Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh - Túy Ngữ Tinh Lan - Chương 5
Lam Mộc Vũ không lên tiếng, cô chộp lấy máy sấy tóc rồi đem cắm vào ổ điện trong góc, tiếng gió vù vù phát ra, mái tóc dần trở nên mềm mại.
Chuông cửa vang lên, Lê Nhược Nam bước ra nhận bữa tối được giao tới, nàng lần lượt lấy từng hộp đồ ăn ra. Đồ ăn nóng hổi rất nhanh đã làm Lam Mộc Vũ ở cách đó không xa đói bụng, cô nhanh nhẹn sấy xong tóc rồi tiến đến bàn ăn.
Lam Mộc Vũ ăn bữa cơm này rất chuyên chú, có lẽ vì để trốn tiền điện nước, Lê Nhược Nam liếc nhìn món nào, cô liền đuổi tới phục vụ cho nàng. Nếu Lê Nhược Nam vì hình tượng mà không gắp các món ăn ở xa, cô liền dùng đũa chung mà gắp tới cho nàng.
Khi hai người sắp ăn xong, Lê Nhược Nam vừa uống canh vừa nói: “Tiếp theo em định làm gì?”
“Đương nhiên là đóng phim rồi.” Lam Mộc Vũ chậm rãi đáp.
Lê Nhược Nam trầm mặc vài giây, hỏi: “Em thật sự định ở lại giới giải trí, không cân nhắc đổi nghề sao?”
“Chẳng lẽ bây giờ em đi học thạc sĩ kinh doanh, sau đó cùng chị xem mấy cái báo cáo văn kiện phức tạp đáng ghét kia?”
“Đương nhiên là em có thể.”
Lam Mộc Vũ hừ nhẹ hai tiếng, với trí thông minh của một thủ khoa trong kỳ thi đại học ở Yến Thành, cô đương nhiên có thể, nhưng—- dù cô có thể nỗ lực, thì cũng đâu ném chuyện của gia đình mình cho Lê Nhược Nam được?
“Không, em từ chối.”
“Tôi nghe nói mấy công ty quản lý trong giới giải trí, thường xuyên cưỡng ép nghệ sĩ làm những việc mà họ không muốn. Dưới trướng Lê thị cũng có công ty quản lý, nếu em muốn, tôi có thể giúp em sắp xếp.” Thấy Lam Mộc Vũ đang kinh ngạc nhìn mình, Lê Nhược Nam lại vội vàng bổ sung, “Là… Là ba mẹ em nhờ tôi chăm sóc em.”
So với bất động sản của Lam gia, thì sản nghiệp của Lê gia càng rộng khắp hơn, lĩnh vực nào cũng đầu tư vào không ít. Những công ty nhỏ dưới quyền của Lê thị kia, tuy bình thường không cần Lê Nhược Nam điều hành, nhưng đến cuối năm vẫn phải báo cáo kết quả, Lam Mộc Vũ nhớ mang máng rằng nàng cũng có đầu tư ở Vân Thành.
Lam Mộc Vũ buông đũa xuống và chống cằm: “Ừ, chị yên tâm đi, em không có hiểu nhầm là chị muốn giúp em, cái này đều là ba mẹ em nhờ chị làm.”
“Đúng vậy.”
Lê Nhược Nam không chịu được ánh mắt của Lam Mộc Vũ, nàng vừa định chạy trốn, lại nghe Lam Mộc Vũ mở miệng nói: “Còn lợi nhuận thì sao, dưới 10% em sẽ không ký.”
Lê Nhược Nam dừng bước: “Tiền em đoạt giải đâu?”
“Chị vừa nói là ba mẹ em nhờ chị giúp em, giờ chị muốn đổi ý rồi?” Lam Mộc Vũ mỉm cười trêu chọc.
“Không có đổi ý.” Lê Nhược Nam lên lầu, “Buổi tối ngủ sớm một chút, sáng mai tôi đưa em đi.”
“Được rồi, cảm ơn Lê tổng, Lê tổng ngủ ngon nha nha nha~”
Thế là từ chỗ góc tường, Lam Mộc Vũ thành công chứng kiến bước chân hơi lảo đảo của Lê Nhược Nam, sau đó thấy nàng vội vã lên lầu.
Tâm tình Lam Mộc Vũ rất tốt, cô vừa ngâm nga hát vừa đổ thức ăn thừa vào thùng rác, sau khi rửa sạch tay thì nhàn nhã đi lên lầu.
