Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4 - Chương 19: Đo nhiệt độ, nắm tay
Trên đường đến đây, cô cảm thấy hơi khó chịu, mệt đến mức ăn không nổi, chỉ muốn kết thúc sớm mọi chuyện để về kí túc xá nghỉ ngơi.
Hứa Dao Dao thấy bên cạnh Hạ Uyển có nước mận chua, cau mày hỏi: “Cậu có thể uống cái này à?”
Hạ Uyển trả lời: “Không sao.”
Dù sao uống hay không uống cũng đau, nên uống cũng không sao.
Mà Uất Trì Diễn nhìn chằm chằm vào chai nước mận chua một lúc, lấy điện thoại ra lên Google, sau đó lấy nước mận chua, đổi thành một bình sữa ấm.
Hạ Uyển nhìn Uất Trì Diễn với vẻ kỳ lạ, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi tìm qua rồi, uống nước lạnh không có ảnh hưởng trực tiếp đến cậu, nhưng nếu quá lượng cho phép sẽ gây ra tiêu chảy, có thể gây ra các triệu chứng cấp tính, vì vậy…”
Uất Trì Diễn giơ điện thoại di động lên đọc nội dung trên Google, trước yêu cầu mạnh mẽ của Giang Ngộ Thời không nhắc đến hai chữ đó nữa.
Hạ Uyển: “…”
Có thôi hay không.
Thôi vậy, thôi vậy.
Hạ Uyển chỉ cảm thấy đầu đau đến mức cô không chịu nổi, có người không hiểu sao cơn đau bụng kinh lại có thể dữ dội như vậy, xem ra ngày mai cô sẽ phải uống một viên thuốc giảm đau khác.
Sau khi kết thúc bữa ăn, cuối cùng cả nhóm cũng đặt chân lên đường trở về Thánh Vũ.
Uất Trì Diễn do dự, nhưng xua tay: “Hạ Mộ, cậu ngồi với Hứa Dao Dao, tôi về với họ.”
Hạ Uyển đương nhiên biết Uất Trì Diễn đang nghĩ gì, chắc chắn đang tự hào vì đã tạo cơ hội cho cô và Hứa Dao Dao ở một mình.
Nhưng dù sao thì cô cũng đã nói chuyện với Hứa Dao Dao về việc mình cải trang thành đàn ông, nên họ cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên nhau.
Vừa lên taxi, Hứa Dao Dao lo lắng hỏi: “Sao thế? Bình thường cũng đau thế này à?”
Hạ Uyển trực tiếp tựa đầu vào vai Hứa Dao Dao, yếu ớt trả lời mà không giải thích nhiều.
Hạ Uyển đoán rằng do hôm nay xuống nước, cơn đau bụng kinh càng trầm trọng hơn, nhưng cô không nói ra để tránh Hứa Dao Dao tự trách.
Chiều cao của Hạ Uyển được coi là cao trong số các cô gái. Cô cao một mét bảy hai, giả làm con trai vì tỷ lệ cơ thể tuyệt vời nên không hề bị phát hiện, mà Hứa Dao Dao lại khá nhỏ so với các cô gái, chỉ cao một mét sáu, hai người cách nhau một khoảng.
Vì vậy vào lúc này, Hứa Dao Dao đã cố gắng hết sức để thẳng lưng để vai cao hơn, như thế Hạ Uyển mới dựa thoải mái hơn.
Sau khoảng hai mươi phút lái xe, họ quay trở lại Thánh Vũ.
Hạ Uyển dụi mắt trước khi xuống xe, bước chân hơi yếu ớt suýt chút nữa ngã xuống, may mà Hứa Dao Dao đã đưa tay ra đỡ.
Có thể thấy, vẻ mặt của cô rõ ràng là không tỉnh táo.
Uất Trì Diễn nhìn Hạ Uyển với vẻ mặt hận sắt không thành thép, anh khó lắm mới tạo được cơ hội, vậy mà cả đường chỉ ngủ không nói chuyện ư?
Nhưng Uất Trì Diễn vẫn không chịu từ bỏ, nói: “Hạ Mộ, lát nữa nhớ đưa Hứa Dao Dao về, buổi tối để cô ấy một mình không an toàn.”
