Ruột Bông Rách - Tây Qua Sao Nhục - Chương 67
Đẹp tới nỗi cho tới giờ khắc này, Kiều Nam Kỳ đang đau thấu tâm can, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấy, trong đầu chỉ còn hình ảnh Triệu Vanh nhìn mình cười.
Dù cho y ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng vẫn cách một khoảng với Triệu Vanh và Lục Tinh Bình, thấy không rõ được ánh mắt Triệu Vanh. Nhưng có lẽ ánh mắt ấy bây giờ…..
Có lẽ sẽ giống như trước kia khi ở cạnh y, thậm chí còn tươi sáng hơn.
Kiều Nam Kỳ cuối cùng cũng dời mắt.
Y mới vừa rồi còn cảm thấy dù cho thế nào cũng có thể nhìn buổi đám cưới này kết thúc, nhưng giờ y mới nhận ra đã quá đề cao bản thân rồi.
Y giữ chặt hai chiếc nhẫn ở trước ngực được giấu trong cổ áo không thể lộ ra ngoài kia, đầu ngón tay đang cách lớp áo sơ mi vuốt ve từng chút một, cảm nhận hoa văn ở trên nó.
Mọi thứ ở đây đáng lẽ đã nằm trong tay mình.
Mà y hiện tại, ngay cả trái tim đau cỡ nào, cũng không thể thể hiện ra ngoài.
Bởi vì đây là đám cưới của Triệu Vanh và người khác.
Bởi vì ở trong mắt người khác, đây là đám cưới của bạn thân y và Triệu Vanh.
Triệu Vanh đã từng ngày đêm đeo nhẫn cưới của bọn họ ở trên tay, mà ở giây phút này, từ đây về sau, lại đeo một chiếc nhẫn cưới có đôi có cặp với người khác.
Mặc dù kiểu dáng của nhẫn cưới còn kém xa với chiếc nhẫn trên tay y.
Hoàn toàn khác biệt.
Kiều Nam Kỳ thậm chí không ngăn được suy nghĩ, có phải nó cũng được Triệu Vanh lựa chọn cẩn thận, có phải Triệu Vanh thay đổi khẩu vị, có phải…..
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ trong đầu mà không thể nói ra.
Có lẽ bây giờ cho dù y không màng thể diện tới cản trở, cũng sẽ không có người cho rằng y tới đây vì Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố lắm mới có thể ngăn cản những xúc động đang dâng trào trong lòng.
Lần này y không nhìn lên nữa.
Nếu xem tiếp, có thể y sẽ không thực sự làm được những gì đã nói với Hạ Viễn Đồ trên đường tới đây.
Trước mặt mọi người.
Triệu Vanh trao nhẫn xong, sau đó thầm lặng cám ơn Lục Tinh Bình, cuối cùng quay đầu về phía mọi người để luật sư Lâm có thể ghi hình lại hiện trường hôn lễ.
Đối phương ngồi ở đằng xa gật đầu với cậu.
– — nhìn dáng vẻ này, có lẽ thỏa thuận bảo mật cũng đã mất đi hiệu lực.
Phía trước, Lưu Thuận ngồi giữa nhóm nhỏ bạn bè của Triệu Vanh hình như cò chú ý tới ánh mắt Triệu Vanh, tưởng Triệu Vanh đang nhìn mình, mà còn vẫy tay với cậu.
Triệu Vanh: “……”
Cậu dở khóc dở cười thu hồi ánh mắt, lại có chút lo lắng sự thay đổi biểu cảm của mình sẽ bị người khác phát hiện. Khi đảo mắt, ánh mắt khó tránh nhìn về phía Kiều Nam Kỳ đang ngồi ở phía trước.
Người này vừa rồi còn đang nhìn, bây giờ lại hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt cũng không thấy rõ.
Triệu Vanh không nhìn nữa, sau đó quay đi.
Cậu từ từ thả lỏng, làm theo từng bước, tùy ý để Lục Tinh Bình đeo nhẫn lên cho mình.
Đến phiên Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình lại cầm nhẫn trong tay, lại giơ tay lên ngăn cản động tác duỗi tay ra của Triệu Vanh.
Triệu Vanh sửng sốt.
Chỉ thấy Lục Tinh Bình hơi dựa sát vào, rất chừng mực mà ghé sát vào tai cậu, thì thầm nói: “Nếu cậu không vui, thì lúc nào cũng có thể dừng lại.”
Không vui?
Đây là người thứ hai hỏi cậu.
Phương Trác Quần cũng đã hỏi câu tương tự trước khi đám cưới bắt đầu.
