Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão - Kim Ngọc Kỳ Nội - Chương 36
Edit: Gaf
━━━━
Chương 36
「Hahaha, đây là tiêu chuẩn kép à?」
「Thiên vị một cách trắng trợn, tôi ship.」
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu đã chào tạm biệt mọi người rồi chạy về phía Hạ Trĩ. Trên màn đạn châm ngòi hiệu ứng pháo hoa đặc biệt, tập đầu tiên đến đây là kết thúc.
Tuy cột đá rất dễ di chuyển, nhưng vừa rồi, vì để ghép hình mà Hạ Trĩ đã hao phí không ít sức lực, tay cậu bị cọ sát đến mức có hơi đau. Nếu để cậu dời các cột đá còn lại về chỗ cũ, chắc hẳn ngày mai tay của cậu sẽ nổi rất nhiều bọt nước.
Thẩm Thời Kiêu đi đến dắt tay cậu. Sau khi kiểm tra một lượt nhằm xác nhận cậu không bị gì, hắn bảo cậu hãy nghỉ ngơi đi, để hắn làm giúp cậu.
Hạ Trĩ không đi mà lại áp tay mình lên tay hắn, cậu nói: “Chúng ta cùng làm.”
Các nhân viên khác đều đang bận thu dọn thiết bị, vì thế chẳng có mấy người có thể giúp bọn họ. Hạ Trĩ chú ý thấy có một thanh niên người lai với vóc dáng cao gầy vẫn luôn giúp bọn họ dịch chuyển cột đá từ nãy đến giờ.
Hạ Trĩ hỏi thợ quay phim gần mình nhất: “Vị kia là?” Nhìn trang phục và khí chất thì anh ta trông không giống một nhân viên bình thường.
Thợ quay phim đáp: “À, anh ấy là stylist do ekip chương trình của chúng tôi đặc biệt mời đến. Anh ấy mới tới đây vào hôm kia. Anh ấy là giám đốc nghệ thuật của một thương hiệu nổi tiếng ở Pháp.”
Hạ Trĩ bỗng hiểu ra, thảo nào kiểu dáng và chất vải quần áo do ekip chương trình cung cấp đều khá tốt.
Cuối cùng cũng dời hết cột đá về chỗ cũ. Trước khi Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu rời đi còn cố ý vẫy tay với thanh niên kia, “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Sau khi nghe thấy giọng Hạ Trĩ, thanh niên kia hơi giật mình, sau đó anh ta cười: “Không có gì.”
Tuy tập đầu tiên của bản truyền hình còn chưa biên tập xong, nhưng đêm nay đã có tới ba cái hotsearch.
#Sếp Thẩm dạy bạn cách phân biệt trà xanh# #Hiện trường tiêu chuẩn kép siêu to# #Chồng chồng Thời Hạ#
Có rất nhiều blogger biên tập tung ra các video tương tác của từng cặp đôi, đặc biệt là tương tác của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu. Bởi vì có quá nhiều tương tác, nên toàn bộ video của hai người dài gấp ba lần các cp khác.
Nhưng thời lượng siêu dài vẫn không thể ngăn nổi nhiệt huyết của mọi người. Xem hết đoạn clip ngắn mười phút, mọi người còn chưa đã thèm.
Siêu thoại cặp đôi của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu vừa ra đời đã nhanh chóng lọt vào top 10 đề tài cp, từ đó thu hút được một đống fans.
「Sếp Thẩm lãng mạn quá đi. Vì để tạo bất ngờ cho Trĩ Trĩ mà bỏ nhẫn vào trước.」
「Nếu bạn trai tui tốt với tui như vậy, tui sẽ hạnh phúc lên thiên đàng luôn.」
Sau khi ghi hình cho tập này xong, các khách mời có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi, sau đó sẽ tiếp tục quay tập thứ hai.
Sau khi nhận lại được ví tiền của mình từ tay ekip chương trình, Hạ Trĩ cười với Thẩm Thời Kiêu: “Ngày mai chúng ta đi đâu đây?”
Thẩm Thời Kiêu: “Không phải em làm sổ tay hướng dẫn rồi à? Làm theo những gì em nói là được rồi.”
