Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết - Chương 12: Thế giới của người lớn
- Trang Chủ
- Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 12: Thế giới của người lớn
Từ nhà nó đi bộ đến cục cảnh sát mất khoảng hai mươi phút.
Trước khi được Giang Mỹ Lệ “ôm” về nhà, nó vẫn luôn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm. Hằng ngày đều có người mang thức ăn và nước uống đến cho nó.
Sau khi được Giang Mỹ Lệ đưa về nhà, nó chỉ quanh quẩn ở nhà mà không bước ra ngoài.
Sau đó, Giang Mỹ Lệ bị liệt thì nó bị Giang Dao đuổi ra ngoài, nhưng nó cũng chỉ đi lang thang gần nhà, không chạy đi đâu quá xa.
“Đang nhìn gì thế?” Giang Dao giật giật tay nó.
Tiểu Từ nắm lấy tay cậu, cúi đầu không nhìn.
Giang Dao: “Chưa từng đi xa nhà thế à?”
Tiểu Từ lắc đầu.
Giang Dao: “Vậy có từng đến cục cảnh sát chưa?”
Tiểu Từ nhìn cậu, lại lắc đầu.
“Vậy em có biết cảnh sát là làm nghề gì không?”
Tiểu Từ: “Không có được sự đồng ý của anh trai mà em đã tự ý bước vào nhà thì em sẽ bị cảnh sát bắt đi mất.”
Giang Dao không nói nên lời: “Sao thế hả, em còn ghi thù anh sao?”
Tiểu Từ mở to mắt nhìn cậu.
Giang Dao cảnh cáo nó: “Đến cục cảnh sát thì đừng nói linh tinh gì hết, tốt nhất là không nói luôn, bọn họ hỏi em cái gì thì cứ để anh trả lời, em giả vờ bị câm đi.”
Lai lịch của Tiểu Từ không rõ nguồn gốc, nếu nói hớ sẽ bị lộ tẩy hết những chuyện thất đức của Giang Mỹ Lệ.
Giang Dao đã phải dành nửa cuộc đời mình để dọn dẹp mớ hỗn độn của Giang Mỹ Lệ, sau khi nàng bị liệt thì mớ hỗn độn đó càng trở nên rối rắm và tồi tệ hơn.
Khi Trịnh Cảnh Hành thấy cậu đến thì anh liền sắp xếp để dẫn Tiểu Từ đi chụp ảnh.
Giang Dao không yên lòng, vẫn muốn đi theo Tiểu Từ, Trịnh Cảnh Hành rót cho cậu một cốc nước: “Cục cảnh sát có thể ăn thịt em trai em sao, ngồi xuống đi, em đi qua đi lại mãi không mệt à.”
“Không khát ạ.” Cậu đẩy cốc nước sang một bên.
Tiểu Từ bước ra khỏi gian phòng rồi lặng lẽ đứng bên cạnh Giang Dao.
Trịnh Cảnh Hành sờ soạng lấy một viên kẹo từ túi ra đưa cho nó, Tiểu Từ không ăn kẹo, cũng không để ý đến anh.
Giang Dao lấy viên kẹo: “Thằng bé không ăn đâu ạ.”
Trịnh Cảnh Hành: “Mấy đứa đứng ở đây nhé, anh đi xem ảnh chụp.”
Giang Dao buồn bực chán nản ngồi ở đại sảnh.
Lật qua lật lại đống tạp chí đặt bên cạnh, trừ bỏ một ít tạp chí hướng dẫn phòng cháy, sổ tay an toàn, còn có mấy quyển tạp chí thương nghiệp.
Giang Dao lấy một quyển tạp chí thương nghiệp, trang trong đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, những tên tuổi lớn từ mọi tầng lớp xã hội, ăn mặc ra dáng được camera quay chụp lại.
“Ê, em sang nhìn thử xem trong đây có ba em không.” Giang Dao trêu chọc nó.
“Em không có ba ba.” Tiểu Từ nói.
Giang Dao: “Đừng mà, nếu em là thiếu gia nhà giàu bị lưu lạc thì anh sẽ đưa em về nhà, ba em tùy tiện đưa anh vài triệu thôi là đủ để anh sống cuối đời rồi á.”
Tiểu Từ: “Em không có nhà.”
Nó cũng cảm thấy những gì nó nói là sai: “Nhà của anh trai cũng là nhà của em.”