Là cậu đã thể hiện gì đó, hoặc làm gì đó, để bọn họ hiểu lầm sao?
Sao lại không vui cho được?
Làm xong đám cưới giả vội vàng này, thỏa thuận bảo mật sẽ mất đi hiệu lực, chờ cậu và Lục Tinh Bình hoàn tất các thủ tục pháp lý, l;ấy được phân nữa tài sản thừa kế. Đó là một phần tư tài sản của Trần gia lúc thịnh vượng, cho dù không ở Dương Thành mà đi đại tới đâu đó, số tiền này cũng đủ làm cho cậu trực tiếp lọt vào danh sách những người giàu có.
Có thể kinh doanh một cách ngon ơ.
Cũng là mục đích từ đầu của Triệu Vanh.
“Không có” Cậu cũng nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói sự thật với Lục Tinh Bình, “Em còn rất vui vẻ, em sẽ sống được cuộc sống mình mong muốn. Nếu phải nói…”
“Chỉ là tâm trạng có chút phức tạp.”
Cậu đã từng bỏ tất cả những điều này vì Kiều Nam Kỳ, thậm chí không phải vì Kiều Nam Kỳ, mà chỉ vì một cơ hội được ở bên Kiều Nam Kỳ.
Hiện giờ, tất cả mọi thứ đã bị đảo ngược.
Hơn nữa vừa rồi cậu suy nghĩ vô số tình huống có thể xảy ra, lo lắng các yếu tố bất ổn của Kiều Nam Kỳ, nhưng buổi hôn lễ này lại thật sự suôn sẻ cho đến hiện tại.
Lúc mở màn diễn ra, Triệu Vanh thậm chí suy nghĩ, nhiều người nhìn như vậy, nếu Kiều Nam Kỳ thật sự không thể kìm chế được, thì những hối hận tiếc nuối của người này từ trước tới nay chỉ là trò cười. Cậu cũng không phải không thể từ bỏ thể diện cuối cùng, xé rách mặt với người này, rồi cả đời này không qua lại với nhau nữa.
Mười năm tựa như một mũi tên, dây cung đã được kéo căng, thì bắn cũng không biết tới nơi xa nào.
Nhưng Kiều Nam Kỳ không làm gì cả.
Triệu Vanh tự nhiên cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Cậu đưa tay ra, mỉm cười, “Chỉ còn cách một bước thôi.”
Lục Tinh Bình gật đầu, cũng chậm rãi đeo nhẫn lên cho cậu.
Lúc này đây, tất cả đã được định đoạt.
Khi Kiều Nam Kỳ ngẩng đầu lên lần nữa, Triệu Vanh và Lục Tinh Bình đã hoàn thành xong phần trao nhẫn.
Hạ Viễn Đồ ngồi bên cạnh y, thì thầm hỏi: “Cậu……?”
“Tôi không sao.” Y trả lời, càng như nói với chính mình, “Tôi không sao.”
Hạ Viễn Đồ không còn gì để nói.
Sau khi các bước đã làm xong, Lục Tinh Bình để những người có mặt tự do đi lại, còn mình dẫn Triệu Vanh đi chào hỏi lịch sự với một ít người thân thiết với nhà họ Lục.
Kiều Nam Kỳ vẫn ngồi ở đó.
Y nhìn nơi Triệu Vanh vừa đứng, chợt nói: “Tôi có phải…. rất thất bại không?”
Cả đời này của y, chỉ gặp được hai người bất chấp tất cả để yêu thương mình.
Một là Kiều An Tình.
Tên của y là Kiều An Tình đặt — ban đầu mang ý nghĩa tốt đẹp, Kiều trong Kiều An Tình, Nam trong Hạ Nam, Kỳ trong kỳ vọng. Là bà nhận nuôi y, không để bụng rào cản huyết thống mà giao Kiều gia lại cho y, nuôi dưỡng từng chút một ra thành dáng vẻ hăng hái của thiếu năm mười mấy tuổi.
Nhưng bà cuối cùng bởi vì một Hạ Nam không xứng đáng, mà trầm cảm rồi phát điện, cuối cùng ngay cả y cũng không thể giữ lại.
Y không thể giữ lại Kiều An Tình.
Người thứ hai là Triệu Vanh.
Y không chỉ không thể giữ lại, còn không thể không tận mắt nhìn Triệu Vanh rời xa, mà y chỉ có thể lẻ loi một mình đứng tại chỗ, không có chỗ dựa nào.
Người như y……
Thật sự chỉ xứng với hai chữ ‘Thất bại’.
