Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết - Minh Quế Tái Tửu - Chương 39
Mặc dù cơ thể hắn vẫn còn yếu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng trên người tỏa ra luồng khí mạnh mẽ đáng tin cậy khiến người bình tĩnh trở lại.
Lúc này tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại chắc đã lan truyền ra rồi, trong vòng sẽ lại phát sinh chấn động, có thể sẽ có rất nhiều người muốn nỗ lực tìm cách tới thăm, trong lòng quản gia khó tránh khỏi lo lắng.
Nhưng vừa nhìn về phía đại thiếu gia, nhìn mặt hắn không chút biểu cảm liền cảm thấy tất cả những chuyện hỗn loạn đều được giải quyết dễ dàng, cũng không tính là chuyện gì to tát.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi tiếp quản Quý gia, cũng xem như là trụ cột của Quý gia.
Hai năm, trọn vẹn hai năm rồi.
Tất cả mọi người đều đang chờ hắn hoàn toàn tỉnh dậy.
Trong lòng quản gia xúc động vô cùng.
Vừa rồi lão gia quá kích động, hiện dì Chu đã đưa ông đi kiểm tra.
Quản gia cho dù chỉ là một người ngoài nhưng cũng kích động đến hai mắt đẫm lệ….
Thấy Quý Úc Trình như không nghe thấy lời ông nói, quản gia lại nhấn mạnh: “Ngài vẫn luôn hôn mê nên có thể không biết, Ninh Tuy thật sự rất thích ngài đó đại thiếu gia, khi ngài chưa tỉnh mỗi ngày cậu ấy đều chăm sóc cho ngài, còn đặc biệt tìm tôi hỏi tin tức của Khúc tiểu thư, rất sợ mất đi ngài.”
Ninh Tuy muốn tư liệu về Khúc tiểu thư, chuyện này Quý Úc Trình không biết.
Từ góc nhìn của người khác nghe được tình yêu mãnh liệt vợ nhỏ dành cho mình, giống như mở ra góc khuất từ góc độ thứ ba, thật sự khiến người xấu hổ.
Quý Úc Trình cố gắng kìm nén sự xấu hổ, nhẹ “ừm” một tiếng.
Quản gia thấy vậy cũng không nói nhiều thêm, sợ làm đại thiếu gia chán ghét thiếu phu nhân mà lão gia cưỡng ép gả cho hắn.
Sau khi quản gia rời đi, Quý Úc Trình nằm xuống, lẳng lặng kéo chân qua đầu, chỉ lộ ra hai vành tai nhọn ửng hồng.
Nhận được điện thoại của quản gia, có phải vợ nhỏ đang trên đường gấp rút đến đây không?
Quý đại thiếu gia trốn dưới chăn có chút buồn bực nhìn bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc trên người, cảm thấy không được đẹp trai cho lắm.
Nhưng bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện một cách cực kỳ vội vàng, nên không mang theo bất cứ bộ đồ nào để thay.
……..
Lúc này Ninh Tuy đang lững thững dưới tòa nhà giảng dạy, bước chân nặng nề chậm chạp đi về phía cổng trường.
Cậu có chút không muốn đến bệnh viện.
Vừa đến đã phải ký vào thỏa thuận ly hôn, kỳ thật có chút mất mặc, cũng khiến người ta thương tâm.
001 nói: “A Tuy, thật ra nếu không được chúng vẫn có cách thay thế, cậu quên người thực vật tóc vàng người nước ngoài kia rồi?”
“Cậu không hiểu.” Ninh Tuy thở dài.
Bên nhau thời gian dài, cậu không chỉ vì tiền nữa mà còn sinh ra tình cảm với cơ thể của Quý Úc Trình.
Mỗi ngày ôm trong lòng, cơ hồ mỗi điểm trên người Quý Úc Trình cậu đều hiểu rõ, mỗi phản ứng mẫn cảm cậu cũng biết rất rõ.
Hiện tại cảm giác của cậu giống như con búp bê mà cậu từng ôm trong lòng mỗi ngày đột ngột bị người đem đi mất, trong lòng phi thường không nỡ buông tay.
