Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư) - Chương 124
*
Động vật có thính giác tốt có lẽ nhạy cảm hơn với âm thanh.
Hôm nay không có nàng tiên cá nào ra ngoài săn mồi, tất cả đều co ro trong hang, dựa vào vách hang.
Bên ngoài trời mưa gió, sấm chớp ầm ầm, Thương Nguyệt bên cạnh sẽ bất lực run rẩy, đuôi quấn chặt lấy eo Vân Khê.
Vân Khê vuốt ve nàng, lại tìm một mảnh da thú khác, bịt mắt nàng lại, trêu nàng: “Bịt tai trộm chuông.”
Không nghe hay nhìn thấy gì, cứ xem như không tồn tại, sẽ không sợ nữa.
Nhưng nàng tiên cá bướng bỉnh không chịu che lại, kéo nó ra, đôi mắt xanh lam nhìn Vân Khê sáng ngời và tập trung.
Trong lòng cô chợt dâng lên hàng nghìn tính từ đẹp đẽ, bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, lòng cô càng trở nên mềm mại hơn, Vân Khê mỉm cười không nói gì.
Thương Nguyệt mỉm cười đáp lại cô, a a a a.
Bên ngoài vang lên một tiếng “ầm” lớn, Thương Nguyệt lập tức ngừng cười, giật giật đôi tai.
Vân Khê tiến lại gần, dùng tay che tai nàng lại, hôn lên khóe môi nàng, nhẹ nhàng an ủi, làm vơi đi nỗi sợ giông bão.
Nếu như một người hiện đại trưởng thành sợ giông bão, Vân Khê sẽ cười nhạo, nhưng Thương Nguyệt lại là nàng tiên cá, một con cá sợ sấm sét, cô cho rằng điều này là bình thường. Miểu Miểu cũng sợ giông bão, giờ đây rúc trong góc với nàng tiên cá, con người nguyên thủy cũng sợ giông bão, thậm chí có thể cho rằng đó là cơn thịnh nộ của thần linh.
Bất kỳ loài động vật nào cũng là một sự tồn tại nhỏ bé trước thiên nhiên.
Mùa hè oi bức thường kèm theo mưa giông sấm sét, có khi kéo dài hai ba ngày không ngớt, Vân Khê quên làm mái hiên cho những chú chuột thỏ mình nuôi để che mưa, lo chuột thỏ không chịu nổi mưa mấy ngày liền, nên giết chúng làm thịt ăn, đỡ cho Thương Nguyệt phải ra ngoài săn thú trong mưa lớn.
Việc nhân giống chuột thỏ đầu tiên đã kết thúc trong thất bại.
Vân Khê gặm chân thỏ nướng, tự an ủi: “Không sao đâu, chờ mưa tạnh, em có thể đi bắt cho chị một tổ khác mang về.”
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Vân Khê không lãng phí da của chuột thỏ, cô làm một đôi găng tay cho mình và Thương Nguyêt. Tất nhiên cô không thể làm được găng tay năm ngón, gọi là găng tay nhưng thực chất là hai mảnh lông thuộc màu rám nắng được khâu lại với nhau, vào mùa đông nếu cho găng tay vào thì sẽ là găng tay ấm áp, hoặc cũng có thể gọi là miếng lót chân.
Về phần Thương Nguyệt, vì móng tay sắc nhọn nên Vân Khê cũng không khâu lỗ hở mà chỉ khâu hai bên, làm như ống tay áo, đặt vào lòng bàn tay, để móng vuốt lộ ra.
Bên ngoài động mưa to trút nước, sau bữa tối, Vân Khê nhìn mưa mù bên ngoài, nghe tiếng mưa đánh vào vạn vật, nhìn thấy cửa hang ngày càng nhiều nước, cho rằng sẽ tràn vào trong động nên nhanh chóng nhặt một cây giáo gỗ, bất chấp mưa lớn, muốn đào một con mương để chuyển dòng nước.
Những nàng tiên cá khác bối rối không hiểu cô đang làm gì, chỉ có Thương Nguyệt nhìn thấy Vân Khê đào mương, lập tức hiểu ra, dằn nỗi sợ xuống đào cùng cô. Đào được một lúc, nàng thấy một nàng tiên cá không đủ nhanh nên đã gọi những nàng tiên cá khác trong hang.
Mặc dù những nàng tiên cá khác không hiểu rõ lắm nhưng họ đã bất chấp cơn mưa lớn, tham gia vào đội đào. Chẳng bao lâu sau, một con mương thoát nước đã được đào ra. Tất cả các nàng tiên cá đều dính đầy bùn, tắm mưa rồi vội vã quay trở lại hang động để sưởi ấm bên đống lửa.
