Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà - Quỷ Tài - Chương 14: Phiên ngoại: Về (3)
- Trang Chủ
- Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà - Quỷ Tài
- Chương 14: Phiên ngoại: Về (3)
Rất lâu trước kia đã có người nói: “Tô Tiểu Minh cậu đúng là trà xanh nha.”
Tô Tiểu Minh cười cười: “Trà nhà tôi làm chính là trà Thiết Quan Âm, trà Ô Long!”
Trước đây cái từ “trà xanh” này còn chưa mang ý nghĩa xấu, Tô Tiểu Minh vẫn luôn vì tên của mình mà kiêu ngạo.
“Hương trà xanh làm tỉnh rượu, đèn lạnh lặng lẽ soi người. Tên của tôi là ông nội đặt, ông hy vọng tôi xử thế thanh tỉnh, đãi nhân cũng tĩnh, nhưng không cần coi đây là tín ngưỡng, một chút là được.”
Làm một đứa nhỏ vừa vào học đã có thể ở trước mặt cả lớp chậm rãi ngâm thơ văn nhã, không thể nghi ngờ Tô Tiểu Minh đã đạt được sự thiên vị của chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn. Bản thân cậu từ nhỏ mới bắt đầu đi học cũng đã triển lộ ra khí chất vương giả, bên này tranh cử lớp trưởng, bên kia chấm công trực nhật, còn có báo danh đại hội thể thao, cậu vĩnh viễn người thứ nhất hưởng ứng, từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối trong lòng thầy cô.
Cho đến khi lên cao trung không lâu, có người tố cáo Tô Tiểu Minh yêu sớm.
Còn không chỉ là yêu sớm, đối phương còn là nam sinh có quan hệ tốt nhất với cậu.
Còn không chỉ là đồng tính luyến ái, không thọc đến trước mặt giáo viên nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, nam sinh này đã có bạn gái.
Từ đây, Tô Tiểu Minh liền mang lên danh hiệu “nam trà xanh”.
Sau khi tan học Tô Tiểu Minh và bạn gái ở ban khác của nam sinh kia hẹn gặp mặt: “Vì sao lại tố cáo tôi với giáo viên?”
Nữ sinh kia nói: “Tố cáo cậu có gì sai sao? Một tên con trai như cậu lại dám làm ra loại chuyện này, còn sợ bị mọi người biết sao?”
Tô Tiểu Minh giận sôi máu: “Tiền đề để tố cáo là tôi thực sự phạm sai lầm, tôi và Lục Triệu rõ ràng không có gì cả, cậu dựa vào cái gì nói vậy? Rõ ràng là cậu đang lừa gạt mọi người!”
Nữ sinh cũng trừng mắt: “Cậu dám nói cậu không câu dẫn anh ấy! Nếu không tại sao quan hệ của hai người lại tốt như vậy? Hành vi cử chỉ của cậu nồng nặc vị trà như vậy, Lục Triệu không nhìn ra cũng đừng cho rằng tôi không nhìn ra, mọi người không nhìn ra! Hiện tại mọi người đều đã biết, cậu xem Lục Triệu không phải cũng chột dạ đến nỗi nói cũng không dám nói câu nào sao.”
Cứ như vậy, người phẩm học kiêm ưu ban đầu trong mắt mọi người, thanh phong lãng nguyệt Tô Tiểu Minh, bị bạn gái Lục Triệu dắt mũi, đã trải qua gần một tháng xem thường trào phúng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô lập xa lánh, sau đó thì hắc hóa.
Nói là hắc hóa cũng không chính xác lắm, chuyện như vậy cậu cũng không biết vì sao lại làm rất thuận lợi, giống như cậu vốn là người như vậy. Tô Tiểu Minh thật sự bẻ cong Lục Triệu, sau khi làm Lục Triệu đá nữ sinh kia, cậu lại đá Lục Triệu, khói phải nói có bao nhiêu sảng khoái!
Cậu dùng hành động thực tế chứng minh, Tô Tiểu Minh đã từng là người không trà chút nào!
Sau đó thẳng đến lúc tốt nghiệp cao trung, Lục Triệu vẫn chưa thể quên Tô Tiểu Minh, còn từng thử liên hệ với cậu, bị Tô Tiểu Minh lưu loát tặng một câu “Cút!” Sau đó kéo vào danh sách đen.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad, những trang khác đều là re-up khi chưa có sự cho phép -_-)
2. Hoa Sơn luận kiếm
Tô Tiểu Minh thuộc loại vừa nhìn đã thấy rất có tư vị của gay, thoạt nhìn rất hấp dẫn, một 0 rất dễ bắt chuyện và tán tỉnh.
