Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss - Hoa Thanh Loan - Chương 32: Được, kết hôn đi
- Trang Chủ
- Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss - Hoa Thanh Loan
- Chương 32: Được, kết hôn đi
“Anh đứng lên được á???” Đường Uông nháy mắt đứng phắt dậy, cậu quay sang ngẩng mặt lên để nhìn đối phương.
Từng khung cảnh tiếp xúc với Châu Giang Hành vụt ngang qua trí óc, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Cũng đi đứng được bình thường…” Châu Giang Hành tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ bằng một nắm tay.
Trước đây cậu không hề nhận thấy, cho đến khi Châu Giang Hành đứng dậy và áp sát mình, Đường Uông mới thật sự cảm nhận được khí thế áp đảo của người đàn ông trước mặt, Đường Uông chỉ muốn lùi lại theo bản năng.
Nhưng cậu lại quên mất mình đang đứng cạnh rìa giường, làm gì còn đường nào để lui, vừa lùi về sau một bước, chân cậu đá trúng cạnh giường, Đường Uông mất thăng bằng, bật ngửa té ra sau.
Sau lưng là giường ngủ nên có ngã cũng không đau, ngặt nỗi lúc này Đường Uông lại đang mang thai, may mà Châu Giang Hành nhanh tay lẹ mắt, phản ứng lại cực nhanh, anh nhào tới ôm eo Đường Uông rồi kéo cậu vào lòng, cẩn thận che chắn trong ngực.
Châu Giang Hành vẫn chưa thay quần áo tình nguyện viên, Đường Uông có thể ngửi thấy mùi thuốc Đông y pha lẫn vị chua ngọt của ô mai, cách một lớp vải áo, vành tai cậu nóng ran, cơ thể bị đè nóng bỏng. Nhịp đập đối phương liên hồi mạnh mẽ, cậu còn cảm nhận được tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh theo từng nhịp thở nặng nề của bản thân.
Trong phút chốc, Đường Uông như quên đi tất thảy, thính giác, xúc giác và cả khứu giác của cậu đều đến từ người đàn ông trước mặt này, cứ như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi cậu và Châu Giang Hành.
“Đường Đường, con ăn bắp không?” Tiếng gõ cửa phòng của Dụ Doãn như hồi chiêng khiến Đường Uông bừng tỉnh.
Lúc này cậu mới nhận ra mình và Châu Giang Hành đang ôm chặt nhau, bàn tay nóng bỏng của người nào đó đặt trên eo làm cậu khó chịu khắp người. Đường Uông lập tức đẩy đối phương ra, nhưng lại quên kiểm soát sức lực, đẩy xong lại bắt đầu lo lắng cho chân của Châu Giang Hành.
Khi thấy người nào đó vững vàng đứng thẳng, tâm trạng lo lắng và ngại ngùng bỗng chốc tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn lại bực tức khôn cùng.
“Tôi ra ngoài đánh lạc hướng hai cha, anh tranh thủ chuồn đi đi.” Đường Uông không dám nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của đối phương, cậu sợ mình bất cẩn lại chìm đắm vào trong đó.
Đường Uông ra khỏi phòng, bắt gặp Dụ Doãn đang tìm lá trà ở kệ tủ cách đó không xa.
“Sao mặt đỏ thế? Có phải sốt rồi không?” Dụ Doãn nhíu đầu mày, rất sợ con trai bị cảm lạnh trong lúc đi làm tình nguyện viên.
“Lúc ngủ trùm chăn nên nóng thôi ạ.” Đường Uông không biết dáng vẻ của mình hiện tại trông như thế nào, cậu sờ đôi gò má đỏ hây của bản thân, cứ có cảm giác lén gia đình giấu giếm người tình rồi còn làm chuyện đồi bại nữa.
“Ba ơi, bắp đâu ạ?” Đường Uông kéo Dụ Doãn vào bếp cùng mình, lúc thì đòi cái này, khi thì tìm cái kia, ba lớn với ba nhỏ cứ phải cuống lên giúp cậu.
“Con không thích ăn gạo lứt cơ mà?” Dụ Doãn còn bị sặc bột mì trong lúc vật vã tìm ra được túi gạo lứt từ trong tủ đồ.
“Cái gì có dinh dưỡng con đều ăn!” Đường Uông nghĩ thầm mình câu giờ đã đủ lâu nên kiếm cớ cầm bắp chạy về phòng.
Trong phòng chỉ còn lại chiếc xe lăn trống hoác cùng với mùi thuốc Đông y thoang thoảng trong không khí, đủ để chứng minh Châu Giang Hành từng trốn ở nơi đây.
