Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết - Chương 11: Phiền não của thiếu niên
- Trang Chủ
- Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 11: Phiền não của thiếu niên
Không có đồng phục đi làm, cậu chỉ cần trông giày cho người ta. Ông chủ sân trượt băng chỉ ném cậu vào đám đông rồi vội vàng quay trở lại công việc kinh doanh của ông. Cậu chán nản dựa vào lan can, thỉnh thoảng thốt ra vài câu kêu người ta cất giày đi.
Người đến sân trượt băng đa số đều là học sinh cấp ba hoặc là một vài tên lưu manh ăn không ngồi rồi, thường thì học sinh cấp ba đến cùng bạn bè, cuối tuần sẽ đông đúc hơn. Mấy tên lưu manh đến đây để săn người đẹp, về cơ bản thì chúng hay lui đến vào ban đêm, cũng là thời điểm mà tiệm cắt tóc hoặc xưởng quần áo tan tầm, bọn chúng liền đi đến sân trượt.
Khi Giang Dao chỉ vừa đi làm được vài hôm đầu, cậu thường xuyên được hỏi số điện thoại của mình.
Bất kể là nam hay nữ, đều có những người chủ động đến bắt chuyện với cậu. Cậu có tính tình thất thường, những người bắt chuyện thường kiên trì không nổi vài câu thì đã thấy khó mà lui.
Buổi tối sau khi tan làm, lão Hồ đến đón Giang Dao, hai người cùng đi từ sân trượt băng trở về nhà.
“Có cần phải đến đón tôi mỗi ngày không?” Giang Dao thay giày rồi đi ra cửa.
Lão Hồ: “Cậu nghĩ là tôi muốn à! Mười một giờ mới tan làm, anh bạn à, nếu cậu gặp phải tên sát nhân thì chết như nào cũng không biết đó, lão Hồ đây chỉ có mỗi cậu là bạn, cậu chết rồi thì sau này tôi biết uống rượu cùng ai bây giờ.”
Giang Dao hừ một tiếng: “Cậu nói xui quá đấy, nhất định sẽ gặp được sát nhân hay sao?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Khi đến dưới nhà Giang Dao, lão Hồ leo lên chiếc xe máy của mình rồi rời đi.
Mỗi buổi tối, Tiểu Từ sẽ đợi cậu trở lại rồi mới đi ngủ, nó ngồi trên cầu thang nhàm chán nghịch đèn công tắc cảm ứng.
Bật đèn lên, đếm sáu mươi giây, rồi lại tắt đèn.
Sau đó nó lại tiếp tục bật đèn lên, mỗi đêm khuya thanh vắng đều lẳng lặng chờ đợi Giang Dao trở về, Tiểu Từ đã sống như vậy ngày qua ngày.
Lưu Dương về nhà sớm hơn Giang Dao, anh tan làm lúc mười giờ, thỉnh thoảng anh sẽ mang một ít thức ăn sang cho Tiểu Từ.
Tiểu Từ nhận lấy thức ăn rồi chờ đợi Giang Dao về nhà để hai người có thể ăn cùng nhau.
Hôm nay Lưu Dương về muộn, nó đếm đến hơn một nghìn thì thấy Giang Dao và Lưu Dương lần lượt xuất hiện ở cầu thang.
Lưu Dương: “Ừ, tăng ca về muộn.”
Anh trò chuyện cùng Giang Dao, chỉ có hai giọng nói vang lên trong hành lang yên tĩnh.
“Em đừng về muộn quá, buổi tối không an toàn, ra ngoài rất nguy hiểm.”
“Không cần lo cho em đâu, em đánh nhau giỏi lắm đó.” Đây là giọng của Giang Dao.
Tiểu Từ lập tức đứng lên.
“Đánh nhau giỏi thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, không biết tự lượng sức mình à? Lại nói, khoai lang nướng hôm nay mua về vẫn còn nóng hổi này, lát nữa ăn cùng với em trai em đi.”