001 lại đề nghị “Nếu không được có thể đánh hắn về trạng thái thực vật, tôi có một trăm cách có thể khiến thần không biết quỷ không hay.”
Ninh Tuy: “….” Nếu như thật sự có thể đánh hắn về trạng thái thực vật thì tốt rồi, chỉ sợ sẽ thành liệt nửa người.
Nhưng loại chuyện này tựa như lúc trước khi Tiểu Vũ chết, cho dù không muốn nói lời từ biệt, vẫn phải cắn răng kiên trì làm việc này đến bước dấu chấm cuối cùng.
Lúc trước đã làm sẵn tâm lý chuẩn bị ở chỗ Lâm Mãn rồi không phải sao? Quý Úc Trình là một người tốt, mình không nên bởi vì tham tiền và cơ thể hắn mà không nỡ buông tay.
Bước chân Ninh Tuy nặng nề đi về phía cổng trường.
Vì chậm chạp lê bước ở dưới tòa nhà giảng dạy rất lâu, khi cậu bước ra thì trời đã tối.
Trợ lý Chu bấm còi lái xe đến trước mặt cậu.
Trợ lý Chu hạ kính cửa sổ xe xuống: “Ninh Tuy, sao trông cậu có chút hồn bay phách lạc vậy?”
Ninh Tuy nở nụ cười: “Đâu có, Quý Úc Trình tỉnh rồi, tôi mừng cho anh ấy mà.”
Tin tức nhanh chóng lan truyền trong vòng, huống chi còn là đại thiếu Quý gia người mà cả thế giới đang nhìn chằm chằm, cơ hồ tin tức bị truyền ra khi xe cứu thương đến biệt thự Quý gia.
Trong vòng nửa giờ, tất cả mọi người đều biết Quý Úc Trình đã tỉnh, hơn nữa lần này tỉnh, có lẽ là hoàn toàn tỉnh lại.
Bởi vì lần trước tỉnh đã khiến mọi người kinh ngạc rồi, lần này không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ là có chút thổn thức.
“Nằm hai năm đã tỉnh, không thể không nói thật sự là một kỳ tích, lẽ nào Ninh gia gả vợ qua xung hỉ cho hắn thật sự có ích sao?”
“Không đúng, người Ninh gia kia cũng không đơn giản, hình như có lý lịch thân phận khác, không thể nói là công cụ xung hỉ được.”
“Bất quá, quả thật khiến người có chút tò mò, sau khi Quý đại thiếu gia tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào với người vợ bị ép gả cho hắn?”
“Còn phản ứng thế nào nữa, khẳng định là ly hôn rồi, người như Quý Úc Trình, chẳng lẻ còn có thể chịu đựng được loại ép buộc này sao? Không làm lão đầu nhà hắn và Ninh Tuy rơi đài ngay tại chỗ đã tính là quá tốt rồi.”
…….
Khi Ninh Viễn Minh nhận được tin, y đang định lên chiếc xe Ninh gia ở cổng trường.
Hoàn toàn tỉnh lại rồi? Sắc mặt y trắng bệch.
Y lập tức tìm thấy Ninh Tuy trong đám người, chỉ thấy Ninh Tuy ở cách đó không xa, đang theo trợ lý Chu lên xe.
Trong không khí lạnh lẽo, Ninh Tuy ôm cặp sách cúi đầu, biểu tình trên mặt so với mình còn khó coi hơn, là một loại bi thương thất lạc.
Đây là lần đầu tiên Ninh Viễn Minh thấy vẻ mặt này của Ninh Tuy, như thể mất đi hai tỷ nhân dân tệ.
Xem ra Quý Úc Trình gọi điện cho cậu ta nói gì đó, nói cậu ta lập tức đến bệnh viện ký vào đơn ly hôn?
Không phải chứ? Quý Úc Trình cũng thật vô tình.
Vừa tỉnh dậy liền muốn ly hôn, không cho Ninh Tuy chút mặt mũi nào sao?
