Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực - Chương 5: Hy vọng nhỏ nhoi như hạt bụi
- Trang Chủ
- Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê - Y Y Dĩ Dực
- Chương 5: Hy vọng nhỏ nhoi như hạt bụi
Cấp trên phản ứng rất nhanh, sáng hôm sau đã đưa lính gác Kim Huân đi điều tra.
Việc này không làm lớn chuyện mà chỉ có mấy người biết, một là cấp trên cảm thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt, hai là Vân Thiên Nhận cũng không muốn để lộ.
–
Xế chiều hôm đó, Vân Thiên Nhận được Thượng sĩ quản lý lính gác mới nhập ngũ mời vào phòng họp.
Thượng sĩ Triệu mời Vân Thiên Nhận ngồi xuống ghế rồi báo cho anh biết kết quả xử lý việc này.
“Lính gác Kim Huân sẽ bị giam bảy ngày và phạt ba tháng lương, ba tháng lương này sẽ chuyển vào tài khoản của cậu xem như bồi thường.”
“Bảy ngày?” Vân Thiên Nhận không thể tin vào tai mình, “Chỉ giam bảy ngày thôi sao?”
Thượng sĩ Triệu: “Dù sao việc này cũng chưa thành mà.”
Vân Thiên Nhận: “Trưởng quan, nếu lúc ấy không có người tình cờ đi ngang qua thì lính gác kia tuyệt đối sẽ không tha cho tôi đâu.”
Thượng sĩ Triệu: “Lính gác này vừa thức tỉnh nên sẽ xảy ra tình trạng mất kiểm soát, sau này chúng tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta để tránh xảy ra chuyện tương tự.”
Vân Thiên Nhận: “Nhưng tôi nhớ trong tháp có quy định rõ lính gác tấn công dẫn đường sẽ chịu hình phạt là……”
“Dẫn đường Vân Thiên Nhận.” Thượng sĩ Triệu đột nhiên trầm giọng ngắt lời Vân Thiên Nhận, “Mời cậu đứng lên.”
Vân Thiên Nhận khựng lại rồi đứng dậy cúi đầu: “Vâng, trưởng quan nói đi ạ.”
Thượng sĩ Triệu chắp tay sau lưng, trong giọng nói không giấu được sự nóng nảy: “Tôi rất cảm thông với chuyện cậu gặp phải, nhưng bây giờ tiền tuyến có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, chúng ta không thể mất đi bất kỳ lính gác nào có khả năng góp sức cho cuộc chiến, lính gác Kim Huân có khả năng trở thành lính gác cấp A, việc xử phạt cậu ta do ban quản lý cấp trên quyết định, mong cậu bỏ qua thù riêng để hiểu quyết định này từ góc độ đại cục.”
Vân Thiên Nhận chậm rãi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “…… Tôi hiểu rồi.”
Thượng sĩ Triệu lườm Vân Thiên Nhận một cái, là Thượng sĩ quản lý tân binh, vì chuyện này mà hắn bị liên luỵ cảnh cáo xử lý, giờ phút này tâm trạng cũng chẳng mấy vui vẻ: “Được rồi, nếu không còn ý kiến gì khác thì việc này kết thúc ở đây đi.”
Nói xong Thượng sĩ Triệu lập tức quay lưng bỏ đi.
Vân Thiên Nhận cúi đầu đứng lặng trong phòng họp yên tĩnh thật lâu, cố gắng vực dậy tâm trạng tệ hại của mình.
Nhưng chẳng dễ dàng chút nào, hệt như có kẻ hung hăng đâm dao găm vào ngực anh rồi rút ra, đau đến nỗi toàn thân phát run, máu me đầm đìa.
Cuối cùng Vân Thiên Nhận vẫn phải giấu đi mọi cảm xúc tiêu cực, thở dài mấy lần rồi đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Anh về ký túc xá dẫn đường, phát hiện có hai người đang chờ mình trước cửa.
Một người mặc quân phục dẫn đường màu trắng, vóc dáng không cao mà chỉ có một mét sáu chín, mặt tròn mắt hạnh, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, đầu tóc vàng hoe vô cùng bắt mắt, tên y là Giản Tố.
Một người mặc quân phục lính gác màu đen, ngoại hình hoàn toàn trái ngược với dẫn đường đáng yêu bên cạnh, hắn cao một mét chín hai, thân hình cao lớn, gương mặt cương nghị chính trực, tên hắn là Khâu Mặc Uyên.