Phòng ngủ ở lầu hai vừa nhìn liền biết thường xuyên có người quét dọn, không có chút bụi bẩn nào. Cô nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, đưa tay gõ gõ: “Em ở phòng nào?”
Điện thoại rất nhanh có một tin nhắn: [Tùy em.]
Lam Mộc Vũ lưu số này vào danh bạ, cô bước vào phòng ngủ mà mình vừa tắm lúc nãy.
Cô ngả người lên giường, tấm nệm mềm mại hơi bị lún xuống. Lam Mộc Vũ trở mình, kéo một cái gối ôm vào lòng, cô mở điện thoại lên và chuyển sang Weibo của chính mình.
Cô từng đóng vai nữ chủ nhóc câm trong bộ phim điện ảnh [Thầm nói lời yêu] của đạo diễn Thích. Từ một cô bé thiện lương bị bắt nạt, cô từng bước trưởng thành, trở thành một nữ đội y tràn ngập tự tin trong đội bóng đá, khắp nơi đều có sự tương tác qua lại giữa công thụ, rất ấm áp và ngọt ngào.
Bởi vì là phim song nữ chủ, sau khi Lam Mộc Vũ nhận giải Tân binh xuất sắc nhất, nữ diễn viên khác tên Hàn Phỉ Phỉ cũng không còn liên lạc với cô nữa, nhưng đây là chuyện thường tình ở giới giải trí, Lam Mộc Vũ chỉ đành mỉm cười cho qua.
Trong giới giải trí, đạo diễn Thích chập trùng lên xuống mấy chục năm, vô cùng am hiểu việc chụp ảnh mang tính nghệ thuật, thường lấy doanh thu phòng vé cao để đánh bại mấy bộ phim thương mại. [Thầm nói lời yêu] liên tiếp giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Nhiếp ảnh xuất sắc nhất, cùng với Vai nữ chính tân binh xuất sắc nhất, điều đó cũng mang đến cho Lam Mộc Vũ không ít nhân khí.
Ở đời trước, sau khi Lam Mộc Vũ ký hợp đồng với Giải trí Thiên Hạo của Phù Dao, do Thiên Hạo yêu cầu cô phải mang người mới vào nhóm, mà đạo diễn Thích từ trước đến giờ tuyển người đều không chịu áp bức của tư bản, vậy nên cho dù có coi trọng Lam Mộc Vũ, thì cũng không đồng ý việc Thiên Hạo nhét người vào.
Tiếp theo, không hiểu tại sao lại truyền ra tin đồn Lam Mộc Vũ bị đạo diễn Thích vứt bỏ, sau đó còn biến thành hai người có quan hệ tình cảm lén lút. Từ đây Lam Mộc Vũ liền bị giới điện ảnh từ chối, chỉ có thể đóng vài bộ phim truyền hình.
Lam Mộc Vũ lạnh lùng nhếch môi, cô suy nghĩ một chút rồi gõ phím trên Weibo: [#Lam Mộc Vũ gia nhập Giải trí Thiên Hạo# Tôi chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào cả, nếu như có tin tốt, tôi sẽ lập tức chia sẻ với mọi người (trái tim)].
Đơn giản rõ ràng, gửi đi bằng một lần nhấn.
Ưu điểm của việc chưa có công ty quản lý nào, chính là đăng như vậy lên Weibo cũng sẽ không bị mắng. Nghĩ tới người quản lý mà đời trước Thiên Hạo đã sắp xếp cho cô, có lẽ vì tin chắc cô sẽ không phản kháng, nên khi quản lý có chút bất mãn gì liền mắng thẳng vào mặt cô, khiến cô cực kỳ uất ức.
Lam Mộc Vũ thở dài, cầm điện thoại bắt đầu tìm hiểu tình hình gần đây của giới giải trí, cho dù đã trải qua một đời, nhưng xác nhận lại một lần cũng không hại gì. Thời gian chầm chậm di chuyển, khi cô đã xem xét lại đại khái thời điểm và các sự kiện trong giới, thì cũng đã 2 tiếng trôi qua.
Gió từ điều hòa thổi vào làm môi có chút khô, cô xoa xoa cổ họng chính mình, sau đó xuống lầu tìm nước uống. Tuy Lê Nhược Nam này lúc nói chuyện có hơi không chút tình người, nhưng cũng may là không khắt khe với sinh hoạt của cô.
Trong tủ lạnh có ba ngăn đồ uống, Lam Mộc Vũ vừa cầm lên một bình trà sữa, suy nghĩ một chút vẫn là buông xuống, vì dáng người của mình, cô cắn răng vặn mở nắp của một chai nước trái cây.