Đêm đó, Hạ Trĩ khoác chăn rồi làm ổ trong lồng ngực Thẩm Thời Kiêu. Cậu kiểm tra sổ hướng dẫn lại lần nữa, đồng thời lên kế hoạch cho lộ trình cho ngày mai.
“Đi ăn điểm tâm nổi tiếng ở vùng này —— chụp ảnh chung ở thị trấn đá ⁽¹⁾ —— check in tại cầu tình yêu.” Sau khi đóng sổ hướng dẫn lại, Hạ Trĩ dò hỏi: “Thế nào? Em sắp xếp cũng ổn phải không?”
(1) Giải thích ở cuối chương
Thẩm Thời Kiêu nhìn điện thoại, hắn trả lời một cách ngập ngừng: “Ừm, cũng được.”
“Lạnh nhạt thế?” Hạ Trĩ nhét sổ xuống dưới gối rồi hỏi: “Có phải anh không thích đi không?”
Thẩm Thời Kiêu nhìn về phía cậu: “Không có, công ty có chút việc thôi. Chỉ cần ở bên em thì đi đâu cũng được.”
Nhận được câu trả lời vừa ý mình, Hạ Trĩ cười cười: “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Trĩ phát ra tiếng hít thở đều đều, yên ổn thiếp đi trên cánh tay Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu ôm eo cậu, hắn cẩn thận đặt cậu xuống giường, sau đó ngồi vào bàn làm việc.
Công ty bên kia có việc quan trọng cần phải xử lý gấp.
Theo lời tay trong của hội đồng quản trị báo cáo, không biết từ bao giờ mà Lâm Mạch đã thông đồng với đám người kia, đồng thời gã còn nói với đám cáo giá đó rằng hắn vẫn còn một công ty ở nước ngoài.
Từ lúc mẹ hắn nhậm chức chủ tịch thay cho ba hắn, một vài thành viên của hội đồng quản trị do tổng giám đốc Lưu và tổng giám đốc Hứa đứng đầu đã công khai gây khó dễ.
Cũng chẳng biết lần này bọn họ định bày trò gì.
Hắn đoán có lẽ đám người kia đang để mắt đến thương vụ hợp tác lớn nhất của tập đoàn trong ba năm tới.
Vì lệch múi giờ, nên đến tận 3 giờ sáng Thẩm Thời Kiêu vẫn còn bàn bạc chi tiết về dự án với các đối tác.
Về chuyện này, cấp dưới của hắn vốn định mời hắn về nước xử lý. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Hạ Trĩ, hắn không đành lòng để cậu ủ rũ. Vì thế, hắn định giải quyết nhanh chóng chuyện này, để ngày mai hắn có thể tập trung đi chơi với cậu.
Nhưng đối phương dường như càng nói càng hứng thú, cuối cùng còn chủ động hỏi: “Ngày mai tôi vừa khéo đến nước của anh, chi bằng chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé?”
Thẩm Thời Kiêu trầm ngâm trong chốc lát: “Được.”
Tảng sáng, vào lúc Hạ Trĩ mơ màng tỉnh dậy, cậu phát hiện Thẩm Thời Kiêu đã mặc âu phục xong. Cậu không khỏi tò mò, hỏi: “Sớm vậy? Anh đợi em tí, em xong ngay.”
“Trĩ Trĩ.” Thẩm Thời Kiêu đến cạnh cửa sổ, bấy giờ, Hạ Trĩ mới thấy rõ chiếc vali ở phía sau hắn. “Công ty có chút việc gấp. Ba ngày nữa anh sẽ quay lại ngay, anh sẽ không để lỡ buổi ghi hình cho tập kế đâu.”
Hạ Trĩ mở to mắt, lúc này cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Thời Kiêu ngồi ở mép giường vỗ vỗ mu bàn tay cậu, “Xin lỗi, đợi lần sau anh sẽ đi với em mấy ngày luôn được không?”
Hạ Trĩ cười: “Ừm, không sao đâu, dù sao chương trình cũng quay rất lâu. Anh đi cẩn thận nhé.”
