Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết - Chương 5: Giống chó
- Trang Chủ
- Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 5: Giống chó
Tiếng em bé khóc không ngừng thật sự gây khó chịu.
Nếu như Giang Ngạn không phải là em trai ruột của cậu, cậu nhất định sẽ ném bé ra ngoài giống như ném Tiểu Từ.
Cậu bước xuống giường, vô tình giẫm phải Tiểu Từ đang nằm dưới gầm giường cho đến khi nó hét lên một tiếng, chính Giang Dao cũng bị hù cho giật mình, sau khi mắng “đệt”, cậu kéo Tiểu Từ từ dưới gầm giường lên.
Tiểu Từ giống như một con mèo hoang, Giang Dao nắm lấy cổ áo nó, nó dùng cả hai chân để cực lực chống cự. Nó vẫn mặc chiếc áo ngắn tay trước đây của Giang Dao, rộng thùng thình, trông rất buồn cười.
Giang Dao liếc nhìn căn phòng, sàn nhà được lau sạch sẽ, thùng rác cũng đã được dọn dẹp, Giang Mỹ Lệ bị liệt cả người, không thể nào đứng dậy để dọn nhà – dù cho không bị liệt thì nàng cũng lười chết. Giang Ngạn chỉ là một đứa bé, không thể lau sàn nhà, cho nên, có vẻ như những việc này đều được làm bởi Tiểu Từ.
Giang Dao miễn cưỡng cố gắng nhớ lại đoạn đoạn ký ức tối qua, Tiểu Từ thấy cậu cau mày, còn tưởng rằng Giang Dao định đánh mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, điên cuồng cắn vào tay Giang Dao.
Không thiên vị tí nào, nó chỉ cắn vào đúng một chỗ hôm trước, vết răng chồng lên nhau, vết thương vừa đóng vảy lại bị tóe máu.
Giang Dao thở hổn hển vì đau, nhanh chóng ném Tiểu Từ xuống đất.
Cậu tức giận đến sắp bốc khói, con mẹ nó chứ, lẽ nào lại có cái lý đó, con sói mắt trắng vô ơn bội nghĩa này— “Mày là chó à!”
Giang Dao chửi ầm lên, thổi phù phù vào miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Sau khi Tiểu Từ té xuống đất, nó cứ như là Thổ Hành Tôn, biến mất ngay lập tức, chẳng thấy đâu nữa. Cậu chạy ra sân thượng bên ngoài, thấy nó đang ngồi co ro một góc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Giang Dao.
Giang Dao chửi trong lòng ‘mẹ nó’, muốn lôi Tiểu Từ lại đập cho một trận, nhưng lại nhớ tới Tiểu Từ đã chăm sóc cậu vào đêm qua, cậu thu tay lại, lặng lẽ đá vào thành giường rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chiếc nôi.
“Đừng khóc nữa.” Giang Dao ôm lấy em trai, “Em phiền chết anh rồi.”
Nước mắt nước mũi của Giang Ngạn trộn lẫn vào nhau, ồn đến mức Giang Mỹ Lệ đang ngủ cũng tỉnh dậy.
Kể từ khi Giang Mỹ Lệ bị liệt, nàng không nói nhiều, khi nàng tỉnh dậy cũng chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Giang Dao đứng dậy pha sữa cho Giang Ngạn, sau đó lên sân thượng nấu cháo cho Giang Mỹ Lệ. Bếp lò trong nhà cậu xây bằng mấy viên gạch, trước khi ra ngoài, Giang Dao mở cửa sổ cho mùi rượu trong nhà bay đi bớt. Bàn ăn đã dọn sạch sẽ, đồ ăn tối hôm qua Tiểu Từ đã ăn hết, chẳng để thừa cho Giang Dao miếng nào, cậu muốn ăn cũng không ăn được.
