Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà - Chương 6 - Chương 6
Tiểu nhân vật trong nội tâm Thịnh Tuyển Ninh muốn bỏ chạy suốt đêm, bắt xe lửa rời khỏi thành phố này.
Thịnh Vãn Hâm:?
Không biết Giang Chính Hình nghĩ tới cái gì, vành tai hiện lên một vệt đỏ ửng khả nghi…
Thịnh Vãn Hâm:???
Đôi chồng chồng hợp pháp này đang ở đây chơi trò chơi tình thú gì mà người khác không thể hiểu được sao?
Giang Chính Hình một hồi lâu mới ra vẻ nghiêm túc, nhíu mày nói với Thịnh Vãn Hâm: “Cậu ở đây nói nhảm nhí gì vậy?”
Thịnh Vãn Hâm:?
Trời đất chứng giám, y có nói qua câu nào không phải là thật cần chứng minh sao? Giang Chính Hình đây là ngốc rồi sao?
Bọn họ tốt xấu gì cũng có duyên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy rằng đời này
ghét nhau như chó với mèo, không có khả năng chung sống hòa thuận. Nhưng dù sao đi nữa, vẫn có một ít tình cảm đặc biệt như tình cha con cơ mà.
Vì thế Thịnh Vãn Hâm giơ tay vuốt tóc Giang Chính Hình, xúc động nói: “Ài, cậu tuổi còn trẻ, vốn đẹp trai tài giỏi, bây giờ sao lại……” ngốc
rồi?
Giang Chính Hình đập bàn tay như ruồi bọ trêu người của y:
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng ở đây làm chuyện hại người hại mình, nếu
dám phá hỏng…đại sự của tôi! Tôi sẽ lập tức ly hôn rồi cưới cậu vào
cửa, tin rằng Thịnh gia ngoại trừ cậu và Thịnh phu nhân đều sẽ rất vui
mừng.”
Thịnh Tuyển Ninh:!
Cậu cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn,
ăn dưa ăn đến vui vẻ. Đạn mạc trong lòng che trời lấp đất: Anh chỉ nói
mà không làm, anh ly đi, anh cưới đi! Nhanh chóng làm xong thủ tục trước năm mới, anh có thể đưa y về nhà, để tất cả mọi người ngoại trừ y và
Thịnh phu nhân được vui vẻ vui vẻ nha! Để tôi cũng vui vẻ vui vẻ nha!
Cho tôi gương vỡ lại lành!
Thịnh Vãn Hâm bối rối.
Thiên tài nhảy ba lớp từ khi còn bé này chưa từng thấy qua người nào khó hiểu như vậy, lại còn là hai người, lại còn là một đôi! Đương nhiên chủ yếu
là Giang Chính Hình tên ngốc này.
Không biết từ lúc nào Thịnh Tuyển Ninh đã lấy tới một nắm hạt dưa, cắn răng rắc răng rắc.
Thịnh Vãn Hâm cảm thấy y không thể tiếp tục cùng Giang Chính Hình nhìn nhau
nữa, điều này ảnh hưởng đến chỉ số thông minh. Vì thế y đi vòng qua quầy bar, đẩy con hamster Thịnh Tuyển Ninh vào sau bếp.
Thịnh Tuyển Ninh:?
“Chúng ta không chơi với đồ ngốc.” Thịnh Vãn Hâm nói.
Thấy vậy, Phương Duyệt nhân viên duy nhất sau bếp, cầm ly rượu Cocktail đang pha trong tay rồi nháy mắt đi ra ngoài, kết quả bị Giang Chính Hình hỏi có thể rót thêm một ly Long Island Iced Tea không, bị Phương Duyệt rót
cho một ly nước cẩu kỷ nóng với vẻ mặt thương hại.
Sau bếp.
Thịnh Vãn Hâm một câu vào thẳng vấn đề: “Hai ngươi làm sao vậy?”
Thịnh Tuyển Ninh cắn hạt dưa: “Anh ta muốn ly hôn với tôi!”
Thịnh Vãn Hâm: “Vì sao á?”
Thịnh Tuyển Ninh nghĩ nghĩ, hai mắt tỏa ánh sáng: “Vì để cưới anh về nhà nha!”
“Sao có thể, tôi với tên ngốc Giang Chính Hình kia không hợp.” Thịnh Vãn Hâm nhặt mấy hạt dưa trong tay Thịnh Tuyển Ninh, hai người cùng nhau cắn.
