Sao Rơi - Bất Nhượng Trần (Doanh Trần) - Chương 136
Hôm nay Thẩm Hòe Tự đúng là quá mức nhạy cảm, chưa được bao lâu đã run rẩy bắn một lần. Anh nhấc chân đạp lên ngực Kỷ Xuân Sơn, dùng ngón chân đùa giỡn đầu v* hắn, lười nhác đưa ra kiến nghị sau cơn lên đỉnh: “Chúng ta đổi bàn làm việc khác đi.”
“Hửm?” Kỷ Xuân Sơn nắm chặt bàn chân hư hỏng của anh, cúi đầu hôn lên gan bàn chân trắng nõn, “Hóa ra bà xã tôi thích play phòng làm việc…”
Thẩm Hòe Tự được hắn hôn rên hừ hừ, lỗ hậu kẹp chặt, cảm giác cái chày sắt trong thân thể bắt đầu từ từ ra vào. Một chân anh lại giẫm lên ngực Kỷ Xuân Sơn ngăn động tác của hắn: “Đổi sang chiếc bàn dài hơn đủ cho hai người ngồi, giống như thời còn đi học ý, em và anh ngồi song song cạnh nhau.”
Anh ngửa đầu nhìn một vòng, dùng ngữ khí khẳng định: “Phòng này chắc đủ lớn đấy.”
Vừa nhức nhối vừa tê dại, vừa căng trướng vừa trống rỗng
Rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng rất muốn khóc.
Cảm xúc yên lặng lan tràn khắp căn phòng.
Kỷ Xuân Sơn chợt rút tính khí ra, vươn tay nâng lưng anh lên bế khỏi bàn làm việc. Thẩm Hòe Tự ôm cổ hắn hỏi: “Làm gì vậy?”
“Về phòng ngủ làm tiếp.” Kỷ Xuân Sơn ôm anh bước đi, “Mặt bàn quá lạnh, sẽ bị cảm.”
Hai thân thể trần truồng lại nhanh chóng quấn lấy nhau trên giường lớn, ngực dán vào ngực, hơi thở đan xen, nhưng Thẩm Hòe Tự vẫn cảm thấy không đủ.
Anh muốn khảm nhập hắn vào sâu trong thân thể mình.
Hai tay anh vòng ra sau lưng Kỷ Xuân Sơn, áp chặt hắn lên ngực.
Kỷ Xuân Sơn đè bắp đùi run rẩy vì cao trào của anh, dương v*t bên trong suýt nữa bị kẹp bắn, hắn bật cười than thở một câu hai nghĩa: “Vợ ơi, tôi bị em quấn đến không thở nổi rồi.”
Cẳng chân Thẩm Hòe Tự lại móc lên, ngẩng đầu đuổi theo bờ môi hắn, vừa hôn vừa ra lệnh: “Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Một tay Kỷ Xuân Sơn ôm lấy mặt anh, ngăn cản nụ hôn quá mức nôn nóng này.
“Nghe tôi nói đã.” Hắn nâng người lên, nhìn thẳng vào cặp mắt mơ màng phủ đầy sương của Thẩm Hòe Tự, “Tôi sẽ cùng em trải qua một cuộc đời tầm thường nhưng hạnh phúc, ngày tháng tương lai của chúng ta còn rất dài.” Hắn cúi đầu hôn lên hàng mi rung động của anh, nhẹ giọng trấn an, “Em đừng sợ.”
*
Núi Hư Minh vào mùa đông có chút quạnh quẽ.
Kỷ Xuân Sơn và Thẩm Hòe Tự cùng vác theo hành lý cắm trại, đi bộ từ bãi đỗ xe dưới chân núi chậm rãi leo lên cao.
“Con đường lên núi hình như chẳng thay đổi gì mấy nhỉ.” Thẩm Hòe Tự được Kỷ Xuân Sơn nắm tay vượt qua một mỏm đá nhấp nhô, “Rất giống dáng vẻ trong trí nhớ.”
“Em vẫn còn ấn tượng cơ à?” Kỷ Xuân Sơn không quay đầu mà cười nhạt một tiếng, “Năm đó em vừa leo vừa thất thần, suốt một đường chỉ toàn nhớ đến thư tình của Tưởng Mộng Nam, giờ nghĩ lại mà tôi vẫn còn tức.”
Thẩm Hòe Tự méo miệng, sự thật đúng là như vậy.
Bước chân anh khựng lại, chợt kéo áo Kỷ Xuân Sơn: “Anh tới đây, em nói bí mật này này.”
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn anh nhưng chân không buồn động đậy, rất mất hứng hỏi: “Bí mật gì?”
Trâu không đến cọc đành đi tìm trâu, Thẩm Hòe Tự bước lên một bước, nghiêng đầu nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe môi hắn một cái: “Người anh thích vừa vặn cũng thích anh đấy.”
Tuy hiện giờ không phải mùa du lịch nhưng cách đó không xa vẫn có vài ba vị khách bộ hành cũng đang leo núi, Kỷ Xuân Sơn bị anh hôn đến ngẩn người tại chỗ.
Thẩm Hòe Tự vặn đầu hắn về chỗ cũ, nghiêm túc nói: “Đi đường cẩn thận, đừng thất thần nào.”
Kỷ Xuân Sơn vừa nghiền ngẫm vừa bước thêm mấy bước rồi lại dừng chân, quay đầu nhìn anh.
Thẩm Hòe Tự thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn trông khá buồn cười: “Bài tập mà cô Khương giao cho em đấy.” Anh vươn tay vỗ vỗ vai Kỷ Xuân Sơn, “Đừng giả vờ nữa, Đoàn Triết không mách lẻo với anh à?”
Kỷ Xuân Sơn không trả lời, chỉ nắm chặt tay anh hơn, quay đầu tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Thẩm Hòe Tự kinh ngạc hỏi: “Nó thật sự không nói gì luôn?”
Ở thời khắc này Thẩm Hòe Tự mới có thêm nhận thức hoàn toàn mới về tính chuyên nghiệp của Đoàn Triết.
—
Ông đốc tờ mà biết là ổng khóc đó…