SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ) - Chương 116 - Anh tìm cô chín năm, chỉ bắt cô đợi anh chín phút.
- Trang Chủ
- SĂN TÌNH: GẶP NGAY ĐẠI BOSS - Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
- Chương 116 - Anh tìm cô chín năm, chỉ bắt cô đợi anh chín phút.
Người đàn ông cầm điện thoại với vẻ mặt u ám, không biết bản thân nghĩ cái gì.
Phong lão gia tử hả hê gửi tin nhắn cho Phong Tiêu: “Mẹ của anh đã nói với tôi rằng sẽ đến gặp Vân Ngữ Tịch và yêu cầu cô ấy rời xa anh. Nếu con bé thật sự thương tâm mà không muốn anh nữa, thì anh xứng đáng độc thân cả đời.”
Những thứ này đều nằm trong dự liệu của anh, mẹ của anh đã gọi đến thư ký mấy lần, hẳn là cũng đã nghe được chút tin tức.
Trong lòng anh hiện tại cảm giác rất khó chịu khi nhìn thấy cô thương tâm. Nhưng anh muốn cô trải qua cảm giác của anh, chính là sợ mất đi đối phương.
Chiếc xe hơi sang trọng dừng ở dưới ký túc xá, ánh mắt hướng lên một căn phòng tối tăm, thật tâm muốn tiến đến ôm cô vào lòng.
Anh ngồi trong xe ngơ ngác nhìn lên một đêm, sau đó rời đi trước bình minh, anh còn phải đợi thêm nữa.
Buổi tối Vân Ngữ Tịch khóc hơi nhiều, buổi sáng hai mắt sưng lên, đành phải gọi cho Trần Khả Hân xin nghĩ một ngày.
Để tránh phải suy nghĩ, cô bắt đầu dọn dẹp phòng, trong hộp bất chợt nhìn thấy chiếc điện thoại di động cũ của mình để lại trước kia khi rời khỏi Nam Dương.
Điện thoại đã hết pin, cô đi tìm cục sạc và cắm sạc pin.
Sau khi mở nguồn điện thoại, Vân Ngữ Tịch ngây người cho đến buổi trưa.
Đến khi nhận được một cuộc điện thoại cô mới giật mình.
“Alo, cậu khỏe không, tôi là Trương Mỹ Kỳ, chắc cậu không quên tôi chứ?” – Trương Mỹ Kỳ tự giới thiệu.
“Không, chào thư ký Trương.” – Vân Ngữ Tịch đương nhiên biết Trương Mỹ Kỳ.
“Mặc dù mạo muội một chút, nhưng tôi vẫn muốn hỏi Vân tiểu thư một chút, cô có yêu Phong tổng không?”
“…”
“Haha tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tò mò thôi.”
Vân Ngữ Tịch trầm mặc hồi lâu: “Yêu.”
Cô không muốn lừa dối người khác cũng như lừa dối chính mình.
Trương Mỹ Kỳ rất hài lòng với câu trả lời của Vân Ngữ Tịch, cũng không vòng vo liền nói: “Vân tiểu thư, bảy giờ tối nay sẽ có một bữa tiệc ở nhà hàng Asiana, Phong tổng sẽ tuyên bố một số sự kiện quan trọng cá nhân của anh ấy, cô hiểu ý tôi chứ?”
Vân Ngữ Tịch: “…”
Vân Ngữ Tịch siết chặt điện thoại, vô cùng thông minh vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của người bên kia.
7h tối nay sao?
Suốt buổi chiều, cô ngồi cuộn người trên giường, ngơ ngác không biết suy nghĩ đã đi đến đâu.
Khi tôi thức tỉnh bầu trời đã bị mây đen giăng kín.
Lúc này đã là 6h30 tối.
Cô giật mình, nhảy xuống giường, cầm lấy hai chiếc điện thoại liền chạy ra ngoài.
Tài xế bị bộ dạng của Vân Ngữ Tịch hù một phen, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong trông giống như một bộ đồ ngủ kín đáo bằng bông cho mùa đông, tóc rối bời, mắt sưng vù.
Vân Ngữ Tịch không để ý đến ánh mắt của người khác, không ngừng nhìn thời gian.
