Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết - Minh Quế Tái Tửu - Chương 37
Giọng nói của 008 khàn khàn tiều tụy, như thể cả đêm không ngủ: “A Tuy, chào buổi sáng.”
Ninh Tuy sửng sốt, hệ thống này lang thang gần đây cả đêm sao?
Thật ra hệ thống không cần ngủ nhưng hệ thống cần phải ngủ đông, hơn nữa sẽ tuân theo lịch trình nghỉ ngơi của ký chủ, ví dụ vào lúc này 001 đang cuộn tròn yên lặng chôn sâu trong cơ thể cậu.
Nhưng hệ thống này hình như đã thức cả ngày lẫn đêm.
Ninh Tuy càng nghĩ càng cảm thấy nó đáng thương, thiếu chút nữa buột miệng nói nếu không tạm trú trong cơ thể của tôi đi, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của A thống nhà mình, cậu không nói lời này ra nữa.
“Chào buổi sáng.” Cậu vén một bên chăn của Quý Úc Trình, ngồi dậy.
008 đột nhiên nhắc đến Quý Úc Trình, nói: “C-Chồng cậu thật đẹp trai.”
Ninh Tuy liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú yên tĩnh nằm bên cạnh, than thở từ đáy lòng, nói: “Đúng đó.”
Đáng tiếc khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như vậy lại là một băng sơn mỹ nhân, Ninh Tuy vừa nghĩ đến hắn sẽ mở mắt, dùng thái độ đã đối xử với Quý Vân Quý Dật đối diện với mình, trái tim liền căng thẳng.
Quý Úc Trình là một người tốt, ở trước mặt người khác có thể không đối xử với cậu như vậy nhưng trong lòng hắn nhất định sẽ hếch cằm khinh thường mình.
Có lẽ việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là ném bản thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cậu, hờ hữ phun ra một chữ “ký”.
008 lại lắp bắp hỏi: “Cậu không muốn, muốn hắn tỉnh lại sao?”
“Muốn, nhưng lại không muốn.” Ninh Tuy đứng dậy mặc quần áo, thản nhiên nói: “Nếu tỉnh dậy…. sẽ phải ly hôn.”
Hệ thống nhỏ dường như rất tò mò chuyện nhà cậu, hỏi: “Cậu không, không muốn ly hôn?”
Ninh Tuy nhìn Quý Úc Trình nằm bên cạnh, tâm tư nặng nề: “Ừm.”
008 không hỏi tiếp, có lẽ đã chạy đến chỗ khác rồi.
Ninh Tuy xuống giường, đắp lại chăn cẩn thận cho Quý Úc Trình, sau khi suy nghĩ một lát cậu lại lấy gối của mình đặt lên chiếc giường bên cạnh, vuốt phẳng ga giường xóa đi dấu vết mình đã nằm bên cạnh Quý Úc Trình.
Như này, nếu như Quý đại thiếu gia có tỉnh dậy trên chiếc giường này cũng sẽ không phát hiện ra đã có người ngủ trên giường mình.
Ninh Tuy vào phòng tắm rửa sạch sẽ, người thực vật trên giường nhất thời ngây dại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng như muốn chảy máu.
Ngón tay có thể động của hắn chạm vào nơi vợ nhỏ đã ngủ, như cố nắm lấy chút hơi ấm còn sót lại trên đó.
Tâm tình lo được lo mấy cả đêm cuối cùng cũng được an ủi.
“Mình đã nói mà, quả nhiên là vậy.” Quý Úc Trình trầm mặc nói.
Nói như vậy, hai ngày nay vợ nhỏ đột nhiên cách xa hắn có thể hiểu được.
Chắc ngày đó em ấy đã bị dọa sợ khi nhìn thấy thái độ mình đối với mấy người Quý gia, lo mình tỉnh dậy cũng sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu.
Cái gì mà chỉ thích người thực vật…. rõ ràng chỉ thích người thực vật là mình!
Chỉ cần mình tỉnh dậy cho em ấy cảm giác an toàn, vợ nhỏ sẽ không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện làm mình quay trở lại trạng thái thực vật nữa.
Quý Úc Trình kiêu ngạo cảm thấy cuộc sống của mình còn có thể cứu vãn được.
Ngoài ra, hắn phát hiện Ninh Tuy đối với thể xác và khuôn mặt của hắn có một loại cuồng nhiệt và ám ảnh vô cùng đặc biệt.
Trước đó khi có thể mở hình chiếu hắn để ý vợ nhỏ luôn nhìn chăm chăm vào mặt hắn, như đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật, gần như đạt đến mức độ chiếm hữu với cơ thể hắn.
