Ruột Bông Rách - Tây Qua Sao Nhục - Chương 70
Cây bút trong tay Kiều Nam Kỳ rơi xuống.
Y đang nhắm mắt lại bị tiếng động này làm bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ quên khi còn đang làm việc.
Tiểu Ngô đang sắp xếp những văn kiện trên tủ hồ sơ.
Kiều Nam Kỳ vừa chợp mắt một lát, giọng nói bây giờ có chút khàn khàn: “Sao không gọi tôi?”
Tiểu Ngô không cần nghĩ ngợi: “Không có việc gì quan trọng, tôi thấy ngài hai ngày này quá mệt mỏi nên không gọi ạ.”
Nếu là hồi xưa, chỉ cần y thấp giọng hỏi như vậy, trên dưới cả công ty, ngay cả Hạ Viễn Đồ, đều sẽ sợ hãi trong lòng, phải cẩn thận suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Nhưng hiện tại, Tiểu Ngô biết rõ Kiều Nam Kỳ có thể tức giận, nhưng cậu chàng vẫn không kiềm được — Kiều Nam Kỳ gần đây thật sự cần phải chăm sóc cơ thể.
Trước kia dù làm việc mỗi ngày, nhưng lúc bận rộn thì sẽ bận rộn, lúc cần nghỉ ngơi thì sẽ nghỉ ngơi. Còn hiện tại thì sao? Suốt ngày đều chôn mình ở công ty, ngoại trừ cần đi xã giao, thời gian cơm tối về nhà một chút, tất cả thời gian còn lại đều ở công ty.
Đừng nói ban ngày, ngay cả buổi tối, Kiều Nam Kỳ đều ở lại. Có đôi khi đã tới khuya rồi, thậm chí còn trực tiếp ngủ lại công ty, thời gian về nhà ngủ cũng không nhiều nữa.
Nếu thật sự có chuyện quan trọng gì thì không thành vấn đề — nhưng gần đây thì nó tới từ đâu? Ngoại trừ trước đó đem những thứ của nhà họ Trần chuyển cho Lục Tinh Bình và Triệu Vanh, công ty gần đây đều thuận buồm xuôi gió, Hạ Viễn Đồ rảnh rỗi tìm cách giết thời gian, chỉ có Kiều Nam Kỳ, bận rộn tới mức không có gì làm thì tìm một ít hạng mục mới về làm.
Này thì hay rồi, giá trị thị trường của công ty ngày càng đi lên, giấc ngủ của tiên sinh nhà bọn họ ngày càng ít.
Tiểu Ngô thậm chí không nhịn được nói thêm: “Không thì ngài đi ngủ một lát đi ạ? Có chuyện gì tôi sẽ lập tức báo cho ngài.”
Kiều Nam Kỳ chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ.
Đã 3 giờ chiều.
Y xoa xoa ấn đường, chậm rãi đứng dậy nói: “Đưa tôi về nhà.”
Tiểu Ngô sửng sốt rồi mới nhớ tới, Kiều Nam Kỳ gần đây thời gian này đều sẽ về nhà.
Cũng không biết vì sao.
Cậu chàng đột nhiên nhớ tới, một năm trước, Triệu Vanh vào thời điểm này sẽ thỉnh thoảng hỏi mình, Kiều Nam Kỳ buổi tối có về nhà không. Nếu có, Triệu Vanh sẽ dặn bảo mẫu trong nhà chuẩn bị một vài món ăn mà Kiều Nam Kỳ thích.
Mà điện thoại của cậu chàng đã lâu không nhận được tin nhắn như vậy nữa, về sau hẳn cũng sẽ không còn.
Cậu chàng đã buồn bã như vậy, càng miễn nói tới tiên sinh nhà bọn họ.
Tiểu Ngô cũng thấy Kiều Nam Kỳ bây giờ trông có vẻ chán nản, nghĩ cũng biết, Kiều Nam Kỳ tất nhiên lại nghĩ đến Triệu Vanh.
Đây cũng là nguyên nhân Kiều Nam Kỳ không thể về nhà.
Dù sao về nhà hay ở công ty, thì đều một mình.
Nhưng Kiều Nam Kỳ về nhà sẽ có cơ hội nghỉ ngơi cao hơn khi ở công ty.
Cậu chàng lập tức dừng việc đi làm, đi lấy chìa khóa xe: “Vâng, tôi đưa ngài về ạ.”
Mặc dù công ty nằm ở khu vực sầm uất, nhưng Kiều Nam Kỳ lại thích yên tĩnh cho nên lựa nhà ở khu vắng vẻ, đường về nhà thường trực tiếp lái từ bên trong thành phố ra tới vùng ngoại ô.
