Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm - Lữ Thanh (full) - Chương 46 - Vào Thôn Xuất Vân 2
“Sao vậy? Có phải do đi đường quá mệt mỏi không? Sao sắc mặt của các đồng chí lại đột nhiên khó coi thế?” Tiền Vệ Quốc quay đầu lại thì thấy đám người Lữ Thanh đứng ở cửa mãi không chịu tiến vào, ông lấy làm thắc mắc.
“À, không có việc gì, không có việc gì. Trưởng thôn, ông có thể chuẩn bị chút nước cho chúng tôi không? Chắc là mọi người đi đường xa dưới nắng nóng gay gắt nên giờ bị cảm nắng ấy mà.” Lữ Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Đương nhiên không thành vấn đề, đến đây nào, mọi người vào phòng ngồi đi, khách sáo đứng hết ở ngoài cửa làm gì.”
Lữ Thanh gật đầu với mọi người, làm người thứ nhất đi vào nhà trưởng thôn. Những người khác thấy thế cũng nối ghép đi theo. Sau khi vào nhà trưởng thôn, luống khí âm u lạnh lẽo kia cũng nhanh chóng biến mất.
Tuy Tiền Vệ Quốc cảm thấy mấy người này có gì đó không đúng lắm, nhưng nghĩ lại, có thể là do dân thành phố nên yếu ớt nên ông cũng không để trong lòng nữa. Ông ta quay vào gọi người ở trong phòng: “Bà nó ơi, người của chính phủ tới nhà chúng ta này! Nấu cơm xong chưa?”
“Xong rồi đây! Ông mời các đồng chí ngồi nghỉ ngơi một lát đi!” Ngửi thấy mùi thức ăn truyền ra từ trong phòng, nhưng mọi người đều không muốn ăn chút nào, vì trong đầu họ đều đang nghĩ về luồng hơi lạnh đáng sợ vừa rồi.
“Các đồng chí ngồi đây nghỉ đã nhé, để tôi đi lấy nước.”
Sau khi Tiền Vệ Quốc rời đi, Hàng Quang căng thẳng hỏi Lữ Thanh: “Anh Thanh, luồng khí lạnh vừa rồi… là lệ quỷ sao?”
Lý Văn Kiều vỗ bộ ngực khủng của mình, nói với vẻ sợ hãi: “Làm tôi sợ muốn chết. Có phải cái nhà này có quỷ không vậy?”
Dương Đình cũng gật đầu tán thành: “Anh Thanh, xem ra nhà trưởng thôn có manh mối gì đó!”
Lữ Thanh: “Không sai, đây chính là gợi ý. Xem ra tân nương chết oan có quan hệ trực tiếp với nhà trưởng thôn. Chúng ta có thể bắt tay vào điều tra từ đây. Hiện tại mọi người đừng nên nóng vội mà hãy hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Đôi vợ chồng kia thì do đây là nhiệm vụ lần đầu, nên chỉ ngồi một bên lắng nghe phân tích của những người khác chứ không nói chen vào.
“Cơm đã nấu xong rồi! Mọi người cùng qua đây dùng cơm đi!” Lý Tố bưng đồ ăn ra mời mọi người tới phòng khách.
Có thể thấy trưởng thôn vì quan tâm tới mọi người mà tốn không ít tâm tư. Trên bàn đặt hơn mười món, có món kho có xào, có cá có thịt. Vì để cho mọi người ăn uống thoải mái, Tiền Vệ Quốc đã phải hạ quyết tâm làm thịt toàn bộ gà mái quý giá trong nhà để hầm canh.
Phải biết rằng trong cái thôn này, không ít gia đình năm hết tết đến cũng không có cơ hội được ăn uống thịnh soạn như vậy: Trứng chiên hẹ, thịt xông khói, đậu phụ, cá hấp, khoai tây xào, gà hầm… Tuy đây đều là mấy món bình thường, nhưng ăn điểm ở chỗ đều là nguyên liệu tươi ngon, cộng thêm tài nấu nướng của Lý Tố, nên đã khiến mọi người ăn như hổ đói.
“Cô Lý, tay nghề này của cô đỉnh thật đấy!” Dương Đình uống canh xong, không kềm được mà khen ngợi.
“Ha ha ha ha, mọi người không chê là được. Ăn đi, ăn nhiều vào!” Lý Tố khiêm tốn xua xua tay.
“Nói thật, đồ cô nấu ăn ngon quá!” Phạm Hoàn cũng phụ họa theo.
Tiền Vệ Quốc cười nói: “Bà nhà tôi hồi còn trẻ đã từng làm ở một khách sạn lớn ở trên trấn, tay nghề cũng khá lắm. Các đồng chí ăn thấy ngon là tốt rồi!”
Lữ Thanh cười nói với trưởng thôn: “Ông quá khách khí, đừng gọi chúng tôi là đồng chí, tôi là Lữ Thanh, những người này đều là đồng nghiệp của tôi…”
Vừa dứt lời, hắn lần lượt giới thiệu tên của những người khác. Sau khi ăn xong, trưởng thôn nhiệt tình sắp xếp nơi ở cho mọi người. Tuy mọi người vẫn còn sợ hãi luồng khí lạnh lẽo âm u ở nhà trưởng thôn, nhưng dưới sự kiên trì của Lữ Thanh, mọi người vẫn ở lại nhà trưởng thôn. Đương nhiên, cũng vì nhà của những người trong thôn khác không thể sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Tiền Vệ Quốc và Lý Tố ở gian nhà phía đông, hai căn phòng khách phía tây thì phân cho đám người Lữ Thanh. Ba cô gái Lý Văn Kiều, Dương Đình và Đường Thi Vũ ở một phòng. Bốn chàng trai Lữ Thanh, Phạm Hoàn, Hàng Quang và Ngụy Miện cùng chung một phòng. Lữ Thanh nói với trưởng thôn, do mình và đồng nghiệp mới đến lần đầu lại lặn lội đường xa nên hơi mệt, muốn ngủ trưa một lúc. Trưởng thôn ngầm hiểu và cam đoan sẽ không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.
Trong phòng, mọi người tập hợp lại với nhau cùng nhỏ giọng thảo luận.
“Đội trưởng, anh nói xem, liệu có thể nào thi thể giấu ở nhà trưởng thôn không?” Dương Đình mở miệng đầu tiên.
“Tôi thấy chắc đến 80% rồi! Gợi ý rõ ràng như vậy, nhà trưởng thôn có liên quan rất lớn với cái chết của Miêu Ngọc Tuyết!” Phạm Hoàn nói tiếp.