Sát Thủ Xuyên Sách - Lâm Tuệ Nhi - Chương 114
– Có chuyện gì thế?
Tuệ Nhi cũng không có ý định giấu anh, cô nói suy nghĩ của mình cho anh biết.
Lưu Vĩnh Thuỵ nghe xong liền nói.
– Em có cần anh tra vị trí của Đường Vũ giúp em không?
– Không cần.
Tuệ Nhi nói xong, liền mở điện thoại định vị vị trí của Đường Vũ. Vì an toàn của cô bé, cô đã lén cài định vị vào điện thoại để phòng những trường hợp như thế này xảy ra.
Vài giây sau, cô nói.
– Tìm được rồi.
– Ở đâu?
– Phía sau Bệnh Viện Thành Phố B.
Lưu Vĩnh Thuỵ không nói gì, hướng về bệnh viện thành phố B mà tăng tốc. Phía sau là dàn xe đen chạy theo… trông rất hoành tráng.
Càng gần đến nơi, Tuệ Nhi càng nôn nóng. Cô cầu mong cho Tiểu Vũ không sao, cầu mong cho mình đến kịp lúc. Nếu có chuyện gì xảy ra với em ấy… cô sẽ cắn rứt đến chết mất thôi.
Thay đổi cốt truyện thì sao? Cô sớm đã không quan tâm rồi.
Các cô là nhân vật phụ thì sao? Cô cũng không màn đến.
Cô đã lỡ bước vào thế giới này. Điều cô muốn không phải là thay đổi cốt truyện gì cả. Cô chỉ muốn sống và muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, bảo vệ những người mà cô yêu thương.
Chưa đầy mười phút, xe đã đến cổng bệnh viện. Theo chỉ dẫn của Tuệ Nhi. Lưu Vĩnh Thuỵ chạy thêm một đoạn đến một con hẻm, ngoặc vào cổng sau của bệnh viện.
Tuệ Nhi lập tức tháo dây an toàn, đang định mở cửa xuống xe thì Lưu Vĩnh Thuỵ đột nhiên nắm lấy tay cô hỏi.
– Có cần anh đi theo không?
Tuy chung đụng với Tuệ Nhi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh cũng nắm được chút ít tính cách của cô. Nếu cô không chủ động lên tiếng, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của cô. Nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho cô trước.
Tuệ Nhi nhìn anh mỉm cười nói.
– Đừng lo, em sẽ không sao, sẽ quay lại sớm thôi.
– Được. Anh ở đây chờ em.
– Ừm…
Nói xong Tuệ Nhi xoay người bước xuống xe chạy nhanh vào bên trong bệnh viện.
Lưu Vĩnh Thuỵ giữ lời ngồi yên trong xe chờ cô, nhưng anh cũng không có nói là không cho người theo bảo vệ cô.
Bóng cô vừa khuất sau dãy nhà thì có hai người áo đen nhận lệnh chạy theo sau. Giữ một khoảng cách nhất định để không làm phiền đến cô.
Tuệ Nhi theo định vị tìm đến căn phòng cuối cùng của dãy nhà mới xây chưa được đưa vào sử dụng của bệnh viện.
Vừa đến gần nơi định vị đã nghe thấy tiếng hét của Đường Vũ.
– Buông tôi ra… Các người tránh ra… Đừng động vào tôi… Tránh ra hết đi…
Tuệ Nhi chạy vội đến cánh cửa kia sẵn đà đạp tung cánh cửa ra. Những người bên trong giật mình dừng hết thảy các động tác, đồng loạt nhìn qua.
– Tuệ Nhi??
Dương Đình Nguyên như không thể tin được mấp máy môi thốt lên.
– Tại sao cô lại ở đây?
Đường Vũ nhìn thấy Tuệ Nhi thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Cô lao tới, nước mắt dàn dụa run run nói.
– Chị Nhi, cuối cùng chị cũng đến… Người đàn ông này… anh ta ép em hiến máu. Trước đó em đã hiến 400cc máu rồi. Nếu còn tiếp tục rút máu của em nữa… Em sẽ chết mất…
Tuệ Nhi nheo mắt nhìn túi máu trong tay y tá cùng chiếc kim tiêm đã rút được một nửa máu.
Cô đẩy Đường Vũ ra phía sau mình che chắn cho cô bé, tay lao nắm lấy cổ áo Dương Đình Nguyên nguy hiểm nói.
– Anh muốn làm gì Tiểu Vũ?
– Tôi… Tôi… làm gì đâu!
Dương Đình Nguyên hơi chột dạ, hắn muốn đẩy tay Tuệ Nhi ra nhưng không được. Hắn tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Tuệ nhi lại mạnh đến thế.
