Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão - Kim Ngọc Kỳ Nội - Chương 42
Edit: Gaf
━━━━
Chương 42
Trong phòng vang vọng tiếng đùa giỡn của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu. Mẹ Thẩm nhìn hắn, lòng bà vừa thấy may mắn, vừa không khỏi lo lắng lần nữa.
So với mấy năm trước, Thẩm Thời Kiêu đã thay đổi rất nhiều. Những thay đổi này đều liên quan trực tiếp đến Hạ Trĩ.
Nhưng bây giờ Hạ Trĩ vẫn chưa nhớ lại những ký ức đó.
Vừa trở lại phòng mình, bà lập tức liên lạc với mấy người bạn tốt. Bà hỏi xem bọn họ có biết bác sĩ khoa não nào có kỹ thuật tốt hay không. Nếu có thể giúp Hạ Trĩ khôi phục trí nhớ thì trả bao nhiêu tiền bạc, sức lực cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thời Kiêu khá chấp nhất với những ký ức ấy. Nếu không, hắn cũng chẳng dùng nó để vượt qua căn bệnh trầm cảm nặng, trở lại với cuộc sống bình thường.
Lúc ấy, bà đã nói với Thẩm Thời Kiêu như thế này.
Bây giờ, kể cả khi Summer trở lại thì với cái dáng vẻ này của con, con nghĩ cậu ấy sẽ thích con, sẽ tới gần con à?
Thẩm Thời Kiêu không nói gì, nhưng theo thời gian, nỗi lòng và cảm xúc của hắn cũng dần thay đổi.
Hắn thường xuyên chia sẻ về chuyện của Hạ Trĩ với mẹ Thẩm, thế nên mẹ Thẩm không thể quen với sở thích của Hạ Trĩ hơn được nữa.
Tuy Thẩm Thời Kiêu đã khỏe lại, nhưng bà sợ vì chuyện này mà hắn sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực lần nữa.
Lúc bấy giờ, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Mẹ Thẩm vội vàng che giấu hốc mắt ửng đỏ rồi lau nước mắt.
Thẩm Thời Kiêu ngồi cạnh bà, chủ động nắm lấy tay mẹ Thẩm, “Mẹ, không vui à?”
Mẹ Thẩm cười: “Đâu có, sao mẹ lại không vui chứ?”
Hiển nhiên là Thẩm Thời Kiêu đã chú ý tới hành động ban nãy ở ngoài cửa của mẹ Thẩm.
Thẩm Thời Kiêu khẽ nói: “Mẹ, con đã nắm trong tay manh mối quan trọng về vụ tai nạn năm ấy của Trĩ Trĩ. Vì thế, con cũng không giấu giếm em ấy làm gì nữa. Mấy ngày trước con đã nói sự thật cho em ấy rồi.”
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng gật đầu: “Tiến độ khôi phục trí nhớ của Trĩ Trĩ bây giờ thế nào rồi?”
Thẩm Thời Kiêu: “Không có tiến triển mấy, nhưng con không định gò ép em ấy. Em ấy không nhớ thì cũng không sao, quan trọng là tương lai không phải ạ?”
Mẹ Thẩm có chút kinh ngạc: “Con thật sự nghĩ vậy à?”
Thẩm Thời Kiêu: “Dạ, cho nên mẹ cũng đừng lo lắng cho con quá. Thời gian con bị bệnh trước đây đã khiến mẹ nhọc lòng rồi, cảm ơn mẹ.”
Mẹ Thẩm dần nghẹn ngào: “Con là con mẹ, nói thế xa cách lắm.”
Thẩm Thời Kiêu lau nước mắt giúp bà rồi nhẹ nhàng vỗ lưng bà: “Dạ, vậy mẹ nghỉ ngơi nhé. Con dẫn Trĩ Trĩ đi xem ảnh chụp.”
Mẹ Thẩm: “Ừ ừ.”
Nghỉ ở nhà chính của họ Thẩm được một ngày, Hạ Trĩ thuận miệng nói mình muốn ăn sủi cảo. Nghe thế, mẹ Thẩm – người đã lâu chưa tự xuống bếp, bỗng đeo tạp dề lên rồi chuẩn bị nhân sủi cảo.
Hạ Trĩ giúp bà, hai người vừa nói vừa cười trong phòng bếp.