Lần đầu tiên gặp Thịnh Vãn Hâm là lúc khai giảng, Thịnh Vãn Hâm vội vàng đi tham gia hôn lễ của Giang Chính Hình và Thịnh Tuyển Ninh, Tô Tiểu Minh vội vàng đến quầy đón tân sinh viên báo danh ngày cuối cùng.
Dưới lầu ký túc xá, quầy giúp tân sinh xách hành lý vắng tanh, ở lối ra, Tô Tiểu Minh đối mặt chính diện với soái ca diện tây trang đang bước vội xuống lầu, thẻ tình nguyện trên cổ soái ca kia còn chưa kịp tháo ra.
Tiểu học đệ ôm bồn cây cảnh trong lòng ngực cười khanh khách, cùng Thịnh Vãn Hâm giao tiếp bằng ánh mắt thật lâu.
Cuối cùng, Tô Tiểu Minh ngọt ngào kêu một tiếng: “Đàn anh.”
Thịnh Vãn Hâm vì thế chỉ có thể khẽ cắn môi, ôm hận kéo thẻ tình nguyện trên cổ xuống, đi giúp vác cây cho đàn em.
Định luật sắt đá thứ nhất của Đại học Z: Mùa tựu trường, xin hãy tránh xa khoa Sinh học!
Chủ nhiệm Khoa Sinh học là một ông lão vô cùng lãng mạn, thư thông báo trúng tuyển mỗi năm đều sẽ kèm theo một bài phát biểu khích lệ của ông, ông tin rằng mỗi một sinh viên lựa chọn khoa Sinh học đều đối với sinh mệnh vô cùng sùng kính và hướng tới, ông tôn trọng mỗi một sinh viên. Sự tôn trọng của sinh viên giống như tôn trọng vị thần DNA cấu tạo nên vô số sinh mệnh, ông ủng hộ mọi tân sinh đem theo thú cưng nhỏ của mình tới trường học để cùng nhau trải nghiệm khoa học sự sống, chia sẻ sự lãng mạn của mỗi người.
Bởi vậy, các khoa khác đón người mới đều chỉ là đón người, chỉ có tình nguyện viên của khoa sinh học, họ đang đón cả thế giới tự nhiên…
Đương nhiên, mấy thứ này cũng sẽ không giữ lại quá lâu, sau một tuần, chúng nó sẽ bị tịch thu trong lúc kiểm tra phòng ngủ, trưng bày ở bãi đất trống dưới lầu. Mấy ngày này mỗi năm, dưới lầu ký túc xá sinh viên khoa sinh học cứ như cái chợ bán sỉ hoa, chim, cá, côn trùng…
Thịnh Vãn Hâm bị phái đi khiêng cái cây lên tầng sáu, lúc Tô Tiểu Minh muốn xin phương thức liên hệ của y lại bị tàn nhẫn cự tuyệt.
Thịnh Vãn Hâm đi rất vội vàng, y đã đến hôn lễ của Giang Chính Hình và Thịnh Tuyển Ninh trễ nửa giờ.
Tô Tiểu Minh ném móc chìa khóa bĩu môi, quên đi, trai đẹp có rất nhiều.
Lần thứ hai là ở bữa tiệc sau khi đi huấn luyện quân sự, khi đi ngang qua phòng bao bên cạnh, Tô Tiểu Minh vừa nhìn lướt qua ánh đèn chói mắt ở KTV đã bắt gặp anh đẹp trai giúp mình khiêng cây trà hồi khai giảng.
Cậu ta quay đầu hỏi đàn anh: “Cách vách hình như cũng là đại học Z?”
Không nghĩ tới đàn anh lạnh lùng hừ một tiếng, mắt kính phản chiếu một đạo ánh sáng: “Cách vách là khoa động vật học.”
Tô Tiểu Minh gật gật đầu: “Ò, vậy cũng là sinh viên viện khoa học.”
Đàn chị tóc dài ở bên kia nói: “Không, sinh viên động vật học là kẻ thù của sinh viên thực vật học chúng ta, tựa như kiếm tông và khí tông của phái Hoa Sơn!”
Tô Tiểu Minh: “…… Hở?”