Mặc dù bản thân Quý Úc Trình hy vọng vợ nhỏ thích linh hồn hắn hơn là bề ngoài, nhưng thể xác và mặt cũng tính là một bộ phận, vợ nhỏ có thể thích cũng đủ làm hắn vui sướng.
Cho nên, vợ nhỏ bởi vì mình sắp tỉnh lại nên mới thở dài, cũng lo lắng mình tỉnh lại rồi sẽ không cho cậu chạm vào nữa nhỉ.
Người thực vật trầm mặc phân tích một phen, trong lòng có chút xấu hổ đưa ra quyết định…..
Mặc dù có chút khó hiểu vì sao vợ nhỏ có loại sở thích và đặc tính kỳ lạ này, nhưng sau khi tỉnh dậy nhất định không thể để vợ nhỏ làm ra hành vi cực đoạn tương tự như tránh né hắn vì cơ khát cơ thể của mình.
Nhất định phải chủ động hơn trong việc tiếp xúc cơ thể với cậu, thỏa mãn ham muốn của cậu mới được.
Người bình thường đối mặt với biến thái hoàn toàn không bao giờ có ý tưởng kiểm soát một người như vậy!
Hai ngày nay Ninh Tuy không được ngủ ngon, tối qua ôm Quý Úc Trình ngủ rốt cuộc cũng được ngủ ngon một bữa, giấc ngủ này dài ngoài ý muốn, ước chừng khoảng mười tiếng.
Quý Úc Trình và 009 nhìn lượng pin bên góc phải, đã được 65%.
009 nói “Bây giờ lượng pin sạc nhanh hơn trước kia, ký chủ, cố gắng lên, mấy ngày nữa có thể tỉnh lại rồi.”
Điều khiến Quý Úc Trình vui sướng chính là, may mắn mấy ngày nay Ninh Tuy đang trong kỳ nghĩ trước kỳ thi cuối kỳ, sẽ ở nhà ôn bài.
Nhưng mà, làm hắn buồn bực là, tâm tình vợ nhỏ qua một đêm vẫn không thay đổi, vẫn không định tiếp xúc thân mật với hắn.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tuy cầm túi và sách giáo khoa đến phòng làm việc.
Trước kia cho dù cậu ôn bài cũng sẽ ôn trong phòng ngủ của Quý Úc Trình, hoặc là trực tiếp ngồi bên cạnh Quý Úc Trình.
Ban ngày không thể tiếp xúc, buổi tối vợ nhỏ lại ngủ trên chiếc giường khác, cứ như vậy lượng pin không thể sạc đầy được.
Người thực vật nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ làm so mới cứu vãn được tình thế này.
Chính vào lúc này, hắn nghe thấy quản gia đẩy xe dọn dẹp đi ngang qua cửa phòng.
Quý Úc Trình nảy ra chủ ý, hắn bắt đầu làm cửa sổ phòng ngủ lung lay.
Quản gia căn bản rất chú ý đến động tĩnh trong phòng ngủ, nghe thấy cửa sổ phát ra tiếng động giống như bị gió thổi, nhanh chóng buông tay đẩy xe mở cửa bước vào.
Ông đi qua kiểm tra cửa sổ, đóng rất chặt, rõ ràng không chút sứt mẻ nào.
Ông xoay đầu nhìn thấy Quý Úc Trình yên tĩnh nằm thẳng trên giường, xe lăn đặt ở một bên.
Nhưng, thiếu phu nhân đến thư phòng ôn bài sao không mang theo đại thiếu gia đi cùng?
Trước kia bất kể là cậu ấy đi đâu cũng đều dẫn đại thiếu gia theo, thậm chí hận không thể treo đại thiếu gia vào cạp quần.
Không thể khiến tình cảm giữa hai người phai nhạt được, như vậy thì ai sẽ tắm cho đại thiếu gia?
Quản gia suy nghĩ nhanh chóng đỡ đại thiếu gia ở trên giường dậy, gọi hộ công trợ giúp ôm hắn lên xe lăn rồi đưa đến chỗ Ninh Tuy.
Trong thư phòng, Ninh Tuy đang khoanh chân ngồi trên thảm soát đề thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ.
Quản gia đẩy xe lăn đưa Quý Úc Trình vào trong, dùng giọng điệu thở dài như thể có phải ngài quên mất rồi không, nói: “Thiếu phu nhân, ngài quên dẫn theo đại thiếu gia rồi.”
Ninh Tuy: “……..”
