Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Xuân Phong Dao - Chương 45: Công dân ưu tú
Beta: Cải S
Sau khi hát xong một bài, MC nhận ra vẻ mặt Lâm Trì Ngang không tốt lắm nên không dám đùa giỡn quá trớn nữa, mỉm cười nhìn hai người bước xuống.
Trần Trản bình tĩnh trở lại.
Sau khi cô dâu chú rể lần lượt mời rượu từng người thì lễ cưới cũng gần kết thúc.
Ân Vinh Lan trò chuyện với Dương Thiên Hạ một chút rồi cùng Trần Trản rời đi trước.
Trước khi đi Trần Trản còn không quên vẫy tay về phía bàn mà Lâm Trì Ngang ngồi, không đợi người khác phản ứng cậu đã xoay người rời đi.
Cha Lâm: “Thật thú vị, còn tràn đầy sức sống.”
Lâm Trì Ngang cười lạnh một tiếng, quyết định đặt kính lão cho người nhà càng sớm càng tốt.
Bởi vì uống chút rượu trong tiệc cưới nên sắc mặt Trần Trản ửng hồng, trên người mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Ngồi chung một chiếc xe, bầu không khí cũng vì vậy mà càng ngày càng nóng lên.
Trần Trản xắn tay áo lên một đoạn để lộ cổ tay. Ân Vinh Lan đang lái xe nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ở suối nước nóng… Da thịt trắng nõn, xương quai xanh đẹp đẽ.
Cảnh tượng đó phải nói là nhìn một lần nhớ cả đời… Dẫu sao anh cũng chỉ mới nhìn thoáng qua mà đã bị thu hút. Bây giờ nghĩ lại, anh có cảm giác mình đã vô tình làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, nhưng càng nghĩ kỹ thì càng không nói rõ ra được là chuyện gì.
Phần lớn thời gian Trần Trản đều nghĩ đến làm giàu, làm giàu và làm giàu nên không nhận ra ánh mắt người bên cạnh thay đổi liên tục.
“Sám Hối Lục” đã đi đến hồi kết, “Ảnh hậu” chưa đủ số lượng từ để thu phí, doanh thu của bùa hộ mệnh cũng giảm dần. Có thể thấy được nguồn thu nhập đang giảm một cách khó kiểm soát.
Ân Vinh Lan vẫn luôn để ý đến biểu cảm cậu trong vô thức, không khó để phân tích ra cậu đang nghĩ gì, chuyện nào ra chuyện đó nói: “Thương nhân làm ăn có khi thịnh khi suy.”
Trần Trản trầm tư một lúc, sau đó cúi đầu lục tìm những mấy người gần đây có nhắn riêng cậu.
Có một câu nói, KOL trong thiên hạ đều là người một nhà.
Trong khoảng thời gian này, cậu được mời hợp tác sản xuất khá nhiều video.
Trần Trản sàng lọc một vòng, tìm được một người có danh tiếng tương đối tốt. Đối phương điều hành một tài khoản xã hội “phỏng vấn bí mật”, chủ yếu phỏng vấn những người nổi tiếng gần đây và tổng kết con đường thành công của người đó.
Hiện nay, poison chicken soup[1] tràn lan khắp mọi nơi, loại năng lượng tích cực này rất được một nhóm người hoan nghênh.
[1]毒鸡汤 (Poison chicken soup), là một thuật ngữ trên internet. Nhìn bề ngoài thì giống món súp gà cho linh hồn, nhưng thực chất nó là văn bản là tiếp thị và thông tin lừa đảo.
Đợi đến chỗ có cột đèn giao thông, Trần Trản nói cho anh suy nghĩ của mình.
Ân Vinh Lan gật đầu: “Thay đổi phương thức duy trì độ hot khác cũng tốt.”
Sau khi trở về, Trần Trản liên lạc với bên “phỏng vấn bí mật”, nghe máy cậu là một người phụ nữ. Khi cô nghe đến việc hợp tác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hẹn thời gian gặp cậu.
Trần Trản suy nghĩ một lúc: “Ngày mai cũng được.”
Đối phương khá nhiệt tình, sáng sớm hôm sau đã đến nhà hỏi thăm.