Đi đến tầng năm, Tiểu Từ hô lên hai chữ “Anh ơi” mà nó đã luyện tập rất nhiều lần.
Giang Dao kéo nó sang: “Không phải đã nói với em là đừng đợi anh sao?”
Đôi mắt Lưu Dương bây giờ xanh mét, hốc mắt cũng sưng đỏ, tựa hồ như do ngủ không ngon, đêm nay cũng ít nói: “Anh vào nhà trước đây.”
Giang Dao vén rèm đi vào nhà, Tiểu Từ cũng cởi giày rồi chui vào trong chăn.
Cậu rửa mặt súc miệng xong thì trên giường đã trở nên ấm áp. Cậu vừa bước vào thì Tiểu Từ đã ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay cậu.
Giang Dao véo cánh tay nó: “Để anh xem xem có thêm được miếng thịt nào không nào?”
Tiểu Từ: “Có ạ. Em còn cao hơn nữa.”
Giang Dao nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngày mai anh đo chiều cao cho em.”
Bây giờ đã là cuối tháng mười một, thời tiết hoàn toàn trở lạnh.
Mảnh kính ở cửa sổ nhà họ bị vỡ vẫn chưa được dán lại, gió lạnh sẽ thổi vào khi đêm xuống.
Lúc đầu Tiểu Từ nằm ngủ ở cạnh cửa sổ, nhưng Giang Dao thấy gió cứ thổi vào người nó thì cậu đã đổi chỗ ngủ với nó vào ngày hôm sau.
Tiểu Từ không muốn đổi thì bị Giang Dao đá một cái, đành phải thành thật đổi chỗ.
Giang Dao ban ngày lên lớp, ban đêm làm việc bán thời gian, sau khi bận rộn cả ngày thì cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, trên giường còn có một tiểu mỹ nhân làm ấm giường, cậu đột nhiên cảm thấy đời người như vậy cũng không tệ lắm, ít nhất thì mấy chục phút ngắn ngủi này cũng đáng giá.
Tiểu Từ chui vào lòng cậu, muốn cùng Giang Dao nói chuyện phiếm: “Anh ơi, em không ngủ được.”
Giang Dao lẩm bẩm: “Không ngủ được thì đếm tiền đi, đếm đến mười nghìn tệ là ngủ được ngay.”
Tiểu Từ làm ấm tay cậu xong thì nó đặt cả hai tay lên ngực Giang Dao, nghịch cúc áo của cậu: “Em muốn nói chuyện với anh.”
Giang Dao không kiên nhẫn đánh tay nó một cái: “Ngủ nhanh cho anh, không đánh em nên em bị ngứa da đúng không?”
Tiêu Từ rầu rĩ không vui cởi đứt cúc áo Giang Dao, nó ngẩng đầu nhìn Giang Dao nhưng đối phương lại không thèm để ý, nó lặng lẽ nắm chặt cúc áo trong lòng bàn tay.
“Anh ơi, hôm nay em nhìn thấy anh Lưu Dương với anh Tưởng cãi nhau.”
Giang Dao mơ hồ nghĩ: Ồ, bảo sao hôm nay mắt anh Lưu lại đỏ hoe.
“Em quản cái rắm ấy, em là bà cô già à, quan tâm đến chuyện nhà người khác làm gì.”
Mái tóc của Tiểu Từ mềm mại dán vào mặt cậu, thân thể nó cũng mềm mại, Giang Dao ôm lấy nó như ôm một khúc kem sữa bò, trơn trượt khó nắm giữ.
“Bọn họ cãi nhau xong thì cùng nhau lăn lộn trên giường, em còn thấy họ cởi quần áo rồi ôm nhau nữa.”
Câu nói này như sấm sét giáng xuống mặt đất, Giang Dao trong nháy mắt mất ngủ, từ sợi tóc đến lòng bàn chân đều tỉnh ngủ hết, cậu từ trên giường ngồi bật dậy.