Tuy nhiên, cô chỉ vừa đưa nước tới mép miệng thì bất chợt “cạch” một tiếng vang vọng, tức khắc toàn bộ đèn trong phòng đều tắt ngúm, một ít nước trái cây còn rơi trên mu bàn tay cô.
Lam Mộc Vũ:???
Cô lấy điện thoại ra để chiếu sáng và lần mò đến công tắc đèn ở phòng khách.
Lạch cạch, không sáng.
Lạch cạch, vẫn không sáng.
Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vừa đúng 9 giờ, cũng không biết Lê Nhược Nam có phương thức liên lạc của quản lý khu hay không, tình huống này chắc là bị cúp điện rồi.
Nhưng trước khi đi tìm Lê Nhược Nam, cô vẫn nên đi xử lý cái tay dính nước trái cây của mình đã.
Lam Mộc Vũ mò mẫm đến nhà bếp, mở vòi nước ra—- không có nước.
Cô không tin nổi, liền mở thêm một vòi khác—- vẫn không có nước.
Cô mặt đầy nghi hoặc bước lên lầu, tiểu khu trông tinh xảo quá chừng, nội thất sao có thể nghèo nàn đến mức này?
Ba mẹ cô tốt xấu gì cũng làm bất động sản, sao lại có thể ẩu như vậy?
Lam Mộc Vũ đi lên lầu hai, nếu không có ánh đèn từ điện thoại, thì cô đã đụng trúng Lê Nhược Nam đang ra khỏi cửa phòng.
“Điện nước bị cúp hết rồi, chị có số điện thoại của quản lý khu không?”
“Không có.” Lê Nhược Nam đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng chầm chậm nhìn phía sau Lam Mộc Vũ, ám chỉ nói, “Nhưng tôi nghe nói trước đây chỗ này là nghĩa địa, buổi tối có xảy ra chuyện gì cũng đều hết sức bình thường, chẳng hạn như…”
“A!” Điện thoại của Lam Mộc Vũ rơi xuống đất, do đó tia sáng duy nhất cũng bị tắt.
Lê Nhược Nam đang muốn cười nhạo Lam Mộc Vũ một phen, đột nhiên như cảm giác được gì đó, nàng xoay người lại, liền bắt gặp Lam Mộc Vũ vừa rồi còn bị dọa đến mức nhũn chân, giờ lại gan to bằng trời mà nhặt điện thoại lên và chiếu sáng từ trên đầu xuống, trốn ở sau lưng nàng giả ma giả quỷ.
Lê Nhược Nam: “…”
Cái này hơi khác so với tưởng tượng của nàng.
Lê Nhược Nam không nói lời nào mà bước về phía phòng mình, nhưng vừa đi tới cửa đã bị Lam Mộc Vũ kéo tay lại: “Ngày nắng to mà không có điều hòa, làm sao ngủ được đây?”
Lê Nhược Nam quay đầu lại: “50%.”
“50% cái gì…” Lam Mộc Vũ vừa định hỏi, rồi đột nhiên hiểu ra điều mà Lê Nhược Nam đang nói tới chính là chuyện ký kết hợp đồng.
“Lợi nhuận chia đôi, đồng ý thì tôi lập tức đưa điều hòa cho em.”
Lam Mộc Vũ bừng tỉnh: “Điện nước là chị cắt?”
Lê Nhược Nam rút tay mình lại: “Wifi cũng cắt rồi, ở nhà tôi thì phải thích ứng với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của tôi, đúng chín giờ mỗi tối sẽ chấp hành.”
Lam Mộc Vũ bối rối, đây là cái hợp đồng ma quỷ gì vậy?
“50% có được kéo dài không?”
“Không, nhưng tôi có thể để điều hòa lại cho em.”
Lam Mộc Vũ nắm chặt hai tay: “Em không nóng.”
Sau đó giận đùng đùng trở về phòng mình và đóng sầm cửa lại.
Được lắm, Lê Nhược Nam chị được lắm.
Cô là loại người sẽ vì điều hòa mà thỏa hiệp sao?
Cô nhất định phải chống lại nhà tư bản độc ác đến cùng!
Thế là 7 giờ sáng hôm sau, lúc Lê Nhược Nam mở cửa phòng, liền thu hoạch được con gấu trúc Lam Mộc Vũ với hai mắt thâm quầng, cô giống như đã bị hút cạn sức sống, ủ rũ nói: “Lê tổng, chị chịu dậy rồi à?”