Vân Khê cũng mượn nước mưa để tắm, sau khi sấy tóc trước lửa trại, cô đun rất nhiều nước rễ tranh, đổ một bát nước ngọt cho mỗi nàng tiên cá trong động để thưởng cho họ.
Lúc mới sống chung, lúc Vân Khê đang nấu món gì đó, họ sẽ đi ngang qua, dừng lại tò mò nhìn, a a mấy tiếng, như muốn hỏi đó là món gì, thậm chí còn đưa tay chạm vào chiếc chân máy bằng gốm nóng khiến Vân Khê sợ đến mức lập tức đưa tay ngăn lại.
Từ khi chuyển đến đây, khi quay lại nung gốm, cô đã nung thêm rất nhiều bát, ban đầu cô muốn làm một chiếc chân máy lớn hơn, nhưng đồ gốm càng lớn thì càng khó nung, nó bị biến dạng, thậm chí còn đổ nát, chỉ có thể đốt thành công một chiếc kiềng ba chân bằng gốm có đường kính khoảng mười centimet, chỉ đủ nấu đồ ăn cho cô và Thương Nguyệt.
Nhưng cô đã nung hàng tá chân máy bằng gốm, chế tạo hơn chục lò đất sét trong một lần, cố gắng dạy các nàng tiên cá khác cách nấu thức ăn.
Nhưng cho đến nay, hầu hết các nàng tiên cá vẫn chưa học nấu ăn mà chỉ có thể nướng trên lửa hoặc ăn sống.
Có lẽ họ không thích mùi vị nấu nướng.
Giống như Thương Nguyệt, thích ngọt, cỏ tranh bên ngoài có thể thấy khắp nơi, Vân Khê thỉnh thoảng sẽ nấu một ít cho họ uống.
Vân Khê từng dạy những nàng tiên cá đó cách nướng thịt đúng cách, họ thường ném vào lửa để nướng, có khi lấy ra ăn khi bề mặt đã cháy đen, có khi còn chưa ngửi được mùi thịt chín đã bắt đầu ăn. Vân Khê dạy họ có thể dùng lá và bùn bọc lại, sau đó ném vào lửa, hoặc để trên giá nướng trên lửa, vì mục đích này, cô làm rất nhiều vỉ nướng, đặt ở cửa ra vào hang động, làm của chung.
Cô biết rằng những nàng tiên cá đó không giỏi chế tạo công cụ và vẫn đang ở giai đoạn “sử dụng công cụ”.
Thật không may, chỉ có một hoặc hai nàng tiên cá có thể học cách sử dụng bếp nướng.
Có lẽ não của họ không thể nhớ được những bước phức tạp đó nên Vân Khê đã ngừng cố gắng dạy họ cách nướng thịt của con người.
Điều mà các nàng tiên cá cảm thấy thoải mái chính là lối sống phù hợp nhất với họ.
Mà con người, như trước đây, vẫn đang tìm kiếm những loại cây ăn được và phát triển các công thức nấu ăn trên núi và cỏ dại.
Cô tìm được một loại cây trông hơi giống hoa hướng dương, ăn vào không độc, nhưng có vị hơi nhầy nhụa, khiến cô nhớ đến mùi vị của đậu bắp, mọc khắp nơi trong đám cỏ dại. Thấy nó phát triển rất tốt, thích hợp làm rau ăn hàng ngày, sau này cô quyết định mở một mảnh đất trồng rau, trồng trên mảnh đất rau của mình.
Sau đó, Vân Khê phát hiện trong đám cỏ dại có một loại cây xanh có thân rễ nhìn hơi giống củ cải nhưng không có mùi vị giống củ cải mà có vị cay nên Vân Khê đặt tên cho nó là “Rau cay”.
Vị cay vừa phải đã khử đi mùi tanh của thịt, Vân Khê cay đến mức ứa nước mắt, khóe môi treo nụ cười.
Ở đây, đồ gia vị hiếm hơn bất cứ thứ gì khác.
Thương Nguyệt thấy cô vừa khóc vừa cười, không biết cô đang buồn hay vui, lập tức a a a a nhìn cô.
Sau khi trở về, cô giã nhỏ rau cay với đá, thêm muối biển đun sôi từ nước biển để ướp thịt.
Với vị mặn và cay, Thương Nguyệt còn tìm cho cô một quả mận chua ngọt, sau khi nghiền thành bột cũng có thể trộn với thịt.
Mặn, cay, chua đều có sẵn nên cô không còn bận tâm đến gia vị nữa.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Vân Khê đang định dựng một cái lều tránh mưa xung quanh hàng rào gỗ chuột thỏ, nhưng lại thấy lũ chuột thỏ đã đào vài cái lỗ nhỏ trên vách hang và trong bùn hai ngày trước, nếu không phải bắt ăn thịt, sợ rằng chúng đã đào hố trốn hết rồi.