Thịnh Vãn Hâm tự hỏi trong chốc lát, cảm thấy việc này đáng để y ra tay, em
trai nhặt đáng yêu của y bị Giang Chính Hình làm tổn thương, hiện tại
vậy mà còn bị hạ thấp chỉ số thông minh.
“Vậy bây giờ hai ngươi đang nói chuyện ly hôn ở đây à?”
Tâm trạng Thịnh Tuyển Ninh đang không tốt, cuộc trò chuyện thì đã đến chỗ
kích thích nhất: “Không phải, anh ta không nhận ra tôi……”
Thịnh Vãn Hâm một đầu đầy dấu chấm hỏi, y cảm thấy khó hiểu: “Cậu suy nghĩ kỹ đi, tôi không dễ lừa như tên ngốc Giang Chính Hình kia đâu.”
“Hiện tại anh ta chỉ biết tôi là ông chủ quán bar, không biết tôi là Thịnh Tuyển Ninh.”
Thịnh Vãn Hâm cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị hành hung, trên đời sao lại có…một người như Giang Chính Hình thế!
Cuối cùng Thịnh Tuyển Ninh nhu nhược đáng thương nói: “Tôi đang lấy tư cách là người thứ ba cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.”
…
Mười phút sau, Thịnh Tuyển Ninh và Thịnh Vãn Hâm từ sau bếp đi ra, khoác vai nhau như thể anh em tốt.
Giang Chính Hình nhìn chằm chằm bọn họ, nhai nhai cẩu kỷ trong miệng, ngay
sau đó đứng dậy đem Thịnh Vãn Hâm còn chưa đứng vững kéo sang một bên.
Giang Chính Hình giữ Thịnh Vãn Hâm, mỉm cười dịu dàng với Thịnh Tuyển Ninh,
quay đầu lại lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu quen ông chủ?”
“Ờ…đúng.”
“Em ấy họ gì? Tên gì? Con cháu nhà ai? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“À cái này…”
Thịnh Vãn Hâm nhìn Giang Chính Hình, nghĩ về việc mình bị ép phải biết quá nhiều.
“Cậu đừng dùng cái loại ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn tôi.” Giang Chính Hình cảm thấy Thịnh Vãn Hâm rất kỳ quái.
Thịnh Vãn Hâm đặt nắm tay lên môi, không được tự nhiên mà khụ khụ vài tiếng,
bất động thanh sắc đảo mắt nhìn về phía Thịnh Tuyển Ninh đang bình tĩnh ở quầy bar.
Lúc này Thịnh Tuyển Ninh vừa cắn hạt dưa, vừa quan sát nhất cử nhất động của họ.
Thịnh Vãn Hâm chậm rãi hỏi: “Nếu bản thân ông chủ còn không nói gì, tại sao tôi phải nói cho cậu?”
Giang Chính Hình hít một hơi thật sâu, tự hỏi vừ khả năng Thịnh Vãn Hâm sẽ
gây rắc rối. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là thật thà nói: “Tối muốn theo đuổi em
ấy…”
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng cười man rợ của Thịnh Vãn
Hâm cắt ngang. Thịnh Vãn Hâm như người mất trí vỗ vỗ bả vai Giang Chính
Hình đang không hài lòng, sau đó nói với Thịnh Tuyển Ninh: “Ha ha ha ha
ha em trai ngô!” Bị Giang Chính Hình bịt miệng lại.
Sự kinh ngạc
tràn ngập trong mắt Thịnh Vãn Hâm, theo bản năng muốn đẩy Giang Chính
Hình ra. Nhưng trong mắt Giang Chính Hình, liền biến thành muốn đi tới
chỗ Thịnh Tuyển Ninh nói ra chuyện hắn yêu thầm lão bản (chỗ này để ông chủ tui thấy nó cứ cấn cấn á). Vì thế Giang Chính Hình một tay che miệng Thịnh Vãn Hâm, một tay khóa
cổ đem người lôi túm, mặc kệ sự phản kháng và tiếng kêu cứu của Thịnh
Vãn Hâm, đem người kéo vào phòng riêng…
Cho đến khi Giang
Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm biến mất khỏi tầm mắt, Thịnh Tuyển Ninh mới
nhếch miệng lẩm bẩm: “Thật kích thích nha…”
“Đúng vậy đúng vậy.” Phương Duyệt đang ở một bên lười biếng đến chỗ cậu lấy hạt dưa.
(Mười)
Không biết Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm đã nói gì, tóm lại lúc đi ra hai người đều rất vui vẻ.
