Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh - Túy Ngữ Tinh Lan - Chương 10
Ngày mai Giải trí Thiên Hạo của Phù Dao sẽ tay nắm tay với Lam Mộc Vũ để tổ chức một buổi họp báo, cho cư dân mạng một câu trả lời về những thông tin gần đây.
Trước đây khi những minh tinh bị chụp trúng ảnh ám muội, tấm nào cũng đều gắt gao che kín, hoặc là họ sẽ trực tiếp tuyên bố chia tay, hoặc là tìm người giống vậy để làm thế thân. Đâu có ai như Phù Dao và Lam Mộc Vũ, chủ động đưa tới cửa thừa nhận?
Phù Dao từng đóng vai nữ chính trong mấy bộ phim do Thiên Hạo tự sản xuất, tuy là không quá nổi danh, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt thì vẫn có thể gây ấn tượng với cư dân mạng. Hai người họ đều vừa bắt đầu sự nghiệp, không sợ sẽ bị thoát fan nếu nhiệt tình của fan CP mất đi ư?
Có thể nói Phù Dao không hổ là người nắm giữ toàn bộ Giải trí Thiên Hạo, thiên kim nhà giàu yêu đương đều không màng tới hậu quả. Còn về thái độ của Lam Mộc Vũ, chẳng phải trên thông báo đã viết rằng “tay nắm tay” sao? Nhưng tâm tình của cư dân mạng lại không được nhất trí:
[Mọi người đâu hết rồi, tổ chức họp báo không phải là muốn công khai đấy chứ?]
[Thiên Hạo cũng thật lắm chuyện, trực tiếp đăng một tấm ảnh tay trong tay với đối phương lên Weibo, như vậy chẳng phải là được rồi sao?]
[Người ta có tiền mà, phải thổi phồng lên chứ.]
[Hay là vẫn còn cái gì đó chưa được tiết lộ? Trong giới giải trí này á, mấy cặp tình nhân trở mặt thành thù cũng không hiếm lạ gì?]
[Khụ khụ, giống với những gì tui nghĩ sao? Cắn xé lẫn nhau?]
[Đột nhiên tui có sở thích mới.]
[Lầu trên đừng nói lung tung, coi chừng bị công hàm luật sư cảnh cáo đó.]
…
Một bên khác, Lê Nhược Nam ăn xong bữa tối liền vào thư phòng, chuyện trong giới giải trí nàng không hiểu, cũng may Tinh Diệu đã liệt ra được một số chiến lược đối phó.
Lam Mộc Vũ mệt mỏi nằm nhoài trên giường lớn của mình, hưởng thụ cảm giác mát mẻ từ điều hòa, dù sao thì chỉ còn mấy tiếng nữa là cô lại phải đối mặt với cuộc sống tối tăm khi bị cúp điện. Chân nhỏ nghịch ngợm duỗi ra mép giường, vừa lắc lư qua lại vừa chơi game, lúc sắp qua ải thì chợt bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là một dãy số lạ, Lam Mộc Vũ không chút do dự mà tắt máy và quay lại trang trò chơi, nhưng nhân vật của cô đã lọt vào miệng quái thú.
Đồng thời số điện thoại kia lại lần nữa gọi tới, Lam Mộc Vũ cả giận ấn vào nút nhận cuộc gọi: “Alo, ai vậy?”
Bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Là Lam Mộc Vũ đúng không? Tôi là bạn học của Phù Dao, tên Khương Thiên Nhu, chẳng biết cô có còn nhớ tôi hay không?”
Lam Mộc Vũ có hơi sửng sốt, nhưng sau khi nghĩ rằng số của Phù Dao đã bị cô kéo vào danh sách đen, vậy hành vi này của Khương Thiên Nhu cũng không có gì là lạ. Cô lại tiếp tục ngả người xuống giường: “Cô nói cô là ai?”
“Tôi là Khương Thiên Nhu, Phù tổng Phù Dao thường xuyên nói với tôi về cô.”
Ồ? Còn gọi là Phù tổng à?