Ngày mai, bọn họ phải chuẩn bị đến địa điểm ghi hình kế tiếp của gameshow. Vì thế, sau bữa tối, hai người không ngủ lại mà trở về nhà mình.
Trên đường, Hạ Trĩ xem weibo, cậu phát hiện chuyện bằng cấp của mình vẫn chưa kết thúc.
Cư dân mạng nhiều năng lượng thật đấy.
Về đến nhà, Hạ Trĩ phụ trách soạn vali. Còn Thẩm Thời Kiêu thì liên hệ với trường đại học của Hạ Trĩ, hắn muốn xin một vài tấm ảnh cũ quý giá của Hạ Trĩ thời đi học.
Giáo viên phụ trách hồ sơ của trường rất có trách nhiệm. Sau khi nghe cái khó của bọn họ, bà lập tức phân loại tài liệu theo niên đại rồi gửi cho Thẩm Thời Kiêu.
Thấy Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị đăng weibo, Hạ Trĩ nói: “Thật ra anh gửi ảnh cho người đại diện của em cũng được, để chị ấy đăng bài thanh minh.”
Thẩm Thời Kiêu: “Không cần, anh làm là được rồi.”
Bài đăng weibo cuối cùng của Thẩm Thời Kiêu là share bài tuyên truyền phim điện ảnh giúp Hạ Trĩ.
Vài phút sau, hắn đăng một tin mới.
“Người nào đó cho tôi xem ảnh chụp lúc em ấy diễn kịch nói thời đại học. Nghiêm túc so sánh thì bây giờ vẫn đáng yêu như trước. @ Hạ Trĩ”
Có tổng cộng chín tấm ảnh, trừ ảnh Hạ Trĩ biểu diễn ở nhà hát thì còn có hai tấm ảnh chụp chung ở hội trường của trường học. Ở góc trên bên phải của tấm ảnh, tên trường học được để rất rõ ràng.
「Oe oe oe! Đây là ảnh chụp cũ thời đại học của Trĩ Trĩ hả? Đang diễn kịch nói à?」
「Có ai chú ý không? Trường đại học trên ảnh là trường nào vậy?」
「Tui vừa điều tra xong, tui chỉ muốn nói con zai Trĩ Trĩ đỉnh vãi. Khoa biểu diễn của trường đại học này rất nổi tiếng ở quốc tế, là cái nôi của các siêu sao.」
「Mấy bồ đoán xem tui tra được gì? Trong tin tuyển sinh của trường đại học này mấy năm trước, chỉ tuyển có một người ở nước ta, đó là tên của Hạ Trĩ.」
「Mấy bà đều chú ý đến trường diễn của Trĩ Trĩ, chỉ có mình tui chú ý thấy hai người này ngọt ghê á á!」
Sau khi Thẩm Thời Kiêu tùy ý thả mấy cái like cho bình luận của fan xong thì lập tức đến soạn hành lý cùng Hạ Trĩ.
Lần này, Hạ Trĩ chuẩn bị rất nhiều đồ dùng sinh hoạt. Có vẻ cậu sợ điều kiện sống ở chỗ mới không được tốt, thế nên cậu đã chuẩn bị gần nửa vali đồ linh tinh.
Thẩm Thời Kiêu cầm bừa một món lên, hắn phát hiện đó là một hộp kẹo trái cây làm thanh giọng.
Hạ Trĩ cười khà khà: “Cái này em cố ý chuẩn bị giúp anh đấy, anh thích vị nào em cũng có.”
Giọng nói của Thẩm Thời Kiêu đầy ẩn ý: “Em bỏ không làm bạch nguyệt quang đoan trang nữa hả?”
Hạ Trĩ buồn bực, nói: “Em cho anh phúc lợi mà anh còn cố tính đâm chọt. Mau trả lại cho em!”
Tuy nói như vậy, nhưng Hạ Trĩ vẫn xếp nó vào vali. Thấy ánh mắt cười như có như không của Thẩm Thời Kiêu, cậu mạnh miệng nói: “Bây giờ em không chuẩn bị nó cho anh nữa rồi, đừng nghĩ nhiều.”
Nụ cười của Thẩm Thời Kiêu dần biến mất: “Vậy em chuẩn bị nó cho ai?”
