Ruột Bông Rách - Tây Qua Sao Nhục - Chương 65
Lời nói của Kiều Nam Kỳ không khác gì dáng vẻ mạnh mẽ kiên quyết làm việc mấy năm nay của bọn họ. Khi còn trẻ, người này đã có phẩm chất lãnh đạo bẩm sinh, nói cái gì làm cái gì, đều khiến người khác nguyện ý tin tưởng và nghe theo.
Nhưng bây giờ khi lọt vào lỗ tai hắn, nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng lại rất điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải phản ứng thế nào. Bây giờ, hắn bắt đầu cảm thấy Triệu Vanh và Lục Tinh Bình mới quen biết mấy tháng đã có kế hoạch — dù sao thì những chuyện như tình cảm rất mơ hồ, nhưng hai người này tại sao không cố gắng che giấu chứ?
Giấu mấy năm đi, chờ Kiều Nam Kỳ phai nhạt, nói không chừng cả ba người bọn họ có thể hoà thuận vui vẻ mà ngồi xuống uống ly rượu mừng.
Nói không chừng tới lúc đó, Kiều Nam Kỳ đã sớm thích một người khác, cùng nhau kết hôn rồi còn có thể chúc phúc cho nhau một chút.
Đó là thời điểm tốt để kết hôn hơn bây giờ.
“Lão Kiều” Hắn kiên trì nói, “Cậu đã chia tay với Triệu Vanh, việc này của Tinh Bình tuy rằng không công bằng, nhưng cậu…..”
“Tôi biết.” Lúc Hạ Viễn Đồ đang do dự không biết khuyên thế nào, giọng của Kiều Nam Kỳ đã trở nên bình tĩnh hơn, “Tôi biết rồi.”
“Hả?”
“Tôi thực sự không có tư cách yêu cầu người ấy vẫn luôn đứng tại chỗ chờ tôi.”
Từ ‘Người ấy’ đam ám chỉ ai, cũng không cần phân trần.
Hạ Viễn Đồ giật mình.
Hắn muốn hỏi Kiều Nam Kỳ, những lời vừa rồi có ý gì, nhưng cuối cùng nhìn nét mặt kiên định của Kiều Nam Kỳ, hắn lại không hỏi.
Hắn vốn định gọi điện cho Lục Tinh Bình để thông báo, nhưng bây giờ Kiều Nam Kỳ ở bên cạnh, Lục Tinh Bình có lẽ từ lúc quyết định kết hôn cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Không có cách nào phân thân, thôi thì dứt khoác từ bỏ.
Đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi.
Đám cưới của Triệu Vanh và Lục Tinh Bình tổ chức ở ngoại ô.
Có lẽ do thời gian gấp gáp, đám cưới cũng không làm lớn, cũng không đi đến đảo hay thắng cảnh nào, chỉ chọn một địa điểm lớn nhất Dương Thành, sau đó bố trí thành hiện trường hôn lễ.
Nhà Kiều Nam Kỳ không nằm ở trung tâm thành phố, nên đến đó cũng nhanh hơn. Bọn họ vốn dĩ không đúng giờ đi, cho nên lúc tới thì đám cưới cũng đang chuẩn bị bắt đầu.
Có những quả bóng bay đủ màu sắc được buộc xung quanh địa điểm, khoảnh khắc khi Kiều Nam Kỳ đi tới trước cửa, thì đang có người cắt dây của những quả bóng bay đó.
Những quả bóng bay lần lượt bay lê như một vòng hoa tươi trải rộng trên bầu trời.
Kiều Nam Kỳ dừng bước.
Y ngẩng đầu nhìn những màu sắc sặc sỡ đang chậm rãi trôi trên bầu trời.
Màu sắc tươi sáng đặc biệt chói mắt.
Phía sau y, Hạ Viễn Đồ nói với: “Không thì cứ về đi?”
Ánh mắt của Kiều Nam Kỳ nhẽ nhích, y đã phải cố gắng hết sức để đè nén những gì đen tối nhất trong lòng.
Mấy ngày nay y đã trải qua thời khắc không thể khống chế nhất, dù cho trong lòng vẫn còn vô vàn khe hở, thì y cũng đã hạ quyết tâm.
Y nói: “Tôi muốn tham dự hôn lễ.”
–
Triệu Vanh lần nữa cùng người phụ trách làm thủ tục, xác nhận không có sai sót, cậu mới hỏi: “Người đã tới đủ rồi sao?”