Thịnh Tuyển Ninh đang cắn hạt dưa, chỉ cảm thấy rất bất an. Sự xuất hiện của
Thịnh Vãn Hâm đã phá vỡ kế hoạch của cậu, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy,
cậu sợ là sống không qua đêm giao thừa năm nay.
Khi Thịnh Vãn Hâm chậm rãi đi tới, như chó đội lốt người, không hề xấu hổ vì vừa này bị Giang Chính Hình tóm đi.
Y có một loại cảm giác hưng phấn kỳ diệu, với tư cách là người duy nhất ở hiện trường biết toàn bộ chân tướng, giờ y có thể tùy ý đùa bỡn Giang
Chính Hình.
Vì thế, đầu tiên Thịnh Vãn Hâm làm trò trước mặt
Giang Chính Hình, lau mồ hôi không tồn tại trên mặt Thịnh Tuyển Ninh.
Tiếp theo lại cực kỳ tinh tế mà giúp Thịnh Tuyển Ninh tách hạt dưa, để
cậu có thể ăn một ngụm sảng khoái, cuối cùng còn cẩn thận đưa cho cậu
một ly sữa bò đặc biệt canh nhiệt độ, kèm theo ánh mắt ái muội trong
toàn bộ quá trình, (trong mắt Giang Chính Hình) điệu cười đáng khinh.
Thịnh Tuyển Ninh:???
Thịnh Vãn Hâm quay đầu đưa vỏ hạt dưa cho Giang Chính Hình: “Vứt rác đi, cảm ơn.”
Giang Chính Hình nghiến răng nghiến lợi, đem vỏ hạt dưa trong tay nắm đến mức kêu răng rắc…
Tên khốn Thịnh Vãn Hâm, bảo là nói tốt giúp hắn cơ mà?
Thịnh Tuyển Ninh chỉ cảm thấy hai đang muốn làm đối phương ghen sao? Tại sao
lại dùng cậu làm công cụ chọc giận đối phương, hạt dưa với dưa, cậu no
đến sắp nôn ra rồi.
“Lại muốn gây sự à?” Giang Chính Hình thật sự nhịn không được, mặt vô biểu tình mà giơ điện thoại đến trước mặt Thịnh Vãn Hâm, trên màn hình là giao diện số liên lạc, trên đó hiển thị
“Thịnh phu nhân”.
“Từ sau 10 tuổi tôi đã không làm mấy chuyện như méc phụ huynh rồi.” Thịnh Vãn Hâm vẫn duy trì mỉm cười, “Hơn nữa ông
chủ cũng chưa có đối tượng, tôi không thể đối tối với cậu ấy sao?”
Một câu nói làm Thịnh Tuyển Ninh nghẹn lại, tên khốn Thịnh Vãn Hâm, lúc ở sau bếp nói nói sẽ giúp cậu cơ mà?
Thịnh Vãn Hâm cho Thịnh Tuyển Ninh một ánh mắt đầy thâm ý, rồi nhìn Giang Chính Hình đầy khiêu khích.
Đột nhiên Thịnh Tuyển Ninh giống như đi chịu chết, đỡ trán nói: “Thật ra, tôi đã kết hôn…”
Giữa ba người lập tức lâm vào một mảnh bối rối, trong im lặng phảng phất có
một giọng nói đứt quãng vang lên trong lồng ngực Giang Chính Hình.
Em ấy đã kết hôn……
Lão bản vậy mà đã kết hôn……
Là tên khốn kiếp nào, sau khi kết hôn lại để em ấy tự mình mở quán bar,
thậm chí trong khoảng thời gian hắn thường xuyên lui tới này, tên khốn
kiếp kia cũng không có tới giúp đỡ lão bản một lần!
Thằng khốn, hắn không biết nơi ngư long hỗn tạp như quán bar, có bao nhiêu nguy hiểm tiềm tàng sao?
Thịnh Vãn Hâm nhìn biểu tình tan nát cõi lòng của Giang Chính Hình, mắt đều mờ đi (cừ đến mờ mắt đó)! Y một tay che khóe miệng, cố gắng nhịn cười, một lúc sau mới cực kỳ
không biết xấu hổ nói: “Kết rồi cũng có thể ly mà đúng không?”
“Ha ha ha, cũng sắp ly rồi…” Thịnh Tuyển Ninh cười gượng.
Được rồi, trái tim này dính lại vẫn có thể đập.
Giang Chính Hình dường như đã hiểu lý do tại sao lão bản lại đề nghị hắn trả
thêm tiền bồi thường cho Thịnh Tuyển Ninh, hóa ra là đồng cảm với hoàn
cảnh giống mình sao?