Kiều Nam Kỳ không khỏi nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, chỉ là đột nhiên nói ra, nhưng người ở bên cạnh chăm chú nhìn y như Hạ Viễn Đồ nhất thời không thể lý giải được chúng.
Hạ Viễn Đồ thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Đây không phải là những gì Kiều Nam Kỳ có thể nói.
Hạ Viễn Đồ nhớ rõ sau khi Kiều An Tình qua đời, tính cách Kiều Nam Kỳ đã thay đổi rất nhiều, chỉ có một điều không thay đổi, là sự kiêu ngạo từ đầu tới chân.
Kiều Nam Kỳ không bao giờ cúi đầu.
Cho dù cúi đầu trước mặt Hạ Nam thì cũng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, bên trong, Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ nhận thua — và sau đó y đã thắng, thắng một cách vẻ vang.
Đối với những người cùng trang lứa, càng không phải nói tới. Đừng nói tới cùng lứa, cho dù cha mẹ bọn họ, ai nhắc tới tên Kiều Nam Kỳ, mà không có vài phần kính sợ?
Hạ Viễn Đồ vẫn luôn cho rằng, đời này Kiều Nam Kỳ sẽ không thể nào nhận thua.
Bởi vì không có ai có thể thuận lợi để y làm điều ấy.
Nhưng hắn lại thật sự nghe được chính bản thân Kiều Nam Kỳ nói ra hai chữ ‘Thất bại’ như vậy.
Mùi hoa thơm, bữa tiệc linh đình, bóng bay bồng bềnh trong dòng khí êm dịu ấm áp.
Sắc trời đã tối đi, máu vòm như được mạ vàng, mắt thấy đêm tối đang đến gần, những ánh đèn đẹp mắt bên trong được thắp sáng lên, như phủ trên mặt đất cả một tầng ngân hà.
Như huyên náo nhưng lại yên tĩnh, những năm tháng phồn vinh tốt đẹp.
Chỉ có Kiều Nam Kỳ không nằm trong số đó.
Không nghe thấy Hạ Viễn Đồ trả lời, Kiều Nam Kỳ lại hỏi một cách hoang đường: “Tôi có phải là kẻ thất bại không?”
“Không phải” Hạ Viễn Đồ lúc này không cần nghĩ ngợi, “Sao cậu có thể?” Hắn liếc nhìn những người xung quanh bắt đầu rục rịch tiến về trước mặt bọn họ, nói tiếp: “Cậu ngẩng đầu lên nhìn đi, bọn họ còn chưa kịp chờ cậu đứng lên đã nóng lòng muốn đến trước mặt cậu rồi kìa.”
“Tiến tới chỗ tôi làm gì?” Kiều Nam Kỳ nhếch môi, tự giễu nói: “Vì địa vì của tôi? Sự nghiệp? Tiền tài quyền thế? Những cái đó tôi đều có.”
Y nhìn về phía Triệu Vanh.
Triệu Vanh và Lục Tinh Bình không biết từ khi nào đã đi tới gần chỗ bọn họ, vẫn đang cười đùa trò chuyện với người khác.
Y nói: “Nhưng người mà tôi muốn trao tất cả lại không hề quan tâm bất kỳ điều gì.”
“Vậy cậu cũng…. Haiz, vậy cậu cũng không đến mức thất bại. Trên đời này nơi nào mà chả có cỏ thơm” Hạ Viễn Đồ vốn là play boy, không biết nên khuyên thế nào, nói đi nói lại đều là những lời đó, “Chia tay thì sẽ buồn, nhưng sau đó sẽ không còn cảm giác gì nữa, nói không chừng còn có thể may mắn tìm được người yêu mới chứ.”
Lời này vốn là để an ủi Kiều Nam Kỳ.
Nhưng vừa dứt lời, cả người Kiều Nam Kỳ đã cứng đờ, rồi lại liếc nhìn Triệu Vanh cách đó không xa.
Hạ Viễn Đồ lúc này mới nahajn ra mình vừa làm gì, ước gì có thể cho mình mọt cái tát, để nuốt lại những lời vừa rồi.
Triệu Vanh và Lục Tinh Bình đã trở lại.
Người bạn chung của bọn họ nhìn thấy cả hai vẫn còn ngồi ở đây liền chào hỏi: “Lão Hạ, Kiều đại, sao còn ngồi đây?”
Nhóm người bọn họ đã đứng tụ lại, thật sự nhưng bạn bè đứng chung trong đám cưới, còn nói chêm vào vài câu chúc mừng và chọc cười.
Kiều Nam Kỳ kiềm chế nhìn qua phía Triệu Vanh, vẻ mặt bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy. Y giỏi nhất là ngụy trang, cho nên tới bây giờ, dù trái tim có chua xót cỡ nào cũng không thể thể hiện ra ngoài.