Quản gia và hộ công đã phối hợp đỡ Quý Úc Trình từ trên xe lăn xuống, đặt hắn xuống bên cạnh Ninh Tuy, để Quý Úc Trình tựa đầu lên bả vai Ninh Tuy, Ninh Tuy dù muốn cũng không có cơ hội từ chối.
Thấy Ninh Tuy đang dùng tay phải soát đề trên máy tính bảng, quản gia còn chu đáo để Quý Úc Trình ngồi bên tay trái Ninh Tuy, rồi đắp chăn lên cho hai người.
Quản gia và hộ công nhanh chóng rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Ninh Tuy và người thực vật đang chìm trong vui vẻ.
Ninh Tuy: “……..”
Bất quá, một người ôn bài cũng thật sự có chút nhàm chán, trong lòng có đại mỹ nhân thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cũng tốt, nếu như Quý Úc Trình tỉnh lại vào lúc này, mình liền đẩy trách nhiệm cho quản gia, nói quản gia đặt hắn ở đây.
Nghĩ như vậy, Ninh Tuy rũ mắt, tầm nhìn rơi trên mặt Quý đại thiếu gia.
Thật sự là gương mặt xinh đẹp.
Ninh Tuy cảm thấy nơi đẹp nhất của Quý Úc Trình là lông mày và vầng trán, bất quá, mũi và cánh môi cũng cực kỳ hoàn mỹ, trước đó cảm thấy sau khi hắn tắm xong mái tóc ướt sũng vuốt ra sau đầu, lộ ra vẻ đẹp mỹ nhân tốt nhất, nhưng lúc này từ góc độ này nhìn hắn dựa lên vai mình, lại chợt cảm thấy mái tóc bồng bềnh mượt mà của hắn cũng có một không hai.
Ví dụ nếu toàn bộ tóc được vuốt ra sau quả thật khí chất bùng nổ, khiến người không dám tới gần, như vậy sẽ phần nào giảm bớt được sự kiêu ngạo và sắc sảo.
Đương nhiên, bất luận Quý đại thiếu gia có như thế nào, khuôn mặt này vẫn lạnh như băng.
Có lẽ là người nắm giữ quyền lực của Quý gia, cao cao tại thượng từ lâu, cho dù hôn mê giữa lông mày vẫn mang theo vài phần đáng sợ.
Nhìn một lát, 001 đột nhiên đánh thức cậu: “A Tuy, hai tiếng trôi qua rồi.”
Ninh Tuy: “……..”
Không được! Mau ôn bài thôi! Sắc đẹp hại người!
Quá trình này, mặc dù Quý Úc Trình chưa mở mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được tầm nhìn nồng nhiệt của vợ nhỏ vẫn luôn rơi trên mặt mình.
Nội tâm cậu có chút mất mặt lại có chút nóng bừng.
Trước đây hắn cảm thấy khuôn mặt này của mình thật sự không tiện, cùng nói chuyện làm ăn với ai đối phương đều sẽ nhìn mặt mình liên tục, nhưng bây giờ hắn thật sự biết ơn Quý gia cho hắn khuôn mặt này, ít nhất có thể dụ hỗ được vợ nhỏ không thể rời mắt, sẽ không nhìn người khác.
Để người thực vật dựa vào vai mình kỳ thật vai có hơi đau, Ninh Tuy dứt khoát làm hắn ngả xuống tựa vào lòng mình.
Thời gian buổi chiều ở thư phòng vô cùng yên tĩnh.
Ngoài cửa có tuyết rơi, trong phòng bật máy sưởi, Ninh Tuy khoanh chân ngồi ở đó, tay phải đặt lên bàn trà làm đề trắc nghiệm, tay trái đặt lên mặt của người trong lòng, thỉnh thoảng chạm vài dái tai hắn, nháy mắt đã đến trời tối.
………
Thời gian ôn bài kéo dài một tuần.
Mấy ngày sau đó đều như vậy, Ninh Tuy đến thư phòng không mang theo Quý Úc Trình thì quản gia sẽ nhanh chóng đẩy Quý Úc Trình qua.
Mắt thấy có vẻ như Quý Úc Trình sẽ không tỉnh dậy ngay, hai ngày sau, Ninh Tuy tự thân tự túc giữ Quý đại thiếu gia ở bên cạnh.
Huống chi chú quản gia lo lắng đến mức cả khuôn mặt đều hiện lên sự lo sợ cảm tình bọn họ sẽ bị rạn nứt.
Chính là có một điểm rất kỳ quái, cậu cảm thấy người thực vật tỉnh lại một lần lại chìm vào hôn mê, so với trước kia, dường như càng thêm mềm mại như không có xương.
