Rung Động Lần Nữa - Hộp Lạnh Bạch Thái Tử - Chương 4
13
Trưa nay, trong nhà có một vị khách mà tôi không muốn gặp nhất. Cứ cho là tôi và Thẩm Nhuỵ Hân đã mấy năm không gặp, khi tôi gặp cô ta tôi vẫn sẽ bất giác run lên.
Thẩm Nhuỵ Hân là em gái của Thẩm Diên Tri.
Lúc mà Thẩm Diên Tri bắt nạt tôi dữ nhất là Thẩm Nhuỵ Hân đã đứng ra bảo vệ tôi.
Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ cô ta là ánh sáng duy nhất của tôi, là cứu cánh trong cuộc sống bế tắc của tôi.
Cô ta nói với tôi đừng sợ anh trai cô ta, nói rằng cô ta sẽ bảo vệ tôi không ai dám chạm vào tôi nếu có cô ta ở đó.
Sau này tôi mới biết lý do cô ta giúp tôi trong thời gian đó là vì cô ta đang làm mình làm mẩy với anh trai cô ta.
Vì vậy, sau khi làm hòa với anh trai, cô ta bắt đầu thay đổi luật để trừng phạt tôi. Cô ta thường gọi một đám con gái đến chặn tôi trong nhà vệ sinh chụp ảnh làm nhục tôi. Cuối cùng, tất cả các bức ảnh đều nằm trong tay Thẩm Diên Tri.
Ký ức đó đau đớn đến nỗi khi tôi nhìn thấy Thẩm Nhuỵ Hân, tôi gần như lao vào nhà vệ sinh nôn ra.
Cô ta cũng rất khó chịu khi nhìn thấy tôi.
Khi Thẩm Diên Tri đưa tôi về đây ép tôi kết hôn với anh cũng là lúc Thẩm Nhuỵ Hân gặp rắc rối nhất.
Cô ta đứng trc mặt mắng tôi, nói tôi không xứng, nói anh cô ta sao lại nhìn trúng tôi được chứ.
Khi cô ta nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Nhưng tôi không đợi được cảnh cô ta làm to chuyện lên, nên tôi trừng mắt nhìn lại.
Cô ta thuộc về kiểu người có tính đại tiểu thư, thấy tôi như thế, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Tần Tử Khanh, anh của tôi thật sự chiều chuộng cô nhiều quá rồi.”
“…”
“Tôi nói cho cô biết, tôi và cô không đội trời chung.”
“Đừng hòng để tôi đồng ý cho cô gả vào nhà tôi.”
“…”
Thật sự có lúc cô ta ngây thơ như một đứa trẻ.
Tôi không biết hôm nay cô ta tới là có mục đích gì, nhưng mà sự khiêu khích của cô ta… thật sự không có ý nghĩa gì hết.
…
“Anh, anh có thể chia tay với người phụ nữ đó không?”
Tới lúc Thẩm Diên Tri trở về tôi mới hiểu được mục đích hôm nay của cô ta, còn không phải không muốn tôi gả cho Thẩm Diên Tri sao.
Về vấn đề này, trên thực tế, tôi cũng có mong muốn giống cô ta.
Thẩm Diên Tri muốn đưa tay lên xoa đầu tôi, nhưng tôi lại tránh anh.
Anh cụp mắt xuống, giọng trầm và bình tĩnh.
“Không thể chia tay.”
“…”
Thẩm Nhuỵ Hân giận dữ dậm chân trừng mắt nhìn tôi một cách dữ dội. Tôi đảo mắt nhìn sang, không ngờ lại bị Thẩm Diên Tri nhìn thấy.
Anh cười một tiếng.
“Anh! Anh có thể nào đừng chiều chuộng cô ta như vậy không? Anh nhìn đi, anh vì cô ta đã trở thành cái dạng gì rồi.”
“….”
Trên bàn ăn Thẩm Nhuỵ Hân vẫn luôn líu ríu, tới lúc Thẩm Diên Tri nhắc nhở, “Yên lặng ăn cơm.”
Cô ta mới mới ngừng lăn qua lăn lại.
Thực ra bữa cơm này im lặng hơn bất cứ lúc nào, tôi vốn dĩ cũng chẳng có khẩu vị gì.
Mà, tôi thì chẳng thể ngừng lại cơn buồn nôn.
Ăn cơm xong, Thẩm Diên Tri nhận được một cuộc điện thoại.
Trên bàn ăn chỉ còn mỗi tôi và Thẩm Nhuỵ Hân.