“Đa số đều tới rồi, ngoại trừ có vài người có nhắc tới xung đột thời gian vào sáng nay, thì cũng đã sớm gửi quà tới rồi ạ.”
Lục Tinh Bình ở bên cạnh đột nhiên xen vào: “Nam Kỳ đâu?”
“Kiều tiên sinh? Vừa rồi chúng tôi đi vào, cũng chưa nhìn thấy Kiều tiên sinh và Hạ tiên sinh.”
Triệu Vanh nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Tinh Bình nhún vai: “Thấy cậu không hỏi, nên tôi xác nhận một chút.”
“Em hỏi cái này để làm gì?”
“Lỡ cậu ta tới thì sao? Cậu đã suy nghĩ phải làm gì chưa?”
Vấn đề này Triệu Vanh thật sự không nghĩ tới.
Lời cuối cùng cậu nói với Kiều Nam Kỳ là cách cửa nhà ngày hôm đó, người nọ gằn từng chữ nói không để bọn họ kết hôn thành công.
Khi đó cậu nổi máu, đa số lời này đều chứa sự tức giận, nhưng trong lòng cũng không thực sự nghĩ vậy.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới cảm xúc của Kiều Nam Kỳ sau khi bình tĩnh lại, bởi vì cậu không quan tâm. Cho nên sau đó cậu vẫn luôn nghĩ, dùng đám cưới này, cắt đứt mọi cố chấp cực đoan của Kiều Nam Kỳ, cũng cho mình một chút bình yên. Về phần còn lại, cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này khi Lục Tinh Bình hỏi tới, Triệu Vanh tự nhiên có chút ngẩn ngơ.
“Nếu em nói không nghĩ tới, tiền bối có cho rằng em không đáng tin cậy lắm không?”
“Không sao, bởi vì tôi cũng chẳng nghĩ tới.”
Triệu Vanh: “……”
Cậu còn tưởng rằng Lục Tinh Bình là bạn thân từ nhỏ tới lớn của Kiều Nam Kỳ, sẽ suy nghĩ cặn kẽ những vấn đề này hơn cậu.
Hơn nữa thân là nam phụ trong nguyên tác 《Đường về》, mặc kệ những chuyện xảy ra sau khi Triệu Vanh xuyên sách, Lục Tinh Bình tuy rằng kém hơn so với Kiều Nam Kỳ, nhưng cũng có thể xem là những người đứng đầu trong những người trẻ tuổi. Cậu cảm thấy với năng lực của Lục Tinh Bình, để có thể tổ chức được hôn lễ này, trong lòng nhất định đã có dự định nào đó.
Cho nên cậu chưa bao giờ lo lắng về mối quan hệ giữa Lục Tinh Bình và Kiều Nam Kỳ.
Không nghĩ tới, kết quả anh lại nói với cậu ‘Tôi cũng chưa nghĩ tới’.
Sớm biết như thế, cậu lẽ ra phải giải thích với Kiều Nam Kỳ một chút, miễn liên lụy tới Lục Tinh Bình.
Giống như phát hiện sự bất lực của Triệu Vanh, Lục Tinh Bình cười to lên: “Sao cậu lại cảm thấy tôi không có kế hoạch gì? Trên đời này có rất nhiều, nếu làm gì cũng suy nghĩ cặn kẽ, làm một bước nghĩ ba bước, vậy chẳng phải không thú vị sao? Tôi đã nói với cậu từ lâu, tôi đồng ý với cậu, chỉ vì tôi ngưỡng mộ cậu lúc trước có thể bởi vì hòn đảo cô độc như cậu ta, mà buông bỏ những điều mà người khác mơ ước.”
“Nếu Kiều Nam Kỳ đi tìm tiền bối gây chuyện, em……”
“Cậu cứ giúp tôi thắng vài ván đấu địa chủ đi.”
“Tiền bối, em thật sự lo lắng đó.”
“Đó là quyết định của tôi, chuyện kết hôn này cũng không phải một người mà làm ra được.” Lục Tinh Bình đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi cùng Nam Kỳ có quan hệ, liên quan gì, cùng tôi và cậu có quan hệ gì, và phải làm gì, đó là hai việc.”
“Giúp người giúp tới cùng, đưa Phật tới Tây thiên, chuyện sắp tới là giữa tôi và Nam Kỳ, tôi có tính toán riêng, hiện tại tôi cùng cậu tổ chức buổi hôn lễ này, tôi tự nhiên sẽ có dự định nên làm gì để nó trở nên hoàn hảo.”