Hạ Trĩ: “Anh Glacial.”
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ một tiếng: “Anh Glacial cũng được.”
Ngày hôm sau, có rất nhiều fans đến tiếp đón hai người ở sân bay. Mới sáng sớm tinh mơ, fans của các khách mời đã lấp kín đại sảnh sân bay, khó khăn lắm mới làm thông lối đi được.
Mới rạng sáng 5 giờ, Hạ Trĩ đã bị đánh thức. Thế nên cậu mang một đôi mắt ngái ngủ, kéo chiếc mũ rộng vành xuống rồi đi chậm rì rì theo sau Thẩm Thời Kiêu.
Lần tiếp đón ở sân bay này, bảng đèn led của Hạ Trĩ có ở khắp nơi. Mấy bảng đèn led của các trạm fans mới lập được thiết kế rất đẹp mắt, trong đó còn có một trạm của CP Thời Hạ.
Thời tiết hôm nay đã ấm lại, Hạ Trĩ mặc một chiếc hoodie vô cùng đơn giản, phối với giày bóng rổ màu trắng.
Vây quanh hai người là vệ sĩ và nhân viên công tác, họ có trách nhiệm sơ tán người giúp các khách mời.
Tiếng thét chói tai xuyên qua nhóm fan, nhờ đó mà cơn buồn ngủ của Hạ Trĩ cũng biến mất non nửa. Cậu xốc lại tinh thần rồi vẫy tay chào các fan.
Thẩm Thời Kiêu mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, tay trái hắn kéo vali, tay phải thì nắm tay Hạ Trĩ. Nhìn hắn như bậc phụ huynh, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Bình thường, lúc hắn không cười thì sẽ phảng phất vẻ xa cách. Lúc này, hắn thấy có người dẫm lên chân Hạ Trĩ thì không được vui lắm.
“Sát vào anh một chút.” Hắn kéo Hạ Trĩ về phía mình, cánh tay hắn ôm trọn vai cậu. Sau khi che chở cậu trong lồng ngực mình, đôi mày của hắn mới dần giãn ra.
Các fan nhỏ giọng thảo luận:
“Hình như ban nãy có người đạp chân Trĩ Trĩ, sếp Thẩm thấy thì lập tức không vui.”
“Trĩ Trĩ dính sếp Thẩm ghê. Tình cảm của hai người tốt thật.”
Hạ Trĩ mơ hồ ngước mắt lên, cậu ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.”
Đi về phía trước được vài bước thì đám người càng ngày càng chen lấn nhau, bảo vệ cũng khó duy trì được trật tự. Vì thế, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu bị đám người cuốn đi.
Hạ Trĩ bị vây kín, cậu bị chen đến mức khó chịu. Vì vậy, cậu vội nắm lấy tay của Thẩm Thời Kiêu ở trước mặt, cứ thế nhắm mắt theo đuôi hắn, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Thời Kiêu đi rất nhanh, vì để đuổi kịp hắn, Hạ Trĩ chỉ có thể bước nhanh hơn.
Mí mắt Hạ Trĩ nặng trịch, cậu cúi đầu, mơ màng sắp ngủ.
Đi vào cửa, bỗng nhiên ít người hơn hẳn.
Hạ Trĩ kéo cánh tay Thẩm Thời Kiêu, lẩm bẩm nói: “Anh Kiêu, cuối cùng cũng hết chen rồi.”
Lúc sờ vào tay người kia, cậu chợt ngẩn người.
Cánh tay có hơi thô ráp, hình như có gì đó sai sai.
Cậu ngẩng đầu, trước mắt nào phải là Thẩm Thời Kiêu, đó là một chú vệ sĩ chất phác. Ông xấu hổ cười: “Chồng cậu ở phía sau ấy.”
Hạ Trĩ rối bời, cậu từ từ quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thời Kiêu đang đi phía sau mình. Hắn mím chặt môi, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Hạ Trĩ có hơi bực bội.
Fans xem trọn màn này thì cười đến đau bụng.
Ban nãy, sau khi Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ bị cuốn theo đám người, Hạ Trĩ cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Cậu lập tức nắm chặt tay của chú vệ sĩ trước mặt, mặc kệ Thẩm Thời Kiêu ở sau lưng mình có kêu thế nào thì cậu cũng không đáp lại.
