Sau Khi Cá Mặn Thế Gả (full) - Chương 166 - Phiên ngoại 7: Người không thể bỏ được (Hạ)
- Trang Chủ
- Sau Khi Cá Mặn Thế Gả (full)
- Chương 166 - Phiên ngoại 7: Người không thể bỏ được (Hạ)
Làm một trong những Tiểu Lại mới được Binh bộ chiêu mộ cậu ta đã bị phái ra ngoài làm việc vặt hơn mấy tháng, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không thể quay về. Nhưng mà sau này lại tốt hơn, bởi vì cậu ta làm việc rất tốt hôm nay quan trên của cậu ta nói cậu ta có thể ở lại kinh thành làm việc.
Sau khi đi ra cửa chính, Bạch Đào đứng trên con đường trước cửa Binh bộ có hơi do dự. Cậu ta lắc lắc túi vải trong tay, lưỡng lự nên đi tới Hạnh Hoa Hạng ở phố Nam hay là đến Đồng Hưng Lâu ở phố Bắc. Trong Hạnh Hoa Hạng có Phúc Lộc cao mà thiếu gia thích ăn nhưng trà quả của Đồng Hưng Lâu cũng có vị rất ngon, mỗi lần thiếu gia đều có thể ăn được tận mấy cái.
Bạch Đào do dự một chút rồi hạ quyết tâm — người lớn không cần phải lựa chọn, cậu ta đi hết cả hai bên là được, cậu ta muốn mua cả Phúc Lộc cao lẫn trà quả về cho thiếu gia nhà mình.
Đưong lúc cậu ta chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có một người vỗ nhẹ vào bờ vai cậu ta: “Tiểu Bạch à.”
Bạch Đào quay đầu nhìn lại, người tới là quan trên của cậu ta, nói là quan trên thực ra cũng chỉ là một quản sự nhỏ nhặt không đáng kể nhất trong Binh bộ mà thôi. Quản sự họ Tào, sở hữu một đôi mắt tam giác, để râu chuột, giờ phút này gã nở nụ cười cực kỳ sáng lạn: “Ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?”
Bạch Đào cung kính hành lễ: “Quản sự Tào, ta sắp tới phố Bắc mua trà quả.”
Quản sự Tào vui vẻ: “Phố Bắc? Đồng Hưng Lâu sao? Là chỗ tốt. Vừa đúng lúc bản quan và đám người Tiểu Trần Tiểu Lý cũng tính tới đó uống rượu, đi thôi, đúng lúc đi chung luôn.”
Bạch Đào có hơi chần chờ, cậu ta từ chối nói: “Quản sự Tào, hôm nay mọi người đi uống rượu trước đi, hôm nay ta không tiện lắm. Hôm khác ta sẽ mời ngài và các đồng liêu đi ăn cơm!”
Từ sau khi Cơ Tùng thượng vị, thân phận của nhóm thị vệ bên người y cũng nước lên thì thuyền lên theo, có người vào cấm quân trở thành Thống lĩnh, có người vào Binh bộ làm Lang trung. Bạch Đào vì có công chống cự cường đạo trước tiền điện nên cũng đã được Cơ Tùng tán thưởng.
Nếu là người bình thường mà nghe được thánh thượng muốn thưởng cho bản thân sẽ chỉ biết mừng rỡ đến mức không xác định được phương hướng. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của bọn Nghiêm Kha, Bạch Đào lựa chọn thoát ly tiện tịch, tìm một công việc đến nơi đến chốn từ từ làm lên. Vì rất nhiều thị vệ đại ca tới Binh bộ, Bạch Đào cũng lựa chọn đi theo mọi người tới Binh bộ, cậu ta từ chối sự giúp đỡ của mọi người dựa vào thực lực của mình trở thành Tiểu Lại ở Binh bộ.
Quản sự Tào trước mặt cũng là một trong những người chọn cậu ta vào Binh bộ, Tiểu Trần Tiểu Lý mà gã nhắc tới là đám người nhậm chức ở Binh bộ cùng lúc với cậu ta. Tiểu Trần Tiểu Lý giỏi ăn nói lại thường mời quản sự Tào đi uống rượu ăn cơm nên bọn họ đều được phân làm những việc nhẹ. Chỉ có Bạch Đào không muốn làm như vậy, thế là cậu ta trở thành Tiểu Lại duy nhất mới nhậm chức đã bị điều ra ngoài kinh làm việc.