“Mẹ nó chứ, chó nhà ai vậy hả, liếm bát cơm dến bóng loáng luôn.” Giang Dao tức giận lảm nhảm, hận bản thân tối hôm qua mang rau về cho Tiểu Từ, nhét cả vào bụng chó, để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy nó có thêm sức lực cắn cậu đau điếng người. Đây quả thực là phiên bản người nông dân và con rắn ngoài đời thật.
Cậu vừa lầm bầm chửi rủa, vừa lôi mớ rau dự trữ dưới gầm bàn ra, chọn một ít đem rửa sạch rồi cho vào nồi xào.
Tìm không thấy dầu ăn, trong nồi chỉ có vài cọng rau xanh.
Giang Mỹ Lệ ăn cháo, còn Giang Ngạn thì uống sữa, vì vậy cậu chỉ định nấu cho một người ăn. Xào một lúc, Giang Dao lại quay vào nhà, lấy chỗ rau xanh còn sót lại xào nốt, sau đó múc hai bát cơm đầy để lên bàn.
Cậu nấu cơm rất khá, dù chỉ là rau xào thôi mà mùi thơm của rau đã ngào ngạt khắp nơi.
Tiểu Từ co ro trong góc sân thượng, nhìn thẳng vào bóng lưng Giang Dao.
Sau khi nhìn thấy cậu mang đĩa rau xào vào phòng, Tiểu Từ cẩn thận bước một bước. Nó đi từng bước từng bước một, nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ cần Giang Dao có bất kỳ hành động nào, nó sẽ dừng lại như một con mèo hoang, rồi tỏ ra giận dữ với Giang Dao.
Giang Dao ngồi vào bàn, bưng bát trong tay yên lặng ăn.
Tiểu Từ ngập ngừng chạy đến bên cửa sổ cạnh mái nhà, rồi đứng ngoài cửa sổ nhìn đăm đăm vào Giang Dao.
Nó nhìn chằm chằm, con ngươi không dời hồi lâu, thì nghe thấy Giang Dao chọc đũa vào trong bát, châm chọc nói: “Ăn xong thì cút.”
Tiêu Từ trầm mặc một hồi: “Vậy tôi không ăn.”
Giang Dao nổi giận: “Không ăn thì cũng cút cho tao!”
Cậu đứng dậy, chỉ vào Tiểu Từ: “Cút vào đây ăn!”
Tiểu Từ suy nghĩ một lúc, sau đó cố chấp nói: “Tôi không cút.”
“Cút mẹ mày ấy, mày không hiểu tiếng người hả?” Giang Dao đá vào bàn một cái, Tiểu Từ do dự một chút, nhanh chóng chạy vào bưng bát cơm trên bàn đi.
Giống như những chú chó con khác giành giật thức ăn, chúng tranh giành đồ rồi mang về lãnh thổ của mình để ăn.
Tiểu Từ ôm bát cơm trắng, cầm đũa chạy đến một góc, cúi đầu ăn.
Nó chỉ ăn cơm, không gắp thức ăn trên bàn, ăn một lúc còn phải ngẩng đầu nhìn Giang Dao, giống như đang đề phòng Giang Dao sẽ đột nhiên tấn công nó vậy.
Theo như nó biết, tính tình của Giang Dao rất xấu, cậu tuyệt đối không thể làm loại hành vi bất thường như là nấu cho nó ăn. Tiểu Từ nghĩ rằng đây là bữa ăn trước khi bị chặt đầu, sau khi ăn xong nó sẽ có cái chết rất thảm. Rất có thể Giang Dao sẽ bỏ thuốc chuột vào cơm – cậu đã nói như vậy trước đây, khi Giang Mỹ Lệ chưa bị liệt, Giang Dao đã cảnh báo nó rằng sớm muộn gì cậu cũng sẽ dùng thuốc chuột để giết Tiểu Từ.
Nhưng nó đã lâu không ăn cơm, cơm thơm quá, Tiểu Từ cũng chẳng để ý nó có bị giết hay không.