Các fan tấm tắc cảm thán: Con trai Trĩ Trĩ thảm rồi.
Bên này, Hạ Trĩ kéo theo vali, cậu chột dạ không thôi. Cậu bèn vội vàng bước nhanh đến đón Thẩm Thời Kiêu.
Cậu nhoẻn miệng: “Anh ơi, em tới tìm anh.”
Vẻ mặt Thẩm Thời Kiêu thản nhiên: “Em không đi với người đàn ông khác à?”
Lòng Hạ Trĩ chợt căng thẳng.
Hay thật, chú vệ sĩ chớp mắt cái đã thành người đàn ông khác? Vậy cũng được à?
“Em nhận lầm người, là do em không tốt.”
Hạ Trĩ đã từng trải qua nhiều thiệt thòi, cậu biết rõ rằng trong mấy chuyện kiểu này, chỉ có cúi đầu nhận sai mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Thẩm Thời Kiêu chỉ nhìn cậu một cái rồi kéo vali bước nhanh, giọng nói hắn có phần cứng nhắc: “Đi thôi.”
Fans vây xem thấy Thẩm Thời Kiêu không chờ Hạ Trĩ mà tự đi trước, nên đã đoán rằng hai người đã xảy ra xung đột, lòng họ không khỏi có chút lo lắng.
Hai mắt Hạ Trĩ thâm quầng, cậu bĩu môi, tỏ vẻ hơi bực bội.
Hung dữ vậy làm gì?
Cũng có phải cậu cố ý đâu.
Do mệt quá thôi.
Cậu còn chưa kịp rơi những giọt nước mắt vàng ngọc thì trước mặt lại vang lên tiếng bước vội.
Thẩm Thời Kiêu kéo vali quay lại, tay phải hắn nắm lấy tay Hạ Trĩ, nói ngắn gọn: “Đi.”
Hạ Trĩ chậm rì rì bước theo, cậu có hơi hờn dỗi.
Hung dữ xong thì cho cậu đậu ngọt, cậu ứ nhận!
Cậu rút tay mình về, sau đó đút tay vào túi, ánh mắt cố tình nhìn hướng khác.
Làm gì thì làm đi.
Bạch nguyệt quang không chịu nổi sự oan ức này.
Thẩm Thời Kiêu khẽ thở dài, giữa mày hắn dần ẩn hiện vẻ nghiêm túc. Bầu không khí giữa hai người có hơi lạnh.
Hạ Trĩ lén liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, cậu thầm kêu không ổn rồi.
Xong rồi xong rồi, hình như cậu làm quá rồi.
Các fan đứng ở xa cũng rầu thúi ruột.
Hai thằng nhóc con hình như cãi nhau rồi?
Vẻ mặt sếp Thẩm cũng thay đổi.
Vài giây sau, Thẩm Thời Kiêu vỗ vỗ vali, ra hiệu: “Đi mệt rồi à? Ngồi lên đi, anh kéo em.”
Hạ Trĩ nghe thế thì ngược lại có chút ngượng ngùng, cậu vội tự kiểm điểm trong lòng. Sau đó, cậu nhỏ giọng đáp: “Ừm, em hơi mệt.”
Fans ở xa tuy không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng họ đã hoàn toàn yên tâm khi thấy Hạ Trĩ đắc ý ngồi trên vali, còn Thẩm Thời Kiêu thì kéo cậu đi.
Sếp Thẩm thương vợ thế.
Các khách mời khác đã lần lượt lên máy bay, ngoại trừ Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ thì cặp đôi lên máy bay cuối cùng chính là vợ chồng nhà Vương Khanh.
Lúc Vương Khanh thấy Hạ Trĩ ngủ gà ngủ gật trên tay kéo vali, còn Thẩm Thời Kiêu thì vừa kéo cậu, vừa che chắn để phòng lúc cậu té xuống, cô cảm thấy có hơi hâm mộ.
Trên máy bay, Hạ Trĩ ôm tạp chí, cậu định chủ động nói chuyện với Thẩm Thời Kiêu.
Nhưng từ lúc lên máy bay, Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn dùng laptop viết này nọ, hoàn toàn không cho cậu cơ hội.