Ý của quản sự Tào cũng rất rõ ràng, chỉ cần Bạch Đào biết tôn kính quan trên, ngày sau cậu ta sẽ không thiếu chỗ tốt. Nhưng Bạch Đào thực sự không muốn chậm trễ nữa, cậu ta chỉ muốn mua gì đó rồi vội về nhà gặp thiếu gia nhà cậu thôi.
Quản sự Tào nghe vậy trong đôi mắt tam giác lóe lên một tia không vui, nụ cười trên mặt cũng tắt đi mấy phần. Nhìn thấy biểu cảm này của gã, Bạch Đào chỉ có thể bất đắc dĩ cười làm lành: “Quản sự Tào thứ lỗi, đã mấy tháng ta không về nhà thực sự rất nhớ nhung người nhà.”
Quản sự Tào khẽ cười một tiếng: “Không phải nói nhà ngươi chỉ có một vị huynh trưởng thôi sao? Nếu nhớ nhung huynh trưởng vậy thì dẫn hắn đi uống rượu cùng không phải là được sao?”
Bạch Đào nghe vậy liên tục khoát tay: “Không được không được, quản sự Tào ngài có điều không biết, ca ta không thể uống rượu.”
Thấy Bạch Đào bày ra bộ dạng gì cũng không được, nụ cười trên mặt quản sự Tào hoàn toàn biến mất. Gã mất hứng đáp lại một câu: “Vậy bản quan không ép ngươi nữa.”
Đúng lúc quản sự Tào muốn rời đi, Hàn Tiến và Vương Xuân Phát từ trong Binh bộ đi ra. Hai người này hiện tại một người là Đại tướng quân cấm quân, một người là Binh bộ Thị lang, thân phận biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhìn thấy bọn họ, quản sự Tào lập tức cúi đầu khom lưng.
Nhưng Hàn Tiến đột nhiên ngừng lại, cất giọng nói: ” À đúng rồi Tiểu Bạch Đào, ca ngươi có một bức thư ở Công bộ, lát nữa ngươi nhớ lấy rồi mang qua cho hắn đi.”
Vương Xuân Phát thì cười nói: “Đã mấy tháng không gặp Tiểu Bạch Đào của chúng ta rồi, thân thể lại khỏe mạnh hơn không ít, lát nữa đi luận bàn với ta một chút. Phải rồi, ca ngươi nói hôm nay trong phủ có quý nhân, dặn ngươi về sớm ăn cơm.”
Khi biết Bạch Đào bị quản sự bên dưới làm khó bọn thị vệ đã tức giận không nhẹ. Bọn họ tự tay dạy dỗ nên một Bạch Đào chất phác dũng cảm, lại có người dám bắt nạt cậu ta ngay trước mặt bọn họ. Lúc đó Vương Xuân Phát đã muốn làm loạn lên vẫn là do Bạch Đào nghiêm túc khuyên nhủ bọn họ.
Đi tới chỗ nào cũng đều là làm việc, cho dù là chuyện lớn hay việc nhỏ vẫn phải có người làm. Bạch Đào sẽ không kén cá chọn canh, chỉ cần có thể cho cậu ta một cơ hội rèn luyện cậu ta đã rất hài lòng rồi. Cậu ta muốn đi lên bằng chính khả năng của mình, không muốn bị người khác nói thành đi cửa sau.
Thực tế cậu ta là sai vặt của Nhan Tích Ninh, ai không biết chuyện sẽ cột chặt cậu ta và Nhan Tích Ninh vào một chỗ. Cậu ta muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân khiến người ta coi trọng phải mấy phần chứ không hy vọng sau khi người khác biết được thân phận của cậu ta thì mặt ngoài cung kính, sau lưng chế giễu.
Bây giờ Bạch Đào cuối cùng cũng được triệu về kinh rồi, sao Vương Xuân Phát còn có thể để quản sự bắt nạt cậu ta chứ? Hắn và Hàn Tiến không tiện nói thêm gì, nhưng mà dăm ba câu cũng đã khiến sắc mặt quản sự Tào trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi hột.
Hai vị gia này chính là tâm phúc trước mặt thánh thượng, đã từng là một trong các tướng soái của Sí Linh quân. Hai người bọn họ lại thân thiết với Bạch Đào như thế, rốt cuộc Bạch Đào có thân phận gì?
