Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực - Chương 9: Cùng điều về khu dân cư
- Trang Chủ
- Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực
- Chương 9: Cùng điều về khu dân cư
“Hả?” Vân Thiên Nhận ngây người, vẻ mặt anh như đang chờ một cái tát thì trong ngực bị ai đó nhét vào một con cừu.
Lục Minh: “Bánh quy bánh quy, mặc dù để nguội ăn cũng ngon nhưng chắc lúc mới nướng sẽ càng ngon hơn nhỉ.”
“Đúng vậy…… bánh mới nướng sẽ ngon hơn.” Vân Thiên Nhận ngẩn ngơ lặp lại lời Lục Minh, sau khi định thần lại thì đỡ trán phì cười.
Lục Minh nghi hoặc nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại cười.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Vân Thiên Nhận reo inh ỏi.
Vân Thiên Nhận cầm lên xem, là Giản Tố gọi.
Vân Thiên Nhận ấn nút nghe, giọng nói oang oang của Giản Tố vang vọng khắp nhà kho: “Anh ơi! Anh Thiên Nhận! Anh ở đâu vậy! Kiểm tra giường kìa!”
“À, đúng rồi, kiểm tra giường!” Vân Thiên Nhận thốt lên, đứng bật dậy nhìn sang Lục Minh.
Lục Minh: “Anh về trước đi, ngày mai gặp lại.”
“Ừ, mai gặp nhé.” Vân Thiên Nhận gật đầu với Lục Minh một cái rồi nhanh chân chạy đi.
Khi Vân Thiên Nhận về ký túc xá dẫn đường thì Giản Tố đang năn nỉ thanh tra kỷ luật chờ thêm một lát.
Vân Thiên Nhận đi nhanh tới trước mặt thanh tra kỷ luật rồi đứng nghiêm chào: “Xin lỗi, tôi về trễ.”
Thanh tra kỷ luật là dẫn đường cùng cấp với Vân Thiên Nhận nên cũng không định làm khó dễ, chào lại anh rồi vui vẻ trêu chọc: “Ba năm qua đây là lần đầu tiên thấy cậu vi phạm kỷ luật đấy, đúng là hiếm có thật.”
Giản Tố ở cạnh lầm bầm: “Mới mười giờ ba mươi tám phút, trễ tám phút chứ mấy, gì mà vi phạm kỷ luật, đâu có nghiêm trọng vậy.”
Vân Thiên Nhận né tránh ánh mắt thanh tra kỷ luật rồi vỗ nhẹ mu bàn tay Giản Tố.
Giản Tố ngậm miệng không nói nữa.
Vân Thiên Nhận nói với thanh tra kỷ luật: “Xin lỗi, là tôi làm trái kỷ luật.”
“Không sao, lần sau đừng thế nữa nhé.” Thanh tra kỷ luật vỗ nhẹ bả vai Vân Thiên Nhận, giơ lên tấm bảng trong tay, ghi chữ “có” vào câu hỏi Vân Thiên Nhận có về ký túc xá đúng giờ không.
“Cảm ơn.” Vân Thiên Nhận cảm tạ.
Thanh tra kỷ luật gật đầu rồi quay người rời đi.
Giản Tố thở phào nhẹ nhõm: “Anh đi đâu vậy?”
Vân Thiên Nhận không giấu nổi niềm vui sướng, tươi cười nói: “Anh tìm được lính gác chịu cộng tác với mình rồi.”
“Cái gì! Thật sao?” Giản Tố thật sự mừng cho Vân Thiên Nhận, thậm chí còn nhảy cẫng lên, “Quá tốt rồi, anh, chúc mừng anh nhé.”
Vân Thiên Nhận: “Cảm ơn em, không còn sớm nữa, em về ký túc xá đi.”
Giản Tố vâng dạ, vừa nhấc chân định đi thì sực nhớ ra điều gì nên lại nói với Vân Thiên Nhận: “Anh, em và Mặc Uyên xin vào ký túc xá cộng sự rồi, ngày mốt không ở tầng này nữa đâu.”
Vân Thiên Nhận nghi hoặc: “Ký túc xá cộng sự?”
“Dạ.” Nụ cười của Giản Tố hơi ngại ngùng, trong giọng nói lộ ra niềm vui nho nhỏ, “Như vậy tụi em có thể ở chung rồi.”
Vân Thiên Nhận: “Sao tự dưng lại xin vào ký túc xá cộng sự?”
Giản Tố: “Chẳng phải ngày ba mươi tháng sau có đợt kiểm tra cấp độ lính gác dẫn đường sao? Em muốn từ cấp C lên cấp B, vậy mới xứng với Mặc Uyên là lính gác cấp B, em nghĩ ở chung có thể giám sát việc huấn luyện của nhau, em năn nỉ Mặc Uyên lâu lắm rồi, mấy ngày trước cậu ấy mới đồng ý.”