Giang Dao bế Tiểu Từ lên rồi ôm nó vào lòng.
Tiểu Từ giống như một chú gà con, giãy dụa tượng trưng trong phút chốc rồi lại thành thật ngồi im ngoan ngoãn.
Giang Dao chỉ vào một số ông chủ trong tạp chí kinh doanh: “Em nhìn thử xem có muốn chọn ai làm ba không?”
Tiểu Từ: “Em không muốn.”
Giang Dao: “Bảo em chọn thì cứ chọn đi.”
Tiểu Từ bị ép phải xem qua năm sáu trang, Giang Dao trêu chọc xong thì cảm thấy nhàm chán vô nghĩa, lại ném nó sang một bên.
“Chả thú vị gì hết.”
Giang Dao ngả người ra sau dựa vào chiếc ghế sắt.
Hộ khẩu và chứng minh thư của Tiểu Từ đã được làm xong, Trịnh Cảnh Hành đưa cho Giang Dao, Giang Dao đứng dậy và nói một cách chân thành: “Cám ơn ạ.”
Trịnh Cảnh Hành vẫy tay: “Đừng quên em còn nợ anh một ân tình.”
Giang Dao: “Không dám quên đâu ạ.”
Sau khi Giang Dao rời đi, hai đồng nghiệp của Trịnh Cảnh Hành ngồi trên ghế trò chuyện với nhau.
Bọn họ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh xắn như Tiểu Từ, một khi đã bắt đầu nói chuyện thì không thể nào dừng chủ đề này lại được, càng nói càng đi xa hơn. Nói đến chuyện mấy năm trước có một doanh nhân giàu có người Mỹ gốc Hoa ở Hương Cảng bị lạc mất con trai nhỏ đã vài năm, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy, phần thưởng hiện giờ đã tăng lên đến hai triệu đô la, nếu ai có thể tìm thấy con trai ông thì cả nửa đời sau sống không cần lo âu gì nữa.
Nhắc đến những vụ án cưỡng gian gần đây, họ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Họ nhốt lại vài tên phạm nhân, nhưng cuối cùng cũng không tra ra được gì, trải qua vài vòng thẩm vấn không có kết quả nên đành phải thả người ra.
Điều duy nhất cần làm bây giờ là để mắt đến một vài tên xã hội đen sống gần đó.
Giang Dao về đến nhà, thấy Lưu Dương đang dọn bàn trên tầng thượng: “Tiểu Giang ăn cơm chưa, đến đây ăn cùng đi.”
Sau những việc xảy ra lần trước, cảm giác của Giang Dao đối với Lưu Dương cứ kì quái sao đó.
Nhưng mà Lưu Dương đã gọi cậu, cậu vẫn đáp lại anh.
Chỉ trong khoảng thời gian một vài bước chân, Giang Dao đã nghĩ thông suốt: Chuyện yêu đương đồng tính của người khác thì liên quan gì đến mình chứ, chỉ cần việc đó không tìm đến đầu mình thì mình không quan tâm.
Lưu Dương bày ra chén đĩa, Giang Dao ngồi xuống, không để lộ dấu vết hỏi: “Sao anh Tưởng không đến thế ạ?”
Lưu Dương mở một chai bia: “Văn phòng tạp chí bận rộn, cậu ấy sắp thăng chức nên mọi việc đều đổ lên người cậu ấy. Ông chủ của bọn họ muốn rèn luyện cậu ấy thôi.”
Trên bàn bày ra bốn năm món ăn, vừa nhìn thôi đã biết là chuẩn bị cho hai người.
Các món ăn đã sẵn sàng, nhưng sao người lại không đến?
Giang Dao không nói gì, Lưu Dương rót cho cậu một ly bia: “Uống được không? Uống với anh một chút đi.”
Tiểu Từ ngồi nép ở một bên, cúi đầu ăn cơm.
Lúc Giang Dao uống rượu, nó nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giang Dao.
Đôi môi ẩm ướt đỏ mọng do ngâm rượu, lấp lánh ánh nước trong trẻo.
Hôm nay tâm trạng của Lưu Dương không tốt, anh uống hết ly này đến ly khác, đến khi say khướt thì được Giang Dao dìu anh vào nhà.
