Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ - Phương Tiện Diện Quân - Chương 79: Học đàn
Lời của Phương thị như sét giáng xuống đất, Chu Thư thực sự bị kinh hoảng, chỉ là vẻ kinh sợ chỉ thoáng qua trên mặt nàng một chốc, rất nhanh lại vờ như không hiểu mà nói:
“Sao tổ mẫu có thể làm chúng con e ngại được? Người thương tứ lang nhất, lại có chút quan tâm đến Yến Nương, tiết trời ở thôn Chử Đình tốt, người đến đó sống, chúng con vui mừng còn không kịp mà!”
Phương thị cười cười, nhìn cảnh trí bên ngoài cửa sổ, rồi nói: “Ngươi xem, hiện tại đã là trời đông giá rét, nhưng cây cối hoa cỏ trong Kỳ gia vẫn còn nở rộ rất tốt!”
Chu Thư quay đầu, đáp: “Quả thật là thế.”
“Tất cả đều là vì có Xuân Ca nhi ở đây.” Phương thị lại nói.
Trong lòng Chu Thư giật nảy lên, sau đó nghe thấy Phương thị nói về thời điểm Kỳ Hữu Vọng được sinh ra vào năm đó. Chu Thư đã nghe rất nhiều từ chỗ Chu lão mẫu và những người khác, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Phương thị nói tỉ mỉ như vậy.
Sau khi Phương thị kể xong, lại nói: “Kỳ thực nhi tử ở Kỳ gia rất nhiều, ba người là đủ rồi, ta không nhất thiết phải để Xuân Ca nhi lấy thân phận nam nhi để lớn lên. Nhưng khi đó ta đã động tư tâm, đầu gối của ta đã tốt lên rất nhiều, rồi ta nghĩ, nếu như nàng cập kê thì phải làm sao? Vậy phải gả nàng đến nhà người khác, vậy thì cái tường thụy này, sẽ là của nhà người ta rồi.”
Chu Thư ngạc nhiên, quả thật nàng không ngờ Phương thị chọn giấu giếm thân phận Kỳ Hữu Vọng, chỉ bởi vì điều này.
“Bởi vì tư tâm nhất thời này, ta đã để nàng phải làm nam nhi 19 năm. Mỗi khi nàng hỏi ta vì sao không thể chơi với các nam tử khác, cũng không thể chơi với nữ tử, ta đều hối hận không thôi. Sau này nàng nói với ta, nói nàng chưa từng nghĩ đến hương vị tình yêu ra sao, mà sự xuất hiện của ngươi, để nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ tương lai có thể được cưới gả.”
“Ngay từ đầu ta chỉ muốn, nàng đối với ngươi chỉ là khát vọng, chỉ xem ngươi như thân phận mà nàng không thể thực hiện được, muốn trợ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện của nàng. Cho nên ta để nàng liều lĩnh, mà thành thân với ngươi.”
“Cho đến khi các ngươi không thèm che giấu mà biểu lộ tình cảm chân thật trước mặt ta… Có phải các ngươi cho rằng ta mờ mắt phải không?”
“Không có.”
“Ngươi thừa nhận rồi sao?”
Chu Thư: “…”
Không ngờ tổ mẫu sẽ nói những lời khách sáo như vậy.
Chu Thư quyết định nói sang chuyện khác: “Bất luận là thế nào, tổ mẫu đã tin tưởng tứ lang có tường thụy, vậy thì càng phải đến sống ở thôn Chử Đình chứ.”
“Thôi.” Phương thị nói, “Năm nay ta đã hơn bảy mươi, sống đến tuổi này, còn gì cần phải xem nữa đâu? Hiện tại ta không theo đuổi trường sinh, chỉ muốn thầm lặng sống yên ổn những ngày tháng này, miễn cho nhìn thấy các ngươi, sẽ cảm thấy khó chịu, phải đoản mệnh sớm nhiều năm nữa!”
Chu Thư hậm hực hờn dỗi, Phương thị lại nói: “Nếu nhớ đến lão bà tử này, thì cứ thường xuyên về thăm. Nếu không muốn, mà ta cứ lắc lư trước mặt các ngươi cả ngày, cũng chỉ sẽ làm các ngươi chướng mắt thôi.”
– —–
Kỳ Hữu Vọng ngồi ở Đại đường ăn mứt hoa quả, đối diện là Quách thị và Trần Kiến Kiều, hai người đang nói đến chuyện an thai sinh nở.
Thấy dáng vẻ nhàm chán vô nghĩa của nàng, Quách thị cười nói: “Tứ lang cũng cùng nghe một chút đi, để ngày sau Yến Nương có thai, cũng không đến mức luống cuống tay chân.”
Kỳ Hữu Vọng lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu, cuối cùng cũng chưa nói lời cự tuyệt nào.
Nghe được một lúc, Chu Thư đi ra, Kỳ Hữu Vọng bắn người dậy bước nhanh về phía nàng, vẻ mặt tò mò: “Thư Thư và tổ mẫu nói gì vậy? Bây giờ tổ mẫu đều nói riêng với Thư Thư sau lưng ta, tổ mẫu không còn thương ta rồi.”
