Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực - Chương 6: Sân khấu kịch mở màn
- Trang Chủ
- Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực
- Chương 6: Sân khấu kịch mở màn
Đã sắp đến giờ kiểm tra giường lúc mười giờ rưỡi, Vân Thiên Nhận lo lắng nhìn cầu thang tối om, cảm giác tim mình từ từ chìm xuống đáy biển âm u lạnh lẽo, bị nỗi tuyệt vọng và bất lực bao trùm.
Con đường dẫn đường của anh dừng lại ở đây rồi sao? Anh cố gắng lâu như vậy, cuối cùng phải đi đến kết cục không cam lòng vậy sao?
Vì quá yên tĩnh nên đèn điều khiển bằng âm thanh trên cầu thang lặng lẽ tắt đi, thế gian lập tức chìm vào bóng tối, đây giống như tín hiệu để Vân Thiên Nhận mau dừng lại hành động vô ích của mình, khuyến cáo anh đừng lãng phí công sức nữa.
Vân Thiên Nhận thở dài rồi hụt hẫng gục đầu xuống, lê đôi chân nặng như chì chuẩn bị rời khỏi cầu thang xi măng u ám này.
Anh vừa quay lưng đi thì hành lang chợt vang lên tiếng vỗ tay, bốp, đèn điều khiển bằng âm thanh vụt sáng như sân khấu kịch đã mở màn.
Vân Thiên Nhận sững sờ ngẩng đầu nhìn lại.
Người kia vẫn mặc áo có mũ, hai tay đút túi đứng trên bậc thang, khẩu trang to rộng bịt kín quá nửa khuôn mặt, hôm nay hắn không kéo mũ lên, tóc mái hơi dài lòa xòa trước trán để lộ đôi mắt.
Đó là một đôi mắt có màu nâu đỏ như mã não, hắn nhìn Vân Thiên Nhận, trong mắt thoáng lộ vẻ nghi hoặc.
Gặp nhau quá bất ngờ nên Vân Thiên Nhận nhất thời không kịp phản ứng, há miệng không nói nên lời.
Không đợi Vân Thiên Nhận lên tiếng, người kia bước nhanh xuống lầu rồi định đi vòng qua anh.
Ngay khi hai người sắp lướt qua vai nhau, Vân Thiên Nhận vội nói: “Khoan đã, ừm, chuyện hôm qua cảm ơn cậu nhé, tôi có nướng ít bánh quy làm quà, mong cậu nhận cho.”
Nói xong Vân Thiên Nhận đưa hộp bánh quy trong tay về phía người kia, vì bị cản lại nên hắn đành dừng chân.
Hắn nhìn chiếc hộp Vân Thiên Nhận đưa rồi lại ngước mắt nhìn anh: “Bánh quy?”
Vân Thiên Nhận gật đầu: “Ừ, bánh quy bánh quy, hôm qua thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Người kia im lặng một giây rồi nhận lấy bánh.
Thấy hắn không chê bánh quy của mình, Vân Thiên Nhận thở phào nhẹ nhõm rồi rụt rè hỏi: “Cậu là lính gác trong tháp à?”
“Tôi?” Người kia do dự, “Đúng vậy.”
Vân Thiên Nhận phát hiện có điều khác thường nhưng sợ hỏi thêm sẽ mạo phạm nên nhẹ giọng hỏi: “Cậu muốn xuống tầng hầm số một sao?”
“Ừm.” Người kia gật đầu.
Vân Thiên Nhận: “Nhưng sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm rồi, nếu về ký túc xá muộn sẽ bị cảnh cáo xử phạt đấy.”
Người kia: “Thì tôi đang định về ký túc xá đây.”
“Hả?” Vân Thiên Nhận ngẩn người.
Rõ ràng ký túc xá của lính gác nằm từ tầng 26 đến tầng 36 của tháp mà, nếu hắn muốn về ký túc xá thì xuống tầng hầm số một làm gì?
Chẳng lẽ định đi thang máy lên?
Nhưng sao phải đi thang máy từ tầng hầm số một mới được chứ?
Người kia: “Còn việc gì nữa không? Tôi phải đi rồi.”
Câu nói của hắn đột ngột kéo Vân Thiên Nhận đang suy nghĩ miên man trở về thực tại.
Nhớ lại lần này mình đến đây ngoại trừ cảm ơn còn có mục đích khác, Vân Thiên Nhận đứng trước mặt lính gác này, trong giọng nói thành khẩn mang theo thỉnh cầu: “Cho tôi mười phút được không? Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
“Nói với tôi?” Lính gác nhìn anh như đang nhìn thứ gì lạ lắm.
Vân Thiên Nhận gật đầu.