Nhưng xe vừa mới rời khỏi công ty, Kiều Nam Kỳ liền nói tới một địa điểm, để Tiểu Ngô đi đường vòng lái xe tới đó.
Tiểu Ngô vừa nghe địa điểm đã hiểu rõ.
Đó là nhà của Triệu Vanh.
Nói là thuận đường đi ngang qua, nhưng thế nào ai nấy đều rõ —- Kiều Nam Kỳ thậm chí còn mua nhà ở đó, chỉ vì có thể lúc nào cũng có thể lái xe vào xem mà không cần lý do gì.
Chờ chạy tới khu nhỏ kia, Tiểu Ngô không hỏi gì, thuần thục lái xe đi vào.
Cậu chàng cố ý đi rất chậm, lúc đi ngang qua cửa nhà Triệu Vanh, còn không có nhấn ga.
Kiều Nam Kỳ ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu quay sang phía cửa kính.
Y mấy ngày trước cũng đi ngang qua nơi này như vậy, chỉ là nhìn thoáng qua một cái, nhưng trong phòng không có động tĩnh gì, cũng không biết Triệu Vanh đã dọn tới nhà Lục Tinh Bình chưa. Nhưng y hiện tại hiện tại không thể tới nhà Lục Tinh Bình, chỉ cần nhìn thấy Lục Tinh Bình và Triệu Vanh ở bên nhau, y có lẽ sẽ không nhịn được nói vài lời, làm vài việc, cho nên y chỉ có thể tới nơi này, chờ đợi một ngày đụng phải Triệu Vanh khi thỉnh thoảng về nhà.
Nhưng mà mấy ngày nay, một lần cũng chưa từng gặp được.
Nhưng hôm nay, Kiều Nam Kỳ không chỉ không gặp được Triệu Vanh, ngược lại còn nhìn thấy có người đang lái xe tải nhỏ ngừng ở cạnh nhà Triệu Vanh, cửa lớn mở ra, có thể nhìn rõ có công nhân đang di chuyển đồ đạc tới lui, dọn đi một chút đồ đạc trong nhà.
Kiều Nam Kỳ giật mình, Tiểu Ngô cũng không đoán trước được nên buông lỏng chân ga, chiếc xe từ từ dừng lại.
Người chỉ đạo công nhân nhìn thấy bọn họ lảng vảng ở đây, còn tưởng rằng bọn họ lo lắng đụng vào công nhân khuân vác, vội vàng giơ tay lên bảo người tránh ra: “Xin lỗi nha, chúng tôi đang chuyển nhà, ngài cứ lái xe về trước là được.”
Tiểu Ngô tự nhiên sẽ không nói bọn họ cố ý tới đây xem, chỉ mỉm cười với người nọ: “Cám ơn.”
Sau đó, cậu chàng quay đầu lại: “Tiên sinh?”
Ghế sau truyền tới giọng nói trầm thấp của Kiều Nam Kỳ: “Đi thôi, em ấy…. Bán nơi này rồi.”
“Dạ, vâng.”
Tiểu Ngô đạp chân ga, lần này, cậu chàng cũng không cố ý giảm tốc độ mà ngược lại phóng xe đi.
Kiều Nam Kỳ nhìn bóng dáng những người đang chuyển nhà ngày càng xa, cũng thu hồi ánh mắt.
Triệu Vanh đã bán nhà của mình đi rồi.
Lúc trước Triệu Vanh khi còn ở bên cạnh y, chỗ này vẫn còn giữ lại. Nhưng chỉ mới kết hôn với Lục Tinh Bình được một tháng, đường lui cũng không để lại.
Tiểu Ngô còn ở phía trước, Kiều Nam Kỳ cũng không muốn lộ ra vẻ mặt gì trước mặt người khác, chỉ thu hồi ánh mắt, sắc mặt vẫn không thay đổi dặn dò: “Về sau không cần tới nơi này nữa.”
“Dạ dạ, vâng…..”
Bọn họ cố tình đi một vòng quanh trung tâm tâm thành phố, bây giờ đã đúng vào giờ cao điểm tan tầm, chạy trên đường một hồi, lúc về tới nhà, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Chị Lý cũng giống như những ngày bình thường, ở trong phòng bếp chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, chờ Kiều Nam Kỳ trở về.
Kiều Nam Kỳ cởi áo ngoài, thuần thục thay một chiếc áo sơ mi ngắn tay giản dị màu đen. Sau khi cởi áo sơ mi trắng ra, trên cổ tay trái của y hiện ra vết sẹo đã từng bị y cắn.