Thành thật mà nói thì bản thân Giang Dao cũng hơi say, cậu nấc cụt rồi mò mẫm cầu thang để đi lên lầu.
Tiểu Từ đuổi theo hai bước muốn đỡ lấy Giang Dao, Giang Dao đẩy nó đi lên lầu: “Anh tự đi, đừng đỡ anh, lát nữa anh làm em ngã bây giờ.”
Kéo rèm lên, Giang Ngạn bắt đầu khóc.
Tiểu Từ vỗ về bé, đưa bé vào giấc ngủ, tiếp đến nó đi xem Giang Dao thế nào.
Giang Dao mở một cánh cửa khác rồi đi lên sân thượng.
Tiểu Từ đi theo cậu ra ngoài, còn Giang Dao thì ngồi trên chiếc ghế đẩu để thư giãn.
Nó đứng bên cạnh Giang Dao, nhìn chằm chằm vào cậu.
Giang Dao ném cho nó chứng minh thư và sổ hộ khẩu mà cậu ôm trong ngực, đây là sổ hộ khẩu của nhà họ Giang, và Tiểu Từ được liệt kê ở trang cuối cùng, tên gọi là Giang Tiểu Từ.
Nó mở to mắt, đọc đi đọc lại sổ hộ khẩu nhiều lần.
Giang Dao nở nụ cười, nói: “Em biết đọc chữ sao?”
“Em biết.” Tiểu Từ chỉ vào tên mình: “Giang Tiểu Từ.”
Nó lật lật hai trang, lật tới tờ thứ hai, chỉ vào tên Giang Dao: “Dao.”
Giang Dao: “Biết viết sao?”
Tiểu Từ gật gật đầu, dùng đầu ngón tay viết chữ “Giang Dao” lên mặt đất.
Giang Dao đá nó một cước: “Viết tên anh làm gì, anh kêu em tự viết tên mình ấy.”
Tiểu Từ ngã xuống đất: “Anh ơi, tâm trạng anh không tốt sao?”
Nó lo lắng nắm chặt sổ hộ khẩu, sợ tâm trạng Giang Dao không tốt sẽ lấy lại sổ hộ khẩu của nó.
Giang Dao: “Không có. Trẻ con thì đừng hỏi nhiều.”
Tâm tình cậu đang không tốt, nhưng cậu sẽ không nói với Tiểu Từ làm gì.
Tiểu Từ còn nhỏ, Giang Ngạn cũng còn nhỏ, cậu nói ra thì thế nào chứ, ngoại trừ tăng thêm phiền não cho bọn trẻ thì thực sự chẳng được việc gì khác.
Nếu cậu đã là đàn ông, cậu nên gánh vác gia đình một mình.
Chỉ là, làm thế nào để một người “đàn ông” mười bốn tuổi có thể chiến đấu để sống sót qua những năm tháng khó khăn trước mắt này bây giờ.
Tiểu Từ từ dưới đất bò dậy, đến ngồi bên người Giang Dao: “Anh ơi, em sẽ bảo vệ anh.”
Giang Dao cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần không gây phiền toái thì đã là bảo vệ anh rồi.”
Tiểu Từ: “Anh ơi, anh đừng đuổi em đi, em rất có ích mà.”
Giang Dao: “Không ai đuổi em đi hết, anh nói chứ em thật sự ghi hận trong lòng à?”
Tiểu Từ lắc đầu, lặp lại một lần nữa: “Anh ơi, anh đừng đuổi em đi.”
Giang Dao: “Em là cái máy lặp lại à, cút! Đừng làm anh thêm phiền nữa, bố đây muốn tĩnh lặng một mình.”
Tiểu Từ bị cậu đá trở về phòng, không dám ra ngoài cùng Giang Dao nữa, nó đành đứng vò đầu bứt tai ở cửa.
Vò một lần, lại nhìn Giang Dao thêm một lần.
Giang Dao ngồi ở trên sân thượng suốt một khoảng thời gian dài, bầu trời cao những năm 2000 vẫn còn có thể thấy được rất nhiều vì sao sáng, anh trai nó ngồi một mình dưới khoảng trời đầy sao đó, bóng lưng cô độc lại bất lực không nơi nương tựa.
Khi Tết Nguyên đán đến gần, Giang Dao đưa Tiểu Từ ra ngoài mua sắm quần áo.
