cái trở nên cổ quái.
Mỗi người đều cảm thấy bất an, dẫu sao dù đã nắm rõ biện pháp dập nến, nhưng bản thân người dập nến rất có thể sẽ kích phát nguy cơ cái bóng bị cướp đoạt, nếu lại xuất hiện cái bóng sát thủ như Diệp Thường, cục diện càng không thể khống chế.
“”Tình nguyện viên xuất sắc” là dựa theo số ký túc xá đã phân, chứ không phải tên người…” Trì Nam dừng một lát, nâng mí mắt lên, “Đợi lát nữa bất kể ngẫu nhiên đến tay ai, đổi ký túc xá hẳn là không thành vấn đề.”
Lão Vu nghĩ lại, đôi mắt sáng lên: “Đúng, quy tắc chỉ nói không thể đổi bạn cùng phòng, nhưng không nói không thể đổi ký túc xá, trước đây cậu nói biện pháp này hiện tại hẳn là có thể thử một lần.”
“Căn cứ theo biện pháp đổi ký túc xá lần trước cậu nói, là muốn để người ngẫu nhiên đến ở ký túc xá 107, hộp tử vong ở lại trong ký túc xá sao? Nhưng nếu như nến người nhào vào không trung, lại kích phát quy tắc kỳ quái gì đó thì làm sao bây giờ?” Ngô Dĩnh phát ra nghi vấn.
Trì Nam nói: “Chúng tôi đổi với người trúng thưởng là xong rồi.”
Mọi người hơi kinh ngạc, Diệp Thường cũng đồng ý: “Hiện tại thân phận của tôi đặc thù, cùng anh Nam cũng nắm giữ cách đối phó nến người, đổi ký túc xá với chúng tôi hẳn là biện pháp an toàn nhất.”
Diệp Thường vừa nói ra lời này, Ngô Dĩnh liền im lặng, cô tính tình thẳng thắn, ngày hôm qua cô nghi ngờ thân phận Diệp Thường phản ứng dữ dội nhất, nhưng nghĩ lại, nếu như không phải Diệp Thường cùng Trì Nam chủ động ôm lấy “hộp tử vong”, hai ngày qua không chừng bọn họ chỉ còn sống được bốn người.
“Các vị tình nguyện viên, hôm nay đã là ngày thứ tư các người đến thị trấn Chúc Nhân, đầu tiên cảm ơn các người đã nỗ lực cống hiến cho lễ Chúc Nhân năm nay, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở một câu, tổ chức thành công lễ Chúc Nhân không thể tách rời khỏi sự hy sinh thể xác của các vị, nếu như dùng thân thể biến mất đổi lấy tinh thần vĩnh viễn sáng tỏ cùng tự do, vậy đây sẽ là một chuyện tuyệt vời động lòng người nhất, không phải sao?”
Nữ quản đốc hốt nhiên nâng cao giọng điệu cảnh cáo, mọi người đối mặt với ả chỉ muốn trợn trắng mắt.
“Chờ lễ Chúc Nhân thuận lợi tổ chức, thắp lên nến người vĩ đại nhất ở quảng trường trung tâm trấn Chúc Nhân, mỗi một góc trấn nhỏ đều sẽ bị ánh sáng bao phủ, tuyệt đối không có góc chết tối tăm, tất cả chúng ta, đều sẽ sống trong ánh sáng vĩnh hằng…”
Ngoại trừ nữ quản đốc ra thì sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi, ý trong lời này quá rõ ràng, một khi nến người khổng lồ được thắp lên, thị trấn Chúc Nhân sẽ hoàn toàn bị ánh nến bao phủ, bất luận bọn họ che đậy ra sao trốn kiểu gì, đều sẽ bị ánh nến người khổng lồ chiếu rọi xuyên thấu, giống như bom hạt nhân nổ tung không ai có thể may mắn thoát khỏi, thân thể nhân loại sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.
Ngày lễ Chúc Nhân chính là ngày chết của tất cả người mộng du.
Trong xưởng chế tác yên lặng như chết, mọi người thả nhẹ hô hấp, sắc mặt nặng nề.