Giang Ngộ Thời ngạc nhiên nhìn Uất Trì Diễn, hỏi: “Cậu biết ga lăng phong độ từ lúc nào thế?”
Đầu óc Hạ Uyển trở nên chậm chạp hơn, cô sững sờ hỏi: “Không phải ký túc xá nữ ở ngay phía sau chúng ta sao?”
Cách vài chục mét, có gì không an toàn?
Nhưng Uất Trì Diễn phớt lờ cô, kéo Tống Chi Lễ và Giang Ngộ Thời đi thẳng.
Vào lúc này, có một đôi mắt trong bóng tối… à không, ba cặp mắt đang nhìn họ.
Trên bãi cỏ, Lục Việt và hai đàn em đang ngồi xổm.
Vốn dĩ định ra ngoài ăn thịt nướng, nhưng nhìn thấy Hứa Dao Dao và đám người của học viện Thánh Anh cùng trở lại, Lục Lục Việt vô thức trốn tránh.
Đàn em A: “Đám người của học viện Thánh Anh muốn làm gì, tại sao chị Dao Dao lại ở với họ vào buổi tối?”
Đàn em B: “Anh Lục, chắc họ đã lừa dối chị Dao Dao, đám người của học viện Thánh Anh không có gì tốt cả.”
Đàn em A: “Nhìn này đại ca! Sao Uất Trì Diễn những người khác lại bỏ đi? Để tên Hạ Mộ và chị Dao Dao ở riêng với nhau? Ai biết anh ta sẽ làm gì? Chúng ta có lên không?”
Đàn em B: “Nói nhảm vừa thôi? Đương nhiên lên…”
“Các em về trước đi, không ai được phép đi cùng.” Lục Việt nói, nhìn chằm chằm vào tay Hứa Dao Dao đang nắm Hạ Uyển, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Hạ Mộ.”
Cơn gió buổi tối khiến Hạ Uyển càng thêm đau đầu, nhưng cô vẫn phải cố gắng tỉnh táo.
Trên đường đưa Hứa Dao Dao trở về ký túc xá, Hứa Dao Dao đang dặn dò cô những điều cần chú ý trong kỳ kinh nguyệt, sau đó hỏi: “Cậu có miếng dán ấm bụng nào không? Tôi sẽ lấy một ít cho cậu.”
Hạ Uyển từ chối: “Đừng, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức.”
“Cũng đúng.” Hứa Dao Dao chịu thua, dừng lại nói: “Vậy thì tối nay ngủ sớm đi, ngày mai tôi mang đồ ăn sáng cho cậu? Sandwich do chính tay tôi làm.”
“Được.” Hạ Uyển đồng ý, lúc này cô đang ở dưới lầu trong ký túc xá nữ, cô dừng lại nói: “Mau lên đi.”
“Ngủ ngon, ngày mai gặp lại.” Hứa Dao Dao và Hạ Uyển vẫy tay chào tạm biệt rồi lên lầu.
Hạ Uyển nhìn Hứa Dao Dao bước vào ký túc xá rồi xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa kịp bước hai bước, một người đột nhiên xuất hiện ở ven đường.
Nhìn Lục Việt với đôi mắt đỏ hoe, Hạ Uyển lắc đầu nguầy nguậy để giữ cho mình tỉnh táo, sau đó lùi lại một bước, hỏi: “Lục Việt? Có chuyện gì à?”
“Đương nhiên là có chuyện.” Lục Việt hít sâu một hơi, rũ mắt xuống nói: “Hạ Mộ, tôi thừa nhận mình thua, tôi rút lui.”
Hạ Uyển: “?”
Hạ Uyển khó hiểu hỏi: “Cậu đang nói gì thế?”
Lục Việt nắm chặt tay nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã bảo vệ Dao Dao lúc ở bể bơi hôm nay, cậu yêu cô ấy như tôi, cậu cũng có khả năng bảo vệ cô ấy. Nhưng so với tôi, rõ ràng cô ấy thích cậu hơn, cho nên Hạ Mộ, tôi rút lui, nhưng không có nghĩ tôi không thích Dao Dao, cậu phải đối xử tốt với cô ấy, nếu một ngày cậu làm cô ấy buồn, tôi vẫn sẽ đánh cậu một trận. Tôi sẽ luôn… luôn bảo vệ cô ấy, miễn là cô ấy hạnh phúc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Khi Lục Việt nói những lời này, mắt anh ta càng lúc càng đỏ, giống như đã dùng hết sức lực để kìm lại nước mắt.