Nhưng Phù Dao từng nhắc đến cô với Khương Thiên Nhu? Chắc cũng không phải là khen cô xinh đẹp như tiên hay thông minh tuyệt đỉnh đâu nhỉ?
Lam Mộc Vũ hứng thú nhếch môi: “Vậy cô nói xem, Phù Dao nói thế nào về tôi?”
Đối phương hiển nhiên là không ngờ Lam Mộc Vũ sẽ hỏi ngược lại như vậy, chẳng phải lúc này nên lập tức nổi giận mới đúng sao? Cái này hơi khác so với ấn tượng của Khương Thiên Nhu, Phù Dao luôn bảo rằng Lam Mộc Vũ này rất hẹp hòi, cực kỳ thích ghen tuông và có tính chiếm hữu cao.
Khương Thiên Nhu dừng vài giây, Lam Mộc Vũ cũng không vội mà cứ chờ như vậy, rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời: “Phù tổng nói cô rất tốt, cô ấy rất thích cô, nếu…”
Hả? Rất thích cô? Thích đến mức sẵn sàng hạ thuốc rồi ném cô cho một nhà đầu tư nào đó?
Lam Mộc Vũ không cần nghe đối phương nói hết câu, đại khái cũng có thể hiểu được mục đích của Khương Thiên Nhu. Đó là muốn giúp Phù Dao thấy sang bắt quàng làm họ với cô, là nên nói Khương Thiên Nhu không có tình cảm sâu nặng với Phù Dao, hay là nói Khương Thiên Nhu quá khoan dung? Nhưng nếu Khương Thiên Nhu đã tìm đến cửa, nghĩa là rõ ràng cô có thứ mà Phù Dao muốn.
“Khương tiểu thư không cần nói lời khách sáo làm gì, tôi cũng không giỏi đoán tâm tư người khác, không bằng trực tiếp nói ra mục đích của cô đi?”
“Lam tiểu thư thật phóng khoáng, trong hộp thư của cô vừa nhận được một văn kiện, không biết cô đã xem chưa?”
Lam Mộc Vũ cầm lấy máy tính ở bên cạnh, sau khi mở hộp thư ra liền nhận được một đoạn ghi âm.
Khương Thiên Nhu lẳng lặng chờ đoạn ghi âm kết thúc và nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống, hỏi: “Lam tiểu thư, hiện tại trên mạng đều đang tán dương cô cùng Phù tổng là đôi tình nhân thần tiên trời sinh một cặp, nếu để bọn họ biết các cô đã chia tay, hay là biết cô ngoại tình, cô nghĩ cư dân mạng sẽ cảm thấy thế nào đây?”
“Người kia… Chỉ là chị của tôi, tôi và chị ấy không có loại quan hệ đó, ngày, ngày đó tôi tức giận nên nói lung tung thôi, không, không phải là thật.”
Nghe được giọng điệu có phần vụng về của Lam Mộc Vũ, Khương Thiên Nhu nhẹ giọng khuyên bảo: “Hiện tại nếu chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, ảnh hưởng lớn thế nào đến cô chắc cô tự hiểu được, nhưng dù sao cũng đã từng quen biết nhau, Phù tổng chị ấy cũng không muốn đối xử với cô như vậy.”
“Vậy… Vậy tôi nên làm gì đây?” Lam Mộc Vũ cố ý hít một hơi làm cho giọng điệu của mình có thêm vài tia nghẹn ngào.
“Thật ra chuyện này cũng không quá khó, chỉ cần trong buổi họp báo ngày mai cô nói xin lỗi Phù tổng, đồng thời rút khỏi Giải trí Tinh Diệu và gia nhập Giải trí Thiên Hạo, đoạn ghi âm này liền sẽ không lộ ra ngoài.”
“Nhưng, nhưng mà tôi…”
Thấy Lam Mộc Vũ do dự, Khương Thiên Nhu tiếp tục khuyên bảo: “Cô gia nhập Giải trí Thiên Hạo rồi thì vẫn là bạn gái của Phù tổng, việc xào CP cũng giúp ích cho sự nghiệp của hai người, hai người sẽ càng vững bước trong giới giải trí. Đến lúc đó hai người cùng nhận thêm vài cái đại ngôn, cùng nhau kiếm tiền không phải tốt hơn sao?”