Đàn anh trìu mến nhìn Tô Tiểu Minh: “Lúc mới năm nhất anh cũng không hiểu, sau đó cừu của bọn họ đã ăn mất cháu trai lớn đậu Hà Lan mà anh tỉ mỉ lai giống qua 3 thế hệ.”
Một câu không thẻ tóm tắt được trình độ thảm thiết của vụ án này.
Trong mắt đàn anh nổi lên nước mắt: “Sau đó anh đi tìm đám côn đồ đó, bọn họ vậy mà nói là cố ý thả, bởi vì huynh đệ lớp bên cạnh chúng ta bắt ruồi giấm của bọn họ thả vào cây nắp ấm.”
Tô Tiểu Minh:…Là mối thù truyền kiếp.
Đến lúc tính tiền, hai đám người lại đụng mặt nhau.
Sau vài câu châm chọc mỉa mai, đàn anh nhớ tới cháu trai đậu Hà Lan chết thảm của mình, bắt đầu công kích nhân thân: “Này, tôi mang theo ‘Giang Chính Hình’ ra ngoài chơi cùng đây!”
Thịnh Vãn Hâm ở trong đám người đặt nắm đấm lên môi, không nhịn được ‘phốc’ một tiếng.
Tô Tiểu Minh:…Đây lại là cái gì?
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad, những trang khác đều là re-up khi chưa có sự cho phép -_-)
3. Bạn cùng phòng không biết tên (1)
Tô Tiểu Minh thở vào nhẹ nhõm sau khi trở về KTX từ buổi tụ họp.
Bạn cùng phòng đang chơi trò chơi: “Cảm giác thế nào?”
Trước mắt Tô Tiểu Minh hiện ra “Hoa Sơn luận kiếm”, “cháu trai Đậu Hà Lan”, còn có một anh chàng đẹp trai với khí chất bí ẩn…
“Cậu nói xem, chúng ta ở khoa sinh học một năm có phải cũng sẽ biến thành kiểu…dáng trạng thái tinh thần không tốt lắm không?”
Bạn cùng phòng: “Đây gọi là kiến trúc thượng tầng quyết định cơ sở, cậu nhìn viện trưởng chúng ta đi, ông áy là thần DNA, trạng thái tinh thần giống người bình thường sao?”
“Cũng đúng,” Tô Tiểu Minh đáp lời, đột nhiên kinh hãi nhớ tới, “Chờ chút, cậu học động vật học?”
Bạn cùng phòng sửng sốt một chút, xoay ghế lại, hai người ý vị thâm trường mà nhìn nhau hồi lâu.
Sau đó tới cuối học kỳ, con thỏ mà vị bạn cùng phòng kia mang về đã ăn hết lá của hơn 20 loại thực vật mà Tô Tiểu Minh đi khắp sau núi tìm về để làm lam kính (đại khái là mẫu vật dưới kính hiển vi).
Tô Tiểu Minh suýt chút nữa thì bóp chết hắn…
4. Bạn cùng phòng không biết tên (2)
“Nhưng Giang Chính Hình đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Tô Tiểu Minh chân thành đặt câu hỏi trong phòng KXT.
Bạn cùng phòng nghi ngờ nhìn cậu: “Anh ta liên hệ với cậu?”
Tô Tiểu Minh: “Không có a.”
“Vậy cậu yên tâm đi, cậu đẹp như vậy, Giang Chính Hình sớm muộn gì cũng sẽ đến quấy rầy cậu.”
Tô Tiểu Minh:…
“Còn Giang Chính Hình này, không ai biết anh ta rốt cuộc là ai. Nhưng dựa theo lời nói của mười mấy nạn nhân, đã có người vẽ ra chân dung của anh ta. Nói đơn giản thì, có lẽ chính là một học sinh ưu tú nhưng giá trị nhan sắc không cao. Có thể bởi vì đã quá lâu không nói chuyện yêu đương, hơn nữa bầu không khí của Sinh Khoa viện năm hai đã khiến một số trạch nam biến thái gay luôn. Người này tán tỉnh khắp nơitrên phần mềm hẹn hò đồng tính, nói chuyện yêu đương trên mạng, đem người dỗ đến mức muốn gặp mặt rồi chạy. Manh mối duy nhất chính là, anh ta nói mình tên là Giang Chính Hình, còn có gia hỏa này là kẻ trộm gen, nếu có thể lấy được ghi chú di truyền học của anh ta, có thể đảm bảo cậu không tạch! Có một mối quan hệ yêu đương qua mạng cũng không lỗ.”