Trước khi đi vệ sinh còn đặt người hắn ngả ra sau, để hắn dựa vào sofa. Đợi cậu đi vệ sinh xong quay lại, còn chưa kịp chuyển người quay lại trong lòng mình, hắn đã tự động nhào đến trên người mình.
Bởi vì cảm thấy kỳ lạ, Ninh Tuy còn cố ý thử lại, cậu vịn người của Quý Úc Trình đứng dậy để Quý Úc Trình ngồi một mình, sau đó quan sát Quý Úc Trình.
Dưới tình huống này trong quá khứ, cơ thể của Quý đại thiếu gia có thể ngồi yên.
Bởi vì hai chân hắn dang rộng trên mặt đất, đầu hắn thì rũ xuống, nếu không đi tới động vào người hắn, cơ thể hắn có thể tạo thành một cấu trúc cố định.
Nhưng bây giờ không đúng…..
Hiện tại Ninh Tuy ngồi bên cạnh Quý Úc Trình, Quý Úc Trình đều sẽ ngả vào lòng cậu.
Nếu không phải vì hơi thở đều đặn của Quý Úc Trình, khuôn mặt đẹp trai không biểu tình, Ninh Tuy thậm chí nghi ngờ hắn có ý thức.
Nhưng tức khắc lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, cho dù có ý thức đi nữa cũng không chủ động ngả lên người vợ mang danh xung hỉ là mình.
Hơn nữa người thực vật tỉnh dậy một lần lại hôn mê so với trước kia càng thêm khó cử động, Ninh Tuy làm xong bài tập hai lần định ôm Quý Úc Trình trở lại xe lăn, đẩy hắn về phòng ngủ thì cơ thể của Quý Úc Trình lại không chút cảnh báo nào mà ngả xuống.
Một lần Ninh Tuy miễn cưỡng ổn định.
Một lần cậu trực tiếp bị cơ thể cao lớn của người thực vật đè lên, hai người cùng nhau lăn lộn trên thảm.
Do sợ Quý đại thiếu gia bị đụng, Ninh Tuy theo bản năng dùng tay ôm lấy đầu hắn, đại khó do sức lực quá lớn, môi của Quý Úc Trình trực tiếp bị ấn lên cổ cậu.
Hệ thống sưởi trong biệt thự được bật quá lớn, Ninh Tuy chỉ mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, hầu kết không có bất cứ thứ gì cản trở.
Môi của Quý Úc Trình vô tình hôn lên hầu kết của cậu.
Cậu chỉ cảm thấy cơ thể của Quý Úc Trình rất nặng, trên người có một cỗ nguy hiểm nam tính hung hãn xông thẳng vào mặt cậu, lồng ngực gần như hoàn toàn bao trùm lấy cậu, khiến cậu suýt chút nữa không thở nổi.
Nhưng môi của Quý Úc Trình rất mềm, tựa như miếng thạch đàn hồi, đôi môi nóng bỏng cùng chóp mũi lạnh lẽo cùng lúc áp lên hầu kết của cậu, hệt như nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa có tính xâm lược, thậm chí khiến toàn thân Ninh Tuy run rẩy.
Hơn nữa không biết tại sao, tay của người thực vật cũng buông thõng xuống bên người, phần áo dưới eo bụng bị vén lên khi bị ngã xuống xảy ra cái va chạm nhẹ.
Tay Quý Úc Trình từ eo cậu trượt xuống, như thể đang vuốt ve eo cậu.
Gân cốt trên người Ninh Tuy đột nhiên mềm nhũn, trên cổ một mảnh nóng ran.
Chuyện gì thế này, gần đây sao luôn có một loại cảm giác đỏ mặt tim đập kỳ lạ với người đang hôn mê vậy chứ.
Cậu vội vàng nâng người phía trên, từ dưới đất bò dậy.
Sau khi nói vài câu “xin lỗi”, Ninh Tuy đỏ mặt vội vàng đặt Quý đại thiếu gia lên xe lăn.
Không phải cậu cố ý ấn đầu Quý Úc Trình vào trước ngực mình, cậu chỉ vô ý bảo vệ phía sau đầu của Quý Úc Trình.
Nhưng nếu Quý Úc Trình tỉnh dậy ngay lúc này, vậy hoàn toàn không thể giải thích nữa rồi.
Xem ra giống như cậu đang say đắm điên cuồng mà cưỡng ép một người thực vật đang hôn mê hôn mình.