Hơn nữa “Huynh trưởng” trong miệng Bạch Đào tột cùng là người thế nào, Công bộ có thư của hắn, ngay cả tin tức trong nhà có khách quý còn nhờ đến Binh bộ Thị lang đi truyền đạt? Đến cùng hắn là ai?
Bạch Đào vui vẻ đáp một tiếng: “Được rồi ~ ta lập tức về liền.”
Hàn Tiến phất tay: “Chúng ta đi trước, ngươi nhanh chân lên một chút.” Nói xong hai người bước nhanh về phía Đông, không lâu sau đã không thấy bóng dáng họ nữa.
Quản sự Tào ấp a ấp úng: “Tiểu Bạch… Không, Bạch Đào, xin hỏi tục danh của lệnh huynh là?”
Bạch Đào giả bộ như nghe không hiểu, vui vẻ nói: “Quản sự Tào, ca ta gọi ta về nhà ăn cơm rồi, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa. Đi trước vậy, cáo từ.” Nói xong Bạch Đào nhanh chóng chạy đi.
Quản sự Tào vốn không suy nghĩ nhiều nhưng lòng hiếu kỳ của gã đã đạt tới đỉnh núi, thế là gã trộm đi theo Bạch Đào, muốn nhìn thử xem rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào. Kết quả Bạch Đào mới đi tới cửa Công bộ một lát sau Công bộ Thượng thư Tôn Hoài Anh bưng theo một cái bao lớn bước ra. Ông ta và Bạch Đào cười cười nói nói, nhìn thấy cảnh tượng này mặt quản sự Tào như bị rút hết máu: “Nguy… Nguy rồi…”
Nhưng mà Bạch Đào lại không đặt chuyện của quản sự Tào ở trong lòng, sau khi cậu ta lấy thư xong liền chạy ngay tới hai phố Nam Bắc, chờ đến khi cậu đứng trước cánh cửa vô cùng quen thuộc hai tay xách đầy bao lớn bao nhỏ.
Vừa vào cửa Tiểu Tùng đã vọt lên, nó nằm ngửa trên mặt đất lộ ra cái bụng mềm, trong miệng ríu rít ư ư. Bạch Đào bế Tiểu Tùng lên quay một vòng: “Mau, đi phía trước dẫn đường nào!”
Chú chó vàng vui sướng chạy phía trước, phía sau là Bạch Đào hưng phấn đi theo: “Thiếu gia, thiếu gia, ta về rồi!”
Trong không khí có mùi đại bàn kê và bánh bao nướng lượn lờ, trong Phẩm Mai Viên chim hót hoa nở, Văn Chương Uyển vẫn là dáng vẻ bản thân quen thuộc. Nhưng khi nhìn thấy hai người ngồi dưới mái hiên lại bất ngờ, nhìn thấy bọn họ Bạch Đào cũng ngạc nhiên: “Trương lão tướng quân, Trương thẩm? Sao mọi người lại tới đây?”
Trương Ngũ Nhạc vừa nhìn thấy Bạch Đào thì hai mắt sáng bừng lên, ông đứng dậy dùng cánh tay còn lại liên tục vỗ vào lưng Bạch Đào: “Tên tiểu tử, cơ bắp đầy người trông rất uy vũ nha, xem ra đã luyện tập không ít.”
Bạch Đào cười khúc khích: “Là nhờ các thị vệ đại ca huấn luyện tốt.” Ban đầu khi mới được các thị vệ huấn luyện, mỗi ngày cậu ta đều khóc sướt mướt quay về, bây giờ quay đầu nhìn lại cậu ta cảm thấy mồ hôi và nước mắt đã chảy những năm đó đều là đáng giá.
Lúc này Nhan Tích Ninh từ bên trong đi ra, hắn mỉm cười nhìn về phía Bạch Đào: “Về rồi à!”
Bạch Đào toét miệng cười ngốc nghếch, nháy mắt nhìn thấy Nhan Tích Ninh những oan ức trong khoảng thời gian này đã sớm không cánh mà bay.
Đại bàn kê và bánh bao nướng do Trương thẩm làm dù nay hay xưa đều vẫn rất ngon, các thị vệ cũ đã phân tán khắp nơi trong kinh thành ngửi mùi mà tới. Bọn họ tranh nhau bánh bao nướng và thịt gà bóng mỡ, mỗi người đều ăn đến nỗi miệng dính đầy mỡ béo ngậy.