Một người bạn cùng phòng khác: “Nhưng trong tin đồn còn có một giả thuyết khác. Nghe đồn ‘Giang Chính Hình’ này đã Học viện Khoa học Sinh học hơn mười năm, có khả năng là trong lão nhân nào đó trong viện sợ chúng ta tạch di truyền quá nhiều, cố ý thả tư liệu ra vào nửa học kỳ sau. Dưới lớp da đó rất có khả năng là thần DNA viện trưởng của chúng ta!”
“Nhưng anh ta thực sự là vết nhơ không sai, khoa động vật học cách vách vẫn luôn giảo biện nói là người của chúng ta bên này. Cười chết, giỏi di truyền học như vậy, chắc chắn là người bên động vật học!”
Đây đều là cái gì cùng cái gì a, Tô Tiểu Minh cảm thấy mình vào không phải Viện Khoa học Sinh học mà là Viện Tâm thần!
5. Về chân tướng
Thịnh Tuyển Ninh: “Anh, anh làm như vậy có phải có chút quá đáng rồi không!”
Thịnh Vãn Hâm chỉ vào chính mình: “Anh quá đáng?”
“Em có biết hay không chồng em trước kia mỗi lần đi tham gia hoạt động thương nghiệp, gặp gỡ những kẻ vàng thau lẫn lộn trà trộn vào, hắn đều đưa danh thiếp của anh, điền thông tin thân phận của anh! Cái gì mà mua bảo hiểm, trị nam khoa, tin tức rác tin nhắn rác, còn chạy đến phòng thí nghiệm của anh hỏi anh muốn hay không cắt 【 bíp bíp ——】!”
Giang Chính Hình: “Là cậu dùng tên của tôi tán tỉnh nam sinh trước, tôi mới trả thù cậu!”
Thịnh Vãn Hâm: “Rõ ràng là cậu báo danh [100 giờ học cấp tốc góc vuông vai] cho tôi trước, tôi mới nói tên cậu trên tài khoản!”
“Cậu trước.”
“Cậu trước.”
“Cậu trước.”
“Cậu trước.”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad, những trang khác đều là re-up khi chưa có sự cho phép -_-)
6. Quay trở lại ngày gặp mặt ở quán bar
Kỹ thuật diễn của Tô Tiểu Minh vẫn luôn rất tốt, nhưng lúc ly thủy tinh rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, tố chất tâm lý cương ngạnh như sắt vẫn xuất hiện chút hoảng loạn trong nháy mắt.
Tầm mắt vô số người trong quán bar nhìn qua, ông chủ ở xa nghe tin mà đến đang xắn tay áo xách bình rượu lên, cảnh này cho dù như thế nào cũng phải diễn cho xong!
Tô Tiểu Minh thuận thế ngã trên mặt đất, nức nở hai tiếng, nước mắt thảm thiết chảy ra.
…
Khi Giang Chính Hình nghe thấy ba chữ “Thịnh Vãn Hâm” trong miệng Tô Tiểu Minh, trong lòng đã chạy qua vô số câu chửi thề.
Cho đến khi cậu ta đi nhờ xe xông thẳng đến căn hộ của Thịnh Vãn Hâm, không khí xung quanh đã lóe lên những tia lửa.
Lúc Thịnh Vãn Hâm mở cửa kinh ngạc đến mày hơi chau lại: “Tô Tiểu Minh?”
Tô Tiểu Minh đi bước từng bước về phía trước: “Thịnh Vãn Hâm? Hay là Giang Chính Hình?”
Thịnh Vãn Hâm bị cậu bức cho từng bước lui về phía sau: “À…a!”
“Nhìn quen không?” Tô Tiểu Minh móc ra tấm danh thiếp kia, đây là đả kích lớn nhất mà Thịnh Vãn Hâm phải chịu từ lúc chào đời tới nay, làm sao y biết được quán bar mà mình tùy tiện chỉ là Thịnh Tuyển Ninh mở, Giang Chính Hình còn vừa vặn ở đây!