Lê Nhược Nam há miệng: “Hay là… Ăn sáng trước đi?”
“Ký hợp đồng trước đi, kẻo chị quỵt nợ.”
Lê Nhược Nam thấy bộ dạng này của Lam Mộc Vũ thì cũng hơi hổ thẹn, liền đồng ý: “Được.”
Hai người ra khỏi cửa lúc 7 giờ rưỡi, Lam Mộc Vũ dùng ba lớp kem che khuyết điểm mới thành công giấu được vành mắt thâm quầng, đương nhiên sẽ mất không ít thời gian.
Lê Nhược Nam mang theo Lam Mộc Vũ chạy thẳng tới Giải trí Tinh Diệu, hai người đi thang máy chuyên dụng, không gây kinh động đến người khác. Lam Mộc Vũ cũng không xa lạ gì Giải trí Tinh Diệu, đời trước công ty này đã mạnh mẽ đè đầu cưỡi cổ Thiên Hạo, còn đoạt đi không ít tài nguyên của Phù Dao.
Có lẽ Lê Nhược Nam đã có phân phó, nên tổng giám đốc nghệ sĩ của Tinh Diệu đã sớm chuẩn bị kỹ càng hợp đồng ký kết. Lam Mộc Vũ tùy ý lật qua lật lại, cũng không phải là có vấn đề gì, mà là điều kiện quá mức ưu đãi. Làm gì có nghệ sĩ nào nắm giữ toàn bộ tiền kiếm được, công ty cung cấp tài nguyên miễn phí?
Cô hỏi lại: “Thật sự cho em 50% sao?”
Lê Nhược Nam cười lạnh: “Còn phụ thuộc vào việc em có muốn điều hòa hay không.”
“Em không cần.”
Trước mặt có hợp đồng tốt như vậy, điều hòa tính là cái gì?
Dưới ánh mắt khó hiểu của tổng giám nghệ sĩ, Lam Mộc Vũ nhanh chóng ký tên và in dấu vân tay của mình lên.
Nếu cô đã tới đây rồi, vậy mọi thứ sẽ trở nên thú vị hơn nhiều nhỉ?
Sau khi ký xong, Lam Mộc Vũ đưa hợp đồng cho tổng giám nghệ sĩ, cô cúi đầu một cái: “Về sau xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.”
Tổng giám là người biết nhìn sắc mặt, có thể được ngọn núi lớn Lê Nhược Nam này đích thân đưa tới, vậy trọng lượng của Lam Mộc Vũ trong lòng Lê Nhược Nam nhất định là không thể khinh thường, nàng vội vàng xua tay: “Chúng tôi sẽ tính toán cẩn thận tài nguyên cho cô, nếu thấy có gì không phù hợp, cô có thể nói ra.”
Lam Mộc Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy thì làm phiền ngài rồi, hiện tại tôi cần đi làm quen một chút…”
Nhưng Lê Nhược Nam đã ngắt lời cô: “Tôi muốn đưa em ấy đi ăn một bữa cơm, lát nữa sẽ mang người trở lại.”
Tổng giám gật đầu lia lịa, ở các công ty giải trí, việc có ngôi sao nhỏ nhảy dù là chuyện thường tình, hôm qua nàng được thông báo là sẽ có nhân vật lớn tới đây, chính là Lê thị chống lưng cho Tinh Diệu. Và khi được yêu cầu chuẩn bị một bản hợp đồng như thế, chỉ kinh ngạc thôi là không đủ để diễn tả cảm xúc của nàng.
Mà hôm nay gặp mặt, ai ngờ nhân vật lớn ấy lại là tổng giám đốc của Lê thị, còn vị minh tinh kia là Lam Mộc Vũ, là người đã chiếm giữ top đầu hot search cả ngày hôm qua?
Tuy Tinh Diệu bọn họ cũng có ý định mời Lam Mộc Vũ vào công ty sau khi cô đoạt giải, nhưng khi họ liên lạc với Lam Mộc Vũ, thì đối phương tự xưng là người đại diện của Lam Mộc Vũ đã từ chối họ, cũng bày tỏ mong muốn nghiêng về Giải trí Thiên Hạo hơn, nên họ cũng đành từ bỏ.
Ai ngờ còn chưa tới mấy ngày, Lam Mộc Vũ liền thành người của công ty bọn họ, lại còn do đích thân đại tổng tài dẫn đến?