Lúc đang đau đầu thì Hạ Trĩ chợt phát hiện tạp chí trong tay mình thế mà lại có một bài về Thẩm Thời Kiêu. Cậu thầm nghĩ rằng cơ hội của mình tới rồi.
Cậu chậm rì rì thò lại gần, chỉ vào tạp chí nói: “Anh ơi, bức ảnh này của anh đẹp trai quá.”
Thẩm Thời Kiêu vội vàng liếc nhìn: “Ừm.”
Lời nói đã đến bên miệng nhưng lại bị Hạ Trĩ nuốt xuống.
Cuối cùng, cậu quyết tâm, dứt khoát dựa đầu lên bả vai Thẩm Thời Kiêu, ủ rũ nói: “Anh ơi, tụi mình làm hòa được chưa?”
Thẩm Thời Kiêu đang đánh chữ rất nhanh, nghe vậy thì cười một tiếng: “Ừm.”
Bay mười mấy tiếng thì bọn họ đến Đan Mạch.
Bay đường dài rất mệt nên sau khi xuống máy bay, các khách mời chỉ muốn nghỉ ngơi. Thế nhưng đạo diễn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội đó.
Sau khi đi xe liên tục ba tiếng đồng hồ, các khách mời được đưa đến một nông trường. Trên đường, Hạ Trĩ ngủ hai lần, cậu mệt đến mức bất tỉnh nhân sự.
“Lần này, chúng ta sẽ ghi hình trong bảy ngày, mọi thứ đều sẽ diễn ra ở nông trường này. Chuyện quan trọng đầu tiên chính là chọn phòng nơi các bạn sẽ ở trong thời gian tới.”
Nhìn quanh, chủ nông trường hẳn là một người rất cần mẫn. Nông trường này được quản lý vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, khu vực cây nông nghiệp và khu vực động vật được phân chia rất rõ ràng. Không gian xanh ở chung quanh cũng khá tốt, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa.
Tháng tư là mùa trăm hoa đua nở.
Phòng trong nông trường khá sạch sẽ và ngăn nắp, tuy nhiên điểm khác biệt chính là có phòng thì rộng rãi, tràn ngập ánh nắng, có phòng lại chật hẹp, khuất nắng.
Hạ Trĩ nhìn kĩ, cậu cảm thấy điều kiện phòng chênh lệch quá lớn. Cậu vốn định nằm không cho qua trò chơi, nhưng giờ đây cậu chỉ đành xốc lại tinh thần, chuẩn bị nghênh đón thử thách.
Trò chơi rất đơn giản, thi chạy với ngựa.
Nghe tin này, Hạ Trĩ nghi ngờ mình có vấn đề về thính giác.
Chaỵ đua với con ngựa? Sao không chạy đua với hỏa tiễn luôn đi?
Tổ đạo diễn thử đua một lần xem?
Nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của các khách mời, đạo diễn cười nói: “Đường đua dài 100m. Lúc con ngựa chạy phải vượt qua những chướng ngại vật này. Còn mọi người chỉ cần chạy thẳng trên đường con đường bằng phẳng này là được.”
Nhìn những chướng ngại vật mà con ngựa cần phải vượt qua, Hạ Trĩ cảm thấy có chút thấp thỏm.
Cách thức thi đấu rất tự do, mỗi nhóm cử một thành viên thi chạy, ai nhanh hơn ngựa thì được ưu tiện chọn phòng.
Nếu chậm hơn ngựa thì phải chịu làm nhóm chọn phòng cuối cùng.
Chẳng có gì bất ngờ, các nhóm khác đều cử khách mời nam ra đua. Lương Tư Việt tự giác đứng ở vạch xuất phát, chuẩn bị chiến đấu.
Hạ Trĩ ở bên này, nhỏ giọng hỏi Thẩm Thời Kiêu: “Anh đua hay em đua?”
Thẩm Thời Kiêu: “Chắc anh chạy nhanh hơn em, để anh cho.”
Sau khi thương lượng xong, các khách mời bắt đầu vào sân để tiến hành thi đấu.
Người thi chạy đầu tiên chính là Trâu Thành. Tốc độ xuất phát của hắn cực kì nhanh. Con ngựa còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhảy ra ngoài, cuối cùng giành được phần thắng.
Vợ của Trâu Thành rất kích động. Lúc hắn trở về, cô chủ động chạy tới hôn hắn một cái.