Xe lăn to nhường này hiển nhiên không thể đặt bừa như thế, Đường Uông từng thấy vệ sĩ của anh gấp gọn nó lại, Đường Uông loay hoay xếp một hồi, cuối cùng mới giấu xe lăn ra sau bàn máy tính.
Khi ngửi thấy mùi là cậu lại nhớ tới kẻ bịp bợm nào đó, Đường Uông mở cửa sổ cho thoáng khí, không ngờ lúc nhìn ra ngoài lại bắt gặp Châu Giang Hành đang đứng ở sân chung cư.
Người nọ ngẩng mặt nhìn về phía này, vì khoảng cách quá xa nên Đường Uông không tài nào nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy Châu Giang Hành lúc này đang vẫy tay với mình.
Đường Uông xụ mặt, đóng cửa sổ lại rồi kéo kín rèm cửa.
Điện thoại trên bàn rung lên, cậu ngó mắt nhìn, quả nhiên là Châu Giang Hành gửi tin nhắn.
Đường Uông cười khẩy, đổi biệt danh của Châu Giang Hành thành “Châu lừa đảo”.
[Châu lừa đảo: Đường Đường, anh xin lỗi.]
[Châu lừa đảo: Meme mèo con nhận lỗi.]
Đường Uông còn đang giận nên chỉ đọc chứ chả thèm trả lời, cậu xem trái bắp như Châu Giang Hành rồi gặm cắn thật mạnh.
Cuối cùng đến tối Đường Uông cũng được ăn món gạo lứt mà cậu không ưa, từng hạt gạo lứt đen nhánh trông cứ như đôi mắt sâu thăm thẳm của Châu Giang Hành, Đường Uông nhíu đầu mày, cầm đũa chọc vào bát.
Nếu chẳng phải tại Châu Giang Hành thì cậu cũng không cần ăn gạo lứt.
“Đường Đường, con đổ mồ hôi rồi kìa, cởi áo khoác ra đi.” Dụ Doãn thấy Đường Uông mặc áo khoác kéo dây kín tới tận cổ nên nhắc nhở.
Nghe ba nhỏ nói thế, Đường Uông cũng thấy nóng người, đưa tay muốn kéo dây áo xuống. Nhưng lại sực nhớ mình đang mặc áo sơ mi của Châu Giang Hành ở bên trong, áo của anh to hơn 1 size, tròng lên người chỉ thấy rộng thùng thình, nhìn là biết không phải áo của cậu ngay, thế là động tác kéo khóa của Đường Uông chợt khựng lại.
“Sao thế?” Đường Bình Chiêm đang gắp đồ ăn cho cậu, thấy con trai cứ muốn cởi lại thôi mới thắc mắc.
“Quần áo dính trên người khó chịu sẵn, con ăn xong rồi đi tắm luôn cũng được ạ.” Đường Uông sợ hai cha nhìn ra điểm khả nghi nên vội viện lý do.
Thấy hai người không nghĩ ngợi gì sâu xa, Đường Uông tức tốc lùa cho hết cơm rồi về phòng đi tắm.
Tắm nước nóng xong, Đường Uông lại trầm ngâm nhìn chiếc áo sơ mi nằm trong sọt quần áo, bắt đầu cảm thấy nan giải.
Giờ đem đi giặt hay là ném cho bõ tức đây?
“Ném!”
Quyết định xong, cậu vò áo sơ mi lại thành cục rồi mạnh tay quăng thẳng vào thùng rác.
Đến chừng đi ngủ, Đường Uông lại trăn trở không yên, cuối cùng vẫn nhổm dậy cầm mớ nhàu nát trong thùng rác đi vào phòng tắm.
Nhìn sơ cũng biết chất vải của chiếc áo này rất đắt tiền, lỡ ném đi rồi Châu Giang Hành bỗng trở mặt bắt đền cậu thì sao, thà xem như giặt giẻ lau cho đỡ phiền lòng.
Cục tức này vẫn mãi canh cánh trong lòng Đường Uông, mỗi lần nhìn thấy chiếc xe lăn đó là cậu lại nhớ đến chuyện mình bị đùa bỡn. Đường Uông không trả lời tin nhắn, không thèm nghe điện thoại, buổi chiều Châu Giang Hành tới tận cửa cậu cũng vờ như mình không có ở nhà.
Còn về những món quà được tặng, Đường Uông sẽ ôm về phòng cất, qua hôm sau khi không có ai ở nhà thì đặt ngoài cửa để Châu Giang Hành mang về, liên tục suốt mấy ngày đều như thế.
Dạo này ba lớn và ba nhỏ bề bộn nhiều việc, buổi tối cũng không có thời gian xuống dưới đi bộ với cậu, Đường Uông nằm mãi ở nhà đâm ra buồn bực, ăn cơm xong mới chịu không nổi tự đi xuống lầu.
