Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4 - Chương 13: Ôm
Hạ Uyển xoay người mở cửa, vẻ mặt khó tin hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở đây!”
Tống Chi Lễ cũng đi theo ra.
Cô gái mặc váy đỏ, đầu tóc rối bù, gần như phát điên mà hai tay ôm đầu rồi lại đập vào tường, trong miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên Tống Chi Lễ.
Trong tay Tống Chi Lễ vẫn cầm di động của Hạ Uyển, cúi đầu gửi một tin nhắn cho bộ phận an ninh, cố ý ngăn cản hành động tiếp tục làm mình bị thương của cô gái kia, nói: “Cô bình tĩnh một chút.”
Cô gái lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt đỏ như ứ máu, lại nhìn thoáng qua bức tường bên cạnh, ngay sau đó hai tay lại đặt trước ngực mà nôn khan.
Tống Chi Lễ: “…”
Hạ Uyển: “…”
Có vẻ như cô ta thực sự để ý đến chuyện “ăn trong WC” của Tống Chi Lễ.
Có lẽ bởi vì Tống Chi Lễ đến gần, cô gái lùi lại hai bước, tay chạm vào bệ cửa sổ, lớn tiếng nói: “Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Tống Chi Lễ đành lùi lại hai bước, vẫn đang trấn an cảm xúc của cô ta, nói: “Tôi không đi qua đâu.”
Hạ Uyển lộ ra vẻ khó tin: “Không phải cô rất thích Tống Chi Lễ sao? Chỉ vì cậu ấy ăn cơm trong WC nên cô không thể chấp nhận được ư? Nếu về sau hai người ở bên nhau, chẳng lẽ phải chia ra ăn riêng sao? Không thể nào! Không muốn ăn cơm trong WC cùng Tống Chi Lễ, cô cũng xứng thích cậu ấy?”
Tống Chi Lễ: “…”
Chuyện này thực sự cần thiết phải nhấn mạnh sao.
Nữ sinh nghe lời này xong, nôn khan còn kinh hơn, lần này tay cô ta đặt lên bệ cửa sổ không chút do dự, cả người chật vật nhưng vẫn cố sức leo lên.
Nữ sinh đứng trên bệ cửa sổ, làn váy lay động theo gió, một chiếc giày mũi tròn màu đỏ đã rơi xuống đất, cô ta liếc nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, rồi nước mắt lưng tròng nhìn Tống Chi Lễ.
Cô ta đau lòng nói: “Sao có thể? Tại sao anh lại là loại người này?”
Nữ sinh nói rồi lại ôm đầu, gào thét nói: “Tại sao lại cho em nhìn thấy dáng vẻ không hoàn hảo của anh?”
Hạ Uyển lại không kìm được, tiếp lời cô ta: “Chỉ cần em không nhìn thấy thì cả đời này em có thể tự lừa mình dối người!”
Nữ sinh:”…?”
Tống Chi Lễ: “…”
Hệ thống […]
[Xin ký chủ đừng cướp lời thoại của vai phụ!]
Hạ Uyển: “…”
Thực xin lỗi, bầu không khí trào dâng, thật sự không nhịn được.
Có thể là bởi vì Hạ Uyển đã cướp mất lời thoại vốn dĩ thuộc về mình, nữ sinh tức giận nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời cô ta lại không biết phải nói gì khác.
Đúng lúc này, bảo vệ bên ngoài WC đã tới, bọn họ xông vào: “Cô gái kia, mời cô xuống khỏi cửa sổ!”
Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của bảo an khiến nữ sinh sợ hãi, cô ta không đứng vững, trực tiếp ngã từ bệ cửa sổ xuống.
Một chiếc giày đỏ khác cũng rơi xuống sàn nhà.
Tống Chi Lễ tiến lên một bước, đưa tay lên, nhưng không kịp bắt lấy cô gái.
Thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh sững sờ tại chỗ, nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, anh ấy không bắt được cái gì.
Một người sống sờ sờ, cứ như vậy ngã xuống trước mặt anh ấy.
Cùng với tiếng hét chói tai của nữ sinh, cuối cùng cô ta vẫn gọi tên của anh ấy.
Bầu không khí rơi vào tuyệt vọng.
Mười năm trước, cảnh tượng tương tự cũng từng xảy ra, đứa trẻ còn nhỏ cũng từng nhìn mẹ nhảy từ cao ốc xuống ngay trước mặt nó, từ đây anh ấy mất đi quyền được tùy hứng làm nũng như những đứa trẻ cùng trang lứa. Đôi vai nhỏ gầy còn quá sớm để gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Cơ thể Tống Chi Lễ không khống chế được mà run rẩy, mắt kính gọng vàng đang đeo cũng bị tháo xuống.
