Sát Thủ Trùng Sinh - Halegen - Chương 47: Tư Nam Biến Mất
Kỳ lạ thay, trước đây Tư Nam xuất hiện trên các mặt báo được tôn vinh như một người hùng khi một mình dập tan mưu đồ của Trình Viễn và chính cha ruột mình, nay mọi thứ biến chuyển theo một hướng không hề mong muốn.
Chưa dừng lại ở đó, việc Tư Nam mấy ngày nay đã mất tích tại Đại Thành khiến cho cảnh sát kết luận cậu đã bỏ trốn.
Vì vậy cảnh sát và lực lượng phòng chống tội phạm đã chặn mọi đường dây biên giới, toàn bộ các tỉnh lẻ kế bên đều sẽ thắt chặt an ninh.
Tỉ lệ Tư Nam chạy trốn gần như bằng 0, vả lại bây giờ Tư Nam không một xu dính túi, nếu cậu để lộ động tĩnh dù chỉ một chút đều không thể thoát khỏi vòng vây pháp luật.
Tuy nhiên suốt mấy ngày nay, không có lấy một thông báo gì về sự xuất hiện của Tư Nam. Cậu ta gần như hoàn toàn biến mất khỏi mảnh đất này mà không để lại chút dấu vết nào.
Tại nhà riêng của Lệ Na…
Đại Huy đi đi lại lại giữa phòng khách, vẻ mặt đã toát lên những suy nghĩ muộn phiền cùng chút lo lắng.
Từ phía sau, Lệ Na bưng khay trà đặt lên bàn, cô ngồi xuống ghế sofa rót trà sang 2 cốc mời Đại Huy.
“Cô có biết Tư Nam thường hay lui tới chỗ nào không?”
“Cậu chủ? Chuyện đó tôi cũng không rõ.”
“Không thể nào, cô đã ở bên cậu ta từ rất lâu. Thói quen sinh hoạt của cậu ta cô lẽ ra đều phải nắm rõ chứ.”
“Vì cậu chủ là người khá nhút nhát nên không thường xuyên ra ngoài nhiều, vả lại với người hầu như tôi ở bên cậu chủ cũng chỉ quanh quẩn trong nhà thôi chứ không được theo sát khi cậu ra ngoài.”
Người duy nhất hiểu rõ về Tư Nam nhất bây giờ lại không thể tiết lộ thông tin đáng giá gì? Giờ biết tìm cậu ta ở đâu? Có xới tung cả cái đất Đại Thành này lên thì Tư Nam có xuất đầu lộ diện hay không.
Với tính khí của Tư Nam, cậu ta là một kẻ luôn nhìn trước ngó sau, không lí nào trước đó có thể tin được Tư Nam là một con người nhút nhát, sống khép kín như vậy.
“Thật sự tên khốn này đang tính âm mưu gì đây?”
“Thực ra cậu chủ không phải con người như thế đâu. Có lẽ những việc xảy ra gần đây khiến cho cậu chủ không ý thức được hành động của mình.”
“Cô đừng bao che cho hắn, cô quên rồi à? Hắn đã bắn cô đấy.”
“Cũng là lỗi do tôi, do tôi đã giơ súng đe dọa cậu chủ. Vì thế mà cậu chủ mới tức giận như vậy.”
Đại Huy không muốn đôi co thêm, mặc cô nghĩ gì. Cậu nhấc tay xem đồng hồ rồi báo với Lệ Na.
“Đến giờ cô đi làm rồi đấy. Ra xe người hầu của tôi sẽ đưa cô đi, tôi xin phép về trước.”
Lệ Na đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy xách túi đã chuẩn bị từ trước bước tới xỏ dép. Ở bên ngoài là hai vệ sĩ đang đứng đợi trước con xe limo.
Lệ Na nhìn hai tên vệ sĩ rồi quay đầu nhìn Đại Huy với khuôn mặt gượng cười.
“Anh có thể bảo họ về được không? Tôi bắt xe taxi cũng được.”
Đại Huy lắc đầu.
“Tiện đường tôi về nên chở cô đi luôn, lên xe đi.”
Lệ Na có chút e ngại, không dám để mọi người nhìn mình đi trong một chiếc xe xịn như này.
Lúc trước cô còn được đi chung xe với Tư Nam vì cái nghề hầu cận thấp hèn, giờ đi chung xe với một thiếu gia thì cô là cái gì?