Lính gác suy tư một lát rồi bảo Vân Thiên Nhận: “Vậy anh đi theo tôi.”
–
Vân Thiên Nhận theo lính gác đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm số một.
Anh cứ tưởng lính gác sẽ đến chỗ thang máy, nhưng hắn lại đi về hướng ngược lại.
Vân Thiên Nhận đang hoang mang khó hiểu thì lính gác dừng lại trước một nhà kho chật chội có vẻ như dùng để chứa mấy thứ linh tinh.
Sau đó lính gác đưa tay kéo ra cửa sắt không khóa rồi bước vào, trong bóng đêm thuần thục bật công tắc trên tường, bóng đèn cũ kỹ treo trên đầu sáng lên, nó phát ra tiếng rè rè rất nhỏ, ánh đèn tù mù rọi xuống không đủ chiếu sáng hết nhà kho.
Vân Thiên Nhận sững sờ đứng ngoài cửa.
Anh thấy trong kho hàng chật chội kê một chiếc giường xếp màu xanh thẫm, trên giường là bộ chăn đệm được xếp gọn gàng nhưng có vẻ không êm lắm, cạnh giường đặt một chiếc bàn gỗ ọp ẹp và cái ghế màu vàng xám, ngoài ra chỉ còn ống nước, khung sắt và đồ đạc linh tinh chờ thanh lý.
“Cậu…… Cậu sống ở đây sao?” Vân Thiên Nhận mở miệng, trong giọng nói tràn ngập vẻ khó tin.
Lính gác hờ hững “ừm” một tiếng rồi đặt hộp bánh quy trong tay lên bàn gỗ, quay người nhìn Vân Thiên Nhận: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Mặc dù Vân Thiên Nhận có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng so với tìm hiểu tình hình hiện tại, anh cảm thấy mình nên chú tâm đến việc sắp bị đuổi khỏi tháp hơn.
Vân Thiên Nhận trấn tĩnh lại rồi nhìn lính gác: “Cho tôi hỏi cậu đã hợp tác với dẫn đường nào chưa?”
“Chưa.” Lính gác trả lời gọn lỏn.
Nỗi vui mừng lập tức chiếm cứ lồng ngực Vân Thiên Nhận, bỗng dưng nhìn thấy một tia sáng le lói trong bóng tối mịt mù của thành phố bị vây kín.
“Là thế này, tôi là một dẫn đường, để được ở lại trong tháp thì tôi phải hợp tác với lính gác.” Vân Thiên Nhận cố gắng nói thật ngắn gọn rõ ràng, “Tôi biết đề nghị của mình rất đường đột, nhưng nếu cậu đồng ý hợp tác với tôi thì tôi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cậu.”
Lính gác không trả lời, đôi mắt đỏ sậm nhìn Vân Thiên Nhận, yên lặng không nói gì.
Vân Thiên Nhận nghe thấy tim mình đập thình thịch, anh nghĩ thầm: Liệu lính gác này có đồng ý không? Nếu đồng ý thì sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
Vân Thiên Nhận chợt nhớ lại điều kiện Kim Huân đưa ra hôm qua, trong dạ dày như bị gậy gỗ chọc khuấy.
Anh cố dằn xuống cảm giác khó chịu, răng nghiến chặt.
Nhưng dù có đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, chỉ cần lính gác này chịu hợp tác với mình thì anh sẽ đáp ứng.
Dù sao đây cũng là một cuộc giao dịch, giao dịch có nghĩa là mình phải chịu mất một vài thứ, chẳng hạn như tôn nghiêm.
“Hợp tác là sao?”
Lính gác đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng.
Vân Thiên Nhận ngẩn ngơ, quả thực không ngờ lính gác sẽ hỏi vậy, dù sao đối với Vân Thiên Nhận, đây chẳng khác nào đang hỏi ngón tay là gì cả.
“À…… Cộng tác chính là……” Vân Thiên Nhận ngẩn ngơ một hồi mới nhớ ra mình phải trả lời câu hỏi này, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì một mối nghi vấn hiện ra, “Khoan đã, cậu có biết tại sao chúng ta phải vào tháp này không?”
Lính gác lắc đầu.
Vân Thiên Nhận sửng sốt.
Anh nhìn lính gác trước mắt, hắn đeo khẩu trang nên quá nửa khuôn mặt bị che kín không thấy rõ dung mạo, nhưng Vân Thiên Nhận chợt nhận ra có lẽ lính gác này còn rất trẻ.
Vân Thiên Nhận: “Vậy…… xin hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lính gác trả lời: “Mười chín.”
Vân Thiên Nhận: “……”
Hắn nhỏ hơn mình đến bảy tuổi lận.