Sát Thủ Xuyên Sách - Lâm Tuệ Nhi - Chương 117
Khi bước vào phòng, Tuệ Nhi liền ấn Lưu Vĩnh Thụy ngồi xuống giường, không vui nói.
– Anh nghỉ ngơi đi. Muốn lấy gì thì cứ nói, em sẽ lấy cho anh.
Đôi mắt Lưu Vĩnh Thụy khẽ cong lên. Anh nhìn Tuệ Nhi đầy ý vị nói.
– Cho anh một cốc nước nóng.
– Đợi chút… em đi lấy cho anh.
Tuy nhiên khi cô định rời đi, thì Lưu Vĩnh Thụy lập tức đứng dậy ôm cô từ phía sau. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gáy Tuệ Nhi. Khiến cô cảm thấy hơi nhột liền muốn né tránh một chút. Nhưng Lưu Vĩnh Thụy làm sao có thể để cô tránh được dễ dàng như vậy. Anh càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô. Giọng anh trở nên khàn đặc nói.
– Anh không muốn uống nước nữa. Anh đói rồi…
Tuệ Nhi không chịu được cảm giác nhồn nhột thế này, không suy nghĩ được gì liền hỏi.
– Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh.
– Anh muốn ăn… em.
Lời nói đánh thẳng vào đại não của Tuệ Nhi, khiến mặt cô dần dần trở nên nóng rực. Cô hơi xấu hổ nói.
– Anh vẫn đang bị thương…
– Nhưng chỗ đó không bị thương.
Lưu Vĩnh Thụy cười xấu xa khi nhìn thấy vành tai đỏ rực của Tuệ Nhi. Anh hôn lên cổ cô, dần dần đến tai, rồi lên má, đôi tay từ từ xoay người cô lại, muốn hôn lên môi cô thì bị Tuệ Nhi dùng ngón trỏ chặn môi anh lại. Cô nheo mắt nói.
– Bác sĩ dặn anh không nên vận động nhiều.
– Bác sĩ cũng không nói không cho anh tập thể dục… anh sẽ tập nhẹ nhàng thôi.
Tuệ Nhi cạn lời. Lưu Vĩnh Thụy nắm lấy tay cô đặt xuống eo mình. Sau đó cúi người ngậm lấy cánh môi cô.
Tuệ Nhi cũng không trốn tránh anh nữa. Cô sợ vùng vằng sẽ đụng đến vết thương của anh nên chỉ kịp dặn dò anh nhớ vận động nhẹ nhàng thôi.
Lưu Vĩnh Thụy thấy cô thả lỏng người, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt bình tĩnh của anh từ từ chuyển thành giông bão. Anh kéo cô dính sát vào người mình. Tay anh luồn dưới lớp áo sơ mi của cô thành thục gỡ khuy áo con ra rồi xoa nắn từng thớ da thớ thịt của cô. Sau nó ngã người cô từ từ nằm lên chiếc giường êm ái. Ngay lúc này, đột nhiên từ bên ngoài cửa có tiếng ho.
– Khụ… Khụ…
Tuệ Nhi giật bắn người nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Lưu lão gia đang chống gậy đứng đó. Mặt ông đỏ rần khi thấy cảnh này. Tuệ Nhi xấu hổ lấy chăn che mặt lại. Cũng may là cô và anh chưa cởi lớp ngoài ra, chứ không thật không biết nên giấu mặt vào đâu.
Lưu Vĩnh Thụy cau mày dừng động tác. Anh đắp chăn lại cho Tuệ Nhi, xong lại quay ra cửa gọi một tiếng.
– Ông nội.
Tuệ Nhi tranh thủ trốn trong chăn chỉnh đốn lại trang phục.
Lão Lưu vẻ mặt có chút không hài lòng, Tuệ Nhi thực sự muốn leo lên giường bệnh của cháu trai ông sao. Thật sự không biết giữ sức khỏe cho cháu ông gì cả.
Lão Lưu hậm hực nói với Lưu Vĩnh Thụy.
– Cháu nên về nhà của ta để dưỡng bệnh. Ta sẽ để mắt đến cháu. Đừng làm gì ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của bản thân.
Lão Lưu nói chuyện với Lưu Vĩnh Thụy, nhưng ánh mắt luôn nhìn đến Tuệ Nhi cũng như là đang nói cho cô nghe.
Lưu Vĩnh Thụy biết ông nội mình đang đổ lỗi cho cô nên giải thích.
– Việc này là do cháu chủ động. Không liên quan đến cô ấy. Ông đừng trách oan cho cô ấy.
Thấy cháu trai của mình bảo vệ cô gái đó như vậy khiến lão Lưu càng cảm thấy khó chịu hơn.
– Ta không cần biết. Về nhà đi.
Lưu Vĩnh Thụy định từ chối nhưng Tuệ Nhi ở sau lưng anh lại khuyên nhủ.
– Anh nên nghe lời ông nội đi. Về nhà ông nội dưỡng bệnh cũng tốt mà. Để ông không phải cất công đi đi lại lại thăm nom anh, cũng là để vết thương của anh nhanh lành hơn.
Lưu Vĩnh Thụy nghe cô nói vậy thì cũng không có lý do để từ chối nữa. Anh cùng cô theo lão Lưu trở về biệt thự cũ của Lưu gia.
***
Khi đã xác nhận Lưu Vĩnh Thụy đã ngủ, Tuệ Nhi rời giường muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, vừa bước ra cửa đã gặp phải lão Lưu. Cô định lên tiếng chào ông thì đã nghe ông nói.
– Sau này cô nên kiềm chế lại bản thân. Cháu trai của tôi đang bị trọng thương cần được điều dưỡng thật tốt. Không thể làm mấy loại chuyện như vậy trong thời gian này. Dù cho là nó có chủ động đi nữa, thì cô phải biết đường mà khuyên nhủ tránh né ra. Tôi nói vậy cô hiểu rồi chứ.
– Cháu hiểu.
Cuộc nói chuyện vỏn vẹn chỉ có thế. Nhưng lọt vào tai một người đang đứng khuất sau cầu thang lại âm thầm vạch ra một âm mưu đen tối trong đầu. Khóe môi lại nhếch lên một đường.
– Lưu Vĩnh Thuỵ… tất cả đều là do nghiệp của mày… Đừng trách tao..