Tên khốn kia phải tệ đến mức nào với ông chủ!
“Đúng vậy,” Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Chính Hình đồng ý với lời nói của Thịnh Vãn Hâm, hắn hoảng hốt nắm lấy tay Thịnh Tuyển Ninh nói, “”Ly hôn cũng không phải chuyện gì to tát, tôi cũng sắp ly hôn rồi. Hắn đối
xử không tốt với em đều đã là chuyện quá khứ, sau này sẽ có người đối
tốt với em…”
“Ha ha ha……” Thịnh Tuyển Ninh đầy mặt xấu hổ,
muốn né tránh tay của Giang Chính Hình, lại không ngờ người này càng nắm càng chặt, cuối cùng chỉ có thể dùng sức bẻ tay hắn ra.
Thịnh
Vãn Hâm nuốt không trôi ngụm nước này, cúi đầu nhổ trở lại vào cốc, sau
đó một mình bỏ đi, không thể hiểu nổi đứng trong góc đấm ngực dậm
chân…
Giang Chính Hình cảm khái nói: “Không nghĩ tới chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai.”
Thịnh Vãn Hâm phát điên xong đã trở lại, nghe được lời này, thật sự cảm thấy em trai gả đi đúng là tiện nghi (được hời) cho tên ngốc này: “Làm sao, cậu còn muốn tổ chức thành nhóm đi cục Dân chính à?”
Giang Chính Hình vậy mà thực sự nghĩ đến khả năng này, Thịnh Tuyển Ninh đã
nhận mệnh chớt sớm của mình rồi. Đến cục Dân chính cùng Giang Chính Hình còn không phải là cậu sao.
Điện thoại rung lên, Thịnh Tuyển Ninh thấy Thịnh Vãn Hâm lặng lẽ gửi cho mình một tin nhắn.
Thịnh Vãn Hâm:【Yên tâm đi, hôn này ly không nổi】
Thịnh Tuyển Ninh: Tôi thật sự cảm ơn anh a…
Lúc rời đi, Giang Chính Hình kéo Thịnh Vãn Hâm đến một bên: “Đừng gây chuyện!”
Thịnh Vãn Hâm cười lạnh: “Tôi có nên tranh với cậu không?”
Thịnh Vãn Hâm thản nhiên cởi chiếc khăn quàng cổ ra, trên chiếc cổ kia dày
đặc những dấu hôn, dấu răng, thậm chí cả vết móng tay cào, khiến người
ta mặt đỏ tai hồng.
Giang Chính Hình cả kinh: “Cậu!”
“Cậu cái gì mà cậu,” Thịnh Vãn Hâm híp mắt, cười nói, “Cậu ngay cả người còn không theo đuổi được, xử, nam.”
Giang Chính Hình nghiến răng, nhìn về phía lão bản bận rộn trong quán bar,
trong lòng có một con thú không thể giải thích được|ham muốn dâng trào.
Cuối cùng Thịnh Vãn Hâm cảnh cáo hắn: “Cậu không được làm tổn thương tiểu
Ninh, không thích cậu ấy muốn ly hôn cũng không sao. Nhưng nếu cậu vì
lão bản này mà bạc đãi tiểu Ninh, Thịnh gia sẽ không bỏ qua cậu! Cậu ấy
đã không còn là cô nhi có thể mặc cậu thao túng!”
Buổi tối, tiểu Tống gửi tới một bản《Giải thích ly hôn》mới, thêm 300 vạn vào khoản bồi thường ban đầu.
Thịnh Tuyển Ninh lệ rơi đầy mặt, thứ cậu nhận được không phải là tiền, mà là cọng rơm đè chết cậu ba ngày sau!
Chỉ chốc lát sau Thịnh Vãn Hâm lại gửi tới một tin nhắn.
Thịnh Vãn Hâm: 【Em trai, lão ca đòi thêm tiền tiêu vặt cho cậu】
Thịnh Vãn Hâm: 【Nhưng đừng lo lắng, hôn này vẫn ly không nổi】
Tác giả có lời muốn nói: — tiểu kịch trường —
Thịnh Vãn Hâm về nhà.
Thịnh phu nhân: “Đã trở lại?”
Thịnh Vãn Hâm: (??`)
Thịnh phu nhân: “Chuyện bảo con làm đã làm xong chưa?”
Thịnh Vãn Hâm: ( ⊙_⊙)
Nói mới nhớ, hình như y đã quên mất vì sao mình tới tìm Thịnh Tuyển Ninh rồi!