Hạ Uyển: “…”
Anh ta tự diễn phim thần tượng à?
Tại sao đôi mắt của Lục Việt lại thường có nước mắt? Vì tình yêu sâu sắc của anh ta dành cho Hứa Dao Dao.
Hạ Uyển ấn huyệt thái dương, nói: “Tôi nói lại lần nữa, lần cuối cùng… cuối cùng, tôi thật sự không thích Hứa Dao Dao. Tôi với cô ấy không phải là quan hệ đó.”
Lục Việt kinh ngạc nhìn cô nói: “Hai người đã thân thiết như thế rồi còn nói không phải? Hạ Mộ, tôi nguyện ý nhường Dao Dao cho cậu vì nghĩ cậu là người có trách nhiệm, nhưng không ngờ cậu lại nói những lời vô trách nhiệm như vậy? Cậu dám làm Dao Dao buồn, tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu! Ê, sao không nói, có nghe thấy không?”
Thấy Hạ Uyển không trả lời, Lục Việt càng thêm bất mãn, anh ta trực tiếp vươn tay đẩy vai Hạ Uyển.
Tuy nhiên, lúc này Hạ Uyển càng thấy nhức đầu, cô không thể nghe thấy một lời Lục Việt đang nói gì, cô mất đi sức lực, mọi thứ trước mắt cô càng lúc càng trở nên mờ mịt.
Cuối cùng, bị Lục Việt đẩy như vậy, cô đã mất hết sức lực, trực tiếp ngã xuống đất.
Lục Việt: “?”
Chuyện gì thế? Vừa đẩy thôi sao đã ngã rồi? Hạ Mộ đang giả vờ à?
Đúng lúc này, hai cô gái cùng trở về ký túc xá dừng lại bên cạnh, hét lên trước cảnh này: “A a a! Lục Việt đánh người!”
Lục Việt: “?”
Tôi không có, hai người đừng nói linh tinh!
Để chứng minh sự vô tội của mình, Lục Việt lập tức cúi người xuống, vươn tay vỗ nhẹ vào mặt Hạ Uyển, nói: “Ê, đừng trêu tôi! Mau dậy! Ê Hạ Mộ!”
Lúc này, giọng nói khiến Lục Việt càng tuyệt vọng vang lên, giọng nữ dịu dàng vô cùng quen thuộc mà trong mơ giờ tràn đầy tức giận: “Lục Việt! Cậu đã làm gì cậu ấy?”
Hứa Dao Dao cầm trên tay chiếc điện thoại di động của Hạ Uyển, là bị rơi ra khỏi xe trên đường về, Hứa Dao Dao cất giúp Hạ Uyển, khi quay lại mới phát hiện, cô ấy đuổi theo trả cho Hạ Uyển nhưng đã nhìn thấy cảnh này.
“Dao Dao, nghe tôi giải thích, tôi thật sự không làm gì cả, tôi chỉ… tôi chỉ đẩy cậu ta, nhưng tôi không dùng sức. Tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.” Lục Việt điên cuồng giơ tay giải thích, sau đó chỉ vào camera giám sát cách đó không xa nói: “Nếu cậu không tin, chúng ta có thể kiểm tra camera giám sát.”
Lúc này, Hứa Dao Dao không quan tâm Lục Việt đang nói gì, cô ấy ngồi xổm xuống để đỡ Hạ Uyển, nhưng giờ lại thấy khuôn mặt cứng đờ với độ nóng bất thường trên da.
Hứa Dao Dao đưa tay sờ trán Hạ Uyển, rất nóng.
Cô ấy nhìn Lục Việt, lo lắng nói: “Cậu ấy bị sốt rồi.”
Lục Việt cứng đờ, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi đã nói đó là chuyện riêng của cậu ấy mà, cậu tin rồi à… a đợi đã, sốt? Sốt tới ngất ư? Nghiêm trọng thế á? Muộn thế này phòng y tế đóng cửa mất rồi, làm thế nào giờ? Tôi gọi cảnh sát! Ừ… gọi cảnh sát! “
Hứa Dao Dao nhanh chóng đỡ Hạ Uyển, đồng thời nhìn Lục Việt nói: “Cậu bị bệnh à? Chuyện này báo cảnh sát gì? Gọi xe cấp cứu!”
