Quỷ Dị Hồ Sơ - Chương 21 - Thế giới ảo
Hồ sơ số 21: Thế giới ảo
Lúc đến là thời đại viễn cổ
Bản thân là nguồn gốc tạo ra sự sống cũng như sự hủy diệt
Tất cả các nguyên tố của thế giới đều có thể tái tạo lại ở nơi đây
Cả ánh sáng và bóng tối đều hội tụ ở nơi đây.
Một thế giới được sinh ra tùy vào trí tưởng tượng
Sinh mạng trong thế giới này hoàn toàn bị bản thân thao túng
Xây dựng một thế giới hoàn toàn khác
Với những quy tắc hoàn toàn khác
Mở cánh cửa ở thế giới hiện tại
Bước lên con đường dẫn đến tân thế giới
Để ta tiến vào kiến tạo một thế giới hoàn mỹ a…
” Nếu như tớ nói tớ là thần, cậu có tin không?” Nói ra những lời này chính là người bạn thân hơn mười năm của tôi, trong tên của hắn có chữ “Vĩ”, bọn tôi bình thường đều thích gọi hắn là “Vĩ ca”. ( 伟 : vĩ đại, to lớn… – chắc anh bạn này cũng phát tướng lắm..nên dấu ngoặc kép này ta có thể hiểu ý Thiên Cơ gọi anh bạn đó là “anh béo” .)
Vĩ ca rất thích chơi games, StarCraft, Warcraft, KOF, CS, cơ hồ có đủ tất cả những trò đang lưu hành, trò nào hắn cũng tinh thông, nếu như mà sinh ra ở Hàn Quốc, có lẽ đã trở thành một game thủ nổi tiếng bậc nhất của làng game. Song, hắn sinh trưởng tại Trung Quốc, mặc kệ trình độ chơi game có cao đến cỡ nào, thì danh tiếng có được cũng chỉ là ” mê muội mất cả ý chí”.
Cuộc sống thực của Vĩ ca, hoàn toàn ngược lại với sự xuất sắc của hắn ở trong game, bất kể là sự nghiệp, gia đình hay là tình yêu đều không được như ý. Bởi vì trầm mê trong game, cho nên sau khi tốt nghiệp, hắn thất nghiệp hết hơn nửa năm. Người nhà đối với chuyện này vô cùng bất mãn, tiếng la mắng liên miên không dứt. Hắn tuổi gần 30, vẫn là một kẻ vô tích sự, cô bạn gái gắn bó hơn bảy năm cũng ngán ngẩm chia tay.
Bởi vì tôi biết rất rõ Vĩ ca, cho nên thời điểm hắn nói mình là thần, chuyện trước tiên tôi nghĩ đến chính là, không lẽ hắn bởi vì áp lực cuộc sống quá lớn mà đã mắc chứng hoang tưởng rồi. Giao tình của chúng tôi rất sâu, cũng không có cái gì phải tránh né, cho nên tôi nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra, đồng thời khuyên hắn đi khám bệnh để được bác sĩ tâm lý tư vấn. trong mắt của hắn ánh lên một tia thất vọng, cười khổ nói:” Tớ cứ nghĩ cậu sẽ tin tớ, dù sao cậu cũng tiếp xúc với những sự tình quỷ dị tương đối nhiều, so với những người bình thường sẽ có cách nghĩ khác.”
Ngữ khí của Vĩ ca lúc nói chuyện và bộ dáng của hắn làm tôi nghi hoặc, hắn có thực là Vĩ ca mà tôi từng quen biết không? Trong quá khứ mặc kệ hắn gặp trở ngại gì, thì bộ mặt lúc nào cũng cợt nhả, nhưng giờ phút này hắn chẳng những nói chuyện có thâm ý, mà trong lời nói còn có đôi chút uy nghiêm làm cho người ta phát run.