“Tôi biết hai ngày nay các người đang tìm cô bé xa nhà đi tìm kiếm ánh sáng kia, ngoài giờ làm việc các người sắp xếp ra sao, là tự do của các người, nhưng tôi khuyên một câu, không nên uổng phí sức lực, trước khi lễ Chúc Nhân đến, đứa nhỏ bỏ nhà ra đi sẽ không thể tìm được, hy vọng các người đừng lãng phí thời gian.”
Người mộng du có kinh nghiệm vừa nghe, liền biết đây là gợi ý quan trọng, người mẹ trẻ kia môi mím thành một đường thẳng, tuy rằng trên mặt không có phản ứng cảm xúc kịch liệt gì, nhưng không dằn được thân thể run rẩy nhè nhẹ.
Trì Nam nhỏ giọng hỏi lão Vu: “Đây là cái quy tắc nhắc nhở gì đấy đúng không?”
Lão Vu gật đầu: “Nhụy Nhụy mất tích, hẳn là thuộc về phần cốt truyện kịch tính có thời hạn mộng cảnh, cũng coi như trước khi thời gian thiết lập đến không cách nào kích hoạt, hiện tại bất kể chúng ta thông qua biện pháp gì, đều không thể tìm thấy Nhụy Nhụy.”
“Giống như chơi trò chơi vậy, thanh tiến độ không đủ thì không cách nào mở khóa phần cốt truyện kịch tính tương ứng.” Để dễ dàng hiểu hơn lão đã thực hiện một phép ẩn dụ.
Trì Nam: “Vậy như thế không phải là không có cách giải quyết tử cục sao? Ý nghĩa của việc thiết kế cốt truyện này của người tạo giấc mơ là gì?”
Lão Vu nhún nhún vai: “Không, thật ra là có giải pháp, ví dụ như…”
Lão dừng một chút, có hơi chần chờ nhìn mẹ trẻ, đè thanh âm xuống mức thấp nhất, “Ví dụ như trước khi Nhụy Nhụy mất tích, thì thăm dò quy tắc của tim nến sau đó giết cô bé trước, như vậy tim nến cũng sẽ không thành lập, hy vọng phá giấc mơ sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Tất nhiên… Cái này quá tàn nhẫn…” Lão Vu lại bày ra lập trường của mình.
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Trước mặt người tạo giấc mơ, chúng ta quá bị động.”
Lão Vu cười nhạo: “Cậu nghĩ cái gì ấy, ở trước mặt người tạo giấc mơ, chúng ta chính là đồ chơi trên đấu trường cho bọn họ tiêu khiển, cậu còn muốn có được quyền chủ động à?”
Trì Nam không nói chuyện, Diệp Thường lại đẩy kính, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Nói không chừng người tạo mơ cũng rất vất vả, muốn xây dựng giấc mơ, xây dựng quy tắc, lại phải giám sát người mộng du đi vào mộng cảnh vượt qua cửa ải, thật sự là trước lên kế hoạch, chấp hành, thiết kế đến vận hành đều kiêm cả.”
Lão Vu sửng sốt, theo đó bật cười: “Bạn học Diệp, cậu hình dung trâu bò, làm như người tạo giấc mơ bị chủ nghĩa tư bản bóc lột sức lao động vậy.”
Diệp Thường nhún nhún vai: “Ai biết được? Có thể bọn họ như vậy.”
Trì Nam liếc nhìn cậu một cái: “Làm sao cậu biết?”
Diệp Thường nhếch khóe môi lên: “Đoán.”
*
Trong công việc tình nguyện ngày hôm nay, tất cả những người mộng du đều chọn cách tiêu cực nhàn rỗi, cuối cùng hộp “tình nguyện viên xuất sắc” ngẫu nhiên đến tay Ngộ Dĩnh và Đới Sâm Sâm sống trong 109.
Trì Nam và Diệp Thường dựa theo kế hoạch trước đó, lấy đi hộp của Ngô Dĩnh, hơn nữa còn đổi kí túc xá với hai cô gái ở 109.
“Cảm ơn các cậu.” Đới Sâm Sâm chân thành chuyển hướng Diệp Thường, “Hôm qua Ngô Dĩnh nói những lời hoài nghi cậu, tôi thay cô ấy xin lỗi.”
Diệp Thường ôn hòa cười cười: “Không sao, dù sao cái bóng của tôi quả thật đã làm chuyện không tốt, chỉ hy vọng nó không tiếp tục đả thương người nữa.”