Dưới những tàng cây san sát nhau, vài cụ ông tự mang ghế xuống đánh cờ, Đường Uông cũng hiểu biết chút ít về cờ tướng nên đứng ngoài quan sát một lát.
“Chàng trai, năm nay con bao lớn?” Cụ ông cũng vây xem thấy có chàng trai trẻ đứng đây bèn tò mò hỏi.
“Con 21 ạ.”
“Vậy bằng tuổi cháu ông rồi, trường con được nghỉ sớm vậy hửm?” Ông cụ thấy Đường Uông trông dễ mến nên sẵn lòng trò chuyện thêm đôi câu.
“Hôm nay con không có tiết, còn một tháng nữa mới được nghỉ ạ.” Đường Uông ngượng ngùng cào tóc, không dám nán lại thêm chút nào nữa.
Sau khi dạo một vòng trong tiểu khu, Đường Uông về lại nhà, vừa bước ra khỏi thang máy thì ngửi được hương hoa thoang thoảng.
Cậu xoay người, trông thấy trước cửa nhà có một bó hồng vàng.
Người mà ngày nào cũng đến đặt đồ ở trước cửa thì chỉ có một.
Hương hoa tươi thắm nghe mà thấm ruột mát gan, Đường Uông đặt hoa vào phòng, cậu mở cửa sổ, luồng khí ra vào khiến mùi hoa hồng ngào ngạt khắp nơi.
Đường Uông giấu rất kỹ, không để cho người nhà biết sự hiện diện của bó hoa, chiều ngày hôm sau, cậu lại nhận được một bó hồng đỏ.
[Châu lừa đảo: Chiều mai em có muốn đi dạo công viên không?]
Châu Giang Hành biết cậu giận nên cũng không hẹn Đường Uông ra cửa nữa, đọc tin nhắn xong, Đường Uông liền gửi một nụ cười khinh sang.
[Châu lừa đảo: Anh tưởng em đã tha thứ cho anh rồi.]
[Tiệm chè: Ai cho anh tự tin đấy? Lương Tĩnh Như à?] (*)
(“Ai cho anh tự tin đấy? Lương Tĩnh Như à”: Ngôn ngữ mạng, đại ý của câu này là chê bai người khác mặt dày/không biết xấu hổ/còn mặt mũi để… à?
Lời ngầm còn là: “Sao anh lại có thể thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ”)
[Châu lừa đảo: Ảnh chụp màn hình Moments.jpg]
Đường Uông xem thử, là bài viết Châu Giang Hành đăng vào cái hôm tặng hoa hồng vàng, hoa này có nghĩa là xin lỗi.
[Châu lừa đảo: Vì em nhận lấy nên anh cứ ngỡ em chấp nhận lời xin lỗi của anh.]
“…” Thế nên mình cũng nhận luôn hoa hồng đỏ thể hiện tình yêu của đối phương luôn rồi?
Đường Uông tức anh ách, gõ điện thoại lạch cạch.
[Tiệm chè: Anh quay lại đây, tôi trả hai bó hoa đó lại cho anh!]
Châu Giang Hành chẳng dại gì trả lời, mà ngược lại còn đổi phương thức khác để đưa hoa đến trước cửa nhà Đường Uông, nay là tulip, mai thì cát tường, khi là hướng dương…
Đống hoa đó không thể từ chối hết trong khoảng thời gian ngắn, thế là Đường Uông cứ đẩy vào phòng, cậu còn ngỡ bản thân sắp mở cửa hàng bán hoa đến nơi cả rồi.
Ngày nào Đường Uông cũng đặt hoa vào thùng giấy rồi giấu đi, chừng nào người nhà đi vắng lại bày ra ngoài, không ngờ vào một lần trò chuyện với Dụ Doãn, dì hàng xóm cách vách lại lỡ miệng nhắc tới vấn đề này với ba nhỏ.
Dì nói rằng chiều nào cũng có người tới tặng hoa, hoa đã đẹp, người tặng hoa lại càng đẹp, còn hiếu kỳ hỏi là hàng hoa nào nữa.
Thế là bí mật được tặng hoa mỗi ngày cuối cùng cũng bị bại lộ.
Hôm nay, vì ban ngày Đường Uông ngủ nhiều quá nên tối đến không chợp mắt được, cậu lọ mọ ngồi dậy đọc sách một lát.
Hoa trên bàn sách đã tàn, Đường Uông khoác thêm áo vào rồi đem chúng đi vứt.
