SAU KHI BIẾT CỐT TRUYỆN TÔI HE VỚI NỮ PHỤ - Đạo Hệ Nhân Sinh - Chương 71
Nhưng lần này, vị trí của hai bên dường như đã bị hoán đổi, toàn bộ quá trình không tình nguyện giờ trở thành bố Dịch.
Đặc biệt khi chụp cảnh nhà vua nắm tay công chúa trao cho hoàng tử, Dịch Túc nở một nụ cười đúng giả, Dịch Nam Yên chê ông cười không đủ chân thành nên đòi chụp lại.
Dịch Túc cảm thấy như bị đâm vào tim lần nữa, ông hiểu sâu sắc ý nghĩa của việc có vợ quên cha.
Nhưng con cái cũng phải lớn lên, Dịch Túc không thể làm ra loại hành vi ép buộc con gái không được liên hệ với đối phương, bởi vì ông luôn nhớ về tâm trạng áp lực lúc nhỏ, nên bao năm qua ông luôn cố gắng hết sức không để hành vi của mình gây ảnh hưởng tiêu cực cho cô.
Chưa kể…
Dịch Túc nhìn nụ cười trên mặt Dịch Nam Yên, trong lòng không khỏi thở dài, nếu như Dịch Nam Yên hồi nhỏ thích xị mặt, lớn lên thì luôn gánh nặng thần tượng, thực chất là để che giấu cảm xúc bên trong mình, khiến bản thân trông càng kiên cường.
Vì lúc nhỏ cô được cưng chiều như một cô công chúa nhỏ, cùng lứa với cô cũng có thân thế tương tự, nên không ai nể nang ai, điều này khiến họ khó tránh khỏi việc kháy nhau vài câu mỗi lần đụng mặt, thường thì những lời này không thể làm tổn thương cô. Cho dù một người tự tin từ bỏ một nửa sự tự tin của mình, cô vẫn sẽ không nghi ngờ bản thân mình, chỉ là trong khoảng thời gian mẹ Biên vừa qua đời đó, cô rơi vào giai đoạn tâm lý mong manh, nên cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Ít nhất trong mắt Dịch Túc, sau khoảng thời gian đó con gái không còn cười nhiều nữa, chỉ thỉnh thoảng ông mới có thể cảm thấy cô “thư giãn” khi ở nhà, mặc dù Dịch Túc cũng tin rằng sự tự tin được tích lũy trong thời gian dài không dễ bị hủy hoại như vậy, nhưng không ai có thể khẳng định bất cứ điều gì về bóng ma tâm lý.
Mà khi ở bên Diệp Sơ Hạ, nụ cười trên mặt cô rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, điều này có chút khác biệt với tình bạn, đó là một loại hạnh phúc dù có muốn che giấu hay không thì cô cũng không thể giấu được.
Không phải trước đây cô không vui, nhưng bởi sự khác biệt giới tính nên cha con không thể chia sẻ cho nhau nhiều thứ, có làm giàu về mặt tinh thần và vật chất cũng không thể vượt qua được.
Những người bạn của Dịch Nam Yên đều là những tay chơi thích đi du lịch khắp thế giới và không quan tâm nhiều đến chuyện học hành, điều này đã định là dù có quan hệ tốt đến mấy thì họ cũng khó có thể gặp nhau thường xuyên. Đôi khi Dịch Túc cũng ngờ vực rằng, làm sao những người có tính cách và lối sống hoàn toàn khác nhau lại có thể trở thành bạn của nhau được?
Điều này chẳng sao cả, nhưng vì tính cách của mình nên cô khó có thể sống vui mỗi ngày với một vài người bạn nhỏ như những cậu ấm cô chiêu khác. Sự thỏa mãn phần lớn của cô đều đến từ việc ở một mình, đôi khi Dịch Túc cảm thấy cô hơi quái gở, có một khoảng thời gian, ông thậm chí còn nghĩ rằng sau khi con gái mình tốt nghiệp đại học sẽ muốn làm nghiên cứu khoa học, dù sao tính tình trầm tĩnh như vậy quả thực rất thích hợp với việc nghiên cứu, nhưng cô lại không có hứng thú gì về lĩnh vực này.
Cho nên khi biết được có một người như Diệp Sơ Hạ, Dịch Túc thật sự rất vui vẻ, ít nhất như vậy, cô sẽ không còn cô đơn sau giờ học và có thể có người đồng hành.
Mặc dù việc suy bụng ta ra bụng người là không tốt nhưng không có bậc cha mẹ nào muốn thấy con mình quanh năm suốt tháng đều một thân một mình, điều này dễ dàng nhắc nhở Dịch Túc rằng phải chăng con gái mình có rào cản tâm lý gì đó khi tiếp xúc với người khác hay không.