Jiang Yao giận đến mức bật cười đối với hành động ăn cơm như chó con của nó, Tiểu Từ ngay lập tức dừng lại hành động dồn cơm vào miệng rồi nhìn cậu một cách đề phòng.
“Nhìn tao làm gì?” Giang Dao cười khẽ một tiếng “Nhìn tao ăn à?”
Công bằng mà nói, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Dao vừa ăn rất ngon miệng.
Nhưng Tiểu Từ còn quá nhỏ, kém xa so với độ tuổi có thể phân biệt rõ đẹp xấu nên nó cảm thấy Giang Dao là một người xấu xa — trên đời này sao lại có người xấu xa như vậy?
Giang Dao tâm trạng không tốt nói: “Tao không cho mày ăn rau sao?”
Tiểu Từ nhận ra ngữ điệu của cậu, cẩn thận vươn đũa gắp một ít rau.
Giang Dao hừ lạnh một tiếng, Tiểu Từ lập tức đặt miếng rau xuống.
“Tao ăn thịt mày à?” Giang Dao lườm nó một cái.
Cậu giật lấy bát của Tiểu Từ, khiến Tiểu Từ bị dọa giật mình. Giang Dao gắp hơn nửa số rau vào bát của nó, rồi nhét vào lại tay nó: “Ăn lẹ lên, ăn xong thì cút, đừng ở lại nhà tao.”
Tiểu Từ ăn hết cơm và rau, trong khi ăn, nó vừa ăn vừa nghĩ cách có thể ở lại đây một lúc. Giang Dao vừa đặt bát xuống, nó đã dọn sạch tất cả bát trên bàn, rồi chạy đến bể nước trên mái nhà với đôi chân ngắn cũn cỡn của mình trong khi cầm bát đĩa, siêng năng dọn dẹp.
Giang Dao dựa vào cửa: “Cố gắng thể hiện cũng vô dụng, tao nói cho mày biết, Giang Mỹ Lệ bị mày nịnh, nhưng ông đây thì không. Nếu mày không cút trước khi tao quay lại, thì đừng trách tao không nể mặt.”
Tiểu Từ ngừng rửa bát rồi quay sang nhìn cậu.
Giang Dao đi xuống lầu với khuôn mặt lạnh lùng.
Có một chợ nhỏ ở rìa vườn hoa cách nhà họ ba con phố. Vào buổi tối, ở đây có các quầy hàng đêm, xung quanh có bốn trường trung học cơ sở, hai trường dạy nghề, một trường trung học nghệ thuật, và một trường trung học phổ thông, học sinh sẽ ra ngoài đi dạo trước khi vào giờ tự học buổi tối và mua đồ tại quầy hàng đêm.
Ở đây bán đủ thứ, năm mươi tệ một bộ quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn nhẹ, nhu yếu phẩm hàng ngày, trang sức, vì đối tượng là học sinh nên giá khá rẻ.
Giang Dao thường mua đồ ở đây, rẻ hơn mười tệ so với siêu thị.
Nhưng hôm nay cậu không đến đây để mua sắm ở quầy hàng đêm, và tất nhiên cậu cũng không thể mua đồ ở quầy hàng đêm giữa ban ngày.
Cậu dự định sẽ tự mình mở một quầy hàng rong ở đây sau giờ học để kiếm tiền trang trải cho gia đình. Nếu lão Hồ có thể tìm cho cậu một công việc ổn định thì cậu sẽ đóng quầy.
Lập quầy hàng rong ở đây là hành vi có tính rủi ro rất cao, từ thứ hai đến thứ sáu thì không sao, nhưng cuối tuần sẽ có quản lý đô thị tập kích bất ngờ, nếu bị bắt quả tang và bị đưa về đồn cảnh sát, cậu có thể mất trắng số tiền của mình.
Trên đường đến đó, cậu gặp người đàn ông vô gia cư thường đi lang thang trên con hẻm nhỏ nhà cậu.