Nói rồi cậu quay đầu nhìn xuống mặt đất, nơi đó sáng sủa một mảnh cái gì cũng không có.
Đơn giản dịch chuyển đồ dùng hàng ngày, cứ thế Diệp Thường và Trì Nam vào 109 ở.
Diệp Thường còn có lòng dạ nói đùa: “Không nghĩ tới có một ngày em sẽ ở trong ký túc xá nữ.”
Trì Nam tỉnh bơ chớp chớp mắt: “Đáng tiếc cậu thích con trai.”
Lần này Diệp Thường lại không cười dời mắt, ngược lại dần dần thu lại ý cười trong mắt, bình tĩnh nhìn Trì Nam.
Cậu nói, “Phải, em thích con trai.”
Trái lại Trì Nam có chút hoảng sợ rũ mắt xuống, giống như có móng vuốt của một con mèo con bất ngờ gãi gãi trên ngực y, ngứa ngáy.
Loại cảm giác này vừa xa lạ vừa kỳ diệu, còn cái kiểu không thể khống chế này, Trì Nam thoáng chốc có phần luống cuống tay chân.
Song cũng chỉ là chuyện vội vàng trong nháy mắt, rất nhanh, Trì Nam đã đem cảm xúc khó hiểu của mình tiêu hóa vào đồ ngọt cùng nước mắt.
Giống như hai đêm trước, Diệp Thường dùng nước mắt Trì Nam dập hết nến người tìm tới cửa, phòng khôi phục yên lặng, Trì Nam nằm trở lại giường ngủ bù.
Lúc trời sắp sáng, Trì Nam không hề có dấu hiệu tỉnh lại khỏi giấc ngủ sâu, một trận gió lạnh thổi vào mặt, y rụt trong chăn cũng không nhịn được run rẩy.
Y nhớ rõ trước khi đi ngủ cửa sổ đã khóa chặt hết, cũng dùng chăn dày che lại, làm sao có thể có gió thổi vào đây?
Trì Nam mở mắt ra, ký túc xá vốn nên tối tăm lại nhoáng lên một cái lóe lên ánh nến mơ hồ, Diệp Thường đang đưa lưng về phía y ngồi ở trước bàn làm việc, giống như đang nghiêm túc lật sách bài tập, thỉnh thoảng truyền đến tiếng viết sàn sạt rơi xuống.
Nhưng Trì Nam nhớ rõ, sau khi biết rõ nguyên lý cái bóng dị hóa, Diệp Thường vì cắt đử nguồn sáng, không bao giờ làm bài tập vào ban đêm nữa, càng không thắp lên ngọn nến khiến người ta kiêng kị.
“Diệp Thường?” Trì Nam có dự cảm không tốt, buồn ngủ chợt tiêu tan, y ngồi dậy, đối diện với bóng lưng Diệp Thường thử gọi tên cậu.
Mà Diệp Thường ngồi trước bàn làm việc cúi đầu viết bài tập hình như đeo nút bịt tai, đối với tiếng gọi của y mắt điếc tai ngơ.
Ánh nến lắc lư ở một góc bàn làm việc, từ góc độ Trì Nam không thấy rõ cụ thể ngọn nến có kết cấu gì, vì thế y từ trên giường đi xuống phía sau Diệp Thường, toàn bộ quá trình đối phương giống như không phát hiện tí gì, duy trì tư thế cúi đầu không thay đổi.
Trước bàn làm việc vừa vặn có một tấm gương, tầm mắt Trì Nam lướt qua bả vai Diệp Thường, dừng lại ở hình ảnh phản chiếu trong gương.
Từ ảnh trong gương, Trì Nam có thể xác nhận trên bàn chỉ đốt nến bình thường, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ hồ cùng lúc đó, Diệp Thường trong gương cuối cùng ngẩng đầu lên.
Ngũ quan của Diệp Thường trong gương mơ hồ không rõ.
Trong lòng Trì Nam trầm xuống, chỉ có đường nét khuôn mặt không có chi tiết ngũ quan… Rất có thể không phải là người thật, mà là cái bóng.
Động tác của y dừng lại, theo đó theo bản năng lui về phía sau một bước, Diệp Thường ngồi trước bàn làm việc đột nhiên cười ngắn ngủi, đồng thời khép sách bài tập lại, dùng giọng điệu ôn hòa lại chân thành nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không nỡ biến thân thể này của cậu thành ngọn nến.”