Vĩ ca đốt một điếu thuốc, rít thật sâu một hơi, nói:” Trước đây, trên vỉa hè tớ mua được một quyển sách rất kỳ quái, tuy nói là sách, nhưng thực tế nó là một bản bút ký, một bản bút ký rất cũ nát. Ý định ban đầu của tớ là muốn lấy cuốn sách cũ này giả làm sách cổ đem bán đấu giá trên mạng, coi có tên ngốc nào biếu tớ ít tiền không, nhưng sau khi tớ mở quyển bút ký này ra rồi, thì bị nội dung bên trong cuốn hút thật sâu.
” Nội dung bút ký là về việc tạo ra và quản lý một thế giới song song, trong thế giới song song này, người tạo ra nó chính là thần, là thượng đế. Ý chí của y chính là chân lý, cái gọi là lẽ thường chẳng qua chỉ là y tùy ý thiết lập, nếu như y nói thế giới song song này chỉ có bóng đêm, thế thì mặt trời sẽ vĩnh viễn không xuất hiện. Tuy ngoài sức tưởng tượng, nhưng nội dung ghi chép lại vô cùng rõ ràng, không khỏi làm tớ muốn thử tạo ra một thế giới mới…”
Hai mắt Vĩ ca tràn ngập khát khao, khiến tôi không khỏi thốt ra một câu hỏi:” Cậu thành công rồi sao?”
Vĩ Ca nhẹ nhàng lắc đầu:” Đã thất bại, tớ nghĩ trừ người đã để lại cuốn bút ký này thì sẽ chẳng còn ai có thể tạo ra một cái thế giới mới nữa.”
Tôi kinh nghi nói:” Ý của cậu là, chủ nhân của quyển bút ký đã thành công tạo ra một thế giới mới?”
Vĩ ca gật đầu nói:” Đúng vậy, y thành công rồi.”
” Làm sao cậu biết y thành công tạo ra một cái thế giới mới chứ hả?” Tôi hỏi
Vĩ ca lộ ra dáng vẻ cười cười thần bí, một hơi rít hết điếu thuốc đang cháy trên tay, từ từ nói ra ba chữ:” Tớ đến rồi.” Hắn tựa hồ rất vui và thỏa mãn khi thấy tôi vì kinh ngạc mà không nói nên lời, có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ ở trước mặt hắn lộ ra bộ dáng như vậy, cũng như tôi chưa từng thấy qua bộ dáng thần bí khó lường của hắn hiện tại.
Đến khi tôi phục hồi lại từ trạng thái kinh ngạc, Vĩ ca đã đốt lên một điếu thuốc khác, thuật lại cho tôi nghe những chuyện ngoài sức tưởng tượng mà hắn đã trải qua tại thế giới song song —
Tạo ra một thế giới mới đối với tớ mà nói, cơ hồ là chuyện không thể nào, bởi vậy tớ mới thử vận dụng phương pháp ghi lại trong bút ký để tiến vào thế giới song song mà chủ nhân quyển bút ký đã tạo ra. Tớ đã thất bại rất nhiều lần, nhưng tớ không bỏ cuộc, cũng rút tỉa kinh nghiệm từ những lần thất bại, dần dần nắm bắt được bí quyết trọng yếu. Đến cuối cùng, tớ cũng thành công, tớ thành công tiến nhập thế giới song song mà chủ nhân quyển bút ký đã tạo ra.
Trong thế giới song song, tớ chính là thần, là thượng đế. Dựa vào phương pháp ghi lại trong bút ký, tớ cơ hồ có thể tùy theo ý mình mà thao túng tất cả. Đáng tiếc thế giới song song này cũng không có hoàn mỹ như trong tưởng tượng của tớ, thậm chí có thể nói nó vô cùng sơ khai. Ở nơi này, không có phân biệt ngày và đêm, thậm chí không có ánh sáng, cũng không có bầu trời và biển cả. Trong bóng tối chỉ có một khối lục địa, một khối lục địa hoang vu. Trên khối lục địa này, tồn tại một loại sinh vật gọi là “người sâu”, tuy chúng có hình dạng xấu xí, nhưng lại chính là chúa tể của thế giới song song, giống như nhân loại trong thế giới thực tại.