Di động vang lên, chắc hẳn đã đến giờ cất cánh. Thẩm Thời Kiêu hôn lên mắt cậu một cách áy náy rồi vội kéo vali rời đi.
Hạ Trĩ nhìn căn biệt thự trống rỗng, thoáng chốc cậu chẳng còn thấy hứng thú gì nữa. Cậu cúi đầu, nằm lại lên giường.
Lấy cuốn sổ tay hướng dẫn du lịch từ dưới gối ra, lòng bàn tay cậu vuốt ve các hình vẽ danh lam thắng cảnh. Cậu thở dài buồn bã rồi cất nó vào trong ngăn kéo.
Ba ngày tới, chắc cậu phải sống nhờ đồ ăn ngoài đường rồi.
Huhuhu, khó chịu.
Dường như tất cả các khách mời đều biết tin Thẩm Thời Kiêu rời đi, bọn họ bèn lập một nhóm nhỏ. Trong nhóm chat, Hứa Vân đã gọi Hạ Trĩ.
Người đẹp họ Hứa: Trĩ Trĩ, đi chơi chung không?
Hạ Trĩ: Mấy anh chị vợ chồng tình thương mến thương, em không đi làm bóng đèn đâu.
Tần Nghiệp: @Hạ đáng yêu, đêm nay bọn tôi bao trọn quán bar. Cậu đến uống rượu chung đi, ở một mình thì chán lắm?
Quan hệ của Tần Nghiệp và Hạ Trĩ cũng chỉ ở mức bình thường, Hạ Trĩ không ngờ rằng Tần Nghiệp sẽ chủ động mời mình.
Lương Tư Việt phụ họa: Trĩ Trĩ, đi chung đi, mọi người ai cũng đi hết.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Hạ Trĩ đồng ý.
Sống một mình trong căn biệt thư to như vậy tới ba ngày, quả thật có hơi cô đơn.
Đến tối, lúc Hạ Trĩ khóa cửa định đi đến quán bar thì cậu gặp được người quen.
Là giám đốc tạo hình đã giúp cậu dời cột đá đêm qua.
Anh ta tên là Eric.
Hạ Trĩ chủ động chào Eric, cậu thuận miệng hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Eric đáp: “Tần Nghiệp bao rượu rồi mời toàn bộ ekip chương trình đến chơi.”
Hạ Trĩ: “Thế à, vậy chúng ta đi chung đi.”
Eric tuy không phải là người Anh bản địa, nhưng anh ta đã thuê một chiếc xe ở đây để tiện cho việc đi lại.
Hạ Trĩ ngồi ở ghế phụ: “Cảm ơn anh đã chở tôi nhé, ở đây mà gọi taxi chắc phải chờ lâu lắm.”
Lúc dừng ở đèn giao thông, Eric cười với Hạ Trĩ, ánh mắt anh ta dừng lại trên người cậu một lúc lâu. Cho đến khi xe taxi ở phía sau bóp còi, anh ta mới hoàn hồn lại rồi khởi động xe.
Quán bar cách khu dân cư do ekip chương trình bố trí không xa, chỉ mất 15 phút lái xe.
Sau khi xuống xe, bên ngoài chợt nổi gió. Eric thấy thế thì chủ động lấy áo khoác dư trong xe đưa cho Hạ Trĩ, “Bãi đỗ xe cách quán bar một đoạn, cậu khoác thêm nhé?”
Hạ Trĩ lễ phép từ chối: “Không cần, tôi không đóng băng được đâu.”
Chẳng biết vì sao mà lúc cậu nói câu này, ánh mắt Eric rất kỳ lạ. Anh ta lẩm bẩm một câu: “Phải không? Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi còn tưởng sức đề kháng của cậu khá kém đấy chứ.”
Hạ Trĩ cười: “Anh nói tôi mỏng manh ấy hả?”
Eric: “Tôi không có, là do cậu tự hiểu thế thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến cửa quán bar.
Tần Nghiệp đang là một diễn viên trẻ nổi tiếng trong giới giải trí. Anh ta là người ăn chơi, đào hoa có tiếng. Tuy nhiên, sau khi kết hôn với Vương Khanh vào năm ngoái, mọi người đều cho rằng anh ta đã bắt đầu hoàn lương và gặp được cô gái định mệnh của đời mình.