Lúc xuống lầu, Lưu Dương đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với Tưởng Thanh Sơn – mà chắc hiện tại nên gọi đó là liếc mắt đưa tình.
Hai người đã làm hòa với nhau, gặp lại Giang Dao, Tưởng Thanh Sơn còn tặng cho cậu quyển sách tự xuất bản có tên là “Thương nhớ những tháng năm tình thâm dài đăng đẵng của chúng ta.”, chua răng đến đòi mạng.
Lưu Dương trông rất vui vẻ, Giang Dao không biết liệu rằng “tháng năm tình thâm dài đăng đẵng” và “chúng ta” này có phải chỉ y và Lưu Dương hay không.
“Em cầm lấy đọc đi, biết nhiều chữ hơn một chút, lúc đi học đừng để thua kém những đứa nhóc khác có biết chưa.” Giang Dao nhét quyển sách vào ngực Tiểu Từ.
Tứ Mao đang chuẩn bị đi ra ngoài, nó đẩy xe, lén lút dắt chú chó nhỏ có tên là Lai Bảo mà nó nhặt được, hướng đến cậu chào hỏi: “Ra ngoài à Giang Dao! Tiểu Từ cũng đi hả?”
Tiểu Từ: “Em chào anh Tứ Mao ạ.”
Tứ Mao lấy từ trong túi ra một nắm kẹo thỏi vàng: “Aiyo, ngoan thật nha, em trai này của cậu nhặt được thật không uổng phí mà. Nè, anh Tứ Mao cho em ăn đó, Tết Nguyên đán ghé nhà anh đón năm mới đi, anh đưa em bao lì xì đỏ nha.”
Giang Dao: “Cút sang bên kia đi, ai mà muốn bao lì xì mỗi năm xu chứ, đừng có dùng mấy thứ đấy hối lộ thằng bé.”
Đèn hoa đăng giăng kín hai bên đường, hương vị Tết đang tràn về rộn ràng nơi đây.
Đâu đâu cũng có sắc đỏ, đâu đâu cũng có những vật trang trí mang ý chúc “phước lành”, Giang Dao bỗng thấy tự tin với số tiền hàng nghìn tệ trong túi mà cậu đã kiếm được trong ba tháng vừa qua.
Ngoài số tiền mua thuốc cho Giang Mỹ Lệ, mua sữa bột cho Giang Ngạn, Giang Dao vẫn còn bốn nghìn tệ trong người, cậu cần mua một ít thịt và bánh kẹo cho gia đình trong dịp Tết Nguyên đán, cũng như phải mua thêm quần áo và chăn mới.
Tiểu Từ thành thật đi theo Giang Dao trên phố, nó nắm tay Giang Dao rất chặt, khiến Giang Dao cảm thấy hơi đau.
Giang Dao đến cửa hàng bán hạt rang để mua hạt dưa cùng đậu phộng, ngoài ra còn bán đủ loại kẹo ngọt, cậu lấy một nắm mua cho Tiểu Từ.
Cậu đến phố cổ để mua hai bộ quần áo dày cho Tiểu Từ, vừa hay gặp phải lão Hồ đến mua rượu. Lão Hồ ôm một bình rượu đế của ông chủ cửa hàng, vừa nhìn thấy Giang Dao thì vui vẻ chạy đến: “Đi mua đồ hả?”
Giang Dao cầm đồ trên tay chuẩn bị đi đến cửa hàng trái cây.
Lão Hồ: “Phía trước có người bán pháo đó, đi mua không? Buổi tối tụi mình ra ngoài chơi đi.”
Giang Dao: “Không đi, Tết Nguyên đán tôi ra ngoài làm gì.”
Lão Hồ nháy mắy ra hiệu với cậu: “Cậu đừng vội đi mà, tôi dắt cậu đi xem thứ này hay lắm.”
Giang Dao sắp bị hắn phiền chết, cái con người lão Hồ này có một điểm lợi hại là quấn mãi không buông, Giang Dao thì lại chịu không nổi người khác cứ quấn lấy mình, ỡm ờ hết nửa ngày thì cậu đã bị lão Hồ kéo đến một cửa tiệm tạp hóa.
Có đến khoảng mười bảy, mười tám tiệm tạp hóa như vậy ở trên phố cổ.
Ngoài mua ấm đun nước và những thứ linh tinh tương tự, cửa hàng mà lão Hồ đến còn bán đồ điện, vỉ đập ruồi, chất chồng lên nhau thành một đống hỗn độn.