7h30 tối, Trương Mỹ Kỳ không vào mà đi đi lại lại ở ngoài cửa, nhìn thấy Vân Ngữ Tịch, cô vội vàng chạy đến: “Ôi, sao bây giờ cô mới đến, của cô đây, không có thư mời không được vào đâu… nhưng mà…”
Lời còn chưa dứt, Vân Ngữ Tịch như một cơn lốc lao vào bữa tiệc.
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu, tự hỏi bản thân có làm quá mức không?
Bữa tiệc hôm nay ở Asiana đúng là có Phong Tiêu tham dự, nhưng mà tuyên bố sự kiện là do cô tự bịa ra.
Nói cô thích tọc mạch vào chuyện người khác cũng được.
Gần đây không biết đại boss đang âm mưu cái gì, nhưng Trương Mỹ Kỳ biết, chỉ cần Vân Ngữ Tịch xuất hiện thì trái tim Phong tổng có sắc đá ra sao cũng sẽ tan thành nước.
Gần đây công ty bị áp bức quá mạnh, tất cả nội bộ gần như than khóc quá nhiều khi bị Phong tổng để mắt đến, vì sức khỏe và tinh thần của toàn thể tập đoàn NY, vì bảo bối của cô cần có được tinh thần sảng khoái, cô có nhiệm vụ phải cải thiện nó.
Bên trong bữa tiệc, ánh đèn sáng chói xoa hoa, trong Vân Ngữ Tịch quá lạc lỏng.
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô nhưng Vân Ngữ Tịch không còn quan tâm đến bất cứ cái gì khác, ánh mắt tìm kiếm Phong Tiêu trong đám người.
Cô mặc kệ Phong Tiêu có đính hôn hay không, nhưng có một số điều cô phải nói với anh.
Vì bộ trang phục của cô đã gây sự chú ý của nhân viên bảo vệ của bữa tiệc, giữa những người mặc vest và váy, một cô gái mặc áo khoác dài màu đen bên trong là đồ ngủ đột nhiên xông vào.
Rất nhanh có người cản cô lại: “Tiểu thư, cô đến dự tiệc à?”
Dù lời nói có vẻ lịch sự nhưng trong lòng vô cùng bất mãn. Bảo vệ cổng có làm việc hay không? Sao lại để người ăn mặc kỳ lạ này tiến vào.
“Tôi…tôi tìm Phong Tiêu.” – Vân Ngữ Tịch do dự một chút rồi đáp.
Phong Tiêu là ông chủ của tập đoàn NY, không ai là không biết.
Khi nhân viên nghe Vân Ngữ Tịch nói muốn tìm Phong Tiêu, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn cô, dù là trang phục hay ngoại hình đều không phải thuộc về giới thượng lưu.
“Tiểu thư, nếu cô quen với Phong tổng thì có thể gọi trực tiếp cho anh ấy, cô không thể xông vào đây khi không có thư mời, xin mời cô ra ngoài cho.”
“Ai nói cô ấy không có thư mời.” – Trương Mỹ Kỳ nâng đôi chân thon dài trắng ngần xinh đẹp bước tới.
Vừa nhìn đã nhận ra là Trương tiểu thư của tập đoàn Trương thị, nhân viên liền cúi đầu mỉm cười: “Trương tiểu thư, cô quen cô ấy sao?”
“Anh không biết cô ấy sao, cô ấy cùng Phong tổng của chúng tôi rất quen thuộc.” – Trương Mỹ Kỳ tỏ ra thần bí.
Một câu nói liền hiểu ý, nam nhân viên vội xin lỗi liền rời đi.
Phong Tiêu xuất hiện ở phía xa trong một bộ vest đen, đứng bên cạnh anh là một người phụ nữ với chiếc váy màu đỏ ôm lấy vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Cô gái kia không xa lạ đối với Vân Ngữ Tịch.
Cô kìm nén cảm giác muốn bật khóc, nắm chặt điện thoại di động trong tay. Nếu trước kia nhìn thấy cảnh này cô sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng lần này cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Mọi người đổ dồn nhìn về phía một người phụ nữ xa lạ, mặc trang phục không phù hợp đang từng bước tiến về phía Phong Tiêu.