Bộ dáng người sâu giống như một đứa trẻ có cái đầu khổng lồ, kích thước đầu và thân không chênh lệch bao nhiêu, tứ chi của bọn chúng cong lại như chân nhện, không thể đứng thẳng để đi lại, chỉ có thể dùng phương thức bò để di chuyển.
Trừ người sâu ra, trong thế giới này vẫn tồn tại một ít sinh vật khác, nhưng số lượng của chúng không ngừng giảm bớt. Bởi vì người sâu không khác gì loài châu chấu, ăn tất cả những thứ chúng có thể ăn. Về phần thực vật, có lẽ trước đây đã từng tồn tại, nhưng sớm đã bị người sâu ăn đến tuyệt chủng rồi.
Bởi vì trong thế giới song song này thực phẩm có thể cung cấp cho người sâu đã không còn nhiều lắm, nên nếu chúng tìm không thấy đồ ăn thì sẽ dùng thịt đồng loại của mình làm thức ăn, cả bầy cùng tấn công đồng loại yếu nhất, sau đó lại tấn công lẫn nhau để tranh giành phần ăn. Chúng sẽ ăn cả thân nhân của mình, thậm chí chính đứa con mà nó vừa mới sinh hạ.
Đối với hành vi của người sâu, tớ từ chán ghét chuyển thành phẫn nộ, nhưng đến khi tớ muốn dùng phương pháp ghi lại trong bút ký để tiêu diệt tất cả loài người sâu này thì, lại phát hiện tớ không có cách nào trực tiếp thương hại đến bất cứ sinh mạng nào tồn tại trong thế giới này. Chính xác mà nói, tớ không có cách nào thương hại đến sinh mạng do chủ nhân quyển bút ký đã tạo ra, đây là quy tắc của chủ nhân bút ký định ra, tớ đối với chuyện này cũng không có cách nào khác.
Ngoại trừ cái quy tắc này, chủ nhân bút ký còn định ra rất nhiều quy tắc, những quy tắc này tớ đều không thể sửa đổi. Tớ phát hiện đại đa số quy tắc đều là có lợi cho người sâu, ví dụ như người sâu sợ ánh sáng, cho nên trong thế giới song song này không tồn tại ánh sáng. Có lẽ là bởi vì chủ nhân bút ký rất yêu người sâu, cho nên mới ban cho bọn chúng rất nhiều đặc ân, nhưng bọn chúng có quá nhiều đặc ân lại ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái. Số lượng người sâu quá nhiều, hơn nữa vì để no bụng thì chuyện gì cũng có thể làm ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng thế giới song song này tất nhiên sẽ trở thành chiến trường để người sâu tàn sát lẫn nhau.
Tớ không muốn nhìn thấy tình cảnh này, cho nên tớ quyết định tạo ra sự sống của chính bản thân mình, tạo ra một thế giới thuộc về bản thân mình. Cuối cùng tớ tại thế giớ song song này, kiếm một nơi có số lượng người sâu ít ỏi tạo ra sinh vật mới, tớ vận dụng phương pháp ghi lại trong bút ký, mô phỏng lại hình dáng của nhân loại, tạo ra một loài sinh vật mới, tớ gọi bọn họ là “hoàn nhân”, ý là con người hoàn mỹ. Tớ tạo ra “hoàn nhân” với tướng mạo xinh đẹp, thân thể cường tráng, còn ban cho bọn họ đôi mắt có thể trong bóng đêm nhìn rõ hạt cát cách xa trăm mét.
Vì bảo vệ cho “hoàn nhân” không bị người sâu tấn công, tớ còn tạo ra những con chó săn trung thành, đem tất cả người sâu trong phạm vi sinh sống của “hoàn nhân” mà cắn chết. Vì thế giới không tồn tại ánh sáng, cho nên cũng không tồn tại lửa, mà không có lửa thì không thể nấu ăn. Bởi vậy, tớ lại tạo ra cây ăn quả có thể sinh trưởng trong bóng tối, cung cấp thực phẩm cho con người.