“Không, tôi…”
Nhưng Đại Huy không để cho cô nói hết đã đẩy người Lệ Na vào trong xe. Chật vật một lúc cả hai mới ổn định vị trí ngồi trong xe.
Limo lăn bánh rời đi.
…
Trại trẻ mồ côi…
Xe limo dừng bánh trước cổng, vệ sĩ trong xe bước ra ngoài đi vòng mở cửa sau.
Lệ Na dáng người nhỏ bé, khoác lên mình bộ đồng phục hồng, trên vai xách túi bước xuống xe.
Bảo vệ ở bên ngoài liền chạy ra tiếp đón nồng nhiệt, coi cô không khác gì phu nhân. Thực chất lão làm vậy để lấy lòng vị thiếu gia Hoàng.
“Chào chủ tử, chào tiểu thư, mời cả hai vào trong.”
Đại Huy ở bên trong vẫn như thường lệ vẫy tay từ chối, rồi cho người đẩy cửa kính xe lên.
Chiếc xe limo đi rồi, Lệ Na liền cúi đầu chào gã bảo vệ rồi bước vào trong trại.
Gã bảo vệ liền phản ứng cúi chào lễ phép nhưng ngay khi cô quay người đi, hắn liền thay đổi thái độ, miệng nhoẻn cười tít mắt nhìn vào chiếc quần cô đang mặc.
Đã gần một tháng nay kể từ khi Đại Huy giúp đỡ cô kiếm được việc làm tại trại trẻ mồ côi này. Như thường lệ, Lệ Na sẽ phải trông nom những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc không nơi nương tựa.
Ít ra lũ trẻ cũng ngoan ngoãn, Lệ Na thì xinh xắn dễ gần nên làm thân với bọn trẻ rất nhanh. Mới chỉ bước sang tuổi 16, độ tuổi mà đáng lí ra những người đồng trang lứa đều đang cắp sách tới trường thì cô lại đi làm việc của người trưởng thành.
Có những người phụ nữ trông trẻ khác ở đây đều đã tuổi ngoài 25, làm việc lâu với họ Lệ Na biết được rằng, tất cả đều GHÉT cô bé. Mặc dù chả ai ghét ngoài mặt nhưng Lệ Na cảm nhận được.
Bọn họ từ rất lâu đã muốn cởi mở, lấy lòng cậu thiếu chủ Hoàng để từ đó có thể cưới được chủ tịch Hoàng, cưới được ông ta thì cuộc đời họ sẽ như bước sang trang mới, không phải gò bó khổ sở trong cái chỗ túng thiếu, suốt ngày phải nghe đám con nít rầy la đến chói tai.
Bởi vậy thấy Lệ Na thường xuyên đi cùng xe với thiếu chủ, họ biết chắc rằng Lệ Na cũng đang muốn làm thân với Đại Huy, mà với độ tuổi của cô bé thì chẳng mấy chốc đủ tuổi kết hôn, Lệ Na chắc chắn sẽ cưới Đại Huy.
Cho đến ngày hôm nay, một người trông trẻ vừa mới hết ca làm của mình, cô ta vừa bước xuống sảnh để đi về thì bắt gặp Lệ Na bước xuống xe limo, khuôn mặt cô ta bắt đầu nhăn lại khó chịu nhưng ngay lập tức lại thả lỏng ra khi bắt gặp khuôn mặt của lão bảo vệ trở nên biến thái khi nhìn Lệ Na.
Cô ta bắt đầu cười một cách quái ác, trong đầu nghĩ ra một kế hoạch đen tối.
Trong lúc đó, gã bảo vệ vẫn đang mải nhìn ngắm Lệ Na, hắn công nhận với thân hình này không thể là 16 tuổi, Lệ Na dù mặc quần áo kín đáo nhưng lại mang một dáng vẻ cuốn hút đến lạ thường, khiến hắn… khiến hắn…
“Đúng là một gã biến thái.” – một giọng nói phụ nữ từ sau thốt lên.
Lão bảo vệ theo phản xạ quay mặt ra sau.
“Cô nói cái gì? Bảo ai biến thái hả? Hết ca rồi thì về nhà đừng có nói linh tinh.”
Ả ta nhìn lão mà như muốn buồn nôn, đúng là một thằng cha già máu dê, nhưng ả vẫn cố nuốt cái buồn nôn ấy để đề nghị với lão.