Anh ấy cúi đầu xuống, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mồ hôi sớm đã lấm tấm trên trán.
Bảo vệ nhanh chóng xông ra ngoài cửa, kiểm tra tình huống của nữ sinh.
Giọng của Tống Chi Lễ rất nhẹ, mang theo nỗi đau và áp lực không thể che giấu, anh hỏi: “Cô ấy… cô ấy sẽ thế nào?”
Sẽ bị thương đến mức nào?
Sẽ… sẽ chết sao?
Sẽ hối hận sao?
Hạ Uyển vẫn luôn bình tĩnh: “Hẳn là sẽ bị trẹo chân.”
Tống Chi Lễ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển.
Dường như nhận ra vẻ khó tin trong ánh mắt của Tống Chi Lễ, Hạ Uyển chỉ ra ngoài cửa sổ, giải thích: “Đây là tầng hai, nặng nhất có thể bị trẹo chân.”
Trong phút chốc, mọi sự dồn nén đều biến mất, thậm chí còn có cảm giác trớ trêu không biết nên khóc hay cười.
Sau đó anh ấy đi về phía Hạ Uyển.
Đột nhiên bị thiếu niên trước mặt ôm chặt, Hạ Uyển sững sờ hai giây, nhưng cô vẫn vươn tay vỗ nhẹ lưng Tống Chi Lễ, miễn cưỡng xem như ôm lấy anh ấy.
Cô nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Theo quan sát của Hạ Uyển, chuyện này xem như hoàn toàn kết thúc.
Nữ sinh không nhìn thấy vết sẹo trên người Tống Chi Lễ, sự việc này có lẽ sẽ không kích thích ký ức của anh ấy, cũng không gây ra bóng ma tâm lý cho anh, coi như là một kết thúc tốt đẹp.
Hành động bây giờ đối với Tống Chi Lễ là khoảnh khắc mất khống chế, anh ấy nhanh chóng buông Hạ Uyển ra.
Mắt kính lại được đặt lên sống mũi thiếu niên, anh lại khôi phục vẻ ngoài hiền lành và đứng đắn, như thể sự mất khống chế vừa rồi chỉ là ảo giác của Hạ Uyển.
Cái ôm ấy quá mức dịu dàng, giống như một cơn gió thoáng qua, khi gió tan đi liền không để lại dấu vết.
Bên phía bảo vệ cũng nhanh chóng tiến vào, nói với hai người rằng cô gái ngã xuống từ lầu hai chỉ bị trẹo chân, đã được họ đưa về đồn cảnh sát.
Chuyện kế tiếp cũng sẽ do người phụ trách chuyên môn của nhà họ Tống đứng ra giải quyết, không cần bọn họ nhọc lòng.
Vì vậy Tống Chi Lễ nhìn về phía Hạ Uyển, nói: “Đi thôi, đến lúc phải trở về.”
Hạ Uyển gật đầu đi theo phía sau anh ấy.
Tống Chi Lễ dừng bước, quay đầu lại nhìn Hạ Uyển.
Anh nói: “Cảm ơn cậu.”
Hai người ăn ý, ai cũng không nhắc đến cái ôm vừa rồi, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi cả hai quay trở lại ghế lô, Uất Trì Diễn hiển nhiên đã chờ đến nhàm chán, anh bất mãn mà giơ gậy golf vung vẩy, hỏi: “Các cậu đi đâu? Sao bây giờ mới về?”
Hạ Uyển liếc nhìn Tống Chi Lễ không nói gì, giao cơ hội giải thích chuyện này cho anh ấy.
Sau khi nghe Tống Chi Lễ thuật lại, Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời nhìn nhau, mắt người này trừng to hơn mắt người kia.
Tất nhiên, Tống Chi Lễ không nói cho họ biết chi tiết Hạ Uyển đã giúp mình như thế nào.
Giang Ngộ Thời nói: “Cậu mà cũng có saesang fan (*) sao? Không hổ là F2, quả nhiên còn nổi hơn tôi.”
(*): fan cuồng hay fan tư sinh, họ luôn theo dõi và thích quan tâm quá mức vào những chuyện riêng tư, những góc và những không gian riêng của các idol.