Nào ngờ, lúc này đây, mọi người nhìn thấy bốn, năm cô người mẫu lai ngồi xung quanh anh ta, còn Vương Khanh thì lại trông rất thờ ơ. Cảnh này làm cho mọi người rất đỗi kinh ngạc.
Hứa Vân phát hiện Hạ Trĩ đã đến thì bèn vẫy tay ra hiệu. Hạ Trĩ ngồi bên cạnh vợ chồng Hứa Vân, cậu cười đùa, “Em chính là một cái bóng đèn.”
Hứa Vân híp mắt cười: “Ông xã nhà em đặc biệt nhờ chị dẫn em đi chơi nhiều hơn, vậy nên em cũng không phải là một cái bóng đèn to bự đâu.”
Nhắc tới Thẩm Thời Kiêu, nét mặt của Hạ Trĩ bỗng trở nên dịu dàng, nhưng giọng điệu thì lại có chút bực bội: “Anh ấy tự đi rồi mà còn nhờ người khác.”
Hứa Vân vỗ vỗ đầu cậu: “Đàn ông mà, bận chuyện sự nghiệp là bình thường. Chủ tịch Thẩm sẵn lòng bỏ thời gian ra để quay chương trình với em là tốt lắm đấy. Em cho rằng cậu ấy muốn về nước à? Không tính thời gian đi tới đi lui, thì chỉ riêng thời gian bay đã mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ, chắc chắn là rất mệt.”
Hạ Trĩ cầm ly nước trái cây, cười ẩn ý: “Chị Vân, sao tự dưng chị lại nói giúp anh ấy vậy?”
Hứa Vân là một người thẳng tính, ăn ngay nói thật: “Không phải do chị đây đang nhận lợi ích từ chồng em à?”
“Lợi ích gì cơ ạ?”
“Cậu ấy nói, nếu mấy hôm nay chị làm em vui hơn một chút, cậu ấy sẽ cho chị hợp đồng quảng cáo trang sức cao cấp mà chị hằng mong muốn. Cho nên mấy hôm nay em sẽ làm cục cưng yêu dấu của chị. Có yêu cầu gì thì cứ nói với chị nhé.”
Hạ Trĩ nhoẻn miệng cười: “Dạ, chị.”
Hứa Vân cười rạng rỡ. Chồng cô ở bên cạnh chẳng biết làm sao, chỉ đành ôm cô, mặt y tràn ngập vẻ cưng chiều.
Tiếng động không nhỏ ở phía bên này đã hấp dẫn sự chú ý của Lương Tư Việt và Trịnh Hi. Bắt đầu từ đêm qua, Trịnh Hi đã bị không ít người qua đường chỉ trích và mắng chửi vì cách cư xử trong chương trình. Họ nói rằng y không tôn trọng tiền bối và các khách mời khác.
Tuy rất muốn giận ngược lại, nhưng vì hình tượng, y nghĩ mình nên tạm bấm bụng, nói xin lỗi với Hứa Vân. Kế đến, y sẽ đăng một tấm ảnh chụp chung của hai người lên weibo để chặn miệng cư dân mạng lại. Từ đó, chuyện này cũng sẽ dần kết thúc.
Nhưng Hứa Vân hoàn toàn phớt lờ y. Có vài lần chạm mắt với Hứa Vân, y đã định cầm ly rượu đi qua, nhưng lần nào cũng bị đối phương đáp lại một cách hời hợt.
Vốn dĩ quay chương trình với Lương Tư Việt mấy ngày nay là đã đủ nhịn nhục rồi, thế mà những người khác còn mặt nặng mày nhẹ với y. Làm sao mà y chịu được?
Bầu không khí trong quán bar càng ngày càng sôi động. Mấy cô người mẫu ở bên cạnh Tần Nghiệp chạy lên sân khấu nhảy múa, nhận được tiếng hò reo vang dội.
Hạ Trĩ hỏi Hứa Vân: “Anh ấy như thế không sợ bị lộ ạ?”
