Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác - Khánh Ca - Chương 26
Qua thật lâu, hắn mới mở miệng nói:
“Cậu khi nào thì bái sư phụ.”
Nói lên những việc này cũng thật kỳ quái, hắn phái người điều tra lâu như vậy, nhưng cái gì dấu vết để lại cũng không tra được.
Đừng nói là Yến Tử Tu sư từ đâu môn phái nào, ngay cả hắn là khi nào biết những điều này, thì cũng không có dấu hiệu gì cả.
Nếu không có sự cố của Cố Thời Diệc tất cả những điều này sẽ giống Yến Tử Tu đang tự biên tự diễn.
Khi Yến Tử Tu nghe anh ta hỏi về sư phụ, đôi môi hắn hé mở trong giây lát, nhưng ánh sáng trong hắn đã lặng lẽ tối xuống.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ lớn tiếng nói tên sư phụ, nhưng hôm nay.. lại là không còn cơ hội.
Cảnh Thiệu Từ nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên không còn muốn hỏi thêm câu nào nữa
Dù sao, để có thể dạy dỗ một đồ đệ như Yến Tử Tu, sư phụ của hắn chắc chắc không phải người thường.
“Chẳng phải cậu nói muốn tìm tôi sao.”
Cảnh Thiệu Từ chủ động chuyển chủ đề, Yến Tử Tu quả nhiên ngẩng đầu lên.
Anh có thể mua khu đất nhô lên giữa đường quốc lộ, chia đường thành hai hướng cách đây hai con phố không?
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn hai, ba giây, lạnh lùng nói:
“Hoa viên là cư dân công cộng dùng mà, thuộc về tài sản quốc gia, cậu mất trí rồi à?”
Yến Tử Tu nghe hắn nói như vậy, “Ồ” một tiếng, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Vừa định đi ra khỏi cửa, sau lưng vang lên giọng nói của Cảnh Thiệu Từ.
“Tuy nhiên, với danh nghĩa cải tạo cơ sở vật chất nơi công cộng, tôi có thể quyên góp một khoản tiền cải tạo, sau đó đứng tên cậu.
Yến Tử Tu bỗng chốc xoay người lại, nhìn hắn nói:
” Trừ bỏ cây liễu lớn trong hoa viên kia, tôi cái gì cũng không cần. “
” Cây liễu? “
Cảnh Thiệu Từ đang tính toán hỏi xem hắn muốn cây liễu làm gì, nhưng tưởng tượng đến mạnh não bất thường của đối phương, cũng liền lười mở miệng.
Hắn không khỏi, Yến Tử Tu ngược lại chủ động nhắc tới:
” Anh không hỏi tôi muốn làm gì sao? “
” Cậu muốn làm gì? “- Cảnh Thiệu Từ có lệ mở miệng.
Yến Tử Tu biểu tình nghiêm túc nói:
” Tích đức cho anh. “
Cảnh Thiệu Từ hít thật sâu một hơi:
” Đi ra ngoài! “
Vội cả ngày, Yến Tử Tu trở lại phòng của mình, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Nhưng thật ra Cảnh Thiệu Từ bị hắn chọc tức không nhẹ, rạng sáng hai, ba giờ mới ngủ. Ngày hôm sau sáng sớm, Lê Phong Trí nhận được một cuộc điệc thoại sau đó đầy mặt hưng phấn chạy ra khói phỏng.
” Tử Tu, đoàn phim bên kia thông báo cậu ba ngày sau lại đi thử vai.
Đại chế tác chính là như vậy, cho dù chỉ là một cái suất diễn vai phụ cũng muốn trải qua liên tiếp vài lần thử vai, phục trang mới có thể chọn được ứng viên.
So sánh với niềm vui của Lê Phong Trí, bản thân Yến Tử Tu rất thờ ơ:
“Vất vả rồi.”
“Không có gì, hai ngày nay cậu chuẩn bị cho tốt, nhìn xem Tần đạo trước kia diễn nhiều vào.”
Yến Tử Tu gật đầu:
“Được, tôi nhớ rồi.”
Mấy ngày nay luôn là ban ngày ra ngoài, mặc dù có dù giấu hồn che đậy, Tấn Tê vẫn bị hư nhược không ít.
Yến Tử Tu gửi tin nhắn cho Cố Chi Xuyên bảo anh ta ra ngoài, sau khi hai người gặp nhau, hắn liền đi thẳng vào vấn đề:
“Tấn Tê nên đi đầu thai.”
Tấn Tê vẫn luôn không đi đơn giản là vì muốn gặp người yêu một lần, nhưng hiện giờ tâm nguyện đã xong, nếu vẫn bồi hồi tại nhân gian, sẽ chỉ có kết cục hồn phi phách tán.
Cố Chi Xuyên nghe hắn nói xong, hốc mắt nháy mắt trở nên đỏ bừng. Cánh môi anh ta không ngừng run rẩy, vài lần muốn nói chuyện, nhưng cơn đau dữ dội trong phổi làm hắn hô hấp cũng khó khăn.
Không biết qua bao lâu, Yến Tử Tu nhìn hắn nói:
“Thế gian này, vạn sự vạn vật đều có cái giá của nó, nếu như anh kiên trì muốn giữ hắn lại, nhất định phải dùng dương thọ của anh đánh đổi.”