Đương nhiên tôi chẳng có tâm trạng tốt gì rồi, nhưng lúc đứng dậy rời bàn ăn, cô ta vội gọi tôi lại.
Tôi chợt thấy đau đầu, thấy hình ảnh cô ta cũng mờ mờ ảo ảo
Cô ta như thể lòi ra manh vuốt:
“Tần Tử Khanh mấy cái ảnh đó của cô tôi còn đang giữ đây.”
“Bây giờ tôi không thể không lấy ra thưởng thức, hihi.”
“Cô có biết bản thân trong mấy bức ảnh đó thấp hèn cỡ nào không? Cô có phải trời sinh đã làm mấy loại chuyện này không?
“Dựa vào cô làm ấm giường cho anh tôi còn không xứng.”
Cô ta không thể nói xong hết vì tôi đã nâng ấm trà trên bàn lên rót từ trên xuống dưới cô ta. Tiếng hét của người phụ nữ xuyên qua toàn bộ ngôi nhà, lớp trang điểm tinh xảo của Thẩm Nhuỵ Hân bị nước làm trôi.
Tiếng khóc của cô ta tự nhiên thu hút anh trai cô ta.
“Cô ta tạt nước em!”
Giọng Thẩm Nhuỵ Hân như muốn khóc, tôi có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Thẩm Diên Tri đứng bên cạnh cô ta yên lặng nhìn tôi.
“….”
Tôi không biết mình bị sao nữa, trước đây cho dù Thẩm Diên Tri kích thích tôi thế nào tôi cũng không tức giận.
Nhưng lần này tôi dường như không thể kiểm soát bản thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhuỵ Hân nói từng chữ một, “Cmn cô mới tiện.”
“….”
Đó có lẽ là mấy chục giây choáng váng.
Ngay cả Thẩm Nhuỵ Hân cũng ngừng khóc.
Cho đến khi tôi cảm thấy đau rát ở má, tôi mới vô tình đặt đầu lưỡi lên hàm dưới.
Tôi thừa nhận, tôi vẫn không thể tin được.
Thẩm Diên Tri tát tôi.
Chỉ vì tôi nói xấu em của anh một câu.
Tôi ngước lên nhìn anh khẽ nheo mắt nhưng vẫn không nhìn rõ, ánh sáng từ đèn chùm quá mạnh.
Thẩm Diên Tri còn bị choáng váng lâu hơn cả tôi, mà sau đó anh ruột gan rối bờ gọi tên tôi.
Hình như tôi đã không nghe thấy nữa, tôi cũng không muốn nghe nữa.
Tôi cầm con dao gọt hoa quả trên bàn tự đâm vào bụng.
Buồn cười là trước đó tôi đã từng nghĩ hàng vạn cách muốn Thẩm Diên Tri có thể trở thành ba của đứa trẻ trong bụng tôi.
14
Hình như nằm trên giường bệnh thường nghe thấy nhất.
Chính là âm thanh rộn ràng của đám côn trùng.
Ánh mắt thất thần men theo khung cửa sổ màu trắng, đến trần nhà sạch sẽ không một hạt bụi.
Bình thuốc màu trắng chảy từng giọt từng giọt, trên cổ tay đọng lại vết tích những vết kim chọc vào mạch máu.
Tôi không nhớ rõ mình đã nằm trong viện mấy ngày rồi, cũng không nhớ được đã có bao nhiêu người qua thăm tôi.
Bác sĩ hoặc y tá ở bên khung cửa sổ, nam có nữ có, ở giây phút nào đó, hình như tôi đã không nghe thấy gì.
Trong ký ức vụn vỡ của mình, mơ thấy tôi như cơn sóng tạt vào bờ, bị Thẩm Diên Tri và em gái anh bắt nạt, có lúc lại mơ thấy mình lăn lộn trong cơn mơ.
Tôi quên tôi đang ở trong vực thẳm hy vọng được giải thoát khỏi ma quỷ.
Hóa ra tôi thực sự mê đắm sự dịu dàng của Thẩm Diên Tri, hóa ra đến một lúc nào đó tôi cảm thấy anh không phải là anh nữa.
Tôi đau bụng suốt mấy ngày liền, l những vết kim châm từ vết khâu phẫu thuật khiến tôi kinh hãi.
Một hôm nào đó tôi nằm trên giường không tài nào ngủ nổi, những vết kim đọng lại ở mạch máu như đột ngột nâng cao sự tồn tại của mình.
Tôi ấn vào tay, bác sĩ bảo bởi vì mạch máu mềm, nên mới đặt ống tiêm lâu như thế.
Nhưng cứ nó ở chỗ đó, rất khó chịu.