“Ồ đúng, xe cấp cứu, 114, 114.” Lục Việt lẩm bẩm một dãy số không chính xác, đưa tay ra gọi.
Hứa Dao Dao không chịu nổi nữa, nhìn anh ta nói: “Thôi cậu đừng gọi! Tôi đi gọi, giờ cậu tới ký túc xá nam gõ cửa, gọi đám Uất Trì Diễn ra đây.”
Lục Việt rất nghe lời Hứa Dao Dao, lập tức chạy về phía ký túc xá nam đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là chuyển tin tức.
Đúng lúc này, những học sinh khác đi ngang qua cũng dừng lại bước tới hỏi có cần giúp đỡ không.
Hứa Dao Dao từ chối, lấy điện thoại di động ra muốn bấm số 115, an ủi Hạ Uyển: “Không sao, hiện tại tôi sẽ gọi xe cấp cứu, chúng ta đến bệnh viện, không sao.”
Hạ Uyển đã sốt tới mức choáng váng, khi nghe thấy từ “bệnh viện”, cô dùng sức lực cuối cùng vươn tay giật lấy điện thoại di động của Hứa Dao Dao, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không đi… Tôi không được đến bệnh viện…”
Sự việc xảy ra đột ngột, không có sự chuẩn bị trước, một khi đến bệnh viện, thân phận của cô sẽ bị bại lộ.
Sau khi nhận ra điều này, Hứa Dao Dao lập tức đặt điện thoại xuống.
Ngay sau đó, Uất Trì Diễn và Tống Chi Lễ đã theo Lục Việt, sau đó có cả Giang Ngộ Thời đang tắm dở nghe tin cũng chỉ mặc áo tắm rồi lao ra, cả Tô Khải không tình nguyện nhưng không hiểu sao cũng đến.
Thấy vậy, Uất Trì Diễn chạy tới, đặt tay lên vai Hạ Uyển, hét lên: “Hạ Mộ? Hạ Mộ! Cậu có sao không?”
Hứa Dao Dao nhanh chóng đỡ Hạ Uyển, giận dữ nói: “Uất Trì Diễn! Cậu đừng lắc nữa thì có thể cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn!”
Uất Trì Diễn hơi không hài lòng với thái độ của Hứa Dao Dao, nhưng nhìn trạng thái của Hạ Uyển, anh biết điều cô ấy nói đúng, hiếm khi không phản bác lại.
Nhìn thấy ánh mắt của vô số cô gái xung quanh, Giang Ngộ Thời vội vàng quấn chặt áo choàng tắm nói: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, sức khỏe của Hạ Mộ quan trọng hơn.”
Lúc này người đứng ra chủ trì lúc đó đương nhiên là Tống Chi Lễ, anh ấy hỏi: “Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
Hứa Dao Dao lắc đầu nói: “Không, Hạ Mộ không muốn đến bệnh viện.”
“Hoang đường.” Tô Khải nói to, có phần khó hiểu: “Bị bệnh không tới viện là sao?”
Hứa Dao Dao vừa nói vừa đưa tay ra ôm Hạ Uyển vào lòng, như thể cô ấy sẽ không bao giờ giao Hạ Uyển cho những người này nếu nhất định đòi đến bệnh viện: “Mỗi người đều có quá khứ và trải nghiệm của riêng mình, Hạ Mộ không muốn đi bệnh viện, không thể quyết định thay cậu ấy!”
“Đúng vậy.” Uất Trì Diễn chợt nhận ra, nhấn nhá: “Dù sao cậu ấy bị bệnh nghiêm trọng như vậy, có thể mỗi lần đến bệnh viện đều không phải trải nghiệm tốt, từ chối cũng là chuyện bình thường.”
“Cái gì? Cậu nói Hạ Mộ sao cơ?” Bởi vì khoảng cách quá gần, mặc dù Uất Trì Diễn nhỏ giọng nói, Tô Khải vẫn nghe thấy, không tin hỏi.
Uất Trì Diễn: “…”
Quên mất Tô Khải vẫn còn ở đây.