Tối hôm đó, hắn một mình đi đến hoa viên giữa đường với một chiếc túi. Hàn Hướng Sâm vẫn giống ngày hôm qua, biểu tình cùng hồn phách đều mơ hồ như cũ. Yến Tử Tu không nói gì với hắn, mà là đi tới cây liễu phía sau hắn ngửa đầu nhìn một hồi, sau đó nâng tay phải lên đặt trên thân cây, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau một lát, mái tóc màu xám xanh của Yến Tử Tu không gió tự lay động, cành liễu thon dài cũng bắt đầu lắc lư, thanh âm rung động sàn sạt trong đêm đen mang tới cảm giác vô cùng quỷ dị.
Thời gian cứ như vậy mỗi phút mỗi giây trôi qua, không biết qua bao lâu, Yến Tử Tu còn đang nhắm mắt, bông nhiên giơ tay dùng hai ngón tay kẹp lấy một chiếc lá liễu xanh tươi ướt át.
Hắn hơi hơi nâng lên khóe môi, mở miệng nói:
“Ước định đã thành, ta sẽ mang Hàn Hướng Sâm đi.”
Nói xong câu đó, Yến Tử Tu liền lấy ra một cái xẻng nhỏ, ngồi xổm trước cây bắt đầu đào đất.
Hắn đào tốc độ thực nhanh, thẳng đến khi lộ ra rễ cây liêũ mới ngừng lại.
Yến Tử Tu vỗ vỗ bụi đất trên tay, sau đó lấy ra di động gọi một dãy số.
Cảnh Thiệu Từ nhìn đến hiển thị trên danh bạ, cố ý đợi vài giây mới ấn xuống nghe điện thoại.
“Nói.”
“Cảnh tiên sinh, anh sinh vào ngày mấy?”
Yến Tử Tu gọi hắn vào nửa đêm chỉ để hỏi điều này?
Cảnh Thiệu Từ im lặng một lúc rồi mặt vô biểu tình đáp:
“Nói cho anh một chút lẽ thường, sinh thần bát tự, loại sự tình này về sau đừng dễ dàng nói cho người ngoài.”
Nói xong câu đó, Yến Tử Tu trực tiếp kết thúc cuộc gọi. Bị treo điện thoại Cảnh Thiệu Từ gắt gao nắm chặt di động, quanh thân bắt đầu phát ra hơi lạnh.
Yến Tử Tu lấy ra một xấp giấy vàng, viết lên trên ngày tháng năm sinh của Cảnh Thiệu Từ sau đó để vào bên trong rễ cây liêũ.
Đem đất một lần nữa lấp vào, hắn đứng dậy dùng chu sa vẽ từng đạo phù chú phức tạp trên thân cây.
Chờ họa xong phù chú, Yến Tử Tu tay phải tạo ấn, hai mắt nhắm lại:
“Quá thượng xá lệnh, tru chiến vô cái.”
Thái âm chi khí như những ngôi sao rơi vào cành liễu khô, sau khi ánh sáng tan đi, sức sống mới bừng bừng phấn chấn.
“Phá vỡ!”
Lời vừa dứt, Yến Tử Tu nắm chặt năm ngón tay phải của mình trong không trung, toàn bộ linh hôn của Hàn Hướng Sâm biến thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ sẫm, cực kì thong thả dừng ở trên vai trái hắn.
Hơn nửa giờ sau, Cảnh Thiệu Từ sắc mặt lạnh lùng nhìn Yến Tử Tu đứng trước cửa.
“Vật này cho anh.”
Cảnh Thiệu Từ rũ mắt nhìn lòng bàn tay hắn, mặt trên đặt hai mảnh giấy mỏng kẹp một mảnh lá cây.
Lần trước là cục đá, lần này là lá cây, Yến Tử Tu thật đúng là rác rưởi gì cũng đem tới cho hắn.
“Cậu hơn nửa đêm ấn chuông cửa, chính là vì cho tôi cái này?”
Yến Tử Tu như cũ nâng tay, nghiêm trang nói:
“Đây là lá liễu.”
“Tôi không mù.” -Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nói.
Yến Tử Tu phảng phất cũng không để ý thái độ của hắn, lại đem cánh tay hướng về phía trước duỗi duỗi.
“Vật này anh mang theo bên người, tuy không thể kéo dài thọ mệnh cho anh bao lâu, nhưng nó có thể bù đắp một chút.”
Vừa nghe đến hai chữ ‘thọ mệnh’, Cảnh Thiệu Từ giữa mày nhanh chóng cau lại một chút.
Qua không biết bao lâu, hắn nhìn Yến Tử Tu, mở miệng nói:
“Tôi có phải hay không thật sự..”
Không đợi hắn nói xong, Yến Tử Tu liền trực tiếp gật đầu nói: “Đúng.”
Cảnh Thiệu Từ đáy mắt xẹt qua một mạt chua xót, giọng nói trầm thấp:
“Một khi đã như vậy, cậu lại vì sao phải cho tôi tục mệnh.”
Yến Tử Tu bỗng dung ngẩn ra một chút, lần nữa mở miệng, ngữ khí đã khôi phục bình tĩnh như thường:
“Chúng ta vừa li hôn anh liền chết, người khác có lẽ sẽ cảm thấy là tôi khắc anh.”
Cảnh Thiệu Từ cười lạnh gật đầu:
“Hóa ra cậu là sợ thanh danh không tốt, về sau không thể tái giá.”