Trương thúc Trương thẩm ở lại trong phủ, bọn họ ở lại trong Di Phong viện có phong cảnh tốt nhất, đứng trên lầu là có thể thưởng thức được cảnh sắc hồ sen dưới ánh trăng xinh đẹp. Tất nhiên, mùa này sen còn chưa mọc chồi non, còn cần qua một thời gian nữa mới có thể thưởng thức được cảnh đẹp.
Màn đêm giáng lâm, Nhan Tích Ninh với mái tóc rối bù ngồi trước bàn, hắn cẩn thận cắt bỏ lớp gói bên ngoài bức thư. Lớp gói nhanh chóng được mở ra, để lộ mấy cuốn bản đồ được sắp xếp ngay ngắn bên trong.
Những tập bản đồ này có tên là « Phong cảnh Lương Châu », là các tập do Vương Văn Việt và các quan viên ở Lương Châu căn cứ theo tục lệ Lương Châu biên soạn nên. Trong sách ghi chép đặc sản và phong tục riêng biệt của mỗi quận huyện ở Lương Châu, đồng thời phối hợp với tranh minh hoạ tinh xảo, đọc có cảm giác rất tuyệt vời.
Nhan Tích Ninh tỉ mỉ đọc tập bản đồ mà cảm thán không thôi: “Vương Văn Việt thật giỏi.”
Trước khi khôi phục ký ức, hắn vẫn luôn có thái độ né tránh với Vương Văn Việt. Sau khi nhớ ra hết mọi chuyện, hắn phát hiện Vương Văn Việt là một người bạn tốt. Lúc còn là Nhan Tức Ninh, Vương Văn Việt là một tia sáng hiếm có trong sinh mạng của hắn. Đối với người bạn như vậy, nên tôn trọng, khâm phục.
Trong tập bản đồ còn kẹp một lá thư, phía trên là tản mạn những câu chuyện lý thú mà Vương Văn Việt gặp phải ở Lương Châu. Nếu để người khác đọc sẽ cảm thấy có hơi ngây thơ, nhưng Nhan Tích Ninh đọc lên lại cảm thấy đặc biệt thú vị.
Khi Cơ Tùng vào phòng, chỉ thấy A Ninh ăn hạnh khô đọc thư vui vẻ cười ha ha không ngừng. Cơ Tùng bước qua nhìn thử: “Đọc gì vậy?”
Đọc được một lát Cơ Tùng cũng vui vẻ: “Vương Văn Việt rất có tài hoa.” Chờ qua một thời gian nữa, y sẽ triệu Vương Văn Việt từ Lương Châu về kinh. Những người như vậy nên được đặt ở những vị trí quan trọng hơn để có thể phát huy được tác dụng lớn hơn.
Nhan Tích Ninh gật đầu, hắn cẩn thận xếp bức thư lại sau đó phun hạt hạnh nhân trong miệng ra. Sau khi cho Cơ Tùng một nụ hôn tràn đầy hương hạnh nhân xong, hắn có chính sự muốn trưng cầu ý kiến Cơ Tùng một chút: “Dung Xuyên, ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
Cơ Tùng ôm Nhan Tích Ninh vào trong ngực, gối đầu lên bờ vai Nhan Tích Ninh: “Chuyện gì?”
Nhan Tích Ninh nói: “Ta muốn nhận lão Trương và Trương thẩm làm cha mẹ nuôi, không biết ngươi nghĩ như thế nào?” Mặc dù ở thế giới này có hắn bố ruột nhưng thứ mà Nhan Bá Dung và Nhan gia cho hắn chỉ có sỉ nhục và đau khổ, hắn không muốn dính dáng gì đến Nhan gia nữa.
Thời gian hắn và phu thê lão Trương quen nhau không dài nhưng bọn họ lại cho hắn tình thân và sự quan tâm sâu sắc. Bất kể là áo choàng trên người hay mứt quả trong miệng, từng chút từng chút đều là tâm ý của hai lão.
Ai có thể cự tuyệt sự dịu dàng chân chính đây? Đối với Nhan Tích Ninh mà nói, phu thê lão Trương đã bù đắp nỗi khát vọng về cha mẹ của hắn, mà hắn cũng khỏa lấp chỗ trống tình thân của bọn họ.