Anh tự nhiên không thể trả lời được, chỉ giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Tô Khải, nhìn Hứa Dao Dao nói: “Được rồi, nếu không đến bệnh viện, vậy tôi có thể nhờ bác sĩ riêng đến khám cho cậu ấy không?”
Hứa Dao Dao miễn cưỡng gật đầu nói: “Nếu không nghiêm trọng, chỉ cần kê một ít thuốc, mẹ tôi là y tá trong bệnh viện, tôi học được chút, tôi có thể chăm sóc cho Hạ Mộ.”
“Thế chốt nhé, trước tiên tìm nơi đó để cậu ấy nghỉ ngơi, hạ nhiệt trước.” Tống Chi Lễ cũng đồng ý với thỏa thuận này, sau đó bước tới chỗ Hạ Uyển và Hứa Dao Dao, cúi xuống nói: “Để Hạ Mộ lên đi, tôi cõng cậu ấy. “
Tay Hứa Dao Dao vẫn đặt trên vai Hạ Uyển, ánh mắt cô ấy nhanh chóng rơi vào ngực Hạ Uyển.
Trông thì không thấy có gì khác thường, nhưng Tống Chi Lễ là một người rất thông minh, nếu tiếp xúc có sự khác biệt, liệu anh ấy có để ý không?
Không được, vẫn phải tìm người ngu ngốc, đây là cách an toàn nhất cho Hạ Uyển.
Vì vậy Hứa Dao Dao nói: “Không cần cậu, Uất Trì Diễn, đến cõng Hạ Mộ đi!”
Tống Chi Lễ đứng thẳng dậy, nhìn Hứa Dao Dao có chút khó hiểu, trong giọng nói có chút sốt ruột: “Bạn Hứa.”
“… Hả?” Uất Trì Diễn nhìn Hứa Dao Dao không tin, nói: “Có nhầm không, để tôi ư?”
Hứa Dao Dao hỏi: “Không phải các cậu là bạn à? Cõng Hạ Mộ thì sao? Hay là các cậu chỉ nói ngoài miệng thôi, thật ra không coi cậu ấy làm bạn?”
Hàng loạt câu hỏi của Hứa Dao Dao khiến Uất Trì Diễn cau mày.
Đúng vậy, Hạ Mộ cũng là bạn của anh, vì vậy bạn bị bệnh, cõng bạn là chuyện nên làm.
Mặc dù cậu chủ Uất Trì chưa bao giờ làm loại “việc khó” này, nhưng sau khi nghĩ lại thì đúng là nên làm, bắt chước tư thế của Tống Chi Lễ, bước đến chỗ Hứa Dao Dao, quay lưng về phía cô ấy, cúi xuống và nói: “Nào.”
Uất Trì Diễn cõng Hạ Uyển đến cổng trường, anh chỉ cảm thấy Hạ Uyển quá nhẹ.
Cô gầy như cây sào, ốm yếu.
Nghĩ thế, là một đàn anh hợp lệ, Uất Trì Diễn đã bắt đầu nghĩ cách đưa “Hạ Mộ” đi tập thể dục để nâng cao thể chất khi cơ thể hồi phục.
Cả nhóm bắt hai chiếc ô tô, lao đến căn hộ mà Uất Trì Diễn mua ở gần Thánh Vũ.
Hạ Uyển nằm trên giường, vẫn đang ngủ say.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi thăm khám đã nói với họ rằng đó chỉ là một cơn sốt bình thường, chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là ổn.
Uất Trì Diễn trở lại phòng ngủ chính, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ mới thêm vào, sau đó trở lại phòng của Hạ Uyển, giơ tay nắm lấy vạt áo của Hạ Uyển nâng lên.
Hứa Dao Dao vừa đưa thuốc đã vội vàng chạy tới, nhanh chóng ấn vạt áo xuống, hỏi Uất Trì Diễn: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi có làm gì, đương nhiên là thay quần áo cho cậu ấy. Đã mặc một ngày không tắm rửa đương nhiên phải thay quần áo.” Uất Trì Diễn nói xong, sững sờ nói: “Tôi quên cậu là con gái, nhìn thấy xấu hổ. Vậy cậu ra ngoài trước đi. “
“Chờ đã! Đừng gấp! Đừng gấp!” Ánh mắt Hứa Dao Dao đảo quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp, cô ấy chỉ vào ấm đun nước nói: “Không vội thay quần áo, nên uống thuốc trước, cậu mau đun một ít nước đi.”