Y chỉ có thể chết lặng khi nghe một trong số họ nói: “Tinh Bình, cậu cũng đột ngột ghê. Hai người ban đầu không phải không muốn thực hiện hôn ước à, lúc tôi nhận được thiệp mời còn có chút bối rối.”
“Đúng vậy, còn có Triệu Vanh” Có người nói tiếp, “Trước kia cậu thường tới chơi với chúng tôi, nhưng khoảng một năm nay lại chẳng thấy đâu, gọi cậu cậu cũng không tới.”
Không có ai nhắc tới chuyện nhà họ Trần. Nếu Triệu Vanh thực sự vì Trần gia mà trở nên nghèo túng, bọn họ căn bản sẽ không nhìn tới, nhưng hiện tại Triệu Vanh lại đứng trước mặt cả đám, còn kết hôn với Lục Tinh Bình, tất nhiên mọi người sẽ có thái độ khác.
Lại có người gật đầu: “Kết quả hôm nay lại cho chúng tôi bất ngờ lớn, lợi hại quá đi mà.”
Những người khác cũng cười lớn, hiển nhiên cùng một suy nghĩ.
Lục Tinh Bình cười nói: “Có mọt số việc là đột ngột như vậy, không có biện pháp.”
Triệu Vanh ngắt lời, như sợ người khác hiểu lầm Lục Tinh Bình, vội vàng nói: “Không liên quan tới tiền bối, là tôi muốn nhanh chóng kết hôn.”
Lời này không khác gì đổ dầu vào lửa.
Ánh mắt Kiều Nam kỳ nặng trĩu, vẻ mặt không thay đổi, nhưng hai tay đang buông xuống bị siết chặt, gần như muốn bóp nát cả ngón tay của mình.
Hạ Viễn Đồ lặng lẽ đứng chặn trước mặt y, giống như lúc nào cũng có thể sẵn sàng can ngăn.
Bọn họ trò chuyện một hồi, Kiều Nam Kỳ câu được câu không, sự chú ý đều tập trung vào Triệu Vanh. Mỗi lần Triệu Vanbh cười, mỗi lần đưa tay lộ ra nhẫn cưới, mỗi lần nói chuyện cùng Lục Tinh Bình, thì trái tim y như bị đào một lỗ thủng, không có cách nào tập trung vào cuộc trò chuyện.
Chẳng qua Kiều Nam Kỳ ở từ trước tới nay ở trước mặt người luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, ngoại trừ ba người còn lại, không ai có thể nhìn ra sự khác biệt.
Tuy rằng đám người không quen thân như Lục Viễn Đồ và Lục Tinh Bình và cả Kiều Nam Kỳ, nhưng dù sao cũng có thể coi là bạn bè có thể tin tưởng, không có như những người khác mà hiểu lầm mối quan hệ giữa Kiều Nam Kỳ và Lục Tinh Bình.
Nhưng Triệu Vanh năm đó nhìn Kiều Nam Kỳ thế nào ở những nơi tiệc tùng xa hoa, những người khác đều thấy rõ.
Dùng một câu nói của Hạ Viễn Đồ, chính là mười người nhìn vào, thì cả mười người đều sẽ thấy được tình cảm chân thành.
Chỉ là Triệu Vanh đã cùng Lục Tinh Bình tổ chức hôn lễ, cũng thoải mái hào phóng mời Kiều Nam Kỳ, những người khác hầu hết cảm thấy Triệu Vanh đã từ bỏ.
Buông được, không phải là không nhắc tới quá khứ, mà có thể đem chúng trở thành đề tài để trò chuyện trong những bữa tiệc.
Người vừa rồi nói tới chuyện hôn ước còn nói đùa: “Tôi vẫn còn nhớ Triệu Vanh trước kia mỗi ngày đều theo đuổi Kiều đại, may mắn thay, Kiều đại lúc đó không vừa mắt cậu, bằng không sao lại có duyên phận giữa cậu và Lục Tinh Bình như bây giờ? Kiều đại xem ra vẫn là ông may đấy nha, không biết hôm nay mang theo món quà gì —-“
Giọng nói của người này đột nhiên im bặt.
Kiều Nam Kỳ lạnh lùng liếc hắn một cái.
Ánh mắt này không chỉ lạnh lùng đơn giản, mà còn như lửa được bao phủ bởi băng, lạnh thấu xương, nhưng đồng thời cũng thiêu đốt.
Người này miễn cưỡng cầm lấy ly cổ cao trong tay, sau một lúc im lặng, thậm chí còn không dám mở miệng dò hỏi mình nói sai cái gì.