Hứa Vân đáp: “Tần Nghiệp cực kì biết cách đối nhân xử thế, cậu ta rất hay tặng quà cho người của ekip chương trình. Huống hồ, Vương Khanh còn không quan tâm, vậy thì người khác cũng chẳng vào góp vui làm gì. Dù sao đêm nay cũng toàn là người của chúng ta, chuyện này mà bị phơi bày thì kiểu gì cũng bắt được.
Hạ Trĩ thở dài, cậu lấy điện thoại ra rồi mở khung chat với Thẩm Thời Kiêu.
Anh ấy chắc đã đến rồi.
Ở đây vừa ầm ĩ vừa ngột ngạt, Hạ Trĩ chẳng hề thích chỗ này chút nào. Cậu bèn cầm ly nước trái cây, định đi ra ban công để được yên lặng trong chốc lát.
Gió rất lớn, Hạ Trĩ híp mắt ngắm nhìn cảnh đêm ở Anh.
Lúc này, bỗng phía sau vang lên một giọng nói.
“Cậu đứng ở đây một mình là do tâm trạng không tốt à?” Người nói là Eric, anh ta đi về phía Hạ Trĩ, trong tay còn cầm một ly latte nóng.
Hạ Trĩ nhỏ giọng nói câu cảm ơn, cậu vịn vào lan can: “Không phải là tâm trạng không tốt, chỉ là hơi nhớ một người thôi.”
Eric tựa lưng vào lan can, cách cậu không xa.
“Cậu không tò mò tại sao tiếng Trung của tôi lại tốt thế à?”
Hạ Trĩ giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh thích Trung Quốc hả?”
Eric lắc đầu: “Tôi là người Pháp. Lúc đi học, tôi đã gặp được người mình thích nhất trên đời. Bởi vì cậu ấy là người Trung Quốc nên tôi đã cố ý học tiếng Trung để mình có thể đến gần cậu ấy hơn một chút.”
Hạ Trĩ đánh giá: “Anh giỏi thật.”
Eric vẫn nhìn cậu: “Thật ra tôi còn có một cái tên nước ngoài khác, là… Glacial.”
“Bụp” một tiếng, ly cà phê trong tay Hạ Trĩ rơi xuống đất, làm dơ gấu quần của cậu. Hạ Trĩ khẽ kinh ngạc, đồng thời cũng có chút luống cuống.
Cậu nhìn Eric một lần nữa, thân hình của đối phương dường như cũng không khác mấy so với người trong giấc mơ của cậu.
Lẽ nào người trước mặt thật sự là bạn trai cũ của cậu à?
Cậu bỗng nghĩ đến nghề nghiệp của anh ta là giám đốc thiết kế, vậy chắc chắn là biết vẽ tranh rồi.
Nói vậy, thật sự là cậu đã từng gặp khung cảnh trong mơ rồi à.
Lúc bấy giờ, Hạ Trĩ khó mà chấp nhận được chuyện này.
Cậu không ngờ Glacial sẽ xuất hiện sớm như thế.
Ánh mắt Eric vốn dĩ có chút thấp thỏm, nhưng sau khi thấy hành động của Hạ Trĩ, sự bất an ấy đã nhanh chóng biến mất.
Hạ Trĩ khẽ lùi về phía sau một bước, tay cậu vịn vào lan can, nhìn chằm chằm xuống lầu.
Sau một hồi im lặng, cậu hỏi: “Anh chính là Glacial?”
Eric: “Ừm, anh còn tưởng… em không muốn nhìn thấy anh nữa. Em đi lâu như vậy, anh nhớ em lắm.”
Hạ Trĩ nói một cách khó khăn: “Tôi, tôi không ngờ anh sẽ đến đây.”
Bây giờ cậu thấy cực kì choáng váng, cậu rất muốn rời khỏi đây.
Eric: “Trĩ Trĩ, từ lúc em đột nhiên mất tích mấy năm trước, anh đã tìm em không kể ngày đêm. Sau khi không tìm được em, anh đã từ bỏ. Anh cho rằng… em rời đi là do muốn chia tay với anh, nhưng lại ngại nói thẳng mặt.”
Hạ Trĩ thở gấp.