Tớ còn vì “hoàn nhân” mà tạo ra đủ loại động thực vật, lại dạy bọn họ chữ viết và các tri thức khác, để bọn họ có thể sống vui vẻ hạnh phúc…
( nói đến đây, Vĩ ca đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục thuật lại những trải nghiệm của hắn.)
Cuộc sống an nhàn khiến cho “hoàn nhân” trở nên lười biếng, bọn họ đã quen thói đút cơm tận miệng, càng sinh sống lâu dài, lại càng không ngừng yêu cầu tớ ban cho bọn họ thêm nhiều đặc ân. Bọn họ suốt ngày viện những lý do rắm thối ra nói với tớ, để tớ thỏa mãn tính tham lam của bọn họ.
Rốt cục có một ngày, một nhóm “hoàn nhân” nói với tớ, muốn ăn những con chó săn bảo vệ bọn họ, bọn họ cho rằng thịt chó săn nhất định ăn ngon hơn so với hoa quả trên cây, hơn nữa ăn chó săn lại không cần phải cực nhọc trèo lên cây hái như ăn hoa quả. Lúc đó tớ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, tớ tạo ra một con người hoàn mỹ như vậy không ngờ bọn họ lại có tâm vong ân phụ nghĩa, đến chó săn bảo vệ tánh mạng bọn họ mà bọn họ cũng muốn ăn, càng hoang đường chính là, một trong những nguyên nhân là bọn họ thấy trèo lên cây hái quả rất cực nhọc a.
Phẫn nộ đã khiến cho tớ muốn để “hoàn nhân” phải bị trừng phạt, phải chịu một chút giáo huấn, vì vậy tớ đồng ý cho bọn họ đem tất cả chó săn ăn hết, cũng làm cho bọn chó săn không chút phản kháng mà trở thành thịt trong bụng “hoàn nhân”. Đến thời điểm chó săn trong thế giới song song này hoàn toàn tuyệt chủng, người sâu liền bắt đầu tập kích “hoàn nhân”, đã không còn chó săn bảo vệ, “hoàn nhân” tựa như đám cừu non mặc kệ đám sâu bọ kia cắn nuốt.
“Hoàn nhân” cảm thấy sợ hãi, cảm thấy kinh hoảng, bọn họ chạy đến xin tớ giúp đỡ. Tuy tớ muốn trừng phạt bọn họ, nhưng dù sao bọn họ cũng là những đứa con do tớ tạo ra, tớ không muốn bọn họ phải tuyệt chủng trong thế giới song song này. Cho nên, tớ ban cho bọn họ móng vuốt sắc bén và răng nanh, còn ban cho bọn họ dũng khí để dũng cảm xông lên.
Tớ ban cho cho “hoàn nhân” lực lượng cường đại, bởi vậy bọn họ có thể dễ dàng đánh lui người sâu. Nhưng mà, trải qua quá trình chém giết, dũng khí mà tớ ban cho “hoàn nhân” đã biến thành dã tâm, bọn họ muốn mở rộng địa bàn, muốn giết hết tất cả người sâu. Tớ đối với ý nghĩ này của bọn họ vô cùng tán thưởng, bởi vì tớ vô cùng chán ghét người sâu, nhưng lại không thể trực tiếp đả thương bọn chúng, để cho “hoàn nhân” thay tớ hoàn toàn tiêu diệt người sâu là một chủ ý không tồi.
Vì để nhanh chóng tiêu diệt người sâu, tớ ban cho “hoàn nhân” năng lực sinh sản gần như điên cuồng, khiến cho nhân số “hoàn nhân” lập tức bành trướng, lực lượng của bọn họ nhờ vào những ban phát của tớ, lại càng khiến cho bọn họ tiêu diệt người sâu cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến. Điên cuồng chém giết qua đi, người sâu từ nay hoàn toàn tuyệt chủng, đang lúc tớ cho rằng cái thế giới này đã trở nên ngày càng hoàn mỹ, thì vấn đề mới xuất hiện.