“Chơi vui không? Một mặt là Giang Chính Hình hẹn hò với tôi trên mạng, mặt khác làm Thịnh Vãn Hâm đến dẫn tôi làm dự án; trên bàn cùng tôi ăn cơm, dưới bàn cầm di động cùng tôi trò chuyện; trước làm Giang Chính Hình hẹn tôi đi xem đom đóm, lại làm Thịnh Vãn Hâm tới tình cờ gặp tôi…Trước kia anh cũng chơi như vậy với những nạn nhân khác sao? Anh cmn còn có thể rảnh hơn nữa không?”
“Tôi chỉ là chính là bị lão nhân ám chỉ thừa dịp kỳ thi sắp tới đưa tài liệu ôn tập cho các cậu, làm sao tôi biết trò chuyện như vậy lại khiến họ cảm thấy là đang yêu đương!”
“Thôi đi, mấy kịch bản lừa người đó của anh, ta sớm đã chơi chán từ mấy năm trước rồi!”
“Bình tĩnh, cậu chờ một chút!” Thịnh Vãn Hâm cảm thấy Tô Tiểu Minh còn như vậy sẽ khiến hàng xóm bu tới mất.
Y đóng cửa, quay người lại: “Thứ nhất, là cậu chủ động kết bạn với tôi, nếu Giang Chính Hình đã kết hôn, tôi cũng đã tính toán rửa tay gác kiếm.”
“Đúng vậy,” Tô Tiểu Minh ngửa đầu, “Hôm ở KTV tôi đã anh không thoát được can hệ với Giang Chính Hình mà tất cả mọi người ở Học viện Khoa học Sinh học đều biết.”
“Thứ hai, là Giang Chính Hình kia chơi xỏ tôi trước! Tôi chỉ là báo tên của hắn, các cậu tới nơi rồi không thấy người việc này tự nhiên sẽ kết thúc! Ai biết cậu sẽ…” Thật sự ở quán bar nhìn thấy Giang Chính Hình, Thịnh Vãn Hâm tự hỏi về các biến số vài giây, bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thì việc này là lỗi Giang Chính Hình!”
Tô Tiểu Minh tức đến mức hai mắt đều đỏ lên: “Lúc tôi hỏi anh, tôi đã chờ mong anh nói anh tên là Thịnh Vãn Hâm.”
“Không phải, đố chỉ là phản xạ có điều kiện, hơn nữa tôi vẫn luôn xử lý như vậy…”
Tô Tiểu Minh lại tới gần y một bước, hỏi: “Tôi và những người trước đó cũng giống nhau sao?”
“Không giống nhau sao? Ngoại trừ việc cậu ngươi chủ động kết bạn với tôi, trừ bỏ chúng ta càng thân hơn, trừ bỏ chúng ta đã gặp mặt rất nhiều lần, trừ bỏ chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, trừ bỏ…” Càng nói Thịnh Vãn Hâm cảm thấy mình càng không giống người, y muốn hỏng mất, “Trước kia đều xử lý như vậy mà…”
“Thịnh Vãn Hâm, anh đã yêu đường bao giờ chưa?”
Thịnh Vãn Hâm há mồm nói: “Chưa từng.”
Sau đó một cỗ lực lượng đẩy y dựa vào tường, Tô Tiểu Minh cũng thuận thế nhào tới hôn y. Khi y trợn tròn mắt ngây nhốc, thấy hai mắt Tô Tiểu Minh nhắm chặt, đôi môi đang kề sát cũng dùng sức, cứ thế đụng tới.
Cuộc nói chuyện yêu đương này, một đường mang theo hoa lửa và tia chớp hôn vào tận trong phòng ngủ.
Chỉ khác là, lúc trước y hẹn người đi xem đom đóm. Một mặt sợ mình bại lộ, mặt khác lại thật sự muốn đi. Mũ áo hoodie chùm lên mũ lưỡi trai, đeo tận hai cái khẩu trang, cuối cùng vẫn nhịn không được từ phía sau duỗi tay ra vuốt nhẹ tóc Tô Tiểu Minh, cùng lắm thì nói là mình đi ngang qua.
7. Bút ký
Khi Thịnh Vãn Hâm tỉnh lại lần nữa, trời đã về khuya.
Quán bar chỉ mở một chiếc đèn, Thịnh Tuyển Ninh ở quầy bar bên kia lau ly.
“Sao em vẫn còn ở đây?” Thịnh Vãn Hâm mơ mơ màng màng đi qua.
Thịnh Tuyển Ninh dừng lại: “Đây là, cửa hàng của em…”
“Ồ,” Thịnh Vãn Hâm đi qua ngồi xuống, “Ys anh là Giang Chính Hình vậy mà dám để em ở lại chỗ này một mình?”