Ninh Tuy đưa Quý Úc Trình trở lại trên giường trong phòng ngủ, sau đó vội vàng vào phòng tắm tắm nước lạnh, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Nửa đêm trước khi đi ngủ còn đem ngón tay của người thực vật đè lên tay mình, giả vở là người thực vật đang chạm vào mình cũng thôi đi, bây giờ còn làm ra loại hành động này với một người thực vật….. chắc cậu không phải biến thái đâu ha!
Bên này, Quý Úc Trình xấu hổ nằm trên giường, hồi tưởng lại mùi vị của vợ nhỏ.
Sau đêm nay, lượng pin có thể tăng lên 98%.
………
Tuy nhiên, ngay khi thiếu chút nữa có thể tỉnh dậy, tuần thi cuối kỳ của Ninh Tuy cũng bắt đầu.
Trong kỳ thi cậu tất nhiên không thể trở về, cơ hội gặp người thực vật cũng giảm đi rất nhiều.
Nội tâm Quý Úc Trình không tránh khỏi có chút thất lạc.
009 còn gấp gáp hơn cả Quý Úc Trình, nó luôn cảm thấy nếu kỷ chủ mở mắt khi nằm bên cạnh vợ nhỏ của hắn sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng sẽ trực tiếp phát sinh ra chuyện quay về trạng thái người thực vật!
Tốt nhất là ký chủ nên tỉnh dậy khi vợ nhỏ của hắn không ở nhà, rồi hồi phục hành động năng lực!
Có thể hành động được thì mới có thể tự vệ.
“Ký chủ, anh giữ lại quần áo của vợ nhỏ anh thử xem?” Sáng sớm 009 còn đang nghĩ biện pháp, nói: “Nếu như tiếp xúc cơ thể với cậu ta hữu dụng, vậy mùi trên quần áo chắc cũng hỗ trợ được phần nào.”
2% cuối cùng, nhất định phải đầy trong hôm nay!
Quý Úc Trình suy nghĩ.
Hắn cũng không hy vọng sẽ tỉnh lại khi ở bên cạnh vợ nhỏ, chủ yếu là vì lúc mới tỉnh cơ thể đặc biệt yếu ớt, có chút tổn hại đến hình tượng hắn trong lòng vợ nhỏ.
………
Ninh Tuy đang nghĩ đến bài thi, cho nên đã cài đặt báo thức trước và thức dậy lúc 7 giờ.
Vừa dậy cậu phát hiện mình không thể ngồi dậy được, quần áo mặc đi ngủ như bị thứ gì đó đè lên.
Quý đại thiếu gia ở bên cạnh ngủ rất yên tĩnh, biểu tình trên mặt rất lạnh lùng, có lẽ do nửa đêm mình ngủ không yên cho nên quần áo mới bị người hắn đè lên.
Ninh Tuy cúi đầu, cố gắng nâng cánh tay và người Quý Úc Trình lên, đem áo của mình kéo ra.
Nhưng không biết tại sao hôm nay cơ thể của Quý Úc Trình lại nặng dị thường, qua một lúc lâu cũng không rút ra được.
Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện mình không còn nhiều thời gian, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ bị trễ giờ mất.
Cậu vội vàng cởi áo ngủ ra vứt đó, thay bộ đồ khác rồi vội vội vàng vàng tắm rửa xách túi chạy xuống lầu.
Sau khi Ninh Tuy rời đi, ngón tay của Quý đại thiếu gia có thể động đậy một chút.
Hắn vươn tay cầm lấy bộ đồ ngủ vương vãi bên cạnh, mặt đẹp đỏ mặt ôm nó vào ngực ngủ đến cực kỳ yên tĩnh.
Quả nhiên như 009 đã nói, mùi hương trên người vợ nhỏ còn sót lại cũng rất hữu dụng.
Mặc dù chậm hơn nhiều so với tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn có thể lấp đầy một vạch trong vài giờ.
009 nhìn chằm chằm lượng pin bên phải, hưng phấn nói: “Sắp rồi! Ký chủ, sắp đầy rồi!”
Nằm trên giường trọn vẹn hai năm ba tháng, người thực vật rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
———————
Mình nói thật nhé, tính mình cọc cằn đó giờ rồi nên bạn nào muốn chuyển đến nơi khác đọc thì phiền im lặng mà đi, chứ đừng để mõm lại như “tui đến nhà khác đọc đây…bla bla….” =))))) Chẳng thấy hài hước đâu mà thấy vô duyên vcl ấy, chỗ mình mạng yếu vl yếu nhưng mình vẫn tận lực dịch truyện từng ngày từng chữ, sóng không có mạng mẽo chán chẳng muốn nói, các bạn ủng hộ mình thì mình vui rồi nhưng bạn nào nói như vậy chẳng khác nào đang tát vào mặt mình.