Tiểu Từ sửng sốt, nhưng mà nó vẫn rất tò mò, ngây thơ hỏi: “Tại sao bọn họ lại ôm nhau thế ạ?”
Giang Dao nổi giận: “Mẹ nó chứ… đừng có hỏi tại sao nhiều như vậy có được không, em có cả trăm ngàn câu hỏi vì sao à?”
Tiểu Từ nhìn cậu, không biết mình sai ở đâu.
Giang Dao đỡ nó xuống giường, bảo nó ngồi dậy: “Nghe này, đây là chuyện của người khác, em đừng quan tâm đến. Về sau không cho phép nhìn nữa, có biết chưa?”
Tiểu Từ không cố ý nhìn thấy.
Lưu Dương lúc này đang cùng Tưởng Thanh Sơn ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ rất lớn. Buổi trưa Tiểu Từ vừa dỗ cho Giang Ngạn ngủ, nó sợ hai người họ đánh thức Giang Ngạn nên mới thò đầu ra nhìn.
Sau khi hai người cãi nhau, Tưởng Thanh Sơn đột nhiên thô bạo túm tóc Lưu Dương kéo vào phòng.
Tiểu Từ nghĩ rằng họ đang đánh nhau, nó nhớ đến những món ăn nhẹ mà Lưu Dương đã mang cho nó, thế nên nó quyết định can thiệp vào chuyện này rồi đi xuống nhà để xem Lưu Dương ra sao, nếu anh ấy bị đánh chết thì Tiểu Từ sẽ lấy điện thoại di động của anh để gọi cảnh sát.
Nó đi đến ban công rồi trèo qua lan can ban công, đứng trước cửa sổ phòng Lưu Dương, nó nghe thấy tiếng khóc của Lưu Dương từ trong phòng vọng ra.
Đè nén, vừa da diết lại vừa đau đớn.
Tiểu Từ nghĩ, đây là bị đánh thảm rồi.
Anh Lưu Dương còn không bằng nó nữa, nó có bị đánh cũng sẽ không khóc.
Phía sau bức màn, bóng dáng hai người chồng lên nhau giống như ếch giao phối.
Con ếch phía trên chuyển động từng nhịp từng nhịp, Tiểu Từ nghe thấy âm thanh của bọn họ, tựa như nghe thấy tiếng ếch kêu.
Ư ư a a, không có cảm giác thẩm mỹ, hơn nữa còn gây phiền.
Nó men theo lan can, quay đầu trở về nhà mình.
“Anh ơi, bọn họ còn hôn môi nhau nữa.” Tiểu Từ dựa vào vai Giang Dao.
Giang Dao nhéo mặt nó: “Em xem bao nhiêu rồi?”
Tiểu Từ thành thật trả lời: “Em thấy phiền phức nên không xem nữa. Em chỉ sợ họ đánh thức Giang Ngạn thôi.”
“Thế mới đúng chứ, về sau không cho xem nữa, nghe thấy chưa?”
“Ò.”
Tiểu Từ nói: “Anh ơi, sao bọn họ lại hôn môi thế ạ?”
Giang Dao bị nó chọc tức chết, ấn Tiểu Từ vào chăn: “Em muốn biết đến thế thì em đi hôn ảnh đi!”
Tiểu Từ: “Em không muốn hôn anh ấy đâu.”
Giang Dao xoa cằm rồi nhìn Tiểu Từ một lúc, trong trường hợp Tiểu Từ lầm đường lạc lối, cậu quyết định phải đảm nhận trách nhiệm của người làm anh trai, dạy cho Tiểu Từ một bài học.
“Em không thể tùy tiện hôn người khác biết không, nếu em thích một người thì em mới có thể hôn cô ấy.”
Tiểu Từ trả lời thẳng thừng: “Em thích anh trai.”
Giang Dao không biết xấu hổ nói: “Điều đó là tất nhiên rồi, em dám thích người khác à? Đánh gãy chân em luôn.”