Người đến chủ động đưa tay ra: “Nghe danh đã lâu, tôi họ Trương, rất vui khi được phỏng vấn anh.”
Trần Trản gọi cô là cô Trương.
Cô Trương giới thiệu sơ về phong cách của mình: “Có hai hình thức, một là live stream, hai là biên tập lại thành video ngắn rồi mới phát sóng.” Cô ngập ngừng một lúc: “Live stream có khi tốt hơn chút nhưng thời lượng kéo dài, rất dễ mất khán giả.”
Trần Trản chọn phát sóng trực tiếp, video ngắn có khi còn phải sắp đặt bày vẽ, live stream chắc chắn chân thực hơn.
Cô Trương mở điện thoại, chào hỏi khán giả theo phong cách đó giờ của cô, sau đó chuyển ống kính, trên màn hình bỗng xuất hiện Trần Trản đang nở nụ cười dí dỏm mang theo chút tinh nghịch nói: ” Chủ đề ngày hôm nay của chúng ta là xoay chuyển cuộc đời.”
Trong nháy mắt có người đầu tiên tặng quà cho phòng live stream, cô Trương quay ống kính về phía Trần Trản.
Gần như hai bên là một hỏi một đáp, Trần Trản không quan tâm bình luận đang nói cái gì, sau khi giới thiệu về nơi ở lớn bằng bàn tay, cậu bắt đầu giới thiệu ra phía bên ngoài.
Cậu biết rất rõ mình nên duy trì thiết lập tính cách nào. Cậu đem một xấp tài liệu dày cộp vốn có thể đọc ở nhà đến thư viện.
Con đường phủ đầy tuyết, kèm theo tiếng động kẽo kẹt, cô Trương hỏi: “Anh nghĩ bí quyết thành công là gì?”
Trần Trản dừng chân, ý vị thâm trường đáp: “Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.”
[Vua Trinh Thám: Câu trả lời này… Không có gì mới mẻ.]
[Tóc của Maria: Không biết tại sao khi cậu ta nói câu này, tôi cảm giác da đầu tê rần cả lên.]
…
Đi bộ đến thư viện cũng phải mất ít nhất bảy tám phút, người xem không khỏi cảm thấy nhàm chán, cô Trương mỉm cười dịu dàng: “Anh có thể tặng chút phúc lợi nho nhỏ cho các bạn trong phòng live stream như là kể lại một phần quá khứ theo văn phong “Sám hối lục” không?”
Đề nghị này đúng ý khán giả, họ dồn dập tặng quà.
Trần Trản suy tư một lúc rồi chậm rãi nói: “Sau khi tôi bắt đầu theo đuổi Khương Dĩnh không lâu, có một chuyện xảy ra…”
…Hai người kia đều rất thích hoạt động ngoài trời.
Nhà gái chưa nổi tiếng nên không cần quá e ngại.
Thừa dịp Lâm Trì Ngang đi mua đồ, tôi cố ý giả bộ ngã xuống nước. Lúc này bên bờ không có người nào, nước trong hồ nhân tạo cũng không sâu lắm, cô ấy không màng tới bản thân mà nhảy xuống cứu tôi lên bờ.
Tựa như nhìn thấy một nàng tiên cá bơi về phía mình, tôi giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Sau khi ép tim ngoài lồng ngực thất bại mấy lần, đúng như tôi mong đợi, cô ấy do dự không biết có nên hô hấp nhân tạo hay không.
Đang vui trong lòng tự nhiên đúng lúc này Lâm Trì Ngang lại quay về, chạy tới sốt ruột nói: “Để anh.”
Sét đánh giữa trời quang, tôi nhất thời không khống chế được vươn tay đẩy hắn ra, hung ác nói: “Có trước có sau, cút ra sau xếp hàng!”.
Hình như cô Trương bị câu chuyện cũ kỳ dị vừa rồi làm cho choáng váng, Trần Trản ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Đến rồi.”
[Trường Tương Tư[1]: Tốt xấu gì cũng nên kể hết đi chứ! Tôi còn thiếu chút lưu lượng truy cập này sao?]
[1]Trường Tương Tư là thơ của Lý Bạch.