Năng lực sinh sản điên cuồng của “hoàn nhân” bành trướng không thể kiểm soát, thậm chí so với số lượng của người sâu trong quá khứ còn nhiều gấp mấy lần, bọn họ ăn hết thảy tất cả thực vật, bất chấp việc tớ không nghừng vì bọn họ mà tạo ra thực phẩm, vẫn như cũ không cách nào thỏa mãn bọn họ. Đói khát khiến bọn họ trở nên sa đọa, bọn họ cũng trở nên giống như người sâu tàn sát đồng loại, dùng đồng loại làm thức ăn.
Tớ lần nữa cảm thấy phẫn nộ, quyết định thu hồi tất cả những năng lực mà mình đã ban phát cho “hoàn nhân”, cũng tiêu diệt phần lớn “hoàn nhân”. Nhưng, lúc này, tớ lại phát hiện mình cũng không phải là vạn năng, tớ không có khả năng thu hồi hết tất cả những năng lực mà mình đã ban phát cho “hoàn nhân”, cũng khó có khả năng giết chết toàn bộ “hoàn nhân”, bởi vì vào thời điểm tớ giết chết một “hoàn nhân”, thì đã có hai hai “hoàn nhân” sinh ra rồi.
Vì vậy, tớ chỉ đành dùng hình thức tôn giáo để giáo dục “hoàn nhân”, để bọn họ hạn chế giao hợp giảm bớt tốc độ tăng trưởng dân số, cũng dạy bọn họ kỹ năng canh tác, để bọn họ tự lực tái sinh. Nhưng mà, bọn họ cự tuyệt lao động, yêu cầu tớ trực tiếp ban phát thực phẩm cho bọn họ, thậm chí dựa vào lực lượng cường đại mà tớ ban cho bọn họ dám phản kháng lại tớ.
Lửa giận đã làm tớ mất đi lý trí, muốn cho “hoàn nhân” phải chịu trừng phạt lớn nhất, tớ tác động vào hạch tâm của thế giới. Lục địa vì vậy mà rạn nứt, toàn bộ thế giới đều đang chấn động, khe nứt khắp nơi trên lục địa giống như cái miệng máu khổng lồ của dã thú, cơ hồ đem vô số “hoàn nhân” hoàn toàn nuốt hết. Tớ làm ra hạo kiếp lần này chẳng những muốn cho “hoàn nhân” một bài học đắt giá, mà còn muốn cho thế giới này cơ hội lần nữa trọng sinh, nhưng sự thật lại không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của tớ.
Bở vì tớ đã tác động vào hạch tâm của thế giới, khiến nó đã không còn ổn định, không gian bị bóp méo, rách toạc, và sau đó sụp đổ. Tớ dùng hết các phương pháp đều không thể ổn định lại được, ngay một khắc trước lúc nó hủy diệt, tớ bất đắc dĩ phải trốn về lại thế giới thực tại…
Tôi biết rõ Vĩ ca một câu cũng không nói dối, nhưng tôi lại khó mà tin được những lời của hắn nói lại là sự thật, bởi vậy tôi hy vọng hắn có thể trưng ra bằng chứng, mà bằng chứng tốt nhất chính là quyển bút ký theo như lời hắn kể. Nhưng mà, khi tôi đề cập đến bút ký, hắn lại bất đắc dĩ nói:” Quyển bút ký kia đã biến mất, ngay tại thời khắc tớ phản hồi thế giới thực tại, nó đã bị một ngọn hắc hỏa bao phủ, phút chốc đã bị thiêu hủy, đến tro tàn cũng không sót lại.”