“Nhưng mà.” Giang Dao chuyển đề tài: “Thích của em không giống như thích để hôn, đợi sau này khi em lớn lên rồi nắm tay một bạn nữ nào đó, em sẽ biết thế nào là thích.”
Tiểu Từ chậm rãi nằm lên giường, bướng bỉnh lặp lại: “Em thích anh trai thôi.”
Giang Dao cười lạnh một tiếng: “Còn thích á, con mẹ em chứ, trước kia không phải hận anh muốn chết sao?”
Tiểu Từ tâm tình phiền não nghĩ: Em hận anh muốn chết, nhưng em cũng thích anh muốn chết rồi.
Giang Dao nằm xuống nhưng cõi lòng lại tràn ngập tâm sự.
Cậu đã từng cảm thấy cách mà Tưởng Thanh Sơn và Lưu Dương ở cùng nhau rất kỳ lạ, nhưng cậu lại không ngờ rằng mối quan hệ giữa họ lại như vậy. Cậu không có đạo đức mà nhớ lại hành động thường ngày của Lưu Dương, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Là một người đàn ông, làm gì mà không được, nhưng anh cứ nhất định phải đi làm trong xưởng may, làm công việc của phụ nữ. Anh ăn nói nhẹ nhàng dịu dàng, ngay cả lúc tức giận cũng không đỏ mặt.
Giang Dao gác tay làm gối, tam quan bị sụp đổ hết cả: Anh Lưu thế mà lại là đồng tính luyến.
Ba chữ “đồng tính luyến” này, với Giang Dao mà nói, nghe sao xa lạ giống như chữ “tiền”. Vĩnh viễn không thể chạm vào, không thể nhìn thấy, xa tận chân trời.
Cậu suy nghĩ lung tung cả đêm, một đêm này trằn trọc không tài nào ngủ được.
Giang Dao hai mắt buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
Tứ Mao cười tủm tỉm: “Tối qua cậu đi lang thang ở đâu? Ngủ suốt cả tiết tự học.”
Giang Dao mở sách ra: “Sáng nay là tiết của ai?”
Tứ Mao liếc nhìn bảng đen: “Hai tiết tư tưởng chính trị, hai tiết Toán. Mẹ nó chứ tôi sắp chết đến nơi rồi. Lịch học kỳ này vô lý quá thể!”
Giang Dao: “Có gì mà vô lý? Đã là năm cuối cấp hai rồi mà còn không chịu nỗ lực, cậu muốn đi học trường trung học nghề à?”
Tứ Mao: “Tôi còn cách nào đâu chứ, trung học nghề cũng được, dù sao thì tôi cũng không muốn đọc sách nữa, đi học nghề xong rồi thì giúp bố sửa chữa xe trong cửa hàng của ổng là được.”
Nó nói tiếp: “Nhưng cậu thì không giống tôi, nhất định là cậu muốn học trường cấp ba trọng điểm đúng không.”
Giang Dao viết một hàng chữ: “Ừ.”
Tứ Mao: “Cậu nói xem cậu có được là một trong những người được trường mình đề cử đi học không?”
Giang Dao: “Sao cũng được. Tôi có thể tự mình vượt qua kỳ thi.”
Tứ Mao nằm dài trên bàn: “Tôi nói chứ, trường mình cũng chả có hạn ngạch tiến cử nào hết ha.”
Trường cấp hai của Giang Dao là trường trung học cơ sở cộng đồng, do tư nhân điều hành, thậm chí còn không phải là trường công lập.
Đa số học sinh cũng không phải là người địa phương, hầu hết học xong cấp hai thì đều bỏ học đi làm.
Trình độ của giáo viên cũng kém vô cùng, muốn làm phượng hoàng bay khỏi bầy gà thì nay đã khó lại càng thêm khó.