Thế nên khi tôi ấn tới lần thứ tư, tôi đã giật nó ra thật mạnh.
Chảy máu, nhưng tôi không thấy đau.
Nói thật, tôi không cảm nhận được đau đớn nữa rồi.
Thật ra tôi thấy tôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ai khác nữa rồi, tôi nghĩ cứ một mình mình sống thế này cũng được.
Nằm trên giường cũng được, chết ngay cũng được.
Tôi chẳng có ý kiến gì, cũng chẳng quan tâm gì nữa.
……
Tôi lén vứt thuốc mà y tá đưa cho tôi. Bởi vì người khác không uống chỉ có mình tôi uống.
Chiếc kim lưu lại được đưa vào một lần nữa với một cổ tay khác, như định mệnh mà tôi không thể cưỡng lại.
Sau này, tôi dần dần cảm nhận được chính mẹ là người đã đồng hành cùng tôi.
Lúc nào bà ấy cũng rưng rưng nước mắt, khóc còn đau hơn cả tôi.
Nhưng tôi không muốn đáp lại bà ấy.
Tôi không hiểu bà ấy đang nói gì, bà ấy luôn cầu xin tôi, cầu xin tôi đừng làm thế này thế kia, cầu xin tôi mau khỏi bệnh, cầu xin tôi đừng bỏ rơi bất cứ ai.
Thực ra, không phải tôi không quan tâm, chỉ là tôi không còn sức để nói chuyện với người khác. Tôi đột nhiên cảm thấy giao tiếp là không cần thiết vì không ai quan tâm đến những gì tôi nghĩ.
……
Ánh sáng của khoảng trống cửa sổ trôi qua cùng với những đám mây đang trôi, tôi sử dụng điều này để tính toán thời gian của mình. Một đêm, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Cửa phường đột nhiên bị đẩy ra.
Làm sao mà tả được tiếng bước chân này, quen quá, quen đến nỗi ngày đêm không dám quên. Tôi có thể chắc chắn về điều đó.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Tri tới thăm tôi. Anh cũng không nghĩ tới tôi chưa ngủ, anh đứng trước giường nhìn tôi.
Tôi tưởng rằng tôi có thể bình tĩnh mà nhìn anh, nhưng khi anh ngẩng đầu bước về phía tôi.
Tôi vẫn không nhịn được mà đưa tay ra cầm chiếc hộp cơm mẹ để lại, ném về phía anh.
Anh không tránh, lảo đảo một lát.
Lúc đó tôi mới phát hiện, anh chưa cắt tóc, mắt thì có thêm quầng thâm.
Trên cánh tay, quấn một lớp băng gạc.
“…..”
Màn đêm luôn như thế này, dù gió ngoài cửa sổ có làm đổ bóng cây, thì sự im lặng
và tàn nhẫn vẫn luôn ăn vào lòng người.
“Anh nghe y tá nói, em trộm đổ thuốc?”
Giọng người đàn ông khàn khàn, anh đi từng bước về phía tôi, tôi ném mọi thứ tôi có thể ném vào anh.
“Khanh Khanh.”
Anh gọi tên tôi, luôn trông rất trìu mến.
Có lẽ vì vậy mà anh hay dùng thủ đoạn lừa bịp này để giăng bẫy tôi.
Anh chỉ đang lừa tôi mà thôi.
Đá tôi xuống đất, nắm cổ tôi hôn tôi.
Buồn cười là tôi vậy mà thực sự quên mất ai đã đẩy tôi xuống vực sâu.
15
Ồn ào ngoài phòng bệnh.
Nhưng sức sống của mùa hè dường như chẳng liên quan gì đến tôi.
Thẩm Diên Tri nắm cổ áo em gái bước vào.
“Em không thể xin lỗi người phụ nữ đó! Em nói cho anh biết Thẩm Diên Tri anh đừng có hiếp người quá đáng.!”
Cô gái tiếp tục vùng vẫy cuối cùng bị Thẩm Diên Tri đá vào đầu gối.
Suýt nữa thì quỳ trước giường bệnh của tôi..
“Cô!” Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giống như một trò hề, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến cô ta, người đàn ông đứng sau lưng cô ta thực sự gây khó chịu cho tôi.
Tôi chỉ nhắm mắt l nằm trên giường, khi tôi không nhìn thấy.
“Xin lỗi.”
Cuối cùng, cô gái thì thầm một câu.
“….”
“Khanh Khanh.”
Tôi nghe thấy anh đang gọi tên tôi.
Thật sự tôi không muốn mở mắt.