“Ngày mai anh ấy còn phải đi công tác nên về nghỉ ngơi rồi. Còn em, sợ anh một mình ở chỗ này của em uống đến chết.”
Thịnh Vãn Hâm ghé vào trên bàn: “Ò.”
Thịnh Tuyển Ninh hỏi y: “Ca, anh chắc chắn, anh thật sự thích Giang Chính Hình sao?”
Thịnh Vãn Hâm che mặt: “Đó đều là chuyện quá khứ.”
“Vậy em đổi cái cách nói, anh cảm thấy Giang Chính Hình và Tô Tiểu Minh giống nhau sao?”
Thịnh Vãn Hâm hồ nghi: “Tô Tô sao có thể giống lão đông tây Giang Chính Hình kia được!”
Thịnh Tuyển Ninh buông tiếng thở dài: “Em lại đổi một cái cách nói khác, lúc anh và Giang Chính Hình cãi nhau, trong lòng vui vẻ hay là phiền?”
Thịnh Vãn Hâm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tổng kết nói: “Không gợn sóng, lúc dỗi thắng hắn thực sự sảng khoái, nếu dỗi không thắng thì thấy phiền.”
“Vậy anh có biết, lúc em và Giang Chính Hình cãi nhau suy nghĩ cái gì không?” Thịnh Tuyển Ninh bắt chước vẻ mặt hoa si, “Hắn thật đẹp trai!”
Thịnh Vãn Hâm nhe răng ghét bỏ.
Thịnh Tuyển Ninh cũng ghét bỏ y: “IQ 150 thường ngày của anh đâu?”
“Cho nên lúc Tô Tiểu Minh hỏi anh, anh đã nói gì?”
“Anh nói…” Thịnh Vãn Hâm nhớ lại.
Ngày đó ở quán nướng, Tô Tiểu Minh hỏi y: “Cho nên, đàn anh anh định thích Giang ca tới khi nào?”
Thịnh Vãn Hâm nói: “Không biết, cảm tình thứ này quá khó để hình dung, đại khái là sau khi ở bên em liền không thích nữa.”
Thịnh Tuyển Ninh đánh thức y: “Anh căn bản không hiểu, anh và Giang Chính Hình đã cãi nhau từ nhỏ đên lớn, phàm là giữa hai người chỉ cần có một người có ý với đối phương, em sẽ không thể kết hôn với Giang Chính Hình, Tô Tiểu Minh cũng không có khả năng yêu đương với anh. Hai ngươi một người đã kết hôn một người đã yêu đương, còn mỗi ngày chơi như vậy, nếu không phải mỗi lần Giang Chính Hình trở về đều phí không ít tinh lực xin lỗi em, em cũng sẽ hiểu lầm.”
Hay cho một cái rẽ mây nhìn thấy mặt trời, Thịnh Vãn Hâm nhìn thấysau lưng Thịnh Tuyển Ninh là ánh sáng của phật pháp: “Là vậy…”
Dưới ánh sáng của mười phương chư phật, di động của Thịnh Vãn Hâm reo lên.
Lúc nhìn thấy hai chữ “Tô Tô” trên màn hình, Thịnh Vãn Hâm như bị tiêm máu gà, vô thức vuốt vuốt đầu tóc lộn xộn của mình.
Sau khi kết nối, Thịnh Vãn Hâm cũng không dám nói nhiều: “Alo.”
Tô Tiểu Minh ở bên kia đầu dây sụt sịt hai cái: “Anh đang ở đâu?”
Thịnh Vãn Hâm nhanh chóng đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì, anh đến ngay đây!”
“Đợi đã.” Bị kỳ thi trắc trở tra tấn đến phát khóc, Tô Tiểu Minh cuối cùng cũng nhịn không được vì dốc lòng cầu học mà cúi đầu trước kẻ bắt nạt, “Mang ghi chép di truyền học của anh đến đây.”
– —
Toàn văn hoàn.
Tung bông *(^O^)* tung bông *(^O^)*
Dịch bộ này chỉ là ngẫu hứng nhất thời vì lướt được văn án trên top top, trộm vía truyện ngắn nên làm cũng khá nhanh. Từ giờ tui sẽ tập trung edit cho xong “Nhất định phải tiêu hết tiền của nhân vật phản diện trước khi hắn phá sản”. Xin thề!!! Xin thề!!!