Tuệ Nhi nhướng mày hỏi.
– Anh thích rút máu lắm đúng không?
Dương Đình Nguyên nhìn thấy ánh mắt của Tuệ Nhi thì sợ hãi nói.
– Cô… Cô định làm gì? Tuệ Nhi… đây là bệnh viện… cô đừng có mà làm càn.
– Anh cũng biết là không nên làm càn ở đây hay sao? Tôi chỉ muốn cho anh thử cảm giác bị rút máu là như thế nào thôi.
Nói xong cô chộp ngay chiếc kim tiêm trên bàn, đâm mạnh vào cánh tay hắn. Hắn thét lên một tiếng, ôm lấy cánh tay bị kim đâm, sắc mặt nhăn nhúm vì đau đớn.
– Á… Tuệ Nhi… Cô dám ra tay với tôi… Cô có tin là tôi báo cảnh sát bắt cô ngay bây giờ không?
Tuệ Nhi cười khẩy.
– Dương Đình Nguyên, anh có vấn đề về nhận thức à? Anh thử báo cảnh sát xem, họ sẽ bắt tôi hay bắt một kẻ bắt cóc và lấy máu người khác trái phép như anh.
Dương Đình Nguyên nghe vậy thì chỉ biết trừng mắt nhìn Tuệ Nhi, sau đó hắn khổ sở nói.
– Diệp Chi đang trên bờ vực sinh tử… Tôi không còn cách nào khác.
– Chuyện đó có liên quan gì đến Đường Vũ?
– Tuệ Nhi… Tôi cầu xin cô… Xin cô hãy thương xót cho cô ấy…
Tuệ Nhi nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chẳng hiểu vì sao nguyên chủ lại si mê hắn đến vậy. Đến chết vẫn trung thành… Liệu có đáng không?
– Muốn cứu Diệp Chi thì hãy tự mình tìm cách khác. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh. Nếu còn đụng đến người bên cạnh tôi. Một cái mạng chó của anh cũng không đủ để tôi xả giận đâu. Nhớ lấy.
Dứt lời, cô kéo tay Đường Vũ đi ra khỏi bệnh viện.
Phía sau hai người đàn ông áo đen đứng ở góc khuất lặng lẽ nhìn nhau, rồi cũng rời đi.
Dương Đình Nguyên nhìn bóng lưng gợi cảm của Tuệ Nhi. Hắn âm thầm tiếc nuối. Giá như ban đầu hắn không để cô đến bên Lưu Vĩnh Thụy, có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác…
***
Bên ngoài bệnh viện, Đường Vũ ôm lấy cánh tay Tuệ Nhi, vẻ mặt hối lỗi.
– Chị Nhi, em xin lỗi. Em lại gây rắc rối cho chị..
– Không phải lỗi của em. Lên xe đi.
Tuệ Nhi mở cửa sau chiếc siêu xe cho Đường Vũ ngồi vào. Đường Vũ muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.. Cô cắn môi ngồi vào ghế sau.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy Lưu Vĩnh Thụy đang ngồi ở ghế lái, Đường Vũ lập tức trở nên căng thẳng.
Tuệ Nhi mở cửa ghế phụ ngồi vào, cô không để ý thấy sắc mặt Đường Vũ phía sau, bình thản nhìn về phía trước nói.
– Đi thôi.
Lưu Vĩnh Thụy nhìn cô một lát, chưa vội đi ngay mà hỏi.
– Mọi chuyện xong rồi sao?
Tuệ Nhi gật đầu, cô nhìn đồng hồ rồi nói.
– Chuyện nhỏ. Anh hãy quay lại bệnh viện nghỉ ngơi trước, sau đó…
– Anh ổn rồi.
Tuệ Nhi cau mày nhìn sang Lưu Vĩnh Thụy, lời nói có chút không vui.
– Ổn hay không không phải anh nói là được. Anh vừa mới tỉnh dậy lại chạy đi chạy lại như thế. Anh muốn chết sao?
Đường Vũ nhìn màn đối đáp của hai người trước mặt, nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng buông lỏng sự căng thẳng lúc nãy xuống. Cô nhìn góc nghiêng của Tuệ Nhi thầm nghĩ.
“Chị ấy đã thay đổi quá nhiều… Không còn băng lãnh như Tuệ Nhi trước đây nữa”
Tuệ Nhi trong ký ức của Đường Vũ thì ngoài những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi ra… Cô ấy không hề tỏ ra quan tâm đến ai hay bất cứ điều gì. Vì cô ấy không hề muốn có quá nhiều vướn bận trong cuộc đời của mình…
Nhưng giờ có lẽ đã khác rồi.