Quả nhiên, Glacial không chia tay với cậu, là do cậu đột nhiên gặp tai nạn nên hai người mới chia xa.
Cậu giải thích: “Năm ấy, tôi bị tai nạn xe. Sau đó, vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê, dẫn đến việc đầu bị chấn thương. Thế nên ký ức trước đây của tôi có vấn đề, tôi chẳng nhớ chuyện gì về việc đi du học cả.” Hạ Trĩ nắm chặt lan can, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn thẳng Eric. “Sau đó, vì mẹ lo lắng cho tôi nên mới đưa tôi về nước.”
Eric chậm rãi đến gần Hạ Trĩ: “Vậy là em không cố ý bỏ rơi anh phải không?” Dưới màn đên, gương mặt Eric toát lên vẻ vui sướng, tựa như đã tìm lại được báu vật đã mất.
“Đúng vậy! Nhưng mà!” Hạ Trĩ lùi về sau một bước dài, “Tôi đã có người mà tôi yêu nhất rồi. Vậy nên, tôi chỉ có thể xin lỗi anh thôi.”
Vẻ mặt Eric chợt ảm đạm: “Em và anh ta đã quen nhau bao lâu rồi?”
Hạ Trĩ trả lời: “Tuy thời gian không dài, nhưng tình cảm của bọn tôi rất sâu đậm. Tôi biết chuyện này không công bằng với anh, vì vậy tôi thành thật xin lỗi anh.”
“Nếu anh muốn bồi thường thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho anh.”
Dưới ánh đèn đường, cơ thể Eric chợt cứng đờ, tựa như anh ta chẳng thể chấp nhận được chuyện này.
“Bồi thường… em thấy anh tới tìm em là để được bồi thường à? Năm đó, không tìm được em, anh đã bỏ cuộc rồi. Cho đến hôm nay, anh đã tình cờ gặp lại em. Tuy anh rất kích động, không kiềm lòng được muốn ôm em, nhưng anh biết đây là chương trình dành cho cặp đôi, người đàn ông bên cạnh em hẳn là bạn đời của em. Thế nên anh không muốn quấy rầy em. Nghe thấy em nói em không cố ý bỏ rơi anh, anh rất vui. Như vậy là đủ rồi.”
Nói hết một hơi, sắc mặt Eric chợt tái đi. Anh ta đỡ rào chắn, cúi người một cách cô đơn, “Anh biết người đàn ông họ Thẩm kia là bạn đời của em. Anh sẽ không nói với anh ta chuyện của chúng mình, cũng sẽ không quấy rầy tình cảm của hai người. Em yên tâm đi.”
Cảm xúc của Hạ Trĩ lẫn lộn. Mặc dù vẻ mặt của Eric trông rất đáng thương, nhưng cậu vẫn quay đầu, nhẫn tâm nói: “Cảm ơn anh.” Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh trăng, biểu cảm cô đơn và chật vật của Eric dần biến đổi, thay vào đó là một ánh mắt thâm hiểm.
Quả thật quan hệ của anh ta và Hạ Trĩ khá thân thiết, nói đúng hơn, anh ta là bạn cùng phòng của Hạ Trĩ lúc du học Pháp.
Ngày đầu tiên nhập học, lúc nhìn thấy những người bạn cùng phòng học chuyên ngành khác, anh ta chưa bao giờ gặp được người con trai châu Á nào có vẻ ngoài đẹp đến như thế.
Trong thời gian ở chung với nhau, nhờ tính tình hiền hào và sự đa tài đa nghệ của mình, Hạ Trĩ rất nổi tiếng trong các câu lạc bộ của trường.
Hạ Trĩ là sinh viên khoa Biểu diễn, vì thế cậu có rất nhiều cơ hội trình diễn. Mỗi lần đến lượt nhóm bọn họ biểu diễn bài hát, chỗ ngồi trong hội trường đều chật ních, có rất nhiều bạn học ở dưới sân khấu là fans của Hạ Trĩ.
Có nhiều người thích Hạ Trĩ như vậy, thành ra cái thích của Eric rất bình thường. Nhưng anh ta là bạn cùng phòng duy nhất của Hạ Trĩ, anh ta có cơ hội gần gũi mà người khác không bao giờ với tới được.