Thảm họa hủy diệt thế giới nhiều năm trước biến vô số đứa trẻ thành cô nhi, cha mẹ Vân Thiên Nhận đã nuôi rất nhiều đứa trẻ không có khả năng sinh tồn, đây là hai người trong số đó.
“Anh Thiên Nhận!” Thấy Vân Thiên Nhận trở về, Giản Tố lập tức reo lên rồi ra đón, “Tụi em nghe nói Thượng sĩ phụ trách lính gác tân binh tìm anh, có chuyện gì sao ạ?”
Vân Thiên Nhận âm thầm giấu tay sau lưng, che đi cổ tay bị siết bầm tím.
Vân Thiên Nhận có thể tưởng tượng ra cảnh hai cậu em trai liều mạng đi tìm Kim Huân sau khi biết việc này.
Anh không muốn để họ lo lắng.
Vân Thiên Nhận cong mắt cười yếu ớt: “Không có gì, chỉ bàn bạc trao đổi định kỳ thôi.”
Khâu Mặc Uyên nhíu mày: “Đừng xạo, Thượng sĩ phụ trách lính gác sao có thể tìm dẫn đường để bàn bạc được.”
“Anh, có phải Thượng sĩ lại lấy chuyện anh không tìm được lính gác cộng tác ra để làm khó anh không?” Giản Tố siết chặt nắm đấm, bực bội nói, “Em nghe nói bọn họ muốn điều anh về khu dân cư, chuyện này có thật không? Nhưng anh có phạm lỗi đâu, dựa vào cái gì đuổi anh đi chứ!”
Vân Thiên Nhận mỉm cười bất đắc dĩ rồi sờ chỗ cạnh cổ, làn da bị cổ áo che khuất vô cùng đau đớn: “Dẫn đường vừa không tìm được người hợp tác vừa không đảm nhận được chức trách khai thông, đúng là chẳng còn mặt mũi nào ở lại tháp nữa.”
Giản Tố buồn bã nói: “Anh đừng nói mình vậy mà, tại mấy lính gác kia không có mắt thôi……”
Vân Thiên Nhận lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu anh là lính gác cũng chẳng muốn tìm dẫn đường chỉ có tỷ lệ khai thông 22% đâu, dù sao lính gác không được khai thông đầy đủ sẽ đau khổ lắm.”
Giản Tố: “……”
Khâu Mặc Uyên bên cạnh lên tiếng: “Anh Thiên Nhận, còn mấy ngày nữa vậy?”
Vân Thiên Nhận trả lời hắn: “Hai ngày.”
Giản Tố mở to mắt, lo sợ chụp lấy cánh tay Vân Thiên Nhận thốt lên: “Cái gì! Hai ngày!? Vậy phải làm sao bây giờ!”
“Không sao.” Vân Thiên Nhận đưa tay xoa đầu Giản Tố rồi dịu giọng nói, “Chuyện đến nước này anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ có điều để em và Mặc Uyên ở lại tháp anh không yên tâm lắm.”
“Anh.” Khâu Mặc Uyên chợt nói, “Em sẽ mở khóa với Giản Tố rồi khóa lại với anh.”
Vân Thiên Nhận: “Nói bậy gì đó, vậy Tiểu Tố phải tính sao đây?”
Giản Tố còn chưa mở miệng thì Khâu Mặc Uyên đã trả lời trước: “Cậu ấy không quan trọng.”
“…… Em……” Giản Tố có vẻ quẫn bách nhưng sau khi nghĩ lại thì ánh mắt trở nên kiên định, “Vì anh, em có thể mà.”
Vân Thiên Nhận lắc đầu liên tục: “Từ lúc vào tháp hai em đã cộng tác với nhau rồi, đâu thể từ bỏ kinh nghiệm cộng tác huấn luyện bấy lâu nay vì anh được, anh sẽ áy náy lắm.”
Khâu Mặc Uyên còn định nói tiếp nhưng Vân Thiên Nhận đã ngăn lại: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Khâu Mặc Uyên đành phải ngậm miệng.
“Được rồi, chẳng phải các em còn có buổi huấn luyện sao? Mau đi đi.” Vân Thiên Nhận vỗ người này xoa người kia, nói hết lời cuối cùng mới dỗ được hai người đi.