Chu Thư lườm nàng vẻ oán trách, nghĩ rằng nếu Phương thị không thương nàng, sao cho phép nàng điên loan đảo phượng, giả phượng hư hoàng chứ?
“Sao nàng không hỏi tổ mẫu có nguyện ý theo chúng ta đến thôn Chử Đình không?” Chu Thư hỏi.
“Thư Thư thuyết phục được tổ mẫu rồi sao?” Kỳ Hữu Vọng nhìn nàng vẻ chờ mong.
Chu Thư thở dài: “Không được, tổ mẫu nói bà già rồi, không đi được, vẫn nên ở trong nhà thì hơn.”
Đương nhiên, Phương thị còn nói rất nhiều với nàng, tỷ như nếu bà đến thôn Chử Đình ở, tất nhiên Kỳ Thầm cũng sẽ đến đó sống, đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là ở lại thôn Chử Đình tu thân dưỡng tính nữa rồi.
Hai người có giao hữu rộng khắp nơi, trong giới kẻ sĩ cũng rất có danh, thường xuyên có người đến thăm hỏi, nếu địa phương thăm hỏi biến thành thôn Chử Đình, vậy thì sợ là Sinh cơ nhàn viên sẽ càng thêm ‘Náo nhiệt’ rồi.
Bà nhắm mắt làm ngơ là một chuyện, nếu là Kỳ Thầm và Ngô thị sống chung lâu dài với các nàng, cũng sẽ khiến ngoại nhân phỏng đoán vấn đề con thừa tự của Kỳ gia, vì vậy để bảo hộ Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng tốt hơn, giảm bớt ánh nhìn của người khác lên người các nàng, thì duy trì trạng thái trước mắt là tốt nhất.
“Nếu không ta đến khuyên tổ mẫu thêm chút nữa?” Kỳ Hữu Vọng nói.
“Việc này để khi khác nói sau, tổ mẫu đang nghỉ ngơi.”
Kỳ Hữu Vọng chu môi, tạm thời áp chế ý niệm này lại.
Chu Thư nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười, trong lòng cũng mềm mại hơn.
Phương thị nói với nàng, kỳ thực tính tình của Kỳ Hữu Vọng rất ương bướng, chỉ là ai đối tốt với nàng, nàng sẽ đáp lại gấp đôi. Tuy Kỳ Thầm và Ngô thị là cha nương của nàng, nhưng trong đời nàng hai người này cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của bậc sinh thành, cho nên khi nàng có gì tốt, lại không nghĩ đến chia sẻ với họ trước tiên.
Đồng thời, nếu nàng yêu một người, cũng sẽ kiên định hơn. Phương thị cũng từng nghĩ sẽ tìm cách chia rẽ các nàng, nhưng theo tính cách của nàng, làm vậy sẽ rất thảm thiết. Bà nghĩ, năm đó đã xem nàng như nam nhi mà nuôi lớn đã phạm phải lỗi lầm, vậy thì cứ nói dối để giấu giếm bao lâu được bấy lâu vậy!
Nếu Chu Thư phản bội tình cảm này, kết quả cũng như vậy, đây là điều Phương thị không muốn thấy, cho nên bà quyết định để bản thân bà làm người ác, uy hiếp Chu Thư nếu như phản bội, chắc chắn bà sẽ biến Chu gia thành kẻ trắng tay.
Tư vị bị uy hiếp không dễ chịu gì, nhưng Chu Thư hiểu tư tâm của Phương thị, cũng rõ bản thân là người xem trọng lợi ích, nên tạo cho Phương thị cảm giác không thể tin cậy.
Đến người ngoài cuộc là Phương thị cũng nhìn ra được, thì sao Kỳ Hữu Vọng không có nỗi bất an này?
Hoặc là nói, lúc trước Kỳ Hữu Vọng cũng đã từng biểu hiện ra nỗi bất an này, chỉ là nàng không phát hiện ra mà thôi.
Một chữ ‘Yêu’, Kỳ Hữu Vọng nói ra rất tự nhiên, nhưng lúc đó nàng đã có do dự trong chớp mắt, có thể Kỳ Hữu Vọng không muốn nhìn nàng khó xử, cho nên đã đi trước một bước mà hôn lấy nàng, để chữ này tiêu biến trong đáy lòng.
“Chúng ta về trước, ngày khác lại đến thăm tổ mẫu, có lẽ khi đó bà đã đổi ý thì sao?” Chu Thư nắm lấy tay Kỳ Hữu Vọng, đôi bàn tay vốn đã quen thuộc cơ thể lẫn nhau nhưng khi nắm lấy, vẫn có cảm giác khác lạ.
Nàng nhéo lấy, giống như một miếng thịt mềm mại không xương, nhưng khi mân mê các ngón tay lại phát hiện nó thon dài, khớp xương rõ ràng. Giống như khi chạm vào dây đàn, trong cương có nhu, trong nhu có cương, cương nhu hòa hợp, giống như tính tình của nàng vậy.