Hạ Viễn Đồ nhìn rõ được, lời này nếu là trước kia, vậy thì không có vấn đề gì.
Vòng này của bọn họ, trước nay đều không giống bọn ăn chơi trác táng, lúc nhắc tới đều có chút kỳ thị, mặc dù Triệu Vanh trước kia vì tiếp cận Kiều Nam Kỳ mà chơi chung, nhưng bọn họ vẫn luôn giữ tư thế trịch thượng. Không có ai cảm thấy lời này có gì sai — rốt cuộc có ai sánh ngang với Kiều đại đâu?
Trong đám người oanh oanh yến yến đó, việc có thể cùng tham dự tiệc tối với Kiều Nam Kỳ cũng xem như là trèo cao.
Nhưng nay đã khác xưa.
Hắn nhanh chóng làm hòa: “Chuyện trước kia ai mà biết được, nói chứ lão Ngũ nhà các cậu hôm nay sao không tới?”
Ro ràng là muốn chuyển chủ đề.
Tuy nhiên Triệu Vanh lại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói: “Hai người không hợp mắt là chuyện riêng, cám ơn đã quan tâm, nhưng những chuyện này không thích hợp để nói giỡn.”
Lục Tinh Bình đinh mở miệng nói, lúc này lại không nói gì.
Người nọ bị nhiều người liên tiếp chặn lại, sắc mặt hết trắng lại xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra câu ‘Xin lỗi’.
Nhưng lời vừa nói ra, Kiều Nam Kỳ chợt hiểu rõ, chỉ cần y đứng ở đây, cũng có thể khiến Triệu Vanh trở thành tâm điểm bàn tán của người khác.
Y gần như chết lặng vì đau đớn.
Y phải chấp nhận sự thật rằng Triệu Vanh đã hoàn toàn rời bỏ mình, bản thân ngay cả tư cách theo đuổi Triệu Vanh cũng không có, không thể không chấp nhận việc trong mắt Triệu Vanh từ nay đã có một người khác, mà người kia lại bạn từ thời thơ ấu của mình.
Nhưng tại sao y vẫn không buông xuống được?
Đau như thế này.
Y thậm chí còn không biết mình đã ở đó bao lâu, khi nào nói câu: “Tôi có việc, xin lỗi không tiếp được, phải rời đi trước.”
Chờ khi y kịp nhận ra mình làm gì, thì y đã rời khỏi nơi đó, mà đang ngồi ở ghế dài trên con đường nhỏ ngoài nơi tổ chức.
Sắc trời đã tối đen hoàn toàn, trăng non từ từ nhô lên khỏi các vì sao.
Trời rất lạnh, Hạ Viễn Đồ đưa cho y chai nước khoáng lạnh vừa mua tới: “Bình tĩnh chút đi.”
Kiều Nam Kỳ nhìn hắn, nhận lấy, mở nắp chai, ngẩng đầu uống một hơi.
“Tôi bảo cậu uống một chút chứ không có bảo cậu uống hết đâu!!! Cậu sốt cao bao lâu rồi!!!”
Kiều Nam Kỳ đã uống hơn nửa chai.
“Cậu nên ở trong đó.” Y nói với Hạ Viễn Đồ, ‘Chúng tga cùng nhau vắng mặt, không tốt.”
“Tôi đã nói với Tinh Bình, cậu ấy bảo không sao.”
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Đúng rồi, vai chính trong hôn lễ không phải y, có sao hay không, không phải y quyết định.
Y liếc nhìn vệt rượu đỏ đã khô trên ống tay áo sơ mi màu trắng vô cùng rõ ràng, hết sức lạc quẻ.
Như y trong đám cưới hôm nay.
Lát sau.
Kiều Nam Kỳ lấy di động ra gọi cho Tiểu Ngô.
Hạ Viễn Đồ vốn tưởng rằng Kiều Nam Kỳ gọi người tới đón, nhưng sau khi nghe một hồi, hắn mới phát hiện tất cả đều liên quan tới tiền vốn, cổ phần, tài sản.
Hắn gần như giật lấy điện thoại: Lão Kiều, cậu bình tĩnh một chút —“
“Tôi rất bình tĩnh” Kiều Nam Kỳ cau mày, “Cậu nghĩ tôi định làm gì?”
Làm gì?
Hạ Viễn Đồ đương nhiên sợ hai người anh em thân thiết nhất của mình vì Triệu vanh mà quay lưng lại với nhau.
Mấy ngày trước Kiều Nam Kỳ còn muốn diệt trừ nhà họ Lục, bây giờ lại ra lệnh như vậy, sao hắn lại không sợ?