–
Sau khi tiễn hai cậu em trai, Vân Thiên Nhận về phòng mình, anh vào phòng tắm đứng trước gương cởi áo khoác quân phục màu trắng ra.
Anh cởi áo cao cổ, nhìn thấy vết hằn tím xanh đáng sợ trên cổ mình trong gương.
Chỉ là vết thương còn chưa khép lại mà chuyện anh gặp phải đã sớm kết thúc.
Vân Thiên Nhận nhịn không được thở dài lần nữa, anh vặn vòi sen rồi đưa tay vốc nước lạnh lên mặt.
Cái lạnh thấu xương kích thích da thịt khiến Vân Thiên Nhận bỏ đi tạp niệm, tập trung suy nghĩ.
Nếu anh vẫn không tìm ra lính gác chịu hợp tác với mình thì ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi tháp.
Nhưng anh đã tìm hết lính gác trong tháp mà chẳng ai chịu làm cộng sự của anh cả.
Không đúng, chờ chút.
Vân Thiên Nhận sực nhớ ra chuyện gì, ánh mắt run lên.
Anh đã thật sự tìm hết lính gác trong tháp chưa?
Chẳng phải anh chưa từng gặp lính gác hôm qua cứu mình sao?
Vân Thiên Nhận suy tư chốc lát rồi nảy ra một kế hoạch, ánh mắt kiên định, dứt khoát mặc lại quân phục rồi sửa sang cổ áo, nhanh chân rời khỏi ký túc xá dẫn đường.
Ba giờ chiều, Vân Thiên Nhận xuất hiện ở gian bếp sau nhà ăn.
Phụ trách bếp là một người bình thường, ông chú này khoảng bốn mươi tuổi, lúc xào rau hay tung chảo sắt lớn nên luyện được hai cánh tay vạm vỡ.
Thấy Vân Thiên Nhận đến, ông không hề kinh ngạc, dù sao ba năm nay Vân Thiên Nhận cũng là khách quen ở đây.
“Chú cho cháu mượn bếp phụ nhé, dùng thêm chút đường, bơ và bột mì nữa.” Vân Thiên Nhận lấy ra năm đồng bạc đưa cho ông chú.
Ông cầm tiền nói: “Lại làm món ngon cho mấy đứa em nữa hả? Cháu đừng chiều tụi nó quá được không.”
Vân Thiên Nhận cười: “Đâu có, hôm nay cháu làm quà cảm ơn thôi, đúng rồi, có trứng gà không ạ?”
“Có.” Ông chú gật đầu, “Mười mấy năm nay hậu phương yên ổn nên vật tư ngày càng phong phú, trứng gà để trong tủ ấy, cháu cứ lấy thoải mái.”
“Cảm ơn chú.” Vân Thiên Nhận cảm kích nói rồi đi vào bếp phụ chuyên dành để làm bánh, loay hoay trong đó cả tiếng đồng hồ, nướng ra một mẻ bánh quy bơ thơm lừng xếp đầy một hộp, còn dư mấy cái thì bỏ vào đĩa bưng lên cho ông chú phụ trách bếp.
“Chú nếm thử đi.” Vân Thiên Nhận đặt bánh quy xuống bàn trước mặt ông.
Ông thích thú xoa tay: “Chà! Nhìn được đấy.”
Vân Thiên Nhận: “Vậy cháu đi trước đây, tạm biệt chú.” Anh lễ phép gật đầu chào ông rồi quay người ra khỏi bếp.
Ông chú háo hức cầm một cái bánh bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy bánh quy xốp giòn thơm ngọt: “Thằng nhóc này ngày càng lên tay rồi nhỉ.”
–
Bảy giờ tối, Vân Thiên Nhận cầm hộp bánh quy kia đứng ở góc cầu thang dưới tầng hầm.
Góc tối bụi bặm, ánh đèn tù mù khiến Vân Thiên Nhận bất giác nhớ lại chuyện bực mình đêm qua, không khỏi phiền muộn chán nản.
Vân Thiên Nhận cố dằn xuống nỗi khó chịu trong lòng, ưỡn lưng thẳng tắp như tùng lẳng lặng chờ đợi.
Chờ một hy vọng mong manh xa vời, nhỏ nhoi như hạt bụi.