“Thế à.” Vân Thiên Nhận cười nhẹ, cảm thấy tâm tư Giản Tố quá rõ ràng, trìu mến xoa đầu y.
Giản Tố: “Anh, không tán gẫu nữa, em về phòng trước đây.”
“Ừ, đi đi.” Vân Thiên Nhận vẫy tay từ biệt y rồi cũng về phòng mình.
Vân Thiên Nhận theo thói quen dọn dẹp lại ký túc xá, mười một giờ rửa mặt tắt đèn, nằm trên giường nghĩ đến Lục Minh rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, từ tám đến mười giờ là thời gian rèn luyện thể chất thường lệ, Vân Thiên Nhận đang chạy nửa chừng thì bị huấn luyện viên gọi lên xếp hàng.
Huấn luyện viên: “Thượng sĩ Tôn tìm cậu đấy.”
Vân Thiên Nhận không hề bất ngờ, đoán chắc có liên quan đến việc mình khóa lại với cộng sự nên đi đến văn phòng Thượng sĩ Tôn.
Lúc này trong văn phòng, Thượng sĩ Tôn đang trò chuyện qua video với Thượng sĩ Triệu phụ trách lính gác mới tuyển, Thượng sĩ Tôn kinh ngạc thốt lên: “Anh nói cái gì? Lính gác này hai mươi ngày trước đã bị điều về khu dân cư rồi à? Nhưng giờ cậu ta chẳng những ở trong tháp mà còn hợp tác với dẫn đường nữa, vậy là sao?”
Thượng sĩ Triệu rầu rĩ vò đầu: “Hầy, chuyện này, haizzz, là thế này, lính gác tên Calcifer kia là người tướng quân Lucius đưa vào tháp tháng trước.”
“Hả, tướng quân Lucius? Lính gác mạnh nhất ba mươi năm trước ấy à? Lucius?” Thượng sĩ Tôn càng thêm kinh ngạc, xuýt xoa luôn miệng.
“Đúng vậy, chính là tướng quân Lucius.” Thượng sĩ Triệu gật đầu, “Ông ấy dẫn đứa nhỏ kia đến lúc đêm khuya, âm thầm không một tiếng động, thậm chí cấp trên trong tháp cũng không biết việc này, chúng tôi không dám thất lễ, mặc dù đứa nhỏ kia chưa đủ tuổi nhập ngũ theo quy định nhưng vẫn ghi vào danh sách, sau đó tướng quân Lucius yêu cầu tiến hành kiểm tra năng lực lính gác của cậu ta, chúng tôi lập tức làm theo.”
Thượng sĩ Tôn: “Tướng quân Lucius đã đích thân đưa vào tháp thì chắc đứa nhỏ kia phải có năng lực siêu phàm lắm nhỉ.”
“Không.” Thượng sĩ Triệu lắc đầu, “Thể lực cậu ta cực kém, chẳng mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, tôi chưa từng thấy lính gác nào có năng lực kém vậy cả.”
Thượng sĩ Tôn: “Cái này…… Vậy tướng quân Lucius phản ứng thế nào? Thất vọng? Tức giận?”
Thượng sĩ Triệu nhớ lại: “Hình như tướng quân Lucius thở phào nhẹ nhõm thì phải.”
“Hả?” Thượng sĩ Tôn chẳng hiểu ra sao, “Thở phào?”
Thượng sĩ Triệu: “Ừ, sau đó tướng quân Lucius rời tháp ngay trong đêm, cũng không nói cho chúng tôi biết nên sắp xếp cho lính gác này thế nào, tôi thấy thể lực cậu ta quá kém, năng lực còn thua cả lính gác cấp C nên dứt khoát điều cậu ta về khu dân cư, hôm đó tôi đã tận mắt thấy cậu ta lên xe buýt về khu dân cư rồi mà, không ngờ cậu ta vẫn còn trong tháp, chắc lén lút chạy về chứ gì.”
Thượng sĩ Tôn: “Vậy sao thông tin nhân sự của cậu ta vẫn còn lưu trong hệ thống?”
Thượng sĩ Triệu bực bội vò tóc: “Thông tin nhân sự mỗi tháng cập nhật một lần, còn mấy ngày nữa mới đến hạn!”
Thượng sĩ Tôn bất lực thở dài: “Đúng là…… trùng hợp quá mà……”
Thượng sĩ Triệu biết một khi việc này bị cấp trên phát hiện thì chắc chắn mình sẽ bị phạt vì lơ là nhiệm vụ, chỉ muốn mau chóng kết thúc nên vội nói: “Có phải người dẫn đường khóa lại với cậu ta vốn dĩ ngày mai sẽ bị điều về khu dân cư không?”
Thượng sĩ Tôn: “Ừ…… Nhưng……”
“Đừng nhưng nhị nữa!” Thượng sĩ Triệu vỗ bàn, “Hai người cùng bị điều đi thì dứt khoát ngày mai cho bọn họ về khu dân cư luôn đi.”