“Nương tử nói đúng!” Môi Kỳ Hữu Vọng không còn chu lên nữa, ngược lại mặt mày lại hớn hở lên.
Trở lại thôn Chử Đình, Chu Thư không đến trà viên tuần tra, mà kéo lấy Kỳ Hữu Vọng: “Đã lâu tứ lang không đánh đàn rồi.”
“Nương tử muốn nghe sao? Để ta đi lấy đàn.”
Chu Thư cười nói: “Hôm nay ta không muốn nghe, muốn học đàn với tứ lang.”
Kỳ Hữu Vọng hơi kinh ngạc, nhưng là cảm giác hưng phấn lại dâng trào như sóng cả, mãnh liệt ập vào đáy lòng nàng.
Tất nhiên nàng tình nguyện đánh đàn cho Chu Thư nghe, nàng cũng vô cùng hưởng thụ thời khắc tươi đẹp khi hai người cùng chung một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn có chỗ chưa thỏa mãn. Chu Thư học đánh đàn với nàng, càng như là Chu Thư không còn là người nghe của nàng nữa, mà là muốn dung nhập vào sinh mệnh của nàng, cố gắng hiểu rõ về nàng.
Nàng không rõ vì sao bỗng nhiên Chu Thư lại có suy nghĩ như vậy, có lẽ là có liên quan đến cuộc nói chuyện với tổ mẫu.
Nàng lấy đàn cũ ra, đưa đàn mới cho Chu Thư, sau đó Kỳ Hữu Vọng nghiêm túc sắm vai nhân vật lão sư.
Chu Thư học một lúc, bỗng nhiên vươn tay nhìn năm ngón tay đã đỏ bừng lên, nói: “Trước kia khi tứ lang đánh đàn thì nghĩ đến điều gì?”
Kỳ Hữu Vọng nói: “Nghĩ đến nhạc phổ!”
“Đó là vì tứ lang không thuộc nhạc phổ, đây cũng không phải là biểu hiện của người đàn giỏi.”
Kỳ Hữu Vọng nhìn vào nàng, ánh mắt linh động hữu thần, “Trước khi quen biết nương tử, nương nói khi ta đánh đàn sẽ thất thần, nói ta đều chỉ nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn. Nhưng sau khi quen biết nương tử, trong lòng ta chỉ thường nghĩ về nương tử, nghĩ đến nương tử rất xinh đẹp, có khí chất, tâm trí thông minh, lại có bản lĩnh, nếu ta có thể giống như nương tử thì tốt rồi.”
Chu Thư chọc chọc vào đầu nàng, nói: “Những chuyện đó đều là chuyện lung tung lộn xộn.”
“Lung tung chỗ nào chứ hả? Đó chính là chuyện rất trọng yếu!”
“Khi tứ lang đánh đàn, ta không nghĩ đến gì hết, chỉ cảm thấy, cứ yên lặng lắng nghe như vậy, trong lòng thấy rất bình thản, an yên.”
“Bởi vì ta đánh đàn giỏi!” Kỳ Hữu Vọng tự hào.
Chu Thư mỉm cười, chuyển cây đàn cũ đi, rồi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hữu Vọng, nói: “Chỉ dùng một cây đàn để dạy ta thôi được không?”
“Được.” Kỳ Hữu Vọng cũng cười theo, khi bắt đầu là dạy một kèm một, đến bây giờ là cầm tay chỉ dạy.
Năm ngón tay hai người đan vào nhau, Kỳ Hữu Vọng hơi hơi cố sức kẹp lấy ngón tay mảnh nhỏ kia, hỏi: “Nương tử, sao hôm nay bỗng nhiên nàng muốn học đàn vậy?”
Chu Thư hơi ngửa đầu ra sau tựa vào trên vai Kỳ Hữu Vọng, tư thế này có thể thấy được sườn mặt nàng ấy, từ cái cái trán đến sống mũi, chóp mũi, môi thậm chí là cả cằm đều là đường nét mềm mại, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng hồng, dường như chỉ cần để sát vào một chút, có thể hái được trái táo hồng này vậy.
Mười ngón đan vào nhau, Chu Thư lật lại nắm lấy tay Kỳ Hữu Vọng, nhẹ nhàng đặt nó lên tim, có thể cảm nhận được tiếng tim đập.
“Tứ lang, nói yêu ta đi.”
Kỳ Hữu Vọng giống như nghe được tiếng dây đàn được vuốt ve, trong đầu vang lên thanh âm gõ vàng đánh đá*. (*là một thành ngữ TQ, mô tả âm thanh vang dội)
“Ta yêu nàng, Thư Thư.”
Khóe môi Chu Thư cong lên, dựa vào gần cắn lên đôi môi đỏ mọng căng nhuận kia, giữa môi răng tràn ra câu nói ‘Ta cũng yêu nàng’. Tiếng đàn du dương thanh u, cuối cùng vẫn được Kỳ Hữu Vọng nắm chặt trong lòng bàn tay, từng dây từng tiếng, thanh thúy rõ ràng.