Nhan Tích Ninh khá xúc động: “Đời trước ta có ba mẹ, bọn họ đã cho ta toàn bộ tình yêu.” Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, hai người bọn họ lại rời hắn mà đi trước một bước. Phận làm con như hắn còn chưa kịp lớn lên đã phải trải nghiệm cảm giác song thân rời đi.
Đời trước tình yêu mà ba mẹ cho hắn khiến hắn học được cách đối nhân xử thế, cũng thu hoạch được người yêu của chính mình. Bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn cảm kích ba mẹ đời trước như cũ. Bởi vì có bọn họ mới có được một bản thân lạc quan đến vậy.
Đời này hắn vốn không hi vọng xa vời về huyết mạch tình thân, nhưng hắn lại may mắn gặp được phu thê lão Trương. Hắn nghĩ, có lẽ đây được gọi là duyên phận đi. Trời cao đưa hắn tới Sở Liêu, khiến hắn gặp được đám người Cơ Tùng. Trời cao cũng ban thưởng cho hắn đủ loại ràng buộc, khiến hắn cảm thấy trên đời này mình không còn cô đơn.
Cơ Tùng hôn lên gò má Nhan Tích Ninh: “Được.”
Sự yêu thích và bảo vệ của hai người Lão Trương đối với A Ninh y đều nhìn thấy được, A Ninh đối với bọn họ mà nói là khác biệt. Không chỉ là vì trong tên của A Ninh và đứa nhỏ đã mất của họ có cùng chữ, mà càng là vì A Ninh đáng giá.
Buổi trưa hôm sau, Trương thẩm đang làm kẹo hạnh nhân ngọt ngào và nướng bánh nang thơm ngào ngạt trong phòng bếp Văn Chương Uyển. Trong không khí ngập tràn mùi hương thơm ngọt, trong tay Nhan Tích Ninh đang cầm một cái bánh nang nướng còn bự hơn cả mặt mình chậm rãi gặm. Hắn đang suy nghĩ, làm sao để mở lời với bọn họ đây.
Trương thẩm giơ dao phay muốn cắt kẹo hạnh nhân thành miếng nhỏ, trên mặt nàng tràn ngập vẻ từ ái. Một Trương thẩm như vậy đã cho A Ninh dũng khí lớn lao, Nhan Tích Ninh buông bánh xuống, hít sâu một hơi: “Nương.”
A, suýt nữa quên mất, Trương thẩm không thể hiểu tiếng Sở Liêu mấy.
Kẹo hạnh nhân còn mang theo nhiệt độ cắt ra lúc này là tốt nhất. Dao và hạnh nhân bọc đường va vào nhau phát ra tiếng cạch cạch êm tai. Trương thẩm đang chuẩn bị lấy miếng kẹo hạnh nhân gần nhất ra cho Nhan Tích Ninh nhấm nháp, lúc này nàng nghe được một tiếng gọi quen thuộc: “A na.”
Cơ thể Trương thẩm đột nhiên cứng ngắc, nàng ngơ ngác quay đầu, khó tin mà nhìn về phía Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, hắn như một đứa trẻ mới học nói vậy, dùng tiếng Khương không mấy thuần thục kêu lại một lần nữa: “A na.”
Chắc không nhớ sai nhỉ, gọi nương trong tiếng Khương là phát âm như vậy đúng không nhỉ? Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Trương thẩm, Nhan Tích Ninh không kiềm được gãi gãi gò má. Lẽ nào hắn nhớ lầm?
Thoáng chốc, nước mắt Trương thẩm tuôn ra, trượt theo gương mặt già cỗi rơi xuống vang lên tí tách. Tiếng gọi này đã bị cất trong đầy Trương thẩm mấy chục năm nay, sinh thời, nàng đã từng mong được nghe thấy Ninh Ninh của nàng lại gọi nàng một tiếng a na biết bao nhiêu.
Nhan Tích Ninh yên tâm, xem ra hắn không nhớ lầm. Thế là hắn nghiêm túc hỏi: “Ngài nguyện ý làm a na ta không?”
Dao phay trong tay Trương thẩm đột nhiên rơi xuống đất, nàng lảo đảo nhào về phía Nhan Tích Ninh: “Ninh Ninh — “
Lão Trương nghe được tiếng động trong phòng bếp đi vào, chỉ thấy bạn già ôm hoàng hậu khóc nấc lên. Lúc ông đang muốn nói gì đó lại nghe Nhan Tích Ninh nghiêm túc gọi ông một tiếng: “A tháp.”