Phong Tiêu ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Vân Ngữ Tịch, hơi thở như nghẹn lại, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.
“Phong Tiêu.”
Đứng trước mặt của anh, Vân Ngữ Tịch biết bản thân lúc này rất chật vật. Mẹ của anh nói khoảng cách giữa hai người chính là hai thế giới, cô không phản bác ý kiến này, nhưng một khi đã yêu thì liền không có bất cứ khoảng cách nào so sánh được giữa tình cảm của hai con người.
“Làm sao bây giờ, kẹo thật đắng.” – Cô duỗi tay trái ra, lòng tay cầm một viên kẹo Tiểu Bạch.
Hôm nay cô đã ăn rất nhiều kẹo, nhưng mỗi viên mỗi viên đều cảm thấy đắng miệng.
Không phải là kẹo đắng, mà là lòng cô đắng.
Phong Tiêu cúi đầu liếc nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cô, vẫn im lặng.
Quan Gia Hân đứng bên cạnh Phong Tiêu, tò mò nhìn Vân Ngữ Tịch, so với cô gái quyến rũ lần trước, cô ấy bây giờ tái nhợt và trông hoàn toàn khác hẳn, Quan Gia Hân không khỏi liếc mắt nhìn Phong Tiêu.
Mọi người đều chú ý và bắt đầu xì xào bàn tán, dường như người phụ nữ kia có hứng thú với Phong Tiêu, bây giờ chính là đợi xem thái độ của vị tổng giám đốc kia.
Một phút… hai phút…đi qua.
Vân Ngữ Tịch cúi đầu, cô biết mọi người đang nhìn cô xì xầm, nhưng cô sợ bỏ lỡ anh hơn là ánh mắt của người khác.
Thời gian trôi qua từng phút một, nhưng cô cảm thấy như đang đợi cả thế kỷ.
Cô chờ đợi lời phản ứng từ Phong Tiêu.
Cô nhing thấy chân người đối diện lùi về sau một bước, nước mắt không thể giữ được mà tràn khỏi khóe mắt, đây chính là câu trả lời của anh sao?
“Xin lỗi.” – Đè nén sự sụp đổ trong lòng, Vân Ngữ Tịch quay người rời đi.
“Vân Ngữ Tịch.”
Phong Tiêu nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy cánh tay của cô gái đã chạy tới cửa, anh là chỉ muốn lui về phía sau một bước, để nhìn rõ gương mặt cúi xuống của cô có khóc không, kết quả không một lời giải thích, chỉ nói xin lỗi, đợi anh còn chưa kịp phản ứng đã rời đi.
“Bây giờ là 8h lẻ 9 phút, từ lúc em xuất hiện, trôi qua chín phút.” – Phong Tiêu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói gì đó khó giải thích.
“Em…” – Khóe miệng cô nhúc nhích, không hiểu ý của anh.
“Tất cả những người bên cạnh anh đều biết, anh đi tìm một người chín năm, cũng chờ đợi chín năm.” – Phong Tiêu trầm giọng nói.
Vân Ngữ Tịch nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Phong Tiêu nhìn những giọt nước mắt trong mắt cô, trái tim anh mềm nhũng, anh lập tức mắng chửi bản thân mình quá tồi tệ, trong ánh mắt mở to của mọi người, anh ôm lấy người trước mặt vào lòng và thỏ thẻ vào tai cô, chỉ hai người có thể nghe thấy: “Anh chỉ để em đợi anh chín phút, cứ như vậy rất ủy khuất sao?”
“Em nghĩ rằng anh không cần em nữa.” – Vân Ngữ Tịch nhịn được nữa, nước mắt lại trào ra, ướt cả lòng ngực Phong Tiêu, thanh âm tràn ngập ủy khuất.
“Ngốc quá, anh khi nào nói là không cần em.” – Phong Tiêu ôn nhu nói.
“Nhưng anh không nghe điện thoại của em, trên mạng còn nói anh sắp đính hôn cùng người khác…” – Cô nói ra những bất an trong lòng.
“Nếu như anh thật sự muốn đính hôn thì thế nào?” – Phong Tiêu hỏi, người trong ngực anh lập tức cứng đờ, trong lòng anh lại lập tức mắng bản thân mình, mỗi lần nhìn thấy cô buồn, anh đều muốn quay về quá khứ, để tìm cái tên hỗn đản chính mình đánh cho một trận.