Thỏ hiện đại sau hàng trăm nghìn năm thuần hóa vẫn phải nhốt trong chuồng, không thể thả rông như gà, vịt chứ đừng nói đến những con chuột, thỏ chưa được thuần hóa này.
Cô nhớ hồi nhỏ, thỏ được nuôi ở nhà, phải nhốt trong một căn phòng nhỏ, vừa bước vào phòng đã nồng nặc mùi phân thỏ và nước tiểu, trong nhà có những hộp gỗ dài, thỏ sẽ nhảy nhót trong đó. Hàng ngày sau giờ học, cô phải ra vườn rau sau nhà nhổ cỏ thỏ cho chúng ăn, cỏ thỏ không đủ nước, thỏ ăn vào sẽ bị tiêu chảy.
Suy nghĩ xây một căn nhà nhỏ để nuôi những thứ này khiến Vân Khê đau đầu.
Cô chưa hề sống trong túp lều nhỏ bằng gỗ, chòi tranh hay chòi đá nào mà từ đầu đến nay đều sống trong hang động.
Buổi tối, cô than phiền với Thương Nguyệt: “Chị là người hang động trên đỉnh núi, ôi không, là người hang động dưới chân núi.”
Thương Nguyệt không hiểu, lập tức ôm cô vào lòng, quấn đuôi quanh cô, xoa dịu tâm trạng không tốt của cô.
Đối với cô và Thương Nguyệt, hang động hiện tại là nơi ở tốt nhất.
Xây dựng một ngôi nhà gỗ hoặc nhà bùn để người và tiên cá có thể sử dụng, cùng nhau sinh sống cần rất nhiều thời gian và sức lực, hiển nhiên lúc này không thích hợp lãng phí năng lượng ở đó.
Cô thở dài một hơi, rồi ngày hôm sau đứng dậy cam chịu đốt gạch bùn, chuẩn bị xây một ngôi nhà gạch bùn nhỏ chuyên nuôi thỏ.
Vân Khê đang bận rộn xây dựng ngôi nhà, trong khi Thương Nguyệt và các nàng tiên cá khác thường cùng nhau ra ngoài để mở rộng lãnh thổ.
Trong mắt họ, hòn đảo này lớn đến mức thậm chí không thể chạm tới bãi biển.
Vân Khê không thể giải thích rõ ràng cho họ sự khác biệt giữa đất liền và đảo, đó là định nghĩa của thuật ngữ dành cho thế hệ tương lai, trong mắt họ, đây chỉ là một hòn đảo rất lớn, nhưng vẫn chưa tìm thấy biển ở phía bên kia.
Họ đang kiên trì tìm kiếm vị trí của bờ biển khác, trong khi Vân Khê đang kiên trì tìm kiếm dấu vết của lúa hoang, kê và lúa mì.
Khí hậu vùng này ấm ẩm rất thích hợp cho lúa hoang phát triển, có lẽ hình dáng của chúng rất khác với các loại ngũ cốc hiện đại nên họ coi chúng là cỏ dại, nhưng đã là tháng bảy rồi, lẽ ra chúng phải có bông lúa.
Cô sẽ không buông bỏ bất kỳ loại cỏ dại có gai nào, sẽ bóc từng chiếc một, trải ra trong lòng bàn tay và quan sát cẩn thận.
Ngày nay, cô có thể cảm thấy no ngay cả khi ăn thịt, nhưng vẫn khao khát được nếm mùi vị của cơm.
Vân Khê vẫn nhớ mùi thơm của lúa, hình ảnh những thửa ruộng bậc thang trong làng, hành động của dân làng cúi xuống cấy lúa và những cây lúa mọc lên từ mùa xuân đến thu, từ xanh sang vàng, bị những bông lúa nặng trĩu trì xuống. Cô sẽ bóc vỏ trấu, nếm mùi vị của lúa non.
Ban đêm cô nằm mơ, chỉ mơ thấy mình cầm một bát gạo trắng cho Thương Nguyệt nhìn, Thương Nguyệt không hiểu đó là gì, lập tức đưa ngón tay ra chọc chọc xung quanh. Cô vội vàng né đi, nói với Thương Nguyệt: “Chị sẽ nấu một bát cơm cho em nếm thử. ” Khi đang nấu cơm trên chiếc kiềng gốm, cô ngửi thấy mùi thơm của cơm nên nuốt nước bọt liên tục. Đáng tiếc, cô đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ trước khi cơm chín.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Khê mơ hồ nghĩ, chỉ cần một chiếc chân gốm làm sao có thể nấu cơm được? Sau đó cô lắc đầu, hạt thóc còn chưa tìm được mà đã nghĩ xem có thể nấu được hay không rồi.