“Đại ngôn? Tôi có thể nhận đại ngôn ư?” Lam Mộc Vũ hưng phấn nói, “Vậy cô… Vậy hai người thật sự sẽ không để lộ cái kia ra ngoài?”
“Sẽ không.” Khương Thiên Nhu thấy con mồi đã mắc câu, bổ sung thêm, “Khi đó chúng ta là người chung một thuyền, chúng tôi càng muốn đoạn ghi âm kia biến mất hơn cả cô.”
“Tôi đồng ý với cô, nhưng hợp đồng giữa tôi và Tinh Diệu thì phải làm sao bây giờ?”
“Cô và Phù tổng là thật lòng yêu nhau, ngày mai cô xin lỗi Tinh Diệu trước mặt phóng viên, tôi tin là có cư dân mạng ủng hộ, Tinh Diệu cũng sẽ không chia cắt uyên ương, thái độ cô cứng rắn một chút rồi chấm dứt hợp đồng là được.”
Sau khi cúp máy, Lam Mộc Vũ chộp lấy ly nước bên cạnh uống mấy ngụm, giọng điệu vờ vịt vừa rồi khiến cô sắp bị ngạt chết rồi.
Cô cẩn thận suy ngẫm về lời nói của Khương Thiên Nhu. Nếu là ở đời trước, có lẽ cô đã lập tức thành thật đồng ý với Khương Thiên Nhu, hết sức vui vẻ mà quay về bên Phù Dao, sau đó theo kế hoạch của Khương Thiên Nhu bọn họ mà đắc tội với Tinh Diệu, rồi từ đó cô sẽ chỉ có thể dựa vào Thiên Hạo.
Lam Mộc Vũ lạnh lùng nhếch môi, cô cũng đã chủ động rời đi rồi, hai người này còn muốn bắt nạt cô?
Nghĩ cô vẫn là Lam Mộc Vũ của đời trước sao?
Ồ không, bây giờ cô đã có chỗ dựa rồi!
Phải đi khóc lóc với Lê Nhược Nam mới được!
Lam Mộc Vũ nghĩ vậy liền hành động ngay, chưa gõ cửa đã trực tiếp xông vào thư phòng, hai cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng “ầm ầm”, kế đó vang lên giọng nói của Lam Mộc Vũ: “Tiểu khả ái của chị bị người ta bắt nạt kìa, chị nói xem nên làm sao đây.”
Lê Nhược Nam trông thấy hành vi như giặc cướp này, nhất thời ngồi bất động.
Lam Mộc Vũ tiến lên vài bước, hai tay chống lên bàn sách: “Giải trí Thiên Hạo muốn chăn cừu trên đầu chị đấy.”
“Chăn cừu?” Lê Nhược Nam càng nghe càng mơ hồ, nàng quay mặt về phía máy tính hỏi, “Mọi người có biết chăn cừu là ý gì không?”
Trong máy tính im lặng như tờ.
Lê Nhược Nam liếc nhìn Lam Mộc Vũ, rồi lại nói với máy tính: “Hiện tại tôi có chút việc, tạm nghỉ vài phút đi.”
Lần này đến lượt Lam Mộc Vũ sửng sốt: “Trong máy tính của chị có người?”
“Giải trí Tinh Diệu, họ đã tìm được người đại diện cho em, đang báo cáo cho tôi về phương án xử lý chuyện của em.”
Lam Mộc Vũ lùi lại mấy bước, người đại diện? Cô đã ở ngay trước mặt người đại diện tương lai của mình và đoàn đội quan hệ công chúng, nói muốn chăn cừu trên đầu Lê Nhược Nam?
Lam Mộc Vũ muốn chết.