Khóe môi Đường Vũ nhẹ cong lên. Như vậy cũng tốt.
Hai người tán tỉnh nhau trước mặt Đường Vũ, nhưng cô cũng không thấy phiền. Ngược lại lại cảm thấy thả lỏng tâm trạng hơn, bầu không khí cũng trở nên dễ thở hơn.
Giọng Lưu Vĩnh Thụy trầm khàn nói.
– Anh nói anh ổn rồi mà… Em lo lắng cho anh thế sao?
Tuệ Nhi nhìn thấy ánh mắt cợt nhả của anh, cô thành thật nói.
– Ừm… em lo cho anh đấy.
Vốn tưởng chỉ trêu đùa cô một tí, ai ngờ cô lại trực tiếp nói như vậy. Lưu Vĩnh Thụy bỗng thấy có chút không tự nhiên, anh liếc mắt nhìn sang hướng khác, ho khan vài tiếng.
Lại không biết điều này chính xác là điều mà Tuệ Nhi đang mong muốn. Cô nhanh chóng cài dây an toàn nói.
– Đấy… Thấy chưa… Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vẫn là nên nhanh chóng đến bệnh viện nghỉ ngơi thôi.
Biết mình bị cô gài, Lưu Vĩnh Thụy mặt không đỏ nói.
– Được rồi. Anh sẽ trở lại bệnh viện với một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Em ở lại với anh. Không có em anh chịu không được.
Đường Vũ phía sau như bị mắc nghẹn. Cô tạm thời cảm thấy có chút hít thở không thông… Bữa cơm chó này… cô thực sự ăn không nổi nữa rồi. Một Tuệ Nhi thay đổi cô còn có thể tạm ổn… Nhưng đến ác ma phản diện Lưu Vĩnh Thụy cũng có một mặt làm nũng với người thương thế này… Bọn họ thực sự coi cô như người vô hình thật sao?? Họ không xấu hổ nhưng cô lại thấy xấu hổ thay rồi…
Tuệ Nhi đang định trả lời thì điện thoại của Lưu Vĩnh Thụy đổ chuông. Anh cau mày bắt máy.
– Alo!
– Lưu tổng… Ngũ gia nói có chuyện muốn nói… Ông ấy muốn gặp cô Lâm ngay bây giờ.
Lưu Vĩnh Thụy vô thức liếc sang Tuệ Nhi, anh trả lời.
– Cô ấy không có…
Anh định nói “cô không có thời gian” nhưng vì không gian trong xe chật hẹp nên Tuệ Nhi cũng nghe được người kia nói gì với Lưu Vĩnh Thụy. Chưa để anh kịp nói xong, cô đã nhanh tay giật lấy điện thoại nói.
– Tại sao ông ấy lại tìm tôi?
Người kia vội trả lời.
– Tôi cũng không biết… Ông ta chỉ nói có chuyện muốn nói với cô Lâm thôi.
– Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến đó.
Tuệ Nhi cúp điện thoại. Lưu Vĩnh Thụy bên cạnh lập tức cảm thấy không vui. Anh nhìn đến trang phục của cô hiện tại, máu nóng lại bắt đầu dâng lên.
– Em không được đi.
Tuệ Nhi có chút bất lực nói.
– Em chỉ gặp ông ấy nói chuyện một chút thôi.
– Nếu em muốn đi… Thì phải cho anh đi theo.
Tuệ Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn anh. Thấy anh kiên quyết như vậy, cô lo cho sức khỏe của anh nên đành nói.
– Được rồi… Vậy em không đi nữa. Nhưng anh phải quay lại bệnh viện. Không được kì kèo nữa.
Lưu Vĩnh Thụy không phản bác lại lời cô. Anh lái xe đưa Đường Vũ về nhà rồi quay trở lại bệnh viện.
Để ngăn không cho Tuệ Nhi rời đi. Anh liền ép cô lên giường nằm, ôm cô lại ngay khi vừa bước vào phòng.
Tuệ Nhi cười khúc khích nói.
– Lưu tổng… Anh có cần phải bất an đến thế không?
– Cần.
Lưu Vĩnh Thụy trả lời cộc lốc. Anh không quan tâm lời trêu đùa của cô, miễn là cô không rời khỏi vòng tay anh là được. Hít hà hương thơm trên tóc cô, anh như lấy lại được tinh thần, nhẹ giọng nói.
– Chúng ta ngủ nhé!
Tuệ Nhi cũng vòng tay qua ôm anh lại, áp sát mặt vào khuôn ngực rộng vững chắc của anh, cô trả lời.
– Được.