Rùa Con, Định Chạy? - Mập Mập7299 - Chương 45: Nói chuyện
Mộ An cố nhịn sự khó chịu trong người xuống để nhớ lại chuyện hôm qua. Nhưng cô chỉ nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi cô uống rượu, còn sau khi uống xong cô chẳng nhớ gì cả.
Nghĩ mãi mà nhớ không ra, Mộ An dứt khoát từ bỏ. Mặc dù, cô không biết tại sao lại nằm ngủ cùng với anh, nhưng anh đã có cô gái khác, cô không thể cứ lì lợm ở bên anh.
Nhìn người đàn ông đang say giấc, Mộ An nén nỗi chua xót trong lòng xuống, cô cẩn thận gỡ cánh tay rắn chắc đang quàng qua eo mình ra.
Mắt liếc thấy anh vẫn ngủ say, An An âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cô chầm chậm xoay chuyển lưng lại phía anh. Tiếp đó, Mộ An nhổm người lên định rời đi, thì eo nhỏ đột ngột bị kéo lại. An An giật mình kêu ‘Aaaa’ một tiếng, cơ thể cứ thế rơi trở lại giường, đồng thời cũng rơi vào cái ôm chặt chẽ.
Chưa để Mộ An kịp hoàn hồn, thì phía sau lưng bỗng truyền đến giọng ngái ngủ đầy lười biếng:
– Đi đâu?
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông không ngừng phả vào gáy, khiến cơ thể An An vốn đang cứng đờ chợt run rẩy. Cô cắn môi cố ép bản thân bình tĩnh, rồi nhỏ giọng đáp:
– Em muốn về nhà.
Nghe cô nói, đôi mắt mơ màng của Tần Cảnh Chi đột nhiên tỉnh ngủ hẳn. Anh cúi đầu ghé sát lại cô, khẽ trầm giọng hỏi:
– Muốn về nhà hay muốn trốn anh hử?
Bị anh đoán trúng, trái tim Mộ An như ngừng đập. Cô chột dạ cắn chặt môi không lên tiếng.
Đằng sau, mắt Tần Cảnh Chi vô tình va phải cần cổ mịn màng trắng nõn của cô gái nhỏ, anh kìm lòng không nổi mà in đôi môi khô khốc xuống.
Đột nhiên bị hôn, Mộ An có chút sững sờ. Nhưng rất nhanh cô tỉnh táo lại, giãy giụa trốn tránh:
– Không muốn, bỏ em ra.
Mặc dù, cô rất thích anh nhưng nghĩ đến việc có thể anh cũng từng ôm hôn cô gái kia như vậy, An An không thể chấp nhận được.
Món ăn ngon dâng đến miệng rồi còn chạy mất, khiến Tần Cảnh Chi có chút tức giận. Anh xoay người một cái đem cô gái lộn xộn đè xuống dưới thân mình, bực tức nói:
– Sao không muốn hả?
Dưới ánh mắt nóng rực của anh, Mộ An quay đầu tránh né. Đôi môi nhỏ nhất quyết mím chặt không nói.
Thấy cô vậy, mắt Tần Cảnh Chi khẽ híp lại đầy nguy hiểm, anh thấp giọng đe dọa:
– Thật giỏi! Em không muốn nói thì anh sẽ hôn em đến khi nào em nói thì thôi.
Nói xong, Tần Cảnh Chi giả vờ cúi xuống, ngay tức khắc cô gái trong lòng liền nức nở cựa quậy lẩn tránh:
– Không muốn… hức… không muốn… anh tránh hức ra…
Nhìn An An rơi nước mắt, Tần Cảnh Chi lập tức mềm lòng. Anh dịu dàng vỗ về cô, rồi nhẹ nhàng nói:
– Ngoan, không khóc. Anh sai rồi. Bảo bối ngoan, không khóc nữa, thì anh sẽ không làm gì em hết.
Mộ An thút thít, nhìn anh nghi ngờ hỏi:
– Thật không?
Bộ dạng hai mắt đẫm lệ nhìn anh chăm chú, khiến cơ thể Tần Cảnh Chi phút chốc sinh ra phản ứng. Cố nén cơn khô nóng trong người xuống, anh nghiêm túc đáp:
– Ừ.
– Vậy anh buông em ra, em muốn dậy.
– Không được.
Thân thể Mộ An vừa thả lỏng lập tức căng thẳng trở lại, cô nghi hoặc nói:
– Vì sao chứ?
Vươn tay lau nhẹ mấy giọt nước mắt còn đọng trên mặt cô, Tần Cảnh Chi nhìn cô, nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Chúng ta cần nói chuyện.