Cô nhanh chóng xoay người đi về phía cửa, nhưng đi chưa được mấy bước thì lại bị Lê Nhược Nam kéo về: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Em muốn nuôi cừu à? Thật ra lạc đà không bướu cũng đẹp lắm, nếu em thích thì có thể nuôi vài con.”
Lam Mộc Vũ che mặt lại: “Là chị muốn nuôi, chính chị muốn nuôi thì có.”
“Vậy em muốn nuôi cái gì?”
Lam Mộc Vũ thở dài, trầm giọng nói: “Khương Thiên Nhu vừa gọi cho em, lần trước chúng ta ở trong quán cà phê đã bị Phù Dao ghi âm lại, bọn họ muốn em thừa nhận quan hệ yêu đương với Phù Dao và ký hợp đồng với Thiên Hạo, bằng không sẽ công khai đoạn ghi âm để hủy hoại em.”
“Xin lỗi, nếu hôm đó tôi…”
Lam Mộc Vũ nắm lấy góc áo Lê Nhược Nam: “Bọn họ chính là muốn đạp đổ em, em thật sự quá thảm, sự nghiệp không tốt, tình cảm cũng không tốt, hiện tại còn phải ăn nhờ ở đậu, cuộc đời của em thật quá thất bại.”
“Không có, em rất tốt mà.” Lê Nhược Nam cứng nhắc an ủi.
“Thôi không sao đâu, em đi trước đây, em ở một mình một lúc là được rồi.”
Lê Nhược Nam kéo lấy cánh tay Lam Mộc Vũ: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Lam Mộc Vũ chỉ chỉ vào thời gian trên màn hình điện thoại, buồn bã xoay người: “Nhưng em phải đi tắm, lát nữa sẽ không có điện không có nước. Em ở một mình ổn mà, nhiều năm như vậy em đã quen rồi.”
“Tối nay không cắt điện nước.” Lê Nhược Nam bất đắc dĩ nói, “Cũng không cắt wifi của em, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
Khóe miệng Lam Mộc Vũ hơi nhếch lên, lúc xoay người lại thì lập tức hạ xuống: “Chị sẽ không đổi ý chứ?”
“Sẽ không. Vậy em muốn tôi giúp em thế nào?”
Lam Mộc Vũ chỉ vào máy tính và bước tới. Cô biết cô gái đang ngồi chính giữa phòng họp, là vợ của ảnh đế Phó Khiêm kiêm người đại diện Lăng San, bằng năng lực quan hệ công chúng xuất sắc và nhãn lực lựa chọn kịch bản của mình, Lăng San đã giúp Phó Khiêm trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất.
Hai người họ cũng đã hơn ba mươi tuổi, tình cảm lại càng ngày càng tốt, là hình mẫu vợ chồng nổi danh trong giới giải trí. Ở đời trước Phù Dao muốn mời Lăng San đến Thiên Hạo, mời đến ba lần cùng với một đống lợi ích nhưng vẫn không đem được người về, mà đời này Lê Nhược Nam lại có thể mời được nàng ấy?
Lam Mộc Vũ lập tức quăng tới ánh mắt tán thưởng.
“Chào Lăng lão sư.” Lam Mộc Vũ lễ phép chào hỏi, nhanh chóng làm quen với người ở đầu bên kia máy tính.
Đó vốn là đoàn đội được thành lập cho Lam Mộc Vũ, Lê Nhược Nam cũng không định xen vào, mãi đến khi nàng nghe Lam Mộc Vũ nói: “Chỗ tôi có một đoạn video về việc Phù Dao ngoại tình, thời gian sớm hơn bản ghi âm trong tay Phù Dao, không biết có hữu dụng hay không?”
Lê Nhược Nam đột nhiên quay đầu nhìn Lam Mộc Vũ. Vậy là Lam Mộc Vũ đã biết phải làm sao để phản kích Phù Dao, nhưng lại cố ý đến chỗ nàng giả vờ đáng thương, còn muốn nuôi cái gì cừu nữa?
Giỏi lắm Lam Mộc Vũ, xem ra 8 giờ tối nay phải cắt điện rồi.