“Trời có sập, tôi tự mình đỡ.”
Triệu Vanh bỗng nhiên hiểu ra.
Khi cậu quyết định tạm biệt quá khứ, rõ ràng điều cậu luôn muốn là tinh thần cao độ của Kiều Nam Kỳ, và thích gì làm nấy của Lục Tinh Bình, sao bây giờ lại quên đi?
Cậu ở trong lòng âm thầm tính toán sẽ làm gì nếu gây ảnh hưởng tới Lục Tinh Bình, bên ngoài thì không nhắc tới chuyện này nữa.
Có người tới kêu bọn họ nên đi ra ngoài.
Trước khi đi ra, Triệu Vanh liếc mắt nhìn trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có hai hộp trang sức đặt trên những chiếc đĩa tinh xảo đắt tiền – bên trong là nhẫn mà lúc sau cậu và Lục Tinh Bình sẽ trao cho nhau.
Lặng lẽ nằm ở đó.
Triệu Vanh đi đến đại sảnh, hít sâu vài hơi, mới mỉm cười bước ra ngoài cùng Lục Tinh Bình.
Phía trên đại sảnh, không ít người đứng thành từng nhóm, cụng ly trò chuyện.
Bọn họ tổ chức đám cưới kiểu Tây, bàn nào cũng tỉ mỉ, ngoại trừ chiếc ghế giữa, hai bên đều trang trí giống như một bữa tiệc. Người tới không giàu thì sang, hoặc cói quan hệ gần xa, người ngồi ở phía trước cũng là người thân thiết, cũng gần với vị trí chiêu đãi.
Lúc Triệu Vanh và Lục Tinh Bình ra, chỉ có vài người ở gần phía trước mới chú ý tới.
Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Bước chân của Triệu Vanh đột nhiên khựng lại, tươi cười trên mặt không kịp duy trì đã trở thành kinh ngạc.
Vừa liếc nhìn, y đã chú ý tới Kiều Nam Kỳ đang đứng ở cách đó không xa.
Lúc bọn họ ra tới, Kiều Nam Kỳ và Hạ Viễn Đồ đang đứng cạnh nhau, có vài người vây quanh. Có cả nam lẫn nữ, chú ý tới vị trí chỗ ngồi, ít nhiều gì cũng thuộc loại có tiếng ở Dương Thành. Trong đó có một người mà Triệu Vanh đã gặp vài lần trong những buổi tiệc do nhà họ Trần tổ chức trước đây, cũng là một người có gia thế hiển hách.
Những người này ít nhiều đều nở nụ cười nịnh nọt, cũng không biết đang nói gì với Kiều Nam Kỳ.
Người đàn ông bị vây quanh đứng thẳng sống lưng, dáng người cao lớn, trên tay cầm ly rượu nhấp vài ngụm rượu, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt sâu thẩm, không biết đang suy nghĩ cái gì — tóm lại nhìn qua cũng không nghiêm túc nghe những người đó nói.
Y hoàn toàn khác với ngày đó trước mặt Triệu Vanh trên nền tuyết.
Ngày đó trước cừa nhà Lục Tinh Bình, áo gió của người này dính đầy vệt nước do tuyết tan đi, đuôi tóc ướt đẫm, mắt đỏ hoe, hai tròng mắt sắc bén đầy tràn ngập sự cầu xin.
Nhưng hôm nay, người này trước khi ra cửa đã sửa soạn một hồi, đồ tây chỉnh tề, tìm không ra nết nhăn, bên trong là áo sơ mi trắng Triệu Vanh mới mua mấy tháng trước, có vài họa tiết kẻ sọc nhẹ trên cổ áo.
Những sợi râu lỏm chỏm cũng không thấy, ngoại trừ đôi mắt, dường như… Không có sâu và sáng ngời như trước.
Y chỉ đứng ở đó mà cũng cao hơn một khúc so với những người chung quanh, được bao quanh bởi mọi người càng trở nên nổi bật.
Triệu Vanh đã lâu không thấy Kiều Nam Kỳ như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương trong đám cưới đầu tiên của cuộc đời mình.
Kiều Nam Kỳ cũng lập tức nhìn sang.
Khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Vanh, vẻ thờ ơ giả vờ vừa rồi của y dường như sắp tới tan vỡ trong giây lát, hai tròng mắt run rẩy, như đang cố hết sức mới khắc chế dao động trên mặt.