Vô số bình luận vô cùng tàn bạo chạy khắp màn hình, Trần Trản ngoảnh mặt làm ngơ, duy trì thiết lập học sinh ngoan giỏi bước vào thư viện, tìm chỗ có ánh sáng tốt.
Bên trong rất yên tĩnh, cô Trương đứng ở cửa, đứng cách một khoảng quay cho Trần Trản.
Trần Trản tập trung nghiêm túc cúi đầu nhìn vào đống tài liệu cậu mang theo.
Cởi áo bông cồng kềnh ra, bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len màu cà phê nhạt trông như phát sáng lấp lóa dưới ánh mặt trời.
[Trường Tương Tư: Má ơi! Yêu rồi.]
[U Linh Tiểu Thất: Người có mỗi một bài tập cũng không làm xong như tôi vậy mà xem người khác học trong livestream.]
[Truyền Thuyết Vảy Rồng: Ô mai gót luôn! Tôi đang ở ngay trong thư viện này!]
Bởi vì Trần Trản đang vùi đầu miệt mài đọc, cô Trương không tiện quấy rầy chỉ đành dẫn khán giả đi xung quanh tham quan mấy chỗ thư viện mới mở rộng thêm.
Khoảng nửa tiếng sau, lúc Trần Trản xoa mi tâm cho đỡ mỏi mắt, cô Trương vội phất tay một cái, ra hiệu cậu có thể rời đi.
Trần Trản đứng dậy, khi cậu bước đến cô Trương thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra học tập cũng là bí quyết thành công của cậu.”
Trần Trản lắc đầu: “Vẫn là câu nói kia, cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.”
Ngày hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u, thấy gần đến giờ ăn trưa, Trần Trản ngỏ lời gần đây có một tiệm cơm không tồi.
Tuy là muốn quay cảnh cậu xuống bếp hơn nhưng cô Trương cũng không tiện đòi hỏi chỉ đành gật đầu. Lúc đi qua ngõ nhỏ, đồng tử Trần Trản co rút lại, tầm mắt dừng trên bóng người đối diện bên đường nhỏ.
Cảm ứng giữa người với người có lúc chuẩn đến khó mà diễn tả.
Người kia ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau một phút ngắn ngủi, trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, hắn co cẳng bỏ chạy.
Trần Trản ném tập tài liệu và cốc giữ nhiệt lên không trung, cô Trương tiếp được một cách hiểm hóc, dưới chân trơn trượt suýt chút là ngã may mà đứng vững được. Vừa nhìn lại Trần Trản đã chạy xa mười mấy mét.
Ống kính đột nhiên lay động mạnh, cả cô lẫn khán giả đều mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
Cảnh tượng rượt đuổi hù đến người qua đường, họ nhao nhao né tránh.
Khoảng thời gian rèn luyện trước đây không hề vô ích, thể lực của Trần Trản tăng lên rõ rệt. Cậu đuổi tới ngã tư, chạy đến kéo lại người đàn ông trung niên trước mặt đang muốn vượt đèn đỏ. Cậu nắm lấy cánh tay của đối phương, dùng sức vặn mạnh rồi ấn vào cây cột bên đường ngăn gã ta tiếp tục giãy giụa.
Người qua đường chờ đèn giao thông không nhịn được vây xem, Trần Trản nói với một thanh niên đang cầm điện thoại định quay chụp: “Báo cảnh sát.”
Người kia sửng sốt, vội vàng bấm số 110 dù không biết nội tình.
Một bên khác cô Trương bị bỏ lại cũng không kịp phản ứng, khi chuẩn bị đuổi theo thì tập tài liệu kẹp trên cánh tay cô rơi xuống, vài tờ giấy lọt ra ngoài.
Cô Trương vội vàng khom lưng dọn dẹp.
Đang chuẩn bị để tờ giấy về chỗ cũ, mọi người ngây như phỗng.
Bên trong tập chẳng phải là tài liệu học tập gì, mà là ảnh của những tên tội phạm bị truy nã do lực lượng cảnh sát công bố mấy năm qua, liếc mắt một cái là có thể thấy được mức tiền thưởng trên đó.