Nhưng người như Quý Úc Trình vốn dĩ là vậy, gặp mình không dưới chục lần còn thờ ơ hỏi mình “cậu là ai”, khiến mình không thể không xuống đài đến trước mặt Quý Chi Lâm…… Người như vậy, đối với một người vợ gần như kết hôn hợp đồng còn có thể có cái nhìn nào khác?
Ninh Viễn Minh nhìn Ninh Tuy thất thần, đột nhiên cảm thấy cậu ta và mình có chút đồng bệnh tương lân(1).
(1) Đồng bệnh tương lân 同病相怜: Câu nói có nghĩa thực là những người cùng bệnh thì thương xót nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Mình vì chuyện của Phương mà gặp khó khăn, cậu ta vì chuyện của Quý Úc Trình mà khổ sở…… có thể ở ngay hiện trường nhìn cậu ta bị Quý Úc Trình từ hôn, xem như mình đã báo được thù rồi.
Y vốn định về nhà, nhưng thấy NInh Tuy như vậy, đột nhiên không muốn về nữa.
Không bằng y cũng đến xem chuyện hay?
………
Hai chiếc xe một trước một sau đến bệnh viện.
Bệnh viện này do Quý gia đầu tư, tầng mười một trở xuống là phòng bệnh phổ thông, tầng mười hai là phòng bệnh, tầng mười ba là tầng điều trị sau khi Quý Úc Trình trở thành người thực vật, lão gia tử đặc biệt xây dựng cho Quý Úc Trình, chỉ có người Quý gia mới có thể ra vào.
Lần trước Quý Úc Trình được đưa vào bệnh viên, Ninh Tuy từng đến đây.
Cậu vốn dĩ cho rằng lần này sẽ cùng trợ lý Chu trực tiếp vào thang máy.
Nhưng không nghĩ đến, vừa bước đến hành lang dưới khoa điều trị liền nhìn thấy Quý Úc Trình mặc áo bệnh nhân kẻ sọc của bệnh viện, dưới sự hỗ trợ của quản gia đi về phía cửa lớn.
Bước chân Ninh Tuy đột nhiên dừng lại.
Đã quen với bộ dáng tái nhợt nhắm mặt nằm trên giường của Quý Úc Trình, đột nhiên nhìn thấy hắn đứng dậy, mở mắt, còn có thể động đậy trong đám người phía xa, Ninh Tuy chỉ cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.
Cảm giác chấn kinh đó không kém gì khi nhìn những con số trong cuốn sổ tay của mình đột nhiên di chuyển tứ phương.
Mặc dù người đàn ông cao lớn gầy yếu đến mức cần người đỡ, nhưng trên người phảng phất tự mang một luồng khí lạnh lẽo tựa băng trôi, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày mình tùy ý trêu chọc giờ đây đã mở mắt ra rồi, tất cả khí chất yếu đuối hoàn toàn biến mất biến thành thần bí khó lường.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt kinh diễm của người đàn ông kia, những người qua đường xung quanh đều quay sang nhìn về phía hắn.
Mà đôi mắt xinh đẹp của Quý Úc Trình cũng quét qua đám người, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì hoặc ai đó.
Ninh Tuy vốn tưởng rằng Quý Úc Trình xuống để giải quyết chuyện gì đó — rốt cuộc muốn giải quyết chuyện gì mới khiến hắn đại giá quang lâm, đích thân đi thang máy từ tầng cao nhất xuống đây?
Nhưng không nghĩ tới, sau khi hai người đột nhiên bốn mắt chạm nhau, Quý đại thiếu gia dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cậu, bước chân chuyển nhanh đi thẳng về phía cậu, tựa như ngay từ đầu hắn xuống đây để tìm cậu.
Lại nhìn tờ giấy gì đó trong tay quản gia….. chẳng lẽ là thỏa thuận ly hôn.
Ninh Tuy: “……”
Không phải, Quý Úc Trình chờ không kịp muốn ly hôn với mình như vậy sao?
Một phút cũng chờ không được? Không thể đi lên nói chuyện sao?
Ninh Tuy tim đập thình thịch, gần như muốn xoay người rời đi —— cậu đã dự kiến trước sẽ phải mất mặt ở đây.