Cô khẽ thở dài, đè nén niềm khao khát cơm trong lòng.
Cô quay người nhìn Thương Nguyệt, Thương Nguyệt giống như có chút không thoải mái, vặn vẹo cơ thể lăn lộn trên mặt đất.
Vân Khê tính toán thời gian, phát hiện đã là đầu tháng tám, nàng lại đến kỳ động dục.
Sau khi chuyển đến đây được mấy tháng, Vân Khê không thể chấp nhận làm những việc đó trước mặt một đám người cá, đầu tháng mỗi khi nàng động dục, Vân Khê đều sẽ đưa cô đến một góc vắng vẻ để giải quyết.
Vân Khê lăn xuống đất, áp vào tai Thương Nguyệt, vỗ nhẹ vào đuôi Thương Nguyệt: “Chúng ta đi đến căn cứ bí mật đi.”
Cái gọi là căn cứ bí mật là một hẻm núi bên ngoài bãi cỏ, dưới đáy hẻm núi có một hồ nước, được bao quanh bởi những ngọn núi xanh tươi.
Hồ rộng lớn đẹp như tranh vẽ, cứ vài ngày Vân Khê và Thương Nguyệt lại đến đây để thưởng thức phong cảnh.
Kể từ khi sống cùng bộ tộc, họ hiếm khi có thời gian ở một mình. Thương Nguyệt không nói gì, nhưng thỉnh thoảng nàng lại cõng Vân Khê đi đâu đó trên lưng.
Nơi chỉ có hai người họ.
Lần trước là biển hoa, sau đó là hẻm núi xinh đẹp này.
Vân Khê nhờ Thương Nguyệt di chuyển chiếc bè tre nhỏ của mình đến hồ nước trong hẻm núi này, khi không có việc gì để làm, cô có thể chèo thuyền câu cá trên hồ, đương nhiên là chưa luyện tập nên chiếc bè tre đã mắc cạn trên bờ, đang bám đầy bụi.
Thương Nguyệt là một người tình lãng mạn, thường tặng cô vỏ sò và ốc xà cừ, cô cũng tặng lại nàng tiên cá một bó hoa và một vòng hoa dệt. Tại đây, họ trò chuyện và ngắm cảnh xanh mướt, cô sẽ dạy Thương Nguyệt nhiều thuật ngữ khác nhau về tình yêu, chẳng hạn như “hẹn hò”, “nắm tay” và “ghen tuông”.
Cô nói với Thương Nguyệt: “Lần trước em giận khi thấy những nàng tiên cá khác tặng quà cho chị, đó là ‘ghen tuông’.”
Nàng tiên cá nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, dùng đuôi vỗ nhẹ lên ngọn cỏ, phủ nhận nói: “Không giận.”
Vân Khê bổ sung: “Việc em làm bây giờ gọi là ‘che đậy’.”
Đuôi nàng tiên cá lại nhẹ nhàng vỗ lên bãi cỏ, kêu a a hai tiếng rồi ngừng nói.
Nàng cảm thấy lời này không hay, không muốn học.
Vân Khê buồn cười, nhưng mặt lại không đổi sắc, tiếp tục nói: “Không nói như thế nữa, đổi lại nhé. Những gì chúng ta đang làm bây giờ, nếu nói theo cách nói của con người là đang ‘hẹn hò’. Thói quen của con người bọn chị là hẹn hò trước khi tìm kiếm bạn đời, không giống như em, vừa gặp đã muốn giao phối rồi. À, nếu em gặp một nàng tiên cá thích bạo lực gia đình thì sao? Này, nàng tiên cá các em có vẻ không bạo lực gia đình nhỉ…”
Vân Khê lẩm bẩm, lần này Thương Nguyệt không vỗ đuôi xuống đất mà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào bắp chân Vân Khê, ngẩng đầu nhìn Vân Khê, dùng đôi mắt ngấn nước hỏi: “Như thế này là gì?”
Đây là tán tỉnh…
Làm tình lén lút ở đây giống như “ngoại tình”…
Vân Khê mím môi, cảm thấy không thể dạy được nữa, chỉ vào mấy trắng trên bầu trời xa xăm, đột nhiên đổi chủ đề: “Phong cảnh đẹp lắm này, ngắm cảnh đi, đừng học nói tiếng người như chị nữa.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lăn trên mặt cỏ không khác lắm so với việc lăn lộn trên giường ở hiện đại.
Nhật ký nàng tiên cá: Chút thì bảo tôi học, chút thì không cho tôi học nữa.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.