Kiều Nam Kỳ nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt nâu kia đã không còn ánh sáng, bây giờ còn tối hơn cả những bầu trời trên cao kia.
Từ ngày biết Triệu Vanh chuẩn bị kết hôn với Lục Tinh Bình, y đã gần như không còn sức sống.
Cho dù có cười thì cũng không có cảm xúc gì, như một cái xác không hồn.
Kiều Nam Kỳ nghiến răng nghiến lợi, tốn rất nhiều sức mới có thể khiến mình bình tĩnh nói: “Quà mừng.”
“Gì?”
“Bọn họ nói đúng, tôi không nên không có quà mừng.”
“Cậu cớ chi phải….”
Hạ Viễn Đồ vốn định khuyên ngăn, nhưng hắn lại đổi ý, nghĩ đến Triệu Vanh.
Triệu Vanh lúc trước lại cớ chi? Cứng đầu nhiều năm như vậy?
Hiện tại tình thế đã thay đổi, người cố chấp cũng đã đổi thay, nhưng người kia đa trực tiếp dọn sạch đường sống cuối cùng.
“Thôi, tôi không khuyên cậu nữa.” Hắn thở dài, “Cậu tặng quà mừng cũng đúng, coi như là kết thúc, là buông bỏ. Chờ thời gian tgrooi qua, ngày nào đó nếu muốn tìm một người bên cạnh, người anh em như tôi sẽ giúp cậu qua ải — tôi quen với chuyện này lắm.”
Không ngờ Kiều Nam Kỳ lại nói: “Tôi không có bỏ cuộc.”
“Gì? Không phải, lão Kiều này, quà cưới cũng đã tặng, hôn lễ cũng đã làm, cậu hiện tại đi đánh người, thì cũng chẳng có danh phận gì để làm. Tôi nói thẳng nha, cậu mà thật sự làm giò đó, tôi sẽ phải ngăn cản.”
“Nếu tôi muốn làm gì đó, cũng đã không ngồi ở đây.”
Buổi hôn lễ này cũng sẽ không có cách nào diễn ra.
Hạ Viễn Đồ cũng hiểu rõ đạo lý này, “Vậy cậu…..”
Kiều Nam Kỳ lại mỉm cười.
Nụ cười rất nhẹ nhưng lại chứa đầy cảm xúc.
“Triệu Vanh nói rất đúng, lòng người sẽ thay đổi.”
“Ai có thể bảo đẩm em ấy sẽ thích Lục Tinh Bình cả đời?”
Triệu Vanh sẽ không bao giờ đứng tại chỗ chờ y, thậm chí trên đường còn rất nhiều cảnh đẹp. Triệu Vanh cũng có thể làm với Lục Tinh Bình những việc đã làm cùng với y trước đây, thậm chí sẽ có những biểu cảm mình y chưa nhìn thấy, những biểu cảm chỉ chợt lóe lên lúc nửa đêm, thể hiện trước mặt Lục Tinh Bình.
Y hâm mộ, y ghen tị.
Nhưng y vẫn có thể ở nguyên chỗ cũ chờ.
Tuổi đã lớn vậy rồi, y không bỏ được, vậy dứt khoác không bỏ nữa.
Hạ Viễn Đồ lần này thật sự bị lời nói của y dọa sợ, trợn mắt há mồm nhìn Kiều Nam Kỳ, muốn nói lại thôi, nghẹn nửa ngày mới chần chờ nói ra: “…. Cậu điên rồi à?”
Y rất bình tĩnh.
Lời đã nói qua một lần, y sẽ không nói lại nữa.
Đám cưới hôm nay như mưa đá rơi vào lòng y, bây giờ so với lúc biết Triệu Vanh sẽ kết hôn đã bình tĩnh hơn nhiều,
Y nghe rõ những người đó bàn tán, cũng thấy được thái độ của họ.
Những lời nhận xét mỉa mai, những tin đồn không phải sự thật, những điều đáng hổ thẹn…..
Quả thật không phải chỉ một câu thích là có thể bù đắp.
Y cóp thể làm người không biết xấu hổ kia.
Y có thể là người chờ đợi đó.
Hạ Viễn Đồ bình tĩnh lại, lại hỏi y: “Nếu Triệu Vanh không thay lòng đổi dạ thì sao? Cậu phải chờ tới khi nào?”
Lần này, Kiều Nam Kỳ lại trở nên rất kiên nhẫn với những câu hỏi lải nhải của Hạ Viễn Đồ.