“Thích con bé kia à? Muốn nó đúng không?”
Lão ngay lập tức từ chối, ngoài mặt hét lên như quát nhưng trong lòng đã trúng tim đen. Ả nhận ra nên đã giơ chiếc điện thoại giấu ở sau lưng đưa trước mặt lão.
Gã bảo vệ trợn tròn mắt nhìn vào tấm nhìn chụp cận cảnh khuôn mặt lão nhìn Lệ Na đúng chất biến thái.
“Thử nghĩ xem nếu tôi gửi tấm hình này cho thiếu gia, không biết khi đó ông có còn mơ ước được bước chân vào biệt thự Hoàng để làm bảo vệ hay không?”
Lão ngay tức khắc mặt tái mép, rối rít van lạy xin ả ta xóa tấm hình, còn mình thì hứa sẽ làm bất cứ thứ gì ả yêu cầu.
“Đừng lo, tấm hình tôi sẽ xóa nhưng với một điều kiện: ông phải làm như này cho tôi.”
Cả hai chụm đầu xì xào to nhỏ, sau khi nghe xong kế hoạch của người trông trẻ, lão bảo vệ như rồ lên.
“Cái gì? Cô muốn tôi…”
“Nói bé thôi cái tên béo đần.”
“Tôi không thể làm thế? Làm thế thì khác gì tôi bán mạng cho Hoàng thị đâu. Chúng ta làm sao biết được con bé đó có quan hệ gì với Hoàng thị. Lỡ đâu…”
“Cái này ông không cần phải lo, cả hai ta trong vụ này không ai thiệt thòi cả.”
Rồi mụ ta bắt đầu gắn lên đầu gã bảo vệ một cái máy quay mini nhỏ lấy được ở trong kho.
“Với cái này, thì con nhỏ đó chỉ có im bặt mà thôi.”
Lão bảo vệ cảm thấy hài lòng, với kế hoạch trơn chu thế này thì lão vừa được chiêm ngưỡng thân thể Lệ Na lại vừa giữ được tội trạng.
…
Trời bắt đầu chuyển tối, ánh trăng tròn lơ lửng trên trời. Ca làm của Lệ Na cũng đã xong, bọn trẻ thì đứa nào đứa nấy theo lời chỉ bảo của cô bé đều ngoan ngoãn đánh răng rồi lên giường đi ngủ. Lệ Na rón rén nhẹ nhàng không làm cho chúng thức giấc, cô khẽ đóng cửa rồi bước sang phòng thay đồ.
Dọc hành lang Lệ Na có ngoái đầu nhìn xuống sân, bên cạnh là địa điểm bảo vệ nhưng kì lạ là ở đó đã tắt đèn. Đúng ra ca giờ bảo vệ phải làm ca đêm tới 2 giờ mới hết, hay chẳng lẽ thay đổi lịch trình mà cô không biết?
Lệ Na cũng không bận tâm nhiều rồi bước vào phòng thay đồ. Cô mở tủ đồ lấy quần áo, chưa cởi bỏ vội đồng phục trên người, Lệ Na đã cảm nhận sau lưng mình một luồng khí lạnh. Cô quay đầu, phát hiện lão bảo vệ đang phục sẵn ở cửa nhìn cô với ánh mắt không đúng đắn.
Lệ Na giật bắn mình liền nói to:
“Ông làm gì ở đây? Đây là phòng thay đồ của nữ mà?”
Lão ta miệng cười khẩy,ánh mắt thèm khát nhìn cô không chịu rời, giọng nói phát ra khiến cô càng rùng mình.
“Chào ngươi đẹp, người yêu của em đến đón em đây.”
Rồi lão tiến vào đóng cửa khóa trái. Lệ Na trợn mắt cảm thấy sự nguy hiểm từ lão vội lùi lại.
“Ông định làm gì? Ông dám làm bậy tôi báo cảnh sát.” – Lệ Na rút trong túi chiếc điện thoại.
“Báo cảnh sát hả? Mày báo thử xem, trước khi bọn cảnh sát đến đây thì tao đây đã ăn sạch mày rồi, tao mang máy quay theo mình đây. Mày mà hé răng nửa lời thì đoạn phim này sẽ được phát tán.”
Cô hốt hoảng vội hét lên cầu cứu, lão bảo vệ ngay lập tức chạy tới ép miệng cô không cho phát ra tiếng.