Nhờ Kiều Nam Kỳ đã đi chữa trị, nơi này chỉ còn lại dấu răng rất nhạt, theo thời gian phải bôi thuốc từ từ để loại bỏ nó. Y ngày thượng ở bên ngoài, hoặc là mặc áo sơ mi, hoặc là dùng đồng hồ, chỉ là bây giờ ở trong nhà, y mới không che đậy.
Đi tới phòng bếp, Kiều Nam Kỳ nhìn qua nguyên liệu nói: “Hôm nay học hai món?”
Chị Lý vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, một món hầm một món xào. Kiều tiên sinh à, hai ngày nữa lại học thêm hai món Tiểu Triệu thích ăn, vậy là đã học xong rồi, tôi thật sự không còn gì có thể dạy.”
“Học xong rồi, chị có thể chọn một số món tương tự vậy.”
“Vâng vâng.”
Trên tường phòng bếp dán đầy giấy memo vàng, có lẽ vì đã lâu mà mất đi độ bám dính, còn bị Kiều Nam Kỳ dùng băng keo trong suốt dán cố định lại.
Nhà y không còn giống như trước đây, trên tường trơn bóng như mới, trên mặt đất cũng không trống trải, nhìn vào có chút hơi người hơn trước.
Nhưng chỉ có có một mình y ở đó.
Cùng lắm thì chỉ có vài nhóc mèo lăn lộn mỗi ngày trong nhà.
Nhưng y vẫn tiếp tục mỗi ngày đúng giờ về nhà cùng chị Lý học làm những món ăn mà Triệu Vanh thích.
Mấy ngày trước, Hạ Viễn Đồ vào lúc này tới tìm y, nhìn thấy y đang học liền nói: “Sao bây giờ cậu còn học? Nghỉ một chút đi, chờ tới lúc Triệu Vanh và Lục Tinh Bình chia tay, cậu học cũng không muộn mà? Hơn nữa bọn họ cũng không nhất định…..”
Hạ Viễn Đồ nói đến đây, cũng không nhiều lời, nhưng ý của hắn rất rõ ràng.
Kiều Nam Kỳ tự nhiên hiểu được điểm này, nhưng y lại nói với Hạ Viễn Đồ: “Tôi cũng không có việc gì khác để làm. Viễn Đồ, tôi cần có gì đó để hy vọng.”
Hạ Viễn Đồ tức khắc không nói nữa.
Lúc ấy Kiều Nam Kỳ còn đang nghiêm túc làm xong vài món ăn, mời Hạ Viễn Đồ nếm thử — dù sao cũng không có người khác ăn.
Hạ Viễn Đồ ăn xong liền nói: “Lợi hại ghê Kiều đại thiếu gia, thế này mà ngài còn nói mình thất bại sao?”
Kiều Nam Kỳ không trả lời hắn.
Hạ Viễn Đồ lại tận dụng cơ hội: “Cậu gần đây còn tìm Lục Tinh Bình làm cố vấn không?”
“Không tìm.” Y nói.
“Nếu không lại tìm một bác sĩ tâm lý khác không quen biết thử? Nếu tìm được thì ký một thỏa thuận bảo mật, cũng không phải vấn đề gì lớn.”
“Không cần, tôi không tìm cậu ta không phải vì xấu hổ, mà vì tôi không cần.”
Chiếc đũa Hạ Viễn Đồ đang cầm dừng lại ở mép đĩa, ngước mắt nhìn y: “Việc này không nên nói dối nha. Tuy rằng cậu chưa bệnh, cũng không có dấu hiệu bệnh lý, nhưng Tinh Bình không phải nói rồi sao? Cậu đang bước tới bờ vực, nếu không kiểm soát đúng cách, cậu thật sự sẽ……”
“Tôi không cần, bởi vì tôi tốt rồi. Viễn Đồ, cả tháng nay tôi đều không gặp ác mộng gì liên quan tới mẹ.”
Hạ Viễn Đồ ngẩn người: “Vậy cậu……” Cậu không phải vẫn khép kín cảnh giác như trước sao?
Hạ Viễn Đồ chưa nói ra, nhưng Kiều Nam Kỳ có thể nhìn ra hắn muốn nói cái gì.
Y lắc đầu: “Tôi có nằm mơ, nhưng đa số chỉ là chút ký ức khi còn nhỏ lúc bà còn sống trên đời.”
Thật ra còn có Triệu Vanh.