Uất Trì Diễn bối rối hỏi: “Không phải có máy lọc nước sao?”
Hứa Dao Dao thản nhiên bịa ra một lý do: “Muốn thuốc phát huy tác dụng thì phải dùng nước mới đun sôi, nhiệt độ của bình nước không đủ. Đun nhiều chút, tìm chậu đổ nước ấm rồi lấy khăn đắp lên, để hạ nhiệt.”
“Ồ.” Uất Trì Diễn không hiểu chuyện này, cho nên Hứa Dao Dao nói như vậy, tất nhiên liền cầm lấy ấm nước đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại.
Hứa Dao Dao ngay lập tức đứng dậy, khóa cửa lại, lập tức quay lại thay quần áo cho Hạ Uyển.
Mặc dù đang phát sốt, cảm giác được có người đang cởi quần áo của mình, nhưng theo bản năng, Hạ Uyển vươn tay muốn tránh, nhất thời tỉnh táo lại.
Hứa Dao Dao thì thào: “Hạ Uyển, là tôi.”
Đó là một giọng nữ quen thuộc.
Tay của Hạ Uyển chắn trước mặt cô ấy, đại não chậm rãi xoay chuyển xác định đã an toàn, vì vậy cô ấy hạ tay xuống để Hứa Dao Dao thay quần áo cho mình.
Hạ Uyển cảm thấy mí mắt rất nặng, cổ họng rất đau khi nói, cô hỏi: “Đây là đâu…”
Hứa Dao Dao nói nhanh: “Đây là nhà của Uất Trì Diễn, bác sĩ riêng của cậu ấy đã kê đơn thuốc. Đừng lo, có tôi nên họ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Hạ Uyển gật đầu, sau đó nghiêng đầu ngủ tiếp.
Khi Uất Trì Diễn quay lại với ấm nước, Giang Ngộ Thời đang cầm chậu nước, Tống Chi Lễ đang cầm khăn tắm, đi theo phía sau.
Mà bên ngoài.
Tô Khải và Lục Việt nhìn nhau.
Lục Việt hỏi: “Tô Khải đúng không? Nghe nói cậu với Tống Chi Lễ không ưa nhau lắm? Sao lại ở đây?”
Tô Khải bình tĩnh đẩy kính, tiếp theo giọng điệu của Lục Việt nói: “Lục Việt, tôi cũng nghe nói, quan hệ của cậu và Uất Trì Diễn rất tệ? Sao lại ở đây?”
“Cậu?” Lục Việt không muốn trả lời lại câu hỏi này, quay đầu lại nói: “Tôi còn tưởng rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn.”
Tô Khải khinh thường nói: “Theo tôi, cậu và Uất Trì Diễn là cùng một loại người.”
Lục Việt chế nhạo nói: “Không biết tốt xấu.”
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai tăng tốc muốn vào phòng.
Bởi vì hai người đi quá nhanh, vừa vào cửa đã đụng vào nhau, phát ra âm thanh rất lớn, đau dữ dội.
Hứa Dao Dao tức giận quay đầu lại nói: “Đừng làm phiền.”
Cả hai người đều biết mình sai, giận dữ liếc nhau rồi lại cùng nhau bước vào…
Uh, lại đụng nhau.
Lục Việt nhăn mặt đau đớn ôm cánh tay trái, Tô Khải ôm cánh tay phải trông cũng không khá hơn, nhưng dù sao cậu ta vẫn hơn về chỉ số IQ, nhân lúc Lục Việt tại chỗ chửi bới, Tô Khải vào phòng trước.
Hứa Dao Dao làm ướt, vò khăn, giúp Hạ Uyển lau trán, vai và cổ, trong khi Uất Trì Diễn cứ cau mày nhìn cả hai, nghiêm túc như một lãnh đạo đang kiểm tra công việc.
Giang Ngộ Thời bối rối hỏi: “Uất Trì, sao lại có biểu cảm thế này?”