Các khách mời nam khác tấm tắc lắc đầu. Thật ra bọn họ cũng khá chờ mong không biết sau khi mình thắng thì sẽ nhận được phần thưởng gì.
Kế đến là Tần Nghiệp ra sân, tốc độ và sức bền của anh ta đều khá ổn. Thế nên, anh ta đã dễ dàng giành được thắng lợi.
Vương Khanh vì ra vẻ một chút, cười nói: “Khi nào về em hát tình ca cho anh nhé.”
Có liên tiếp hai người giành được phần thắng, tổ đạo diễn hiển nhiên chẳng ngờ đến tình huống này. Tổ đạo diễn vì sợ không đủ số phòng tốt, thế nên bấy giờ mới vội sửa lại quy tắc.
Quy tắc mới: Nếu mọi người đều thắng, chương trình sẽ dựa theo bản xếp hạng số giây mà lựa chọn theo thứ tự.
Nghe được quy tắc này, Lương Tư Việt – người ra sân kế tiếp, có áp lực rất lớn.
Trịnh Hi ở bên cạnh cỗ vũ hắn: “Anh Việt! Anh mãi mãi là người mạnh nhất!”
Hứa Vân quay lưng về phía máy quay rồi lén bắt chước biểu cảm ra vẻ của Trịnh Hi. Lâm Tư Luật thấy thế thì vội vàng nhắc nhở, cuối cùng cô còn lè lưỡi trêu.
Lâm Tư Luật là người lớn tuổi nhất trong dàn khách mời nam, tốc độ của y chắc chắn là không bằng những người khác. Cuối cùng, y không thể thắng con ngựa, vậy nên y đã thua trận đấu.
Thế nhưng, Hứa Vân cũng không để ý, cô khen ngợi: “Ông xã em giỏi quá!”
Ngay sau y là đến Thẩm Thời Kiêu ra sân, các khách mời khác đều rất trông chờ vào tốc độ chạy của Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ đứng bên cạnh cổ vũ, “Chạy được hạng nhất thì em mua kẹo cho anh ăn.”
Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh cởi áo khoác, môi mỏng khẽ mở: “Phần thưởng là cái này đấy à?”
Hạ Trĩ lặng lẽ đến gần: “Vậy anh muốn gì?”
Đuôi mắt của Thẩm Thời Kiêu thấp thoáng nét cười, “Dù gì thì cũng phải nhảy một điệu chúc mừng chứ nhỉ?”
Ánh mắt của Hạ Trĩ đang lảng tránh những người khác, cậu nhỏ giọng thương lượng: “Lúc nào về, em nhảy cho mình anh xem được không?”
Thẩm Thời Kiêu nhướng mày: “Sao thế? Lúc trước ở phim trường, anh thấy em xoay qua xoay lại rất hăng hái mà.”
Hạ Trĩ nói lắp: “Thoát, nhảy thoát y, đương nhiên chỉ có thể nhảy cho mình anh xem.”
Thẩm Thời Kiêu rõ ràng đã ngẩn ra. Sau đó, cảm giác khô nóng truyền đến bụng dưới, vẻ mặt hắn khẽ thay đổi.
Các khách mời khác nhìn hai người họ nói gì đó với một vẻ mặt khó hiểu. Thế nhưng bọn họ không nghe rõ, vậy nên trên mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ tò mò.
Thẩm Thời Kiêu còn muốn trêu Hạ Trĩ nên thấp giọng nói: “Còn gì nữa không?”
Còn gì? Còn cây búa nè!
Hạ Trĩ nhìn xa xăm với vẻ suy tư, sau đó cậu bèn ngoắc ngoắc tay với Thẩm Thời Kiêu.
“Còn có… lúc Lương Tư Việt chạy trông ngầu lắm. Không biết anh có vượt qua anh ấy được không…”
Nói xong, Hạ Trĩ vội vàng trốn đến trước mặt đạo diễn, vỗ tay: “Hoan nghênh vị tuyển thủ tiếp theo!”
Vẻ mặt của Thẩm Thời Kiêu không có gì lạ. Trước khi tiếng còi vang lên, hắn nhìn Lương Tư Việt rồi chuẩn bị tư thế xuất phát.
Ngay khi tiếng còi vang lên, mọi người còn chưa kịp định hình bóng dáng hắn thì hắn đã chạy về đích, chỉ trong vỏn vẹn 11.98 giây.