Có một cái bàn đặt trước cửa hàng bày bán những chiếc đèn lồng đỏ cùng những lời chúc phúc may mắn, Giang Dao ngẫu hứng muốn đặt một chiếc đèn lồng lên cửa sổ nhà mình.
Cậu đã từng xem thường những thứ này, xui xẻo chính là xui xẻo, cho dù có dán chữ “Phúc” thì phúc cũng sẽ không tìm tới.
Lão Hồ kéo cậu vào tận trong cùng, ngồi xổm người xuống lấy mấy cuốn sách ở ngăn dưới cùng của kệ hàng hóa.
Bên trong bụi bặm đến nỗi ánh sáng cũng không lọt qua được. Quyển sách trong tay lão Hồ to không đến một bàn tay, rách nát bươm, còn thiếu mép và mất đi vài trang giấy.
Giang Dao châm chọc nói: “Cậu chăm học thật dó, sách ở đây có thể khiến cậu lục tìm để đọc cho bằng được.”
Lão Hồ: “Đm cậu chứ, Giang Dao, cậu biết cái rắm ấy, cậu nhìn xem đây là sách gì.”
Giang Dao cau mày ngồi xổm xuống, khi lão Hồ mở sách ra thì trong sách chỉ toàn là “ưm… ư… a… a…. ưmm…”
Cậu liếc mắt qua liền hiểu, Giang Dao đỏ mặt, đá lão Hồ một cước: “Đcm cậu!”
Lão Hồ nắm lấy chân cậu: “Đừng như vậy mà, cậu chưa từng xem qua à?”
Giang Dao: “Tôi xem con mẹ cậu ấy chứ xem! Cút, tôi đi ra ngoài đây.”
Lão Hồ: “Làm sao vậy chứ, cậu đã mười bốn tuổi rồi mà còn chưa đọc sách khiêu dâm bao giờ à, cậu có thấy mất mặt không chứ. Cứ như con gái ấy, còn đỏ mặt nữa chứ.”
Giang Dao vừa nghe liền không nhịn được: “Ai con mẹ nó là con gái hả!”
“Vậy sao tôi dám xem còn cậu thì không dám xem hả?”
Giang Dao giật lấy quyển sách: “Đcm cậu, tôi có gì mà không dám xem chứ.”
Cổ cậu đã đỏ đến rỉ máu nhưng vẫn muốn cậy mạnh.
Lão Hồ thầm nghĩ, Giang Dao tuy lớn lên có khuôn mặt đẹp đến đòi mạng người, nhưng bên trong lại vô cùng thuần khiết, nếu là nữ thì không biết có thể câu chết bao nhiêu tên đàn ông.
“Tôi mang ra cho cậu xem, ba quyển năm tệ, có mấy quyển còn có tranh.” Lão Hồ lại lôi ra thêm hai quyển từ trong đống sách rách nát.
Văn hay tranh đẹp, lão Hồ nhét mấy quyển sách đó vào túi cậu: “Đi thôi, cậu lén mang ra đi, đừng để Tiểu Từ nhìn thấy, tôi quen với ông chủ, tôi trả tiền cho.”
Giang Dao mang theo vẻ mặt kỳ lạ cầm những quyển sách nhỏ màu vàng đi ra cửa.
Tiểu Từ đợi một lúc lâu, thấy Giang Dao đi ra thì nó vội vàng chạy đến: “Anh ơi, em muốn uống nước.”
Giang Dao: “Anh đi mua nước cho em.”
Tiểu Từ thấy sắc mặt Giang Dao không đúng, liền đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Anh ơi, sao mặt anh đỏ quá vậy.”
Giang Dao không biết bị chọc vào đâu, trong nháy mắt liền bùng nổ, thẹn quá hóa giận: “Cút đi uống nước ngay cho anh! Quản nhiều như vậy làm gì hả!”
– —
Mình khá là thích chương này, có thể thấy được sự miệng cứng lòng mềm, cả sự dịu dàng lẫn bất lực của Giang Dao đối với Tiểu Từ. Em nó thì ngày càng ỷ lại vào anh rồi.
Thiệtttt là mong đến ngày Tiểu Từ lớn lên, nhưng mà nhớ đến tag ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành thì rén =))