Suốt một năm rưỡi, Eric dành toàn bộ sự kiên nhẫn và chu đáo cho Hạ Trĩ, nhưng cậu vẫn khách sáo và xa cách với anh ta như cũ.
Vào ngày lễ tình nhân ấy, Hạ Trĩ nói với anh ta rằng cậu đã có người mình thích. Eric như sét đánh giữa trời quang nhưng vẫn tươi cười chúc phúc.
Anh ta thường xuyên hỏi Hạ Trĩ về thông tin của người đó, nhưng Hạ Trĩ giấu rất kĩ, cậu không nói với ai cả.
Ngày nào Eric cũng thấy Hạ Trĩ vác bảng vẽ đi tìm người đó, anh ta rất ghen tị.
Rốt cuộc có một lần, anh ta chịu không nổi nữa, nhìn lén Hạ Trĩ gửi tin nhắn trên một phần mềm mới. Cho đến lúc đó, anh ta mới biết được tên của bạn trai Hạ Trĩ là Glacial.
Ngày hôm sau, Hạ Trĩ biến mất.
Lãnh đạo trường thông báo rằng Hạ Trĩ gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng và đã được đưa về Trung Quốc điều trị.
Anh ta đã hỏi trường học về địa chỉ cụ thể của Hạ Trĩ ở Trung Quốc. Tuy nhiên, phía trường học lại lấy danh nghĩa bảo vệ quyền riêng tư của học sinh để từ chối yêu cầu này.
Trung Quốc lớn như vậy, anh ta làm sao mà tìm được Hạ Trĩ?
Anh ta cũng dần quên lãng chuyện này.
Anh ta từng nghĩ, không biết liệu bạn trai Glacial của Hạ Trĩ có biết cậu bị tai nạn xe hay không?
Hạ Trĩ từng nói với anh ta rằng mẹ của cậu không cho cậu yêu đương ở nước ngoài. Vì vậy, có vẻ chỉ có mình anh ta biết về bạn trai của Hạ Trĩ.
Không biết vì sao mà trong lòng anh ta nảy sinh một niềm hạnh phúc khó tả.
Anh ta không có được Hạ Trĩ thì tên kia cũng thế.
Nhưng chớp mắt đã vài năm trôi qua, Eric nào ngờ mình có thể gặp lại Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ đã trưởng thành hơn trước nhiều. Cậu vừa cao ráo vừa thanh tú, khuôn mặt và các đường nét của cậu ngày càng sắc sảo.
Cậu vẫn khiến anh ta mê mẩn như vậy.
Eric vốn định cất tiếng gọi Hạ Trĩ, nhưng anh ta lại vô tình phát hiện ra một bí mật động trời.
Hạ Trĩ không nhận ra anh ta?
Việc này có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi à?
Có lẽ vì cảm giác không cam tâm thuở niên thiếu, một quyết định đã bén rễ đâm chồi trong lòng anh ta.
Nếu anh ta giả làm Glacial thì sẽ thế nào?
Đêm đó, Hạ Trĩ nằm trên giường trằn trọc không ngủ. Cậu liên tục mở wechat ra, nhìn ba chữ ở phía trên cùng.
May mắn thay, Eric lại là một người tốt. Anh ta chẳng hề có ý định dây dưa hay trách cứ cậu.
Nhưng Eric càng như vậy thì cậu càng tự trách.
Rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Thẩm Thời Kiêu không?
Trái tim cậu đập càng lúc càng nhanh, đã bốn giờ sáng rồi. Cậu nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ thẳng giấc đến bốn giờ chiều thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu mở cửa ra, Eric đang đứng trước cửa với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, “Buổi sáng anh đem điểm tâm đến cho em, nhưng em không trả lời làm anh rất lo lắng. Vừa rồi anh không nhịn được nữa nên đã gõ cửa vài lần. Xin lỗi em.”
Giọng điệu của Eric vô cùng đáng thương, dáng vẻ bê đồ ăn dễ khiến người ta cảm động.