Tứ Mao: “Ở trường mình thì lớp chúng ta đứng hạng nhất, nhưng điều đó thật sự không đủ để cạnh tranh với mấy trường trong thành phố, không biết có thể xếp hạng hai ba trăm không nữa, cậu nói xem có đáng suy ngẫm không cơ chứ.”
Nó liếc nhìn Giang Dao một cái: “Cậu thì không tính, cậu là trường hợp kỳ lạ rồi. Trường mình hận không thể trân trọng cậu như bảo vật, trường mình mà có kim phượng hoàng bay lên khỏi ngọn núi này thì người đó nhất định phải là cậu.”
Lời vừa dứt, Phạm Điềm ở hành lang cười nói đùa giỡn đi tới.
Trong lớp có vài người chịu không nổi tiếng cười phô trương của cô, nhưng cũng không dám làm gì cô, chỉ có thể bịt tai đọc sách.
Phạm Điềm đến lớp của họ chỉ với một mục đích duy nhất là tìm Giang Dao. Áo khoác đồng phục của cô được buộc vòng quanh eo, làm nổi bật lên vòng eo thon thả, cô dựa vào cửa sổ, trên môi thoa một lớp son dày, màu anh đào nhạt khiến cô trông bớt công kích hơn một chút.
“Giang Dao, nghe anh tôi nói cậu làm thêm ở sân trượt băng, hôm nào dẫn tôi đến chơi chút đi.”
Giang Dao: “Tôi đi làm, không phải đi chơi, cậu tìm người khác đi.”
Phạm Điềm không chịu buông tha, đá tung cửa: “Đưa tôi đi đi mà, tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.”
Giang Dao lạnh lùng nói: “Tan học rồi, đứng ở cửa có thấy phiền không?”
“Chậc.”
Tứ Mao giơ ngón tay cái với Giang Dao: “Đỉnh vãi, anh à, anh là người duy nhất trong toàn trường dám vả mặt Phạm Điềm như thế đó. Có vẻ như yêu đương đã khiến chỉ số thông minh của Phạm Điềm giảm xuống đáy.”
Phạm Điềm đã rời đi, Tứ Mao mở sách rồi thì thầm với Giang Dao, “Giang Dao này, Phạm Điềm không còn là xử nữ nữa, cậu có biết điều đó không?”
Giang Dao hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những tin đồn này.
“Mới sáng nay tôi thấy Phạm Điềm hôn anh trai đỡ đầu của cô ấy ở trước cổng trường, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà hôn đến chảy cả nước bọt, cũng không ngại mất mặt à.”
Mất mặt? Phạm Điềm sẽ không cảm thấy mất mặt, cô chỉ thấy rằng mình đang ở dưới ánh đèn sân khấu, cho rằng bản thân thật có địa vị xã hội.
“Cậu nói xem sao mà có thể hôn xuống cái môi toàn là son dưỡng của Phạm Điềm vậy, ăn phải sẽ bị trúng độc chứ nhỉ.”
Giang Dao tát nó một cái: “Con mẹ nó cậu có thấy phiền không hả.”
Chỉ trong vòng một ngày mà đã có đến hai người nhắc đến “hôn” trước mặt cậu, Giang Dao thấy phát ngán khi nghe đến từ đó.
Cậu nghĩ đến thỏi son bóng như mỡ lợn của Phạm Điềm và đôi môi mỏng của Tiểu Từ, cậu không khỏi lo lắng cho tương lai của Tiểu Từ: Sau này thằng bé sẽ không hôn loại con gái này đâu phải không?
Giang Dao cảm thấy rằng cậu lo lắng mấy thứ này cứ như một ông bố, cậu giật mình rồi vội lắc đầu.
Vào buổi chiều, Trịnh Cảnh Hành liên lạc với Giang Dao rồi yêu cầu Giang Dao đưa Tiểu Từ đến cục công an để chụp ảnh và đăng ký chứng minh thư.
Vậy là cậu đã cho Tiểu Từ nhập hộ khẩu thành công rồi.
Hết chương 11.