Bình luận trôi tạm thời yên tĩnh rồi bùng nổ.
[Tóc của Maria: Vãi lù Chúa ơi, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị!]
[Trường Tương Tư: Thật đáng sợ. ]
[Tiểu Bạch Thái: Chỉ có tôi chú ý tới tiền thưởng thấp nhất cũng đến mười vạn[2] hả?]
[2]320 triệu VNĐ
[Truyền Thuyết Vảy Rồng: Không thể tin được có người đi dạo trên đường mà nhặt được mười vạn, có khi nào nhìn nhầm không? Cũng có khả năng nhầm thành trò hề à!]
Hiện thực lúc nào cũng ly kỳ hơn so với câu chuyện. Cô Trương vừa đi vừa hỏi dọc đường, cuối cùng cũng tìm thấy Trần Trản ở đồn cảnh sát gần đó, bởi vì tình huống đặc thù nên ở đây không cho phép quay chụp. Cô đành phải nhẫn tâm phớt lờ tiếng kêu gào điên cuồng của người hâm mộ tắt live stream.
Một cảnh sát lớn tuổi vỗ vai Trần Trản: “May mà nhờ có cháu, đôi mắt người trẻ tuổi thật tinh tường.”
Trần Trản: “Đây là nghĩa vụ mà công dân phải cố gắng thực hiện ạ.”
Hai câu đối thoại đơn giản đã đủ chứng minh cậu không bắt nhầm người.
Mãi đến khi rời khỏi đồn cảnh sát cô Trương vẫn cảm thấy khó tin, cứng nhắc mở live stream lại lần nữa, trong nháy mắt vô số fan hâm mộ tràn vào.
“Vừa rồi xảy ra chút chuyện đột xuất.” Cô Trương nuốt nước bọt, nghiêng mặt hỏi: “Đối với chuyện này, cậu có gì muốn nói với mọi người không?”
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Trần Trản ôn hòa nhã nhặn nói: “Hy vọng mọi người có thể chăm chỉ học tập làm việc, đừng đặt hy vọng vào xác suất một phần một nghìn này. Nếu gặp phải kẻ tình nghi trên đường vui lòng gọi cảnh sát càng sớm càng tốt để đảm bảo an toàn cho bản thân.”
“…”
Cô Trương không cần thông qua ống kính cũng có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Theo quan sát, cậu đang nói thật lòng nhưng liên tưởng đến sự việc vừa xảy ra, cô cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
Không có gì để nói, cũng không còn lời nào để nói.
Phần lớn người trong phòng live stream đều có chung suy nghĩ với cô, bình luận trôi ngoại trừ dấu ba chấm cũng chỉ có biểu tượng cảm xúc.
Cuộc phỏng vấn kết thúc trong im lặng.
Hành hạ cả một ngày sắc trời cũng đã tối, Trần Trản nói lời tạm biệt, quay người đi về phía tiểu khu. Khi đi ngang qua nhà thuốc cậu mua hai miếng băng dán và một bình thuốc rượu.
Đến cửa khu tập thể, cậu nhìn thấy Ân Vinh Lan đứng dựa vào nhà ga.
Trần Trản hơi ngạc nhiên, bước tới hỏi: “Sao muộn vậy rồi mà anh còn đến đây?”
Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại ở túi thuốc: “Đến gặp công dân ưu tú ngài Trần.”
Trần Trản thong dong giải thích: “Chỉ là tại nạn ngoài ý muốn thôi.”
Mới đây lúc lên mạng tìm tư liệu, cậu nhìn thấy tin tức này trên hộp thoại. Cao hứng nhất thời nên tải mấy tấm hình trên mạng về.
Ân Vinh Lan khẽ thở dài, thấy cậu không có việc gì mới yên tâm, rồi tựa cười tựa không hỏi: “Có biết tiêu đề hot search là gì không?”
Sắc mặt Trần Trản cứng đờ, sau đó nói như đinh đóng cột: “Tôi không muốn biết.”
T đăng không có lịch cố định, nào nhớ thì đăng thôi. Với cả dạo này team chỉ còn mình t đúng nghĩa. Edit tới 5x rồi nhưng beta thì tới đâu đăng tới đó nhé