Nếu Quý đại thiếu gia muốn nói gì đó cay nghiệt khó nghe, mình sẽ vung tay tát một cái.
Nhưng….. cũng chỉ nghĩ đến mà thôi, cậu căn bản không đành lòng, ít nhất là mình đã chăm sóc người thực vật xinh đẹp này 3 tháng rồi.
Ở cửa bệnh viện, Ninh Viễn Minh cũng vừa xuống xe, liền nhìn thấy một màn này.
Quý đại thiếu gia sau khi tỉnh dậy quả nhiên tràn đầy khí thế áp bức, khi đi về phía Ninh Tuy ánh mắt luôn nhìn chằm chằm, tựa như muốn xé nát Ninh Tuy.
Nhưng không biết vì sao Ninh Tuy đứng yên không dám động đậy.
Ninh Viễn Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không tránh khỏi sinh ra vài phần thương hại Ninh Tuy…… cảm giác cậu ta chính là mình trong buổi tiệc từ thiện tối đó…..
Quý Úc Trình càng lúc càng gần, càng bước càng nhanh, trên người tựa như nhiễm phải cái không khí lạnh lẽo.
Ninh Tuy hít một hơi, cảm thấy mình không thể ký tên dưới hành lang này được, đang muốn tiên phát chế nhân(2) hỏi Quý Úc Trình có phải muốn ly hôn với mình không……
(2) Tiên phát chế nhân 先发制人: Câu này có nghĩa là hành động trước để kiềm chế đối phương.
Nhưng đột ngột bị Quý Úc Trình bắt lấy cánh tay.
Ninh Tuy: “…….”
Trên thực tế, chưa từng nghĩ tới Quý Úc Trình đối với việc bị ép kết hôn này sẽ có phản ứng lớn như vậy, lực tay bắt lấy cánh tay mình rất mạnh, đến mức cách áo khoác cũng có cảm giác đau đớn, giống như hắn đang sợ mình chạy mất.
Vừa nghĩ vậy, Ninh Tuy đột nhiên bị người đàn ông trước mặt ôm vào trong lòng.
Ninh Tuy sửng sốt
Ngay lập tức đám đông xung quanh đều nhìn sang.
“……..”
Người đàn ông cao lớn trong nháy mắt áp tới, hơi thở đầy tính xâm lược xộc vào chóp mũi Ninh Tuy, dùng hai tay giữ chặt sau lưng và eo cậu, hơi khom người xuống tựa cằm vào hõm cổ cậu.
Quý Úc Trình ôm Ninh Tuy, vành tai ửng đỏ nhỏ giọng phàn nàn: “Vợ à, một tiếng trước quản gia gọi điện cho em, nơi này cách trường em rất gần, chỉ mất 23 phút lái xe trên đường ngay cả khi có kẹt xe, tại sao em lại đến trễ tận 37 phút vậy?”
Hắn thiếu chút nữa cho rằng vợ nhỏ không đến nên vội vàng xuống tìm cậu.
Dù sao gần đây vợ nhỏ hay tránh né, thật sự khiến hắn có chút không tự t với việc mình tỉnh lại, luôn nơm nớp lo sợ em ấy chỉ thích mình sống trong trạng thái thực vật.
Ninh Tuy: “…….” A?
Ninh Viễn Minh cách đó không xa: “……”
?
———————
Cá diếc cam: Lão bà chạy.
Ninh Tuy: Muốn quánh lộn với em?
———————————
Quen với việc anh nằm im rồi tự dưng anh tỉnh làm tui có chút không quen, đáng yêu đấy nhưng vẫn thấy hề đâu đây.
Tui về Bắc rồi nhưng tình hình là trang web raw trước đó tui dùng để dịch thỉnh thoảng dở chứng vào không được:( xong cái tui phải mất cả ngày để tìm trang web raw khác, vừa phải chính xác với bản trên Đằng Tấn, phải vào được, còn phải dùng phồn thể…… nói chung, tìm cực khổ lắm. Truyện này khác với mấy bộ khác, tìm raw khó lắm, nhiều trang nó không được đầy đủ ấy.