Nhưng ly rượu rung lắc trên tay vẫn bộc lộ được tâm trạng của y.
Lục Tinh Bình lại vô cùng ung dung, tiến về trước vài bước, khẽ mỉm cười: “Nam Kỳ, Viễn Đồ, mới đến?”
Dưới mắt bao người, giống như không có chuyện gì xảy ra, thật sự chỉ như cuộc trò chuyện của bạn bè trong đám cưới.
Kiều Nam Kỳ vẫn không kiềm chế được mà nhìn Triệu Vanh.
Y lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Vanh như vậy.
Sắc mặt Triệu Vanh rất tốt, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, có lẽ do gần đây được chăm sóc tốt, cũng không gầy ốm và thiếu tinh thần như trước kia, cả người khoác mọt bộ lễ phục giản dị nhưng sang trọng, so với các buổi tiệc tối khác còn tinh tế hơn, cực kỳ quý phái.
Bộ lễ phục kia là một bồ đồ cưới sang trọng, phong cách không khác mấy với Lục Tinh Bình đứng ở bên cạnh.
Triệu Vanh đứng kế Lục Tinh Bình như vậy, cực kỳ lóa mắt, cũng thật sự chói mắt.
Mà y chỉ là người cầm một tấm thiệp mời nhăn nhún đi vào…..
Là khách.
Trái tim Kiều Nam Kỳ như có hàng ngàn mũi kim đâm chọt làm cho vỡ nát, từng chút một từng chút một, từ từ làm đau y.
Y cố gắng nắm chặt ly rượu trong tay, lại vẫn không kìm nén được sự run rẩy nhẹ.
Những người chung quanh dần dần phát hiện nhân vật chính của đám cưới đã xuất hiện, càng có nhiều ánh mắt nhìn qua, hiện trường cũng dần trở nên yên tĩnh.
Hạ Viễn Đồ ở bên cạnh y như sợ y làm ra chuyện gì, nhỏ giọng khuyên can: “Lão Kiều, cậu…..”
Kiều Nam Kỳ đi tới trước mặt Lục Tinh Bình.
Y đưa tay ra, hơi nghiêng ly rượu cổ cao trong tay, làm ra tư thế chờ cụng ly.
Xung quanh vốn dĩ có mấy người đều nhìn về phía bọn họ, còn muốn tiến tới làm quen. Kiều Nam Kỳ sắc mặt không thay đổi, nhưng khí thế quanh người lại như đao kiếm, khiến người khác không dám tiến lên.
Trong chốc lát, không khí xung quanh như đông lại.
Không giống như tham dự hôn lễ, ngược lại giống như tới gây rối.
Ánh mắt Kiều Nam Kỳ nặng trĩu, cắn răng nói từng chữ mọt: “Tôi chưa bao giờ thấy cậu chỉ mới xác định quan hệ với một người rồi lại kết hôn trong chớp mắt. Tinh Bình, xem ra…..”
Đuôi mắt của y chuyển sang hơi đỏ.
“Xem ra…..” Kiều Nam Kỳ ổn định cổ tay đang run rẩy của mình, cố ý nắm chặt bàn tay còn lại, đầu ngón tay dùng sức ấn mạnh vào lòng bàn tay: “Cậu rất thích vị Triệu… Tiên sinh này?”
Câu trước còn nhấn mạnh, nhưng khi nói xong câu cuối cùng, giống như trong nhát mắt bị rút hết sức lực, giọng càng ngày càng nhẹ.
Dứt lời, y rốt cuộc nhịn xuống xúc động tiếp tục nhìn Triệu Vanh, mà chuyển ánh mắt sang Lục Tinh Bình.
Đúng lúc ánh mắt dời đi, sự dịu dàng còn xót lại trong ánh mắt đều thu lại, giống như một con thú dữ đột nhiên nhe răng nanh.
Chỉ đợi Lục Tinh Bình nói ra gì đó, liền lao tới, xé nát sự bình thản trước mặt.
Lục Tinh Bình chống lại sự áp lực này, hơi nhướng lông mày.
Anh nhận lấy chiếc ly cổ cao do người phục vụ mang tới, cầm lên chạm ly cùng Kiều Nam Kỳ.
Tiếng thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh sắc nét.
Ly rượu vang đỏ lắc lư một chút.
Triệu vanh khẽ cau mày, mở miệng còn chưa kịp nói chuyện, Lục Tinh Bình đã thong thả ung dung nói: “Ừ.”
“Đương nhiên.”