“Anh Nam, nếu anh sợ em, em sẽ rất khó chịu.” Cái bóng quay đầu lại, bởi vì chìm trong bóng râm của ngọn nến, ngũ quan của hắn càng thêm mơ hồ không rõ.
Trì Nam thật sự dừng động tác, tỉnh rụi nhìn lại: “Cậu không phải Diệp Thường.”
Cái bóng mỉm cười, mang theo hương vị bất đắc dĩ và đùa giỡn ác ý: “Vậy anh nói em là ai? Hả?”
“Cái bóng.” Trì Nam chắc chắn nói.
“Nhưng anh đừng quên, cho dù là cái bóng, em cũng là cái bóng của Diệp Thường.”
Trì Nam lại khẳng định: “Cái bóng là cái bóng, người thật là người thật, không giống nhau.”
Cái bóng bị dị hóa tương đương với sự tồn tại độc lập của ý chí được cấy ghép của người nến, mặc dù giữ lại một phần kí ức, đặc điểm ngoại hình, thói quen nói chuyện, nhưng suy nghĩ và lựa chọn của nó đã không liên quan đến bản thể, chẳng qua là người nến lợi dụng bóng râm làm phương tiện, thực hiện công cụ sáp hóa bản thể mà thôi.
Nói cách khác, hiện tại đối thoại với y không phải là Diệp Thường, mà là nến người khoác vỏ Diệp Thường.
Cái bóng dùng phương thức độc nhất của Diệp Thường cười cười: “Anh thích Diệp Thường như vậy sao?”
Trì Nam im lặng giây lát: “Dù sao tôi cũng không thích cậu.”
Cái bóng chậc chậc, có vẻ vừa ác ý đùa vừa thương hại: “Trì Nam à, cậu cho rằng trong thế giới Ác Mộng, thật sự có một người mộng du tên là Diệp Thường, còn là học sinh lớp 12 sao?”
Mí mắt Trì Nam khẽ nhảy: “Ý mi là gì?”
“Cậu thực sự không nghi ngờ gì? Đột nhiên có một người như vậy xuất hiện bên cạnh, tựa như bị ràng buộc với nhau, như hình với bóng, ” Hắn rất hứng thú quan sát biểu cảm trên mặt Trì Nam, tăng thêm âm điệu trên bốn chữ như hình với bóng, tiếp tục nói, “Cậu ở đâu hắn ở đó, cậu vào phó bản gì hắn cũng vừa vặn ở đấy, thậm chí ngay từ đầu đã biết tình huống cậu rơi nước mắt, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Hắn giống như cái bóng của cậu.”
Trì Nam lại không do dự: “Không cảm thấy.”
Y không có ý định tin tưởng lý do cái bóng này khiêu khích, mang đến cho mình phiền toái không cần thiết.
Cái bóng sửng sốt, theo đó phát ra tiếng cười tiếc nuối: “Xem ra tôi phải xuất ra chút chứng cớ mới được, làm sao bây giờ? Nếu không thì vầy đi…”
Nói xong hắn thắp sáng ngọn nến ảm đạm vài phần, tia lửa bùm bùm vang lên, cái bóng tháo kính xuống.
“Cậu chắc đã hỏi Diệp Thường, vì sao mãi không tháo kính đúng không?”. Cái bóng dùng con ngươi hơi phiếm hồng nhìn chằm chằm Trì Nam, thật giống như đang nhìn chằm chằm con mồi đang rục rịch của mình, “Bởi vì chỉ cần tháo kính xuống, hắn sẽ bị lộ ra, là người tạo giấc mơ sở thích lạ đời.”
Trì Nam sững sờ tại chỗ, hô hấp cũng nhẹ đi.
“Tôi nghĩ, cậu hẳn là nhớ kỹ, cũng có thể cảm nhận được đôi mắt này đúng không?” Cái bóng nói xong, lại lấy một cái mặt nạ Trì Nam quá quen thuộc che ở trên mặt, ý cười dần dần sâu, “Như vậy, có lẽ có thể làm cho cậu khắc sâu ấn tượng hơn một chút, nhớ ra chưa?”