Nếu Dịch Nam Yên biết chuyện này, chắc chắn cô sẽ cho rằng bộ lọc của Dịch Túc quá dày, quả thực cô tương đối đơn độc, nhưng đây hoàn toàn là mong muốn của cô, dù sao kết bạn cũng phải xem số mệnh, cô cũng không muốn làm bạn với một người vừa nhìn là thấy ngay hai chữ tham lam, điều này sẽ khiến cô cảm thấy thời gian đời mình bị lãng phí; nhưng cô có thể dành thời gian cho những thứ như tập thể dục, làm đẹp, hay đọc sách… mà không thấy nhàm chán.
Là một người bình thường, Dịch Nam Yên thừa nhận mình không có tham vọng gì cao cả, cô thường hút mèo, mua quần áo và đồ trang sức mà mình thích, thỉnh thoảng, khi buồn chán, cô ra ngoài đi dạo, hoặc quyên góp tiền mỗi lúc cảm động sau khi xem một vài tin tức nào đó, nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, còn có thể mang nhân lực đến dạy học tình nguyện, Dịch Nam Yên cảm thấy mình đang sống một cuộc sống rất phong phú.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, cô có thể chỉ là thiên kim xa hoa phóng túng ăn không ngồi rồi, nhưng tiền cô tiêu là của chính gia đình mình, thế thì cô quan tâm đến cái nhìn của bọn họ làm gì?
Nói chung, ngoài việc bị Diệp Sơ Hạ chọc điên, Dịch Nam Yên chưa bao giờ tức giận với người ngoài, mặc dù Dịch Nam Yên mắng không lại những người hay nói bóng nói gió cô có cha sinh mà không có mẹ dạy, nhưng cô cũng có những người bạn giúp cô bày mưu tính kế để trút giận.
Bởi lẽ, phần lớn thời gian, Dịch Nam Yên thực sự sống khá hạnh phúc, sự “sống động” mà bố Dịch nhìn thấy bây giờ nhiều hơn là do Dịch Nam Yên tức giận đến nhảy dựng nhưng lại sợ bị ông phát hiện nên không thể trực tiếp nổi giận mà thôi.
Tóm lại, ngày quay chụp kết thúc thành công tốt đẹp, Diệp Sơ Hạ cũng trải qua một đêm tuyệt vời, tâm trạng tốt đẹp này thoáng khựng lại khi bố Dịch hẹn nàng gặp mặt.
Trong phòng VIP, Dịch Túc chậm rãi pha trà rồi đưa trà cho Diệp Sơ Hạ: “Tiểu Hạ à…”
Diệp Sơ Hạ thầm nghĩ, từ Hạ Hạ đến Tiểu Hạ, có vẻ như trong lòng chú Dịch đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ bạn bè sang “con rể”, giọng điệu của chú ấy giống hệt mấy bà mẹ vợ trong phim truyền hình nàng từng xem.
“Hôm nay chú tới tìm cháu là muốn hỏi cháu một chuyện, cháu cùng Yên Yên nhà chú, đang hẹn hò phải không?” Dịch Túc cười hỏi câu này, nhưng có thể thấy tâm tình ông không tốt lắm.
Diệp Sơ Hạ sửng sốt một lát mới gật đầu: “Bố, bố đoán đúng rồi đó.”
Nụ cười của Dịch Túc hơi cứng lại, sao trước đây ông không phát hiện, cô bé này lại mặt dày như vậy?
Lúc này người phục vụ bưng bánh bước vào, Dịch Túc đành phải kìm lại, khi người rời đi, Dịch Túc đã quên mất điều mình vừa định nói, nhịn hồi lâu mới nói: “Tôi không đồng ý!”
Diệp Sơ Hạ: “Yên Yên đồng ý.”
Dịch Túc: “…………”
Đây là đến để khiến ông đồng ý mối quan hệ này hay đến để chọc tức ông hả?
Dịch Túc hít một hơi thật sâu, lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn: “Số tiền trong thẻ này là một chút tấm lòng của tôi.”
Diệp Sơ Hạ: “Bố, con với Yên Yên là thật lòng yêu nhau. Bố không thể dùng tiền xúc phạm tình cảm của con với Yên Yên được!”
Dịch Túc: “… Ai nói số tiền này là cho cô?” Ông hít một hơi thật sâu, “Bớt xem mấy bộ phim não tàn đó đi, nó còn chẳng logic bằng mấy bộ hoạt hình mà đám trẻ sáu, bảy tuổi xem nữa là.”
Ông xoay tách trà: “Hôm qua tôi kiểm tra tài khoản của Yên Yên rồi, cả phí sinh hoạt của mình mà cũng dồn hết vào đầu tư nữa chứ. Cháu dùng số tiền này mua cho con bé mấy mẫu mới ra đi. Con nhóc Yên Yên này, mỗi tháng mà không mua thứ gì sẽ thấy bứt rứt lắm.”