Lục Việt cũng bất mãn: “Ai cho phép cậu nhìn Dao Dao… bạn Hứa Dao Dao như thế? Đừng bắt nạt con gái, có gì cứ nhắm vào tôi này!”
Uất Trì Diễn vẫn khoanh tay ôm ngực lẩm bẩm nói: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Có thể có gì không đúng?” Giang Ngộ Thời nói, mở một chai nước khoáng bên bàn, uống cạn.
“Trời!” Uất Trì Diễn cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.
“Phụt…” Nghe thế Giang Ngộ Thời suýt sặc nước.
Mà đôi tay đang vắt khăn của Hứa Dao Dao khẽ run.
Cô ấy chỉ quan tâm đến việc giúp Hạ Uyển che giấu thân phận của mình, nhưng cô ấy quên rằng họ “nam nữ khác nhau”.
Mà Uất Trì Diễn dường như đã đoán được điều đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: “Hứa Dao Dao, hóa ra là cậu đã thay quần áo giúp Hạ Mộ. Cảm ơn rất nhiều.”
Trong tích tắc, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Hứa Dao Dao và Hạ Uyển đang nằm trên giường.
Lục Việt mở to mắt, thân thể anh ta khẽ run lên vào lúc đó.
Mà đương nhiên Hứa Dao Dao không thể phủ nhận điều đó, vì vậy cô ấy chỉ có thể nói “ừm”.
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Lục Việt như người mất hồn.
Uất Trì Diễn liếc nhìn Lục Việt, nụ cười trên mặt càng tươi.
Sau khi đến Thánh Vũ, anh tìm kiếm tên của Lục Việt trên diễn đàn, phát hiện ra rằng không chỉ một người nói Lục Việt thích Hứa Dao Dao.
Giờ nhìn phản ứng Lục Việt khi biết Hứa Dao Dao thay quần áo cho Hạ Mộ, quả nhiên là thế.
Bây giờ biết được anh em mình và người mình ghét thích chung một người con gái, vậy thì cần phải suy nghĩ sao? Đương nhiên là giúp anh em!
Bây giờ có vẻ như Hứa Dao Dao cũng thích Hạ Mộ. Uất Trì Diễn đã bắt đầu tưởng tượng rằng sau khi Hứa Dao Dao và Hạ Mộ ở bên nhau Lục Việt sẽ khóc lóc như nào, đúng là nghĩ cũng thấy vui.
Tô Khải cau mày, nhưng đương nhiên cậu ta không tham gia vào bất cứ việc gì không liên quan đến mình.
Giang Ngộ Thời phản ứng còn lố hơn Lục Việt, há to mồm, bây giờ con gái… cởi mở thế à?
Tống Chi Lễ thu lại cằm giúp Giang Ngộ Thời, sau đó đi tới tủ đầu giường lấy một cái nhiệt kế miệng, sau khi sát trùng bằng bông tẩm cồn, anh ấy cúi xuống để vào môi Hạ Uyển.
Tuy nhiên Hạ Uyển đang ngủ, vẫn không hợp tác, thấy nhiệt kế trong miệng quá nặng nên nghiêng đầu nhổ ra.
Tống Chi Lễ hơi cau mày, sau đó duỗi tay trái ra đỡ cằm hé Hạ Uyển, ép cô mở miệng, sau đó lại dùng tay phải đưa nhiệt kế vào, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ gần hết nhiệt kế lên môi cô.
Trong lúc mơ màng, cô vẫn hơi chống cự, cô chỉ cảm nhiệt kế ngày càng nặng hơn khi phản kháng, lại không nhổ ra được, chỉ đành ngủ say.
Cả nhóm ở đây, nhìn Hứa Dao Dao lau mặt, tay và cổ cho Hạ Uyển, uống thuốc hạ sốt kháng viêm, đo nhiệt độ cơ thể cho cô hai lần, cô chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
Hứa Dao Dao phủ chăn bông mỏng lên người Hạ Uyển, đứng dậy nói: “Các cậu còn đang làm gì ở đây? Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng cậu ấy.”
“Không!” Lục Việt đầu tiên đứng lên không đồng ý nói: “Cậu là con gái, cậu ta là nam, sao có thể được?”