Hạ Trĩ nhàn nhạt nói: “Cảm ơn. Hôm qua tôi nghỉ ngơi không được tốt.”
Eric quan tâm hỏi: “Sao lại mất ngủ? Ở chỗ anh có thuốc trị mất ngủ, anh lấy một ít cho em nhé?”
Hạ Trĩ từ chối khéo: “Không cần, bình thường tôi ngủ ngon lắm.”
Eric cười cười, bưng đồ ăn, hỏi: “Anh có thể mang vào giúp em được không?”
Ánh mắt Hạ Trĩ toát ra vẻ do dự, cuối cùng cậu lắc đầu: “Xin lỗi, trong phòng chỉ có mình tôi, không tiện lắm.”
Eric cũng không nói gì thêm, anh ta đưa một ít trái cây và đồ ăn cho cậu rồi dặn dò: “Đây là đồ ăn do anh tự làm. Lúc trước, anh đặc biệt học nấu món Trung Quốc vì em, hương vị cũng ổn lắm.” Lúc nói chuyện, Eric vẫn luôn lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Hạ Trĩ. Mỗi một chữ đều là kết quả của của việc anh ta đã luyện tập hàng chục lần vào đêm qua.
Anh ta đã tỏ ra nhún nhường và yếu kém đến thế, làm gì có ai từ chối được. Huống chi là Hạ Trĩ, người đang cực kì áy náy với anh ta.
Hạ Trĩ khẽ thở dài, cậu nhìn vào đôi mắt tràn ngập chờ mong của Eric: “Không phải tối qua anh đã nói anh sẽ không quấy rầy tôi với chồng tôi rồi à? Anh như này làm tôi rất khó xử, phiền anh đem đồ ăn về đi.”
Cánh cửa bị đóng lại, Eric cau mày không tin được. Kế hoạch của hắn vậy mà lại thất bại?
Đêm nay, Hứa Vân mời Hạ Trĩ cùng đi xem phim. Hạ Trĩ không có tâm trạng, nhưng cậu chịu không nổi lời mời nồng nhiệt của Hứa Vân nên đành phải đi theo bọn họ.
Nhưng điều làm cậu bất ngờ đó là người ngồi bên cạnh cậu lại chính là Eric. Eric cười một cách vô hại: “Nghe nói chị Hứa Vân muốn xem phim nên anh đã nhờ chị ấy mua cho anh một vé. Xem phim cùng nhau mới thú vị.”
Hạ Trĩ nhìn về phía Hứa Vân, Hứa Vân nhỏ giọng nói với cậu: “Eric là nhà thiết kế cực kì nổi tiếng, có quan hệ tốt với cậu ấy sẽ giúp em nhiều lắm đấy.”
Biết Hứa Vân không có ác ý, Hạ Trĩ khẽ gật đầu.
Thời lượng của bộ phim không ngắn, nhưng Hạ Trĩ căn bản không xem vào bất cứ tình tiết nào. Người bên cạnh khiến cậu như đang ngồi trên đống lửa, cậu chỉ muốn thoát ra khỏi đây mà thôi.
Hạ Trĩ lướt weibo một cách chán nản, bỗng cậu chợt lướt đến bí mật về chiếc nhẫn kia.
Cùng lúc đó, cánh cửa của căn biệt thự mà Hạ Trĩ đang ở tạm bị đẩy ra.
Thẩm Thời Kiêu nói với người phía sau: “Khổ anh rồi, trễ như vậy mà còn đưa tôi về.”
Người nọ đáp: “Chuyện nhỏ mà, có tốn sức gì đâu. Ai bảo có người nhớ vợ tới sốt ruột chứ?”
━━━━━━
(1) Giải thích: mình nghĩ tác giả viết lái từ 巨石阵 (bãi đá cổ Stonehenge) thành 巨石镇 (thị trấn đá) để tránh nhắc đến các địa danh nổi tiếng (?). Mình đoán thế vì pinyin của hai chữ này khá giống nhau, với lại bãi đá cổ Stonehenge cũng là một địa danh nổi tiếng ở Anh. Tuy nhiên vẫn không loại trừ trường hợp tác giả tự bịa ra địa danh cho truyện.