Bấy giờ, đạo diễn đã có bảng xếp hạng trong tay, ông nói với mọi người: “Không có gì bất ngờ, nhóm Hạ Trĩ có thể chọn trước.”
Nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hạ Trĩ khẽ ho khan một tiếng.
Cậu quả là một bé lanh lợi, cậu đã nghĩ ra được một cách khích lệ tốt đến thế.
Lúc Thẩm Thời Kiêu trở về từ vạch đích, ánh mắt của hắn luôn dừng trên người Hạ Trĩ. Nhưng chẳng biết vì sao mà mọi người lại cảm nhận được ánh mắt ấy chất chứa sự nguy hiểm.
Hiện tại, chẳng phải Thẩm Thời Kiêu nên mong ngóng được Hạ Trĩ khen thưởng à?
Ngược lại, Hạ Trĩ có chút lảng tránh. Cậu lặng lẽ đi đến phía sau đạo diễn, ánh mắt tràn ngập vẻ chột dạ.
Các khách mời cảm thán: Hai người đấy quả là khiến người khác không thể đoán được.
Thành công chọn được phòng tốt nhất, Hạ Trĩ vội kéo vali, vui sướng chạy vào phòng.
Nào có ngờ, lúc này, các khách mời nam tham gia thi đấu đã bị tổ đạo diễn lặng lẽ gọi đến. Họ được tổ đạo diễn giao một nhiệm vụ bí mật, bắt buộc phải hoàn thành trong ngày mai.
Nhiệm vụ của Thẩm Thời Kiêu rất đơn giản, hắn phải chọn một trong hai nhiệm vụ sau.
【Khiến người ấy nói: Ông xã, em yêu anh.】
【Khiến người ấy hôn bạn trước mặt mọi người.】
Trong phòng đã xếp đầy những đồ dùng sinh hoạt của Hạ Trĩ.
Lúc Thẩm Thời Kiêu vào, bàn tay dừng trên tay nắm cửa một lát, cuối cùng hắn chốt cửa lại.
Bấy giờ, Hạ Trĩ đang sắp xếp vali. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, mông cậu chợt căng thẳng.
Lúc quay đầu lại, giọng cậu hết sức nịnh nọt: “Anh ơi, anh về rồi.”
Thẩm Thời Kiêu thong thả ngồi xuống, hắn lẳng lặng nhìn cậu: “Ừm, anh về rồi.”
Hạ Trĩ đóng vali lại, cậu ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hắn: “Nhìn từ góc độ này, anh đẹp trai quá thể, đẹp hơn Lương Tư Việt lúc chạy bộ gấp mười nghìn lần.”
Vừa dứt câu nịnh nọt ấy, Hạ Trĩ cũng thấy bay bay.
Sao cậu lại có thể nói vậy chứ?
Thẩm Thời Kiêu không hề bị cậu lôi kéo, hắn bèn hỏi chuyện khác: “Khi nào thì em nhảy thoát y?”
Hạ Trĩ nhìn ngoài cửa sổ: “Lúc đêm khuya thanh vắng.”
Thẩm Thời Kiêu: “Được.”
Phòng có diện tích khoảng 50 mét vuông, phòng tắm và phòng vệ sinh đều rất sạch sẽ.
Thừa dịp Thẩm Thời Kiêu tắm rửa, Hạ Trĩ nghiêm túc tự hỏi.
Lát nữa, lúc nhảy mình cần cởi bao nhiêu thứ nhỉ?
Có cần cởi quần lót không?
Suy nghĩ nửa ngày, cậu vẫn quyết định rằng mình không nên cởi quần lót. Nếu không thì xấu hổ lắm, cũng mất đi nét đẹp văn minh.
Hạ Trĩ mới vừa tắm xong nên tóc cậu hơi ẩm ướt, cậu ngáp một cái, cơn buồn ngủ vào ban ngày giờ đây lại đánh úp cậu thêm lần nữa. Cậu cố mở to mắt, dù sao thì lát nữa cậu cũng còn phải hoàn thành nhiệm vụ nhảy thoát y.
Hơi nước tỏa ra từ phòng tắm, Thẩm Thời Kiêu chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ở bên hông, hắn để trần nửa thân trên rồi đi ra.