“Sao lại không? Tôi thấy cũng được.” Uất Trì Diễn cười tươi, nói: “Con gái cẩn thận, chúng ta một đám đàn ông, nếu vào nửa đêm Hạ Mộ không thoải mái, chúng ta cũng sẽ không để ý, cứ thế đi, đều về nghỉ ngơi, để Hứa Dao Dao ở đây.”
Ánh mắt của Uất Trì Diễn và Lục Việt chạm nhau, rõ ràng cả hai đang chiến đấu trong âm thầm.
Ngay sau đó Uất Trì Diễn đi tới đầu giường của Hạ Uyển, cúi xuống giúp kéo chăn bông một cách qua loa, nói: “Hạ Mộ, ngủ ngon đi, đêm nay để Hứa Dao Dao chăm sóc cho cậu.”
Uất Trì Diễn làm vậy với mục đích khiêu khích Lục Việt.
Tuy nhiên, ngay lúc Uất Trì Diễn định rút tay về, Hạ Uyển bất ngờ quay lại, nắm lấy cổ tay anh.
Uất Trì Diễn: “???”
Chuyện gì đây?
Uất Trì Diễn khó hiểu, cố gắng rút tay ra khỏi tay Hạ Uyển.
Tuy nhiên, những người bị bệnh thường cứng đầu hơn bình thường, Hạ Uyển đã ngủ thiếp đi không còn ý thức, cô chỉ cảm thấy có ai đó đang cướp đồ của mình.
Tính cách Hạ Uyển rất không muốn nhận thua, sao có thể nhịn được, vô thức nắm càng chặt.
Lục Việt cười thành tiếng, đi tới bên người Uất Trì Diễn, nói: “Xem ra đêm nay, cậu cũng phải ở cùng Hạ Mộ rồi.”
“Hoang đường, tôi không tin không thể rút bàn tay này ra được.” Uất Trì Diễn chế nhạo, rồi tiếp tục cố gắng thoát ra.
Tuy nhiên, khi dùng sức, Hạ Uyển đang nằm trên giường như cảm nhận được điều gì đó, nghẹn ngào nói.
Trong giây lát, Uất Trì Diễn sững sờ, rút được nửa không biết nên làm gì tiếp.
Chính Tống Chi Lễ đã lớn tiếng nhắc nhở: “Uất Trì, nếu còn cố sẽ khiến Hạ Mộ tỉnh mất.”
Lục Việt gật đầu đồng ý, nói: “Đúng, cứ ở đây đi.”
Uất Trì Diễn không chút do dự nói: “Đừng mơ!”
Có lẽ là vì cãi nhau ồn ào, nên Hạ Uyển càng dùng sức như sợ có người giật mất bảo bối cô đang ôm chặt, trực tiếp kéo tay anh đặt bên gối.
Cổ tay Uất Trì Diễn bị Hạ Uyển giữ chặt, lòng bàn tay hướng lên trên.
Dù Hạ Uyển nắm cổ tay Uất Trì Diễn với vẻ bất mãn, nhưng vẫn xoa nhẹ, như thể thấy khá thoải mái.
Uất Trì Diễn nhìn Hạ Uyển, trên khuôn viết hai chữ…
Hoang đường.
Nhưng cùng lúc đó, tự dưng Uất Trì Diễn nghĩ tới vài thứ không nên nghĩ.
Ví dụ, khuôn mặt của Hạ Mộ quá nhỏ? Còn không to bằng bàn tay của anh.
Ngoài ra, tại sao làn da của cô lại tốt như vậy?
Trong một khoảnh khắc, Uất Trì Diễn thậm chí còn lo lắng không biết đầu ngón tay của mình có làm tổn thương khuôn mặt của Hạ Mộ hay không.
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Uất Trì Diễn lập tức tức giận: “Các cậu đùa gì vậy? Có phải các cậu bị sao không? Lẽ nào bắt tôi đứng đây cả đêm? Sao có thể? Các cậu cho rằng tôi là loại người dễ dãi sao?”
Không có ai trả lời.
Tống Chi Lễ nhướng mi cười nhẹ: “Không phải sao?”
Mười phút sau.
Sức của Uất Trì Diễn yếu dần, anh hét lên về phía phòng khách với vẻ hoài nghi: “Ê? Các cậu còn lương tâm không? Thật sự đi hết à? Không phải…. ít nhất cũng mang cho tôi một cái ghế chứ?”