Y gằn từng chữ: “Có người nói với tôi, tù bỏ chỉ là chuyện nhất thời, kiên trì tới cùng mới có thể biết ngày mới có thành công không, mà con đường đi tới đó, mỗi ngày đều có hai lựa chọn —- từ bỏ và kiên trì tới ngày kế tiếp.”
“Sao cậu lại đột nhiên nói thế?”
“Không đến cuối cùng, không ai biết được kết quả.”
Y giơ tay lên, lần nữa chạm vào hai chiếc nhẫn cưới trên cổ mình một lần nữa.
Hai chiếc nhẫn cưới đã bị Triệu vanh vứt bỏ như giày rách.
Không đến cuối cùng, không ai biết được kết quả.
Nhưng mỗi một ngày, y đều có hai loại khả năng — kiên trì đến ngày mai, hoặc thành công trong hôm nay.
–
Đám cưới kết thúc.
Triệu Vanh tiễn tiễn đám bạn Phương Trác Quần Lưu Thuận đi, sau đó cùng Lục Tinh Bình xử lý việc khách khứa, nên đưa thì đưa, nên chuẩn bị khách sạn thì chuẩn bị, một hồi bận rộn thì cũng đã tới đêm khuya.
Trioejeu Vanh và Lục Tinh Bình cuối cùng tiễn đám người luật sư Lâm đi.
Luật sư Lâm nói với bọn họ đám cưới đã đạt tiêu chuẩn, thỏa thuận bảo mật đã mất đi hiệu lực, các bước để nhận tài sản thừa kế không còn giữ bí mật nữa. Anh ta đưa cho Triệu Vanh bản sao giấy tờ, văn bản không dài, chủ yếu cần Lục Tinh Bình và Triệu Vanh ký tên, sau đó có thể lấy được những giấy tờ pháp luật cụ thể mà không gặp trở ngại gì.
Hai người bàn bạc một hồi, quyết định buổi tối sẽ tới nhà Lục Tinh Bình ký xong, ngày hôm sau luật sư Lâm sẽ dẫn người tới để bắt đầu công việc nhận tài sản thừa kế.
Bọn họ cũng không phải kết hôn thật, sau đám cưới cũng không có bước nào khác, Từ Tín trực tiếp lái xe đưa Triệu Vanh, Lục Tinh Bình và Lục Tiểu Nguyệt trở về nhà Lục Tinh Bình.
Lục Tiểu Nguyệt để làm phù dâu mà phải đi giày cao gót và mặc váy dài suốt cả ngày, vừa về tới nhà đã tháo giày ra, xách theo giày cao gót nói: “Em buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây nha.”
“Không thì sao?” Lục Tinh Bình không cần suy nghĩ nói, “Còn muốn chơi game à?”
Triệu Vanh nghĩ đến Lục Tinh Bình ngày đó thua cả một đêm, nhịn không được mà cười lớn.
Lục Tiểu Nguyệt bị chặn họng trợn mắt nhìn anh, cô bé đứng ở trên cầu thang, một tay cầm giày cao gót, một tay vịn tay cầm cầu thang, cúi đầu nhìn xuống người anh trai không bao giờ chịu nhận thua của mình: “Anh hai, tuy rằng hôm nay là đám cưới giả, nhưng em cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác làm phù dâu của anh.”
Cô nói xong liền chạy nhanh lên lầu, rất nhanh sau đó tiếng đóng cửa đã vang lên.
Lục Tinh Bình giật mình đứng tại chỗ.
Triệu Vanh hiếm khi vị đại thiếu gia này lộ ra cảm xúc như vậy, nhất thời không nói nên lời, cũng không muốn quấy rầy Lục Tinh Bình.
Một lúc sau, Lục Tinh Bình mới tỉnh táo trở lại, dẫn cậu tới thư phòng lầu một.
Có một phòng đàn nối với nó, bên ngoài nhìn vào có thể thấy một cửa sổ sát đất, một bên để kệ sách và bàn làm việc, lúc trước Lục Tinh Bình đã nói với Triệu Vanh, bình thường đây là nơi để cố vấn cho người bệnh của Lục Tinh Bình.
Mặc dù gần đây Triệu Vanh thường tới nhà Lục Tinh Bình, nhưng những lần trước tới cũng không đi vào đây, giống như hai người vẫn chưa quyết định kết hôn giả, mà cậu thậm chí cũng vừa mới rời khỏi nhà Kiều Nam Kỳ không lâu.
Lục Tinh Bình cầm lấy giấy tờ, ngồi xuống bàn làm việc, rà soát từng trang một, chậm rãi xoay bút lông, chuẩn bị ký tên.