Hạ Trĩ lén nhìn chằm chằm dáng người của Thẩm Thời Kiêu, sau đó cậu vân vê cơ bụng của mình rồi lập tức thấy hổ thẹn.
“Xem đủ chưa?”
Thẩm Thời Kiêu ngồi trên sofa, hắn không hề có ý định sấy khô tóc mà chỉ thảnh thơi nhìn Hạ Trĩ, “Giờ em có thể nhảy rồi.”
Hạ Trĩ bước xuống giường một cách chậm chạp, mắt cá chân mảnh khảnh của cậu xỏ vào dép lê, cậu lạch bà lạch bạch đi về phía Thời Kiêu.
Hai chân Thẩm Thời Kiêu mở rộng, hắn khom người, chắp hai tay trước ngực. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Trĩ, ánh mắt không dời đi dù chỉ là một chốc.
Dùng lời của Hạ Trĩ để hình dung thì dáng vẻ đó có phần giống với con hổ đang chờ đợi để vồ lấy con mồi.
Mà cậu, chính là con mồi thỏ trắng ấy.
“Đợi em mở nhạc nhé.” Hạ Trĩ cầm lấy điện thoại, cậu khẽ ấn vào nút phát. Ngay tức thì, tiếng nhạc “Ánh sáng sống động” lanh lảnh đánh úp lại, Thẩm Thời Kiêu đột nhiên nheo mắt lại.
“Em mở nhầm rồi!” Hạ Trĩ luống cuống đổi thành một bài hát tiếng Anh gợi cảm. Cậu phối hợp với âm nhạc, hỏi: “Em hát trước một đoạn rồi nhảy một đoạn, cuối cùng mới cởi đồ, được không?”
Yết hầu của Thẩm Thời Kiêu khẽ chuyển động: “Anh thấy mình nên bỏ bớt hai bước đầu đi, cứ tiến hành bước cuối là được.”
Giữa mày Hạ Trĩ ẩn hiện nét e lệ: “Đồ lưu manh~”
Cậu bèn hỏi: “Em phải cởi mấy món đây? Anh nói một con số xem?”
Thẩm Thời Kiêu thấp giọng hỏi: “Có gì khác à?”
Hạ Trĩ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là có, anh nói em cởi bao nhiêu món thì cởi bấy nhiêu. Chẳng phải làm vậy thì càng bí ẩn càng kích thích à?”
Nói đoạn, cậu đưa một cục xí ngầu cho Thẩm Thời Kiêu, “Anh ném được số mấy thì em sẽ cởi bấy nhiêu món. Không được chơi xấu đâu đấy.”
Thẩm Thời Kiêu cười ẩn ý. Hắn tùy tiện ném một cái, số hai hiện lên ở mặt chính diện.
Hạ Trĩ: “Thật đáng tiếc, em chỉ có thể cởi hai món thôi.”
Áo choàng tắm ngoài cùng từ từ rơi xuống, bên trong vậy mà còn thêm một bộ đồ ngủ.
Hạ Trĩ trêu đùa: “Ngại quá, giờ em chỉ được cởi một món thôi, anh muốn chọn cởi món nào?”
Giọng điệu của Thẩm Thời Kiêu đầy cân nhắc: “Không thì anh cởi nhé?”
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm cơ thể Thẩm Thời Kiêu, thấy hắn chỉ mặc duy nhất một cái khăn tắm, cậu vội nuốt nước miếng.
━━━━
Trĩ Trĩ: Đậu xanh! Hỏng kế hoạch rồi!
━━━━
Sorry vì đã lặn mất nửa năm và để mọi người chờ lâu TvT Mình vẫn không thể đăng theo một lịch cụ thể được vì mình vẫn còn rất bận. Năm ngoái mình đăng khá đều là do mình gap year nên có kha khá thời gian, còn bây giờ mình quay lại học rồi. Mình học nghệ thuật nên chạy bài rất nhiều TvT Mình có thể sẽ lặn tiếp tới đầu T6 mới ngoi lên lại vì lúc đó mình hoàn thành đồ án cuối kì rồi. Không biết còn bạn reader nào ở đây hong, nhưng nếu còn thì mình cảm ơn rất nhiều. Chúc các bạn một ngày vui vẻ nhe ❤