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: “Chú… không phản đối?”
Dịch Túc thầm nghĩ, Yên Yên có tính tình giống ông, nhắm trúng cái gì thì chắc chắn sẽ không đổi ý, ông phản đối thì có ích gì?
Ông cười tránh trả lời: “Tiểu Hạ à, cháu có hứng thú đến công ty chú làm việc không?”
“Yên Yên không có hứng thú với công ty, nhưng trăm năm sau, nhất định phải có người kế thừa mấy thứ này.”
Diệp Sơ Hạ nghi ngờ hỏi: “Yên Yên là con ruột của chú thật sao?”
Dịch Túc: “…?”
Diệp Sơ Hạ vỗ bàn: “Chú không muốn điều tra một chút hả? Lỡ như cháu là dân lừa tình lừa tiền thì sao? Đừng nói là chú có con riêng đấy nhé?”
Yên lòng nàng như vậy, họ mới gặp nhau có mấy lần đâu? Nhìn thế nào cũng không giống hành vi của một người quan tâm con gái mình có thể làm được.
“… Cháu đang nói nhảm cái gì vậy?!” Dịch Túc tức giận nói: “Nếu cháu lại bôi nhọ tôi, tôi sẽ mách chuyện xấu của cháu với Yên Yên đấy, cháu tin không!”
Diệp Sơ Hạ: “….?”
Dịch Túc hừ hừ tức giận, điều này khiến Diệp Sơ Hạ mơ hồ cảm nhận được giữa ông và Dịch Nam Yên có một số điểm tương đồng.
“Đương nhiên là tôi đã điều tra,” Dịch Túc giải thích, dừng một chút rồi nói: “Từ lâu lắm rồi.”
Dịch Túc biết Diệp Sơ Hạ sớm hơn nàng nghĩ, khi Dịch Nam Yên bỏ nhà ra đi, lúc nàng gọi điện đến thì Dịch Túc đã điều tra, nhưng lúc đó hầu hết mọi việc đều phân phó cấp dưới. Sau này bận rộn nên ông quên mất chuyện này cho đến khi Dịch Nam Yên đưa nàng về nhà, Dịch Túc lo lắng có người lạ làm bạn với con gái mình nên lén lút điều tra, nên mới nhớ ra chuyện này.
Theo ông, mưu mô không phải là chuyện xấu, suy cho cùng, nếu một người gặp nhiều bất hạnh mà không có mưu mô thì người này hoặc là đầu óc có vấn đề hoặc là mưu mô quá nhiều.
Vậy nên, ông không hề phản cảm điều này, sau này ông phát hiện ra hai người đang bí mật hẹn hò, ông rất tức giận nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông không nghĩ gì nữa.
Dịch Túc im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Vả lại, chỉ hơn ba trăm tỷ thôi, chút học phí này cũng không phải là tôi không trả nổi.”
Nếu có thể lấy chút tiền này để cho con gái mình nhận ra bộ mặt thật của một người thì đối với Dịch Túc cũng không lỗ, ông cũng cân nhắc đến khía cạnh này nên muốn đưa Diệp Sơ Hạ vào công ty xem rốt cuộc có thể gây ra loại náo loạn gì dưới tầm mắt của ông? Nó cũng làm cho người ta nhìn rõ tính cách của một người, nếu không có vấn đề gì thì mọi người đều vui vẻ, nếu có vấn đề thì cho dù giữa cha con có khoảng cách, ông cũng sẽ tìm cách đá người đó ra xa.
Về phần kế thừa công ty? Đó chỉ là bày vẽ thôi, ai mà tin thì cũng thật ngu ngốc.
Điều duy nhất Dịch Túc không ngờ là cô nhóc này lại có thể khiến người ta tức giận như vậy khi không có con gái ở bên cạnh.
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: “Bố, con cũng muốn có học phí ba trăm tỷ.”
Dịch Túc: “…………”
Hiện tại ông vô cùng nghi ngờ Diệp Sơ Hạ có thể theo đuổi con gái mình là vì tinh thần vô sỉ này!
Dịch Túc bị những lời nói vô liêm sỉ này sốc đến mức tay run run, suýt chút nữa đổ hết trà trong cốc, ông liếc nhìn Diệp Sơ Hạ, chỉ vào điện thoại di động, cả giận nói: “Cô thấy gì chưa, tôi đã ghi âm lại rồi. Sau này nên có thái độ gì với tôi thì trong lòng cô tự biết đi!”
“Cô nghĩ rằng con gái tôi sẽ tin tôi hơn, hay là cô?”
Diệp Sơ Hạ: “Dĩ nhiên là cháu rồi.”
“Điêu toa!”