Xem thái độ của Lê Nhược Nam, có lẽ sau này công ty còn phải cung kính với vị kia. Tổng giám thất thần nhìn bóng lưng Lam Mộc Vũ rời đi, thái độ vừa rồi của Lam Mộc Vũ cũng không tệ, hoàn toàn không làm giá gì.
Nhưng nàng đã quen với hai bộ mặt khác biệt giữa trước và sau sân khấu của một người, không chừng chỉ là trình diễn cho Lê Nhược Nam xem mà thôi? Cũng không biết rốt cuộc tiểu tổ tông này có dễ hầu hạ hay không?
Vốn dĩ hôm qua lúc ở trong xe Lê Nhược Nam, Lam Mộc Vũ đã cố ý trả lời Phù Dao về việc liên quan đến hợp đồng, để tạm thời làm yên lòng Phù Dao, cũng làm yên lòng mấy người ở Phù gia.
Tối qua người Phù gia đã thấy hot search liên quan đến việc Lam Mộc Vũ ký hợp đồng, sau khi nó leo đến top đầu hot search, những vị khách tham gia tiệc mừng thọ liền khen ngợi đủ thứ, nào là Lam Mộc Vũ tự mình tạo được nhiệt độ, Giải trí Thiên Hạo của Phù gia tiền đồ vô hạn, khiến người Phù gia càng thêm đắc ý.
Nhưng ai ngờ khi tiệc mừng thọ sắp kết thúc, bài đăng đính chính của Lam Mộc Vũ trên Weibo được người người đọc ra, đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ cùng xem thường của những khách mời, Phù lão phu nhân tức đến mức hôn mê bất tỉnh, bữa tiệc cũng vì thế mà vội vàng kết thúc.
Sau đó, Phù Dao bị người nhà ra lệnh phải tìm cho bằng được Lam Mộc Vũ, thậm chí còn lôi Giải trí Thiên Hạo ra uy hiếp cô ta. Nhưng khi đó cô ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, Lam Mộc Vũ yêu cô ta như vậy, có lẽ do bị Phù Dĩ Đồng chọc tức nên mới bỏ đi, tùy tiện dỗ dành hai câu là được.
Nhưng lần này Lam Mộc Vũ lại quá không nghe lời, thậm chí Phù Dao còn tưởng tượng ra dáng vẻ quay về xin lỗi cô ta của Lam Mộc Vũ.
Đến lúc đó cô ta liền cứng rắn một chút, hợp đồng của Lam Mộc Vũ ngược lại còn có thể sửa đổi, đối với Phù gia mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì.
Vậy nên cô ta cần đưa Lam Mộc Vũ về nhà trước, Khương Thiên Nhu còn thúc giục cô ta mau mau đi tìm Lam Mộc Vũ, khiến sự hổ thẹn trong lòng cô ta ngày càng tăng lên. Nếu phải so sánh, thì một Lam Mộc Vũ tùy hứng làm càn hoàn toàn không thể sánh được với Khương Thiên Nhu.
Nhưng khi Phù Dao trở về căn hộ của mình, lúc lấy điện thoại gọi cho Lam Mộc Vũ thì lại phát hiện bên kia đang ở trạng thái máy bận. Cô ta nghi ngờ gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Thật ra trong lòng cô ta đã dần có suy đoán, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà gửi tin nhắn WeChat, đúng như dự đoán, là một dấu chấm than màu đỏ.
Khi Phù Dao định buông điện thoại xuống, Phù Dĩ Đồng liền gửi tới tin nhắn dò hỏi, chính là cái dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Phù lão phu nhân thiên vị cháu trai Phù Dĩ Minh hơn, cho dù Thiên Hạo là tài sản của ba Phù Dao, nhưng Phù lão phu nhân vẫn thường xuyên tìm chỗ tốt để đưa Phù Dĩ Minh vào.
Khi đó trời đã tối, cô ta cũng không biết đi chỗ nào tìm người. Tòa văn phòng của Thiên Hạo và Tinh Diệu vốn rất gần nhau, vậy nên ngày hôm sau khi cô ta đến Thiên Hạo, liền bắt gặp Lam Mộc Vũ đang cười cười nói nói với một cô gái ở bên kia đường.
Trông thấy nụ cười rạng rỡ của Lam Mộc Vũ, lại nghĩ đến tối qua cô ta bị mất hết mặt mũi, cùng với những áp lực mà cô ta phải chịu, cơn giận âm ỉ cả đêm rốt cuộc cũng bộc phát.
Phù Dao giận đùng đùng băng qua đường: “Lam Mộc Vũ, em quậy đủ chưa?”