Đầu óc Lão Trương trống rỗng, nháy mắt gương mặt Nhan Tích Ninh và đứa con đã chết của ông lồng vào nhau. Thân thể ông đã phản ứng trước cả ý thức: “Đây — “
Hốc mắt Nhan Tích Ninh từ từ đỏ lên: “Ngài đồng ý làm a tháp ta chứ?” Thực ra vấn đề này không cần phải hỏi lại phu thê lão Trương cũng đã cho hắn phản ứng chân thật nhất.
Lão Trương há hốc mồm, lời còn kịp chưa nói ra miệng thì nước mắt đục ngầu đã trào ra khỏi hốc mắt của ông, rơi xuống trên mặt đất. Từ khi bọn họ mất đi đứa con Trương Duy Trữ, trái tim của lão Trương đã giống như bị ai cầm dao khoét đi mất vậy, mỗi khi thấy đứa trẻ nhà người khác giòn giã kêu cha gọi mẹ, trong lòng ông lại đau nhói từng trận.
Ông cam chịu vận mệnh, ông cảm thấy đời này sẽ không còn con cái nữa. Nhưng khi nghe Nhan Tích Ninh gọi ông là a tháp, ông mới ý thức được ông đã nhớ nhung Ninh Ninh của ông đến chừng nào, đã hy vọng con mình còn sống biết bao nhiêu.
Lão Trương run rẩy đi đến bên cạnh Nhan Tích Ninh, ông duỗi ra đôi tay không còn trọn vẹn ra ôm lấy vợ con mình: “Đứa trẻ ngoan…”
Nước mắt chảy mãi không ngừng nhưng đây là nước mắt hạnh phúc. Ba người không trọn vẹn tại thời khắc này ôm chặt lấy nhau, bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng lại hợp thành gia đình tốt nhất thiên hạ.
Lão Trương cảm giác nỗi đau xót trong lòng mình đang nhanh chóng tan đi, trong trái tim khô cạn đột nhiên có một dòng suối ngọt dâng trào, nước suối ấm áp, xuân về hoa nở.
Trương thẩm khóc đến nỗi thở không ra hơi, nàng vừa khóc vừa cười: “Ninh Ninh ngươi cuối cùng cũng về, Ninh Ninh của ta quay về. Sau này nương sẽ không rời khỏi ngươi nữa…”
Cảm tạ thần Allah đã để khi nàng còn sống được gặp lại con mình một lần nữa. Nó anh tuấn xinh đẹp, dịu dàng khiêm tốn, so với trong tưởng tượng của nàng còn tốt hơn. Ninh Ninh gọi nàng một tiếng “A na”, đây là tiếng gọi cảm động nhất nàng từng được nghe đời này.
Qua hồi lâu sau, vợ chồng lão Trương mới tỉnh táo lại. Bọn họ kéo Nhan Tích Ninh nhìn trái nhìn phải, sự dịu dàng và yêu thương nồng nàn như muốn tràn ra khỏi mắt.
Nhắc tới cũng thần kỳ, chỉ một lúc như thế mà hai lão như trẻ ra mười tuổi, rõ ràng tinh thần cũng khá hơn nhiều. Lão Trương càng lớn tiếng hơn, Trương thẩm cắt kẹo càng mạnh mẽ hơn. Bọn họ trong phòng bếp cười cười nói nói, giọng điệu nhẹ nhàng trước nay chưa từng có. Hôm nay bọn họ muốn trổ hết tay nghề ra làm đồ ăn ngon cho con trai bảo bối, bọn họ muốn gom hết những chỗ thua thiệt Trương Duy Trữ mất năm qua bù đắp cho Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh đứng ngoài phòng bếp quay đầu nhìn về phía hai người, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Từ hôm nay, hắn cũng có cha mẹ ở Sở Liêu này, hắn cũng là đứa trẻ có người thương yêu. Hiện tại hắn vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm: “Bạch Đào.”
Bạch Đào với đôi mắt đỏ ửng từ trong phòng chạy ra: “Vâng, thiếu gia ngài tìm ta?” Vừa nãy nhìn thấy thiếu gia và phu thê lão Trương nhận thân thực sự quá cảm động, khiến một “Hán tử thiết huyết” như cậu ta cũng không kiềm được.