– Chuyện gì?
“Có lẽ, anh muốn chia tay với cô.” – Mộ An nghĩ thầm.
Mặc dù, cô biết sớm hay muộn thì cũng thế, nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được mà khổ sở.
Trông dáng vẻ hơi mất tậm trung của cô, Tần Cảnh Chi biết cô gái nhỏ lại suy nghĩ linh tinh. Vì thế, anh không lòng vòng mà trực tiếp nói:
– Em cảm thấy anh có người con gái khác?
Nghe anh hỏi, Mộ An nén nỗi đau lòng xuống, đầu khẽ gật mạnh thừa nhận.
Nhìn cô nhanh chóng xác nhận, Tần Cảnh Chi tức giận kìm không nổi mà lớn tiếng chửi tục:
– Mẹ kiếp, ngoài em ra anh chẳng có hứng “làm” với bất kỳ cô gái nào hết. Thế mà em lại dám nghi ngờ anh một chân đạp hai thuyền.
Dừng lại một chút, anh nâng cầm cô lên, nhìn thẳng hỏi:
– Nói xem, sao em có suy nghĩ thế hả? Nói không rõ xem anh có “làm” chết em không?
Lời nói sỗ sàng của anh khiến mắt Mộ An đỏ ửng. Cố che giấu sự ngượng ngùng đi, cô nói:
– Em thấy… thấy cô ấy ôm anh rất thân mật.
Mày kiếm nhíu chặt lại nghĩ. Sau một lúc, Tần Cảnh Chi như nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt anh khẽ lóe sáng, ngờ vực hỏi cô:
– Em thấy ở đâu?
– Ở bar.
Lời Mộ An vừa dứt, người đàn ông phía trên cao giọng nói:
– Em dám đi bar?
Thấy ánh mắt anh ánh lên ngọn lửa giận, Mộ An có chút sợ, ấp úng giải thích:
– Em… em đi đón anh trai, anh ấy uống say.
– Cậu ta thiếu người đón hay sao mà em dám một mình đến nơi hỗn loạn đó hả?
– Có… có thư ký Chương đi cùng em nữa.
Đè cơn giận xuống, Tần Cảnh Chi kí vào trán cô một cái, rồi nói:
– Bỏ chuyện này qua một bên, tí anh sẽ tính sổ với em sau. Giờ nói tiếp chuyện anh và cô gái kia.
– Vâng ạ.
– Được, vậy anh hỏi em chỉ vì nhìn thấy cô gái khác ôm anh, em liền nhận định anh có người khác.
Dưới sự chất vấn của Tần Cảnh Chi, Mộ An có chút ấm ức phản biện:
– Đúng là em chỉ nhìn thấy cô gái ấy ôm anh, nhưng anh cũng đâu hề tránh hơn nữa còn tặng quà cô ấy.
Dù sao bảo hai người đó không có chút quan hệ nào, cô không tin. Nhưng lời này cô nghỉ dám nghĩ chứ không nói ra.
Nghe giọng điệu ghen tuông của bé con, tâm tình của Tần Cảnh Chi nháy mắt trở nên tốt hơn. Anh mỉm cười cúi đầu giả vờ ngửi ngửi người cô, xong cố ý trêu ghẹo:
– Ui bình dấm chua nhà ai đổ sao mà chua thế hử?
Nhận ra ý tứ của anh, Mộ An vô cùng xấu hổ, cô bối rối chối:
– Em mới không ghen.
Cô vừa nói xong, Tần Cảnh Chi lại tươi cười rạng rỡ hơn:
– Anh đâu có nói ai, sao em đã tự mình nhận rồi.
– Anh… anh… anh đáng ghét.
Mộ An nghĩ mãi mới tìm được chữ mắng anh.
Trông cô gái nhỏ tức đến phồng hai má, tay anh vươn ra bẹo thử, cảm giác mềm mềm khiến Tần Cảnh Chi yêu thích không buông.
Bị véo, Mộ An ăn phải đau, mày nhăn lại.
– Đau… anh đừng véo nữa… đau…
Thấy cô kêu đau, Tần Cảnh Chi luyến tiếc dừng lại, tay nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ bị bẹo, rồi anh nhỏ giọng nói:
– Cô gái em nhìn thấy là Cố Hân, em gái của anh. Lần trước, con bé gọi điện em có bắt máy rồi đó. Nếu em không tin, anh có thể gọi con bé đến đây…
Chưa để anh nói xong, Mộ An dứt khoát ngắt lời:
– Không… không cần đâu, em tin anh.
Nói xong, mặt cô như muốn bùng cháy. Giờ cô thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống đất. Thật sự việc này quá mất mặt.