Lúc bước ra khỏi cầu thang bộ, cậu bắt gặp ba lớn đi ngang qua, Đường Uông chưa kịp mở miệng gọi chú, ba lớn và ba nhỏ đã trao nhau một cái ôm ngay trước cửa nhà.
Đường Uông thức thời không làm phiền hai người, cậu canh cho cửa đóng được một lúc rồi mới rón rén mò vào nhà.
Phòng khách đen kịt không có lấy một bóng người, chỉ có khe cửa của phòng hai cha còn le lói ánh đèn ấm áp.
“Ngày mai anh sẽ dời hạng mục lại, em đừng chạy tới chạy lui vất vả như thế nữa.”
Người lên tiếng là Đường Bình Chiêm, Đường Uông định về phòng thì sững bước, thông qua khe cửa, cậu nhìn thấy ba nhỏ đang ngồi trên ghế mát xa, ánh đèn trần chiếu xuống người chú làm lộ rõ thâm quầng xung quanh mắt.
“Không được, em biết anh rất thích hạng mục này, sinh viên anh dẫn dắt đều rất cố gắng, trong số đó còn có đứa bé anh thấy có triển vọng nhất kia mà, gia cảnh em ấy thế nào anh cũng biết rõ.”
“Em sẽ chăm sóc tốt cho Đường Đường, anh cứ yên tâm làm đi.”
“Cường độ công việc ở bệnh viện xưa nay vất vả, mấy ngày qua em cũng không ngủ được bao nhiêu, hôm nay còn tham gia một ca đại phẫu nữa.” Đường Bình Chiêm đau lòng ngồi trên ghế xoa bóp tay cho Dụ Doãn.
Đường Uông âm thầm đứng ngoài cửa nghe hai người nói chuyện, cuối cùng lặng lẽ về lại phòng.
Cậu nhìn những khóm hoa tươi được bày biện khắp phòng, ưu phiền trong lòng mới tiêu tan được một ít.
Quả thật dạo gần đây ba lớn hiếm khi ở nhà, đến cả kì nghỉ cố định cũng phải về trường, nhưng cậu vẫn mãi không nhận ra những điều ấy. Hai cha không dám thuê dì giúp việc vì sợ người ngoài phát hiện bí mật của cậu, điều này cũng khiến cho hai cha rất mệt mỏi.
Đường Uông cúi đầu, trông thấy đằng sau bàn học nhô ra một góc xe lăn, cuối cùng đưa ra quyết định.
Chiều ngày hôm sau, Châu Giang Hành đang đặt hoa trước cửa nhà, vừa chuẩn bị rời đi thì chợt nghe tiếng mở cửa.
Anh hân hoan nhìn Đường Uông đau đáu vì đã nhiều ngày chưa được gặp, ngắm nghía thật kỹ từ đầu tới chân, muốn xem xem đối phương có ổn hay không.
“Anh… vào lấy xe lăn ra đi.” Đường Uông bị Châu Giang Hành nhìn chăm chăm, chịu không được trừng mắt một cái.
Có thể vào cửa chứng tỏ Đường Đường đã nguôi giận kha khá, Châu Giang Hành tức tốc bước vào nhà, e sợ một giây sau Đường Đường lại nuốt lời.
Thấy người nào đó bước chân thoăn thoắt, khóe mắt Đường Uông chỉ biết giật giật.
Cậu nghĩ, có lẽ sau này mỗi lần thấy Châu Giang Hành đi bộ là mình sẽ không dằn được cơn tức mất.
Châu Giang Hành lấy xe lăn về, đồng thời cũng để ý đến tầm mắt Đường Uông luôn dán lên người mình.
“Em có muốn mắng anh không?”
“Muốn nói gì cũng được.” Châu Giang Hành ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, điệu bộ hệt như học sinh tiểu học tập trung nghe giảng.
“…” Nom cái mặt đẹp trai này lại thốt không nổi câu mắng.
Châu Giang Hành nhẫn nại chờ đợi với tâm thế sẵn sàng, nào ngờ chỉ nghe Đường Uông hắng giọng, hỏi nhanh một câu.
“Anh tặng hoa hồng cho tôi là có ý gì?”
Châu Giang Hành cân nhắc từ ngữ một hồi, cất giấu tình cảm sâu nặng nơi đáy mắt, tất thảy câu từ đều gói gọn vào một câu.
“Thích em, muốn kết hôn với em.”
“Được, vậy kết hôn đi.” Giọng Đường Uông lí nhí như muỗi kêu, hầu như không thể nghe nổi, vậy mà Châu Giang Hành lại nắm bắt trọn từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, rành mạch.
__
Xin lỗi cả nhà, tự nhiên dạo này mất hứng dịch truyện nên chương này làm hơi chậm:((( gất xin lỗi vì sự nhây chương này TvT