Nhìn hốc mắt đo đỏ của Bạch Đào, Nhan Tích Ninh cười nói: “Bạch Đào, có một việc ta phải chính thức hỏi ý ngươi một lần nữa.”
Bạch Đào dùng sức đứng thẳng người: “Thiếu gia, ngài nói.”
Nhan Tích Ninh nói từng chữ một: “Ngươi có muốn làm nghĩa đệ của ta không?” Khi Nhan Tức Ninh còn nghèo túng, Bạch Đào là người duy nhất luôn chịu mệt nhọc canh giữ bên cạnh hắn, cũng là người duy nhất không rời không bỏ.
Nói tới cũng hơi lúng túng, trước đó hắn đã từng yêu cầu Bạch Đào gọi hắn là “Huynh trưởng” nhưng Bạch Đào chỉ được một thời gian ngắn rồi không dám kêu nữa. Hắn có thể hiểu được Bạch Đào, thân làm nô bộc Bạch Đào không dám loạn bối phận. Vậy bây giờ Bạch Đào có còn muốn làm người thân của hắn không đây?
Vừa mới nói xong, trong hai mắt Bạch Đào lóe lên sự ngạc nhiên, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại dâng lên. Nước mắt làm mờ cả hai mắt, Bạch Đào há hốc miệng, hô hấp dồn dập, một câu cũng không nói nên lời.
Nhan Tích Ninh chậm rãi nói: “Nếu ngươi không muốn ta cũng không ép…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Đào phịch một tiếng quỳ xuống, duỗi hai tay ra ôm chặt lấy eo Nhan Tích Ninh. Giờ khắc này niềm vui sướng lớn lao khiến đầu óc cậu ta hôn mê, cậu ta muốn cười nhưng nước mắt nước mũi lại không khống chế nổi mà chảy ra.
Đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ sự vui sướng lúc Nhan Tích Ninh bảo cậu ta gọi là “Huynh trưởng” lần đầu tiên. Mặc dù trước đó, cậu ta đã luôn coi Nhan Tích Ninh là huynh trưởng của mình.
Có thể khi đó cậu chỉ là một nô bộc ti tiện hay là một sai vặt vô dụng, không những không bảo vệ được Nhan Tích Ninh còn làm liên lụy đến hắn. Bởi vậy sau khi bị Lãnh quản gia giáo huấn mấy lần cậu ta đã hiểu rõ, tôn ti có khác.
Tiếng xưng hô “Huynh trưởng” này được cậu ta trân trọng đặt ở đáy lòng, chỉ có ban đêm tĩnh lặng mới dám lén lút gọi hai tiếng trong lòng.
Xưng hô thế này thân thiết hơn nhiều đó, cậu ta nằm mơ cũng muốn gọi vậy nhưng cậu ta không xứng. Là cậu ta không có tài cán gì, cho dù Nhan Tích Ninh không chê cậu ta cũng ghét bỏ bản thân sẽ chỉ biết khóc và cản trở ngày ấy.
Có trời mới biết cậu ta muốn danh chính ngôn thuận gọi Nhan Tích Ninh một tiếng “Huynh trưởng” biết bao nhiêu, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta đã không dám hi vọng xa vời nữa.
Bây giờ cơ hội lại một lần nữa bày ra trước mặt, mọi tế bào của Bạch Đào đều đang ra sức run rẩy. Trong đầu có một tiếng nói đang kêu gào: “Ta chịu mà, huynh trưởng, ta chịu mà!”
Cậu ta đã không còn là tên sai vặt chỉ biết tránh sau lưng huynh trưởng khóc thút thít bất lực nữa, hôm nay đã cậu ta đã thay da đổi thịt, đã có thể dùng thân thể mình bảo vệ Nhan Tích Ninh. Cậu ta nghĩ, cuối cùng cậu cũng có cơ hội đường đường chính chính kêu một tiếng.
Giọng Bạch Đào khàn đi nước mắt giàn giụa: “Huynh trưởng — huynh trưởng — a a a a — “
Không có huynh trưởng cũng sẽ không có cậu ta ngày hôm nay. Cậu ta chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh Nhan Tích Ninh, làm tiểu đệ cả đời, bảo vệ hắn đời đời kiếp kiếp chu toàn.