Trên người ông treo lủng lẳng vỏ chai, ông bị mấy tên côn đồ xô đẩy, đạp ngã xuống đất, trên mắt chảy đầy máu. Giang Dao nhìn thêm một lát, kế bên là người đứng xem với bộ dạng hóng hớt, nói rằng tên ăn mày này đã đến cửa hàng để ăn cắp đồ rồi bị bắt.
Một người nói: Đầu óc ông ta có vấn đề, có thể tự mình học ăn cắp sao?
Một người khác lại nói: Đói quá chứ sao, mấy ngày nay không có gì để ăn, không ăn trộm thì biết làm sao. Qua một thời gian trời vào đông sẽ lạnh hơn, những người vẫn còn lang thang bên ngoài sẽ không thể sống sót nổi qua mùa đông này.
“Chết lại tốt hơn, cứ lang thang lưu lạc ở nơi này, nhìn quá đáng sợ rồi.”
“Ông già này thích chơi với trẻ con, nhà nào nhìn mà không sợ chứ?”
Những kẻ côn đồ đã giải tán, những người vây quanh đứng xem cũng vậy.
Bên cạnh người ăn xin có một đứa trẻ vừa rồi hành động dũng cảm, cố gắng ngăn cản tên côn đồ bắt nạt ông, cũng bị đánh một lúc.
Người ăn xin đưa cho cậu bé một chiếc kẹo mà ông đã cướp được, cậu đẩy ông ra, khóc lớn gào lên “Cút đi.”
Giang Dao suýt nữa bị cậu bé đụng phải, cậu vội vàng tránh ra rồi đi về phía trước.
Cậu dạo quanh chợ nhỏ, chọn một số dây buộc tóc và đồ trang sức rẻ tiền. Những đồ vật này giá thành cũng không cao, cho dù bị tịch thu cũng không tổn thất quá lớn.
Sau khi mua một chiếc túi nhựa, Giang Dao đi ngang qua một cửa hàng bán bộ ga giường bốn mảnh [1].
[1] Bộ ga giường bốn mảnh: chăn, ga giường, bao gối, đệm lót
Cậu đứng ở cửa một hồi, chủ tiệm đi ra chào đón cậu: “Muốn mua gì, vào đây xem chút đi.”
Giang Dao hỏi: “Chăn bông bán như nào? Loại không có vỏ đựng ấy.”
Chủ tiệm: “Một trăm linh hai.”
Giang Dao bình tĩnh nhìn một lúc, sau đó rời đi với chiếc túi nhựa.
Cậu rẽ vào một góc phố rồi đến cửa hàng quần áo trẻ em, cậu đi vào xem một lúc, chọn ra một vài bộ quần áo vải cotton, mặc cả với ông chủ một lúc lâu rồi mua năm bộ với giá một trăm hai mươi tệ.
Cậu đã mua cả quần áo mùa thu và áo khoác, cũng như đồ lót giữ nhiệt, một chiếc quần dài, và một chiếc áo thun ngắn tay bằng vải cotton, mặc lên sẽ cảm thấy thoải mái.
Cậu lại đi ngang qua một cửa hàng bán giày, rồi bước vào để mua một đôi giày.
Về đến nhà, cậu gặp phải Lưu Dương trên cầu thang.
Lưu Dương đi trước, nhìn thấy cậu xách túi lớn túi nhỏ, anh nhiệt tình giúp đỡ một tay.
Giang Dao thấy anh vui vẻ, cậu thuận miệng hỏi có chuyện gì thế – dù sao gần đây cậu cũng chẳng có chuyện gì vui, còn sắp bị phiền chết.
Lưu Dương: “Hôm nay Tưởng Thanh Sơn tới chơi, anh nấu thêm đồ ăn, lát nữa nếu em rảnh thì sang đây ăn cùng bọn anh.”