Anh nhớ đêm qua ngồi một đêm dưới ký túc xá, anh quyết định thỏa hiệp, đem chuyện đính hôn đính chính làm sáng tỏ…
Nhưng anh còn chưa kịp ra tay, Vân Ngữ Tịch đã xong làm bữa tiệc khiến anh không khỏi kinh ngạc.
Anh nhìn phía xa thấy Trương Mỹ Kỹ đang khoanh tay nở nụ cười khinh bỉ, anh liền biết anh giờ trò quỷ.
“Em không đồng ý.” – Vân Ngữ Tịch cứng gắn nói: “Em không muốn anh cùng người khác đính hôn.”
Khóe miệng Phong Tiêu nâng lên, anh rất hài lòng với tính chiếm hữu mà cô đang thể hiện lúc này: “Tịch Tịch, em muốn anh làm thế nào?”
Vân Ngữ Tịch cắn môi, trong lòng quyết tâm, những thứ khác không còn quan trọng nữa: “Trừ em ra, anh không được phép kết hôn với người khác.”
Đời này, cô cũng chỉ sẽ gả cho một mình Phong Tiêu.
Buổi trưa, cô cầm chiếc điện thoại cũ trên tay mở ra, có hơn 100 tin nhắn gửi đến, ngoại trừ số ít là của người khác, còn lại đều là của Phong Vân Vạn Kiếp.
Mở đầu bằng một câu hỏi lo lắng: “Tịch Tịch, em đang ở đâu?”
Tiếp đến, là vô vọng: “Tịch Tịch, em thật tàn nhẫn, khi anh chuẩn bị có kỳ vọng trong cuộc đời, em luôn lặng lẽ rời xa anh.”
Anh nói, Vân Ngữ Tịch… anh nhớ em, rất nhớ em…
Anh nói, Vân Ngữ Tịch… em có bao giờ thích anh chưa, dù chỉ một chút thôi.
Anh nói, Tịch Tịch… anh phải đợi em đến bao giờ mới có thể nhìn thấy em…
Anh nói, Tịch Tịch… thế giới này quá rộng… đến cùng em ở đâu, anh tìm em mãi mà không gặp…
Anh nói….
Anh nói rất nhiều, cô chỉ là không thể tin có một người có thể yêu cô nhiều như vậy.
Nhưng vì sợ làm cô sợ hãi, anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, âm thầm ở bên cạnh che chở và bảo vệ cô.
Cô đúng là một kẻ ngốc, trên đời này có lẽ không có người đàn ông nào có thể yêu cô sâu đậm như vậy.
Vậy nên cô mới liều mạng chạy đến nơi này, cô sợ nếu không kịp, Phong Tiêu sẽ không còn thuộc về cô nữa.
“Được.”
Phong Tiêu ôm chặt lấy cô, ánh mắt sáng lên như những ngôi sao trên bầu trời.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Phong Tiêu buông Vân Ngữ Tịch ra, sau đó lấy thứ gì đó trong túi và quỳ xuống bằng một chân.
Phong Tiêu quỳ một chân trước mặt Vân Ngữ Tịch, cầm hộp nhẫn trong tay, chiếc nhẫn anh mua đã lâu nhưng vẫn không có cơ hội đưa cho cô: “Không biết em có hứng thú với vị trí Phong phu nhân hay không?” – khóe miệng của anh mang theo ý cười, trong mắt mang đậm thâm tình.
Vân Ngữ Tịch có chút ngẩn ngơ, vẫn chưa tiếp thu nổi những gì đang xảy ra.
Phong Tiêu không vội, lặng lẽ nhìn cô.
“Vâng.” – Cô gật đầu.
Phong Tiêu cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô, nhìn thấy ngón tay trắng nõn vừa được đeo chiếc nhẫn vào, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
Trương Mỹ Kỳ đưa điện thoại lên, chụp lấy cảnh này gửi cho nhóm thư ký riêng trong công ty.
Cả bọn gào thét, phấn khích.
Thậm chí còn bắt đầu thảo luận xem tối nay có phải Phong tổng được ăn thịt hay không?