Nhưng giọng cô gái đột nhiên lên một quãng tám, quá lớn.
“Anh! Anh làm gì vậy! Anh mau đứng dậy!”
“….”
Cảnh mà tổng tài Thẩm thị quỳ xuống có lẽ rất khó thấy. Anh quỳ thẳng người trước giường bệnh của tôi, đôi mắt cụp xuống, bóng bao phủ sau lưng anh.
Thẩm Nhuỵ Hân đứng bên cạnh vừa kéo anh dậy vừa khóc.
“Anh! Anh đứng dậy! Đừng quỳ…”
“Anh dựa vào cái gì phải quỳ với cô ta, anh nhìn mình xem…”
“Thẩm Diên Tri!”
Không biết từ lúc nào Thẩm Nhuỵ Hân đứng bên cạnh anh đã khóc đến nỗi người đẫm nước mắt.
Tôi lười xem cảnh này, mà tôi không thể đồng cảm được nữa.
Thẩm Nhuỵ Hân không thể kéo anh, cuối cùng, cô ta chạy ra khỏi phòng khóc.
Tiếng ve kêu trong mùa hè đầy căn phòng.
Tôi mở mắt nhìn anh.
Có lẽ ánh nắng quá mức mãnh liệt, một lớp ánh sáng cứ quẩn quanh trong mắt anh.
Hình như đã từ rất lâu rồi, trong ký ức xa xưa đó, cũng từng có đôi mắt này, tiếng côn trùng này.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Nhưng không biết tại sao lại thế.
16
Người nằm trên giường bệnh lâu ngày sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi với thế giới.
Không phải tôi ghét cái chết, tôi chỉ thấy khó chịu khi bị giam cầm thôi.
Vì vậy, y tá cho phép tôi đi đến khu vườn ở tầng dưới, trên thực tế, hầu hết thời gian vào mùa hè rất nóng, không có nhiều bệnh nhân đi lang thang xung quanh.
Tôi đã quen việc đợi dưới bóng cây, dưới cái sân ở giữa sân tập đó, vừa hay có một chiếc đàn piano màu trắng ở đó.
Dường như trước kia có một người bệnh nhân nào đó quyên tặng cho bệnh viện.
Nếu may mắn, thì sẽ có người nào đó ngồi đó đàn.
Ví dụ như mấy ngày nay, luôn có một cậu khoảng 17, 18 tuổi đàn ở đó.
Tôi có ấn tượng rất sau đậm với cậu chàng đó, bởi vì tóc của cậu ấy màu trắng.
Tuy lang da của cậu dường như trong suốt, nhưng cũng coi như là màu trắng khoẻ.
Thế nên có lẽ không phải là bệnh máu trắng, là cậu nhuộm trắng tóc.
Nhưng trông cậu có vẻ rất ngoan, không giống mấy cậu chàng tuổi phản nghịch.
Có kẽ tôi nhìn cậu ấy hai ba ngày rồi.
Đến ngày thứ tư, cậu ấy không tới.
Thực ra, tôi đã khao khát cây đàn từ lâu, tôi học đàn từ khi còn học tiểu học mẹ bắt tôi phải thi được cấp 10.
Đàn đã không được chơi lâu, âm thanh hơi thiếu chính xác.
Tôi đàn có hơi khó, bởi tôi đàn dựa vào ký ức mơ hồ.
Cuối cùng thì có một nhịp chuyển âm, tôi đột nhiên quên mất.
Ngay khi tôi còn chưa kịp nghĩ gì, một bàn tay trắng như ngọc đột nhiên vươn ra bên cạnh tôi.
Thiếu niên có thể nhắm mắt chơi bài hát mà tôi đang suy nghĩ.
Mà rõ ràng mấy hôm nay tôi cứ động vào y tá là sẽ run lên, lại không hề bài trừ cậu ấy.
Ánh sáng buổi trưa quá mạnh, nhiệt độ nóng như thiêu đốt, như cách biệt với thế giới.
Tôi ngây ngốc nhìn cậu, mà sau khi cậu ngồi sang cạnh tôi.
Luyện đàn bốn ngón.
Kể từ khi học trung học, tôi đã quên âm nhạc có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.
Rõ ràng, ước mơ của tôi khi còn nhỏ là trở thành một nghệ sĩ piano.
Cho đến khi kết thúc bài hát người bên cạnh tôi mỉm cười với tôi.
Lông mày của anh ta cong khi anh ấy cười lộ rõ 2 núm đồng tiền.
“Tôi tên Tống Hữu Tinh.”
“Chị ơi, lâu rồi không gặp.”