Cảnh tượng đánh thức y vào lúc nửa đêm không còn là cảnh Kiều An Tình nhảy từ trên cao xuống nữa, mà giữa gió tuyết, Triệu Vanh vuốt ve mặt y, động tác nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại như dao đâm: “Tôi chưa chắc yêu anh.”
Mỗi lần câu nói này xuất hiện trong giấc mộng, nó có thể trúng đích ngay và kéo y từ trong giấc mộng.
Cơn ác mộng của y không còn là Kiều An Tình nữa, mà biến thành Triệu Vanh.
Sau đó khi Hạ Viễn Đồ ăn cơm xong rời đi, cũng không còn nói chuyện cẩn thận như trước nữa.
Hắn vỗ vai Kiều Nam Kỳ nói: “Cậu đừng lo lắng, nếu Tinh Bình và Triệu Vanh thật sự chia tay, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho cậu biết!”
Kiều Nam Kỳ: “……”
Thu hồi ký ức, Kiều Nam Kỳ đi rửa tay, lại nghe chị Lý hỏi mình: “Kiều tiên sinh à, Tiểu Triệu ấy, khi nào cậu ấy về hả cậu?”
Chị Lý không thường hỏi vấn đề này, lúc ban đầu, chị có hỏi một chút, sau cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng sau này khi Kiều Nam Kỳ thỉnh thoảng lại hỏi chị về chuyện của Triệu Vanh, còn yêu cầu chị nhắc đến cuộc sống thường ngày của Triệu Vanh, chị sẽ thường xuyên hỏi một câu như vậy.
“Đã gần nửa năm rồi. Hay là đã có chuyện gì đi?”
Nghe vậy, Kiều Nam Kỳ dùng sức vặn vòi nước, ánh mắt tối sầm.
Đã gần nửa năm rồi sao?
Hai năm trôi qua rất nhanh, nhưng sau nửa năm này lại trôi qua chậm như thế.
Y nói: “Em ấy vẫn ổn.”
Cũng không nói gì khác.
Chị Lý từ lâu đã quan với việc Kiều Nam Kỳ không chủ động nói chuyện, cũng không để ý Kiều Nam Kỳ không trả lời những câu hỏi khác, mà tiếp tục bận việc.
Đợi làm xong những món Triệu Vanh thích ăn, Kiều Nam Kỳ sẽ chậm rãi thưởng thức, chị Lý cũng dọn đồ xong đi rồi.
Ngày này coi như là thành công chịu đựng đi.
Y bây giờ mỗi ngày đều phải chịu đựng thế này.
Mọi người đều nói y hòa đồng hơn trước, Hạ Viễn Đồ lại nói y lại thiếu tinh thần hơn xưa, Tiểu Ngô lại bắt đầu mỗi ngày khuyên y nghỉ ngơi.
Nhưng y rõ ràng mỗi ngày vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật.
Chỉ là đợi ngày trôi qua quá dài, y cần phải bận rộn để làm tê liệt bản thân, cùng có một chút điểm nhỏ để dựa vào.
Kiều Nam Kỳ nhìn thời gian, đang định đi tắm rửa đi ngủ, Hạ Viễn Đồ lại gọi điện tới.
“Công ty có việc?”
“Không phải.” Âm thanh bên phía Hạ Viễn Đồ cực kỳ ồn ào, tràn ngập tiếng nhạc rock and roll và tiếng người nói ồn ào, “Đêm nay mọi người tụ tập lại, thằng nhóc TinH bình ở trong nhà hơn một tháng, cuối cùng cũng chịu tới. Đã lâu không đầy đủ như vậy, lão Kiều, cậu cũng tới đi.”
“Tôi cúp đây.”
“Haiz không phải —-!!! Tôi có ý hỏi Tinh Bình, Triệu Vanh có tới không, nhưng cậu ấy nói không tới.”
Động tác muốn cúp máy của Kiều Nam Kỳ hơi khựng lại.
Không tới?
Hơn một tháng trước Lục Tinh Bình sau khi kết hôn cũng không xuất hiện ở buổi họp mặt suốt sau đó, có người nói cậu ta mới cưới, vui quên trời đất, có lẽ đang có kế hoạch du lịch với bạn đời.
Kiều Nam Kỳ mặc dù không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy như vậy.
Rốt cuộc Triệu Vanh cũng đã dọn khỏi nhà của mình rồi.
Nhưng cuối cùng sau khi thực hiện một chuyến đi, Lục Tinh Bình vì sao…. không dẫn Triệu Vanh đi cùng?
Y nhíu mày: “Gửi địa chỉ cho tôi.”