Uất Trì Diễn buồn bực nói: “Cuộc bình chọn nổi tiếng hằng năm, không phải tôi đều đứng nhất sao? Tại sao lần trước đến Thánh Vũ, không có ai hỏi tôi phương thức liên hệ, ngay cả chuyện gặp phải người theo đuổi điên cuồng cũng không tới lượt tôi?”
Giang Ngộ Thời ra vẻ nghiêm túc: “Tới lúc này, nên thẳng thắn với mọi người chuyện cậu cà phiếu đi.”
Hạ Uyển: “…”
Hai người có thể làm người bình thường được không? Trọng điểm là ở đây sao?
Vậy mà Tống Chi Lễ bị bọn họ chọc cười, nói: “Cũng không phải chuyện gì tốt.”
Giang Ngộ Thời không nói đùa nữa, hỏi: “Làm sao bây giờ? Tiếp theo chúng ta nên xử lý thế nào?”
Uất Trì Diễn bày tỏ quan điểm của mình: “Chiếc khăn tay mà cậu dùng trước đây đã bị đem ra đấu giá trên diễn đàn. Lần này, chúng ta phải giết gà dọa khỉ, làm cho những người đó biết cái giá phải trả, về sau tránh xa cậu một chút.”
Tống Chi Lễ đưa tay đẩy mắt kính, nói: “Tôi không muốn làm to chuyện này, để cho cô ấy chuyển trường, đừng xuất hiện trước mặt tôi là được.”
“… Hả?” Uất Trì Diễn không hiểu, nói: “Cô ta dùng dao đuổi theo cậu, cậu lại buông tha cô ta dễ dàng như vậy?”
Uất Trì Diễn là một người có thù tất báo, anh không thể hiểu được lòng khoan dung của Tống Chi Lễ.
Ngay cả Giang Ngộ Thời cũng không đồng tình: “Tôi biết cậu không đành lòng, cùng lắm thì để người nhà cậu xử lý, cậu không tham dự là được.”
Hạ Uyển không thuyết phục Tống Chi Lễ theo họ.
Bởi vì trong nguyên tác, Tống Chi Lễ luôn là một người tốt bụng, thậm chí có thể nói là một người thánh thiện.
Cũng bởi vì vậy, vào thời điểm nguyên chủ nghèo túng nhất, cũng chính vì sự tồn tại của Tống Chi Lễ, mới giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của cô ấy.
Có lẽ quá thánh thiện không phải là một từ tốt để hình dung, nhưng ngay lúc này Hạ Uyển không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của Tống Chi Lễ. Cô gái vừa rồi cũng đã từng giống như nguyên chủ, đều là yêu cầu của cốt truyện mà thôi.
Chính vì sự tồn tại của Tống Chi Lễ, mới không đến nỗi bị “đuổi cùng giết tận”.
Suy cho cùng, đây là chuyện của Tống Chi Lễ, người khác không nên xen vào.
Rất nhanh Uất Trì Diễn cũng chỉ có thể từ bỏ, không còn thuyết phục Tống Chi Lễ trừng phạt cô gái kia nữa, mà lại phát hiện điểm mấu chốt khác, hỏi: “Sao cậu lại tốt tính như vậy? Có chuyện nào khiến cậu tức giận chưa?”
Giang Ngộ Thời đánh bóng vào lỗ, giành trả lời thay Tống Chi Lễ: “Đây không phải là nói nhảm sao, chúng ta quen nhau mười mấy năm, cậu có bao giờ thấy Tống Chi Lễ thực sự tức giận không?”
Tống Chi Lễ nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại: “Nếu tính tình tôi không tốt, làm sao chịu đựng được hai người các cậu.”
“Không thể nào, không thích hợp, không vui buồn hờn giận ư? Làm sao lại có người không có loại cảm xúc này? Trừ phi người đó thật sự là người máy.” Uất Trì Diễn vừa nói vừa xoa cằm, như suy tư nói: “Nếu không chúng ta cá cược đi.”
Giang Ngộ Thời buông gậy golf của mình xuống, vô cùng nhiệt tình hỏi: “Cá cược cái gì?”
“Trong vòng một tuần, chúng ta so xem ai có thể làm Tống Chi Lễ tức giận.” Uất Trì Diễn vẻ mặt phấn chấn nói xong, sau đó còn chỉ vào Hạ Uyển: “Hạ Mộ, cậu cũng tham gia! Tống Chi Lễ là người phòng thủ, ba người chúng ta là người tấn công, ba người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện!”
Hạ Uyển: “…?”
Tại sao lại kéo cô vào?
Còn cái trò chơi này mang ý nghĩa gì? So xem ai hèn hạ/bỉ ổi nhất sao?