Tưởng Thanh Sơn là bạn tốt của Lưu Dang, thỉnh thoảng y sẽ đến thăm Lưu Dương rồi ở lại nhà anh qua đêm, ngày hôm sau sẽ rời đi, Giang Dao gọi y là anh Tưởng.
Vừa lên lầu đã thấy Tưởng Thanh Sơn đang đứng đợi ở cửa: “Sao giờ mới về?”
Lưu Dương xấu hổ nói: “Hôm nay nhà máy tăng ca, còn tốn chút thời gian đi mua rau.”
Tưởng Thanh Sơn: “Tôi đã kêu cậu nghỉ việc ở xưởng may đó nhưng cậu lại không chịu. Mỗi hai nghìn tệ một tháng, có chỗ nào tốt đâu chứ.”
Lưu Dương: “Tôi không giống cậu, cậu có tài, được người ta coi trọng. Còn tôi chỉ có thể làm một số công việc nặng nhọc, bưng rượu nấu cơm cho cậu.”
Sắc mặt Tưởng Thanh Sơn lúc này mới khá hơn, y chào hỏi Giang Dao: “Tiểu Giang cũng đi cùng sao?”
Giang Dao: “Em gặp anh Lưu trên đường về rồi lên lầu cùng nhau.”
Tưởng Thanh Sơn nhìn Giang Dao, đột nhiên tỏ ra hứng thú: “Đúng rồi, tiểu Giang, em có muốn làm người mẫu trang bìa không? Tạp chí của bọn anh đang tìm kiếm những bạn trẻ làm người mẫu. Anh nghĩ ngoại hình của em khá phù hợp.”
Giang Dao khoát khoát tay: “Cám ơn anh Tưởng, không cần đâu, em lên lầu trước.”
Lưu Dương từ trong phòng thò đầu ra: “Này, lát nữa nhớ xuống ăn cơm đó, anh nấu nhiều lắm, hai người ăn không hết.”
Trước khi Giang Dao đi lên, cậu nghe Tưởng Thanh Sơn nói nhà của Lưu Dương quá nhỏ, yêu cầu anh chuyển đi, Lưu Dương cười cười bỏ ngoài tai, cũng không tức giận.
Trái với không gian vui vẻ dưới lầu, vừa bước lên lầu, Giang Dao liền cảm nhận được không khí chết chóc đang dần lan rộng, Giang Mỹ Lệ nửa sống nửa chết, Giang Ngạn ngủ say, sự tĩnh lặng trong nháy mắt đã bao trùm lấy tâm trạng cậu, đè nặng trong lòng, khiến cậu không khỏi thấy tức giận.
Đột nhiên, cánh cửa bên mái nhà kêu cọt kẹt, Tiểu Từ đẩy nó ra rồi lén lút nhìn Giang Dao.
Ngoài hơi lạnh của tháng mười, thứ lọt qua khe hở đó là một tia sức sống, giống như ánh lửa nhỏ bập bùng, làm cháy bừng lên thảo nguyên đã sớm khô cằn trong đời Giang Dao.
Cậu yên lặng để Tiểu Từ nhìn mình, sau đó ném chiếc túi trong tay lên bàn, một đôi giày trẻ con rơi ra.
Mắt Tiểu Từ dõi theo đôi giày trẻ con, nó cúi đầu nhìn đôi chân trần, nó dùng ngón chân bầm tím của mình cào cào sàn bê tông.
Giang Dao hung hăng nói: “Nhìn cái rắm, cỡ giày 32 tao mang kiểu gì?”
Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy ngượng ngùng, nói một cách thiếu thuyết phục: “Mang giày vào cút nhanh hơn.”
– —
Người đẹp toàn ngậm dao trên miệng, nhưng lòng lại mềm như đậu hủ.
Tiểu Từ là đứa con thất lạc của một gia đình giàu có!!
Hy vọng mọi người có thể thích truyện!! Trân trọng!! QAQ