Triệu Vanh ở phía sau chậm rãi đi tới, liếc nhìn chiếc dương cầm lớn đã đóng nắp — Kiều Nam Kỳ đã từng ngồi ở đây vài lần, đôi tay xinh đẹp kia đã từng lưu luyến ở nơi đây.
Không hiểu sao Triệu Vanh lại nhớ tới hôm nay trước mặt mình, Kiều Nam Kỳ lúc giơ tay lên, ống tay áo bị kéo xuống, miệng vết thương không biết do đâu chợt lóe qua. Khi lần đầu nhìn thấy nó, Triệu Vanh không muốn tìm hiểu.
Nhưng lúc này, y kỳ thật đang nghĩ, ai lại tàn nhẫn lưu lại vết thương trên cổ tay ấy như vậy? Cậu lắc đầu để không nghĩ tới nữa.
“Cậu đã xem tài liệu chưa?” Lục Tinh Bình hỏi cậu.
“Vâng.” Triệu Vanh không nhìn đàn dương cầm nữa mà bước tới, “Ở trên đường chán quá, em đã xem xong rồi. Không có nội dung gì, luật sư Lâm nói về giấy tờ thừa kế sẽ có sau khi ký xong thứ này.”
Lục Tinh Bình gật đầu, cúi đầu rà soát, rõ ràng phải đích thân xem xong mới ký.
Bọn họ tuy rằng đã hợp tác tới bước này, nhưng anh vẫn không hề bất cẩn với loại chuyện thế này.
Triệu Vanh đương nhiên hiểu được, người như Lục Tinh Bình rất cảnh giác, cũng không thúc giục. Cậu thong thả dạo quanh thư phòng rộng lợn, tùy ý nhìn xung quanh.
Khác với thư phòng tỉ mỉ của Kiều Nam Kỳ, cũng không đầy ấp đồ đạc như nhà của cậu, thư phòng của Lục Tinh Bình ấm áp yên bình, không có nhiều đồ, đa số đều là đồ trang trí.
Triệu Vanh đi lanh quanh nhìn về phía kệ, có mấy quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ban đầu chưa đụng tới đã được xé bao, các góc bị nhếch lên như có người đã xem qua.
Đây không phải….. Kiều Nam Kỳ trước kia thường xuyên gửi một vài cuốn sách tới nhà Lục Tinh Bình, nhưng Lục Tinh Bình căn bản không xem chúng sao?
Cậu bây giờ đã biết nguyên nhân kết quả, bây giờ nhìn thấy chúng, cảm giác đã hoàn toàn khác với trước.
Chỉ là sách này……
Triệu Vanh quay đầu nhìn về phía Lục Tinh Bình đang xem tài liệu: “Tiền bối, gần đây anh có đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng không?”
Lục Tinh Bình ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào kệ sách trước người Triệu Vanh, nhìn mấy quyển tiểu thuyết trên tủ, ánh mắt hơi động, nói: “Không phải tôi xem.”
“Dạ? Tiểu Nguyệt đọc?”
Triệu Vanh thuận miệng hỏi, nhưng sự chú ý lại bị thu hút bởi nhà kính nhỏ gần đó.
Nhà kính rõ ràng được thiết kế dành cho những người có tiền nhưng không biết xài vào đâu, rất nhỏ, cũng không có đồ vật gì phong phú, bên trong giống như một hệ thống sinh thái nhỏ hoàn chỉnh và một cái kén sắp phá.
Thì ra Lục Tinh Bình còn có loại sở thích này.
Triệu Vanh hiếm khi nhìn được những thứ này, nhất thời hứng khởi mà chăm chú nhìn nó.
“Không phải Tiểu Nguyệt.” Lục Tinh Bình đã cúi đầu, cầm bút lên bắt đầu ký tên vào trang cuối cùng của tài liệu, “Là khoảng thời gian trước, có một người luôn tới nhà tôi nằm vùng chờ cậu đã xem nó.”
Triệu Vanh giật mình.
Người này là ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng cách đây không lâu cậu….
“Trước đây cậu chưa gặp cậu ta ở nhà tôi.” Lục Tinh Bình lại nói, “Bởi vì người kia mỗi lần chờ tới khi cậu gọi điện muốn tới, lại không dám ở lại mà rời đi.”
Trước mắt Triệu Vanh, cái kén như sắp vỡ mà nhẹ nhàng rung chuyển một chút, không biết có phải thứ bên trong đang cố gắng nỗ lực phá kén mà ra hay không.
“Tôi ký xong rồi, chỉ còn lại cậu.” Lục Tinh Bình nói với cậu.
Han: Chương này dài dã man, chương sau cũng thế…..