Sau lần gặp mặt đó, Vĩ ca không chủ động liên hệ với tôi nữa, cũng không có liên hệ những bằng hữu khác, hắn trở nên trầm mặc ít nói, thường xuyên tự giam mình trong phòng. Nhưng mà, kỳ lạ chính là tuy hắn không có ra ngoài làm việc, nhưng mỗi tháng lại có thể đúng giờ cấp cho người nhà một lượng đồ dùng gia dụng. Hơn nữa, người nhà của hắn nói với tôi, có đôi khi hắn cả tuần cũng không ra khỏi phòng, đến cơm cũng không cần ăn, thậm chí nước cũng không uống một giọt.
Tôi và Thiên Thư đàm luận với nhau về việc này, cô cho rằng chủ nhân bút ký sáng tạo ra thế giới đơn giản chỉ là một thế giới ảo kết tinh bởi lực lượng tinh thần, người sáng tạo ở trong cái thế giới này không gì làm không được. Y dùng hình dáng mà mình ưa thích sáng tạo ra người sâu, cũng ban cho người sâu thật nhiều đặc ân. Nhưng mà, người sâu cũng không có phát triển theo ý nguyện của người sáng tạo, chúng trở nên tham lam, trở nên sa đọa. Đến khi người sáng tạo phát hiện vấn đề thì đã không còn cách nào cứu vãn, bởi vì y đã ban cho người sâu quá nhiều đặc ân, phá hủy cân bằng sinh thái.
Đến khi người sáng tạo đối với cái thế giới rối tinh rối mù này cảm thấy chán nản, y quyết định ly khai. Trước lúc bỏ đi, y đã đem phương pháp sáng tạo và quản lý thế giới ảo này ghi lại vào bút ký, có lẽ trong lúc ghi lại y đã có chủ đích làm cho người có được bút ký không thể tạo ra một thế giới mới, mà chỉ có thể tiếp quản cái thế giới đang có cục diện rối như tơ vò mà y đã tạo ra. Bởi vì y không có đem toàn bộ phương pháp quản lý ghi lại, cho nên năng lực của người tiếp quản đã bị hạn chế, chỉ có thể tuân theo những quy tắc của y định ra cho thế giới này tiến hành quản lý. Đáng tiếc người sáng tạo không ngờ được, người tiếp quản Vĩ ca này cuối cùng lại đem thế giới ảo đó hủy diệt.
Tôi khó hiểu nhất chính là, sau khi thế giới ảo bị hủy diệt, vì sao bút ký cũng tự hủy. Thiên Thư cho rằng, tuy thế giới ảo là một hình thái thế giới kết tinh bởi năng lượng tinh thần, nhưng mà nó nhất định phải được một vật dụng thực tế duy trì, mà bút ký rất có thể chính là vật dụng duy trì thế giới ảo đó, cho nên khi thế giới ảo bị hủy diệt, đương nhiên nó cũng ảnh hưởng đến bút ký.
Về phần hành vi quái dị của Vĩ ca, Thiên Thư cho rằng hắn nhất định từ trong bút ký đã lĩnh ngộ ra được một vài chân lý, có lẽ nìn theo một góc độ nào đó, hắn thật sự đã trở thành “thần”. Một ví dụ thế này, nếu như bạn đứng trước mặt một đám người nguyên thủy không biết nhóm lửa, dùng công cụ đánh lửa để nhóm lửa, như vậy đối với người nguyên thủy mà nói, bạn chính là “thần lửa”. Nếu như Vĩ ca thật sự từ trong bút ký lĩnh ngộ ra những kỹ thuật công nghệ mà nhân loại không hề biết, như vậy thì theo một cách hiểu nào đó, hắn cũng có thể xưng là “thần”.
Tôi đột nhiên lại nghĩ thế này, thế giới hiện thực chúng ta và thế giới ảo kia có khi nào cũng đồng dạng như nhau, đều là do đấng sáng thế vứt bỏ hay không? Nếu như không bị đấng sáng thế vứt bỏ, thì “thần” của chúng ta ở nơi nào, vì sao lại không xuất hiện trước mặt con dân của ngài chứ? Nếu như đấng sáng thế đã đem thế giới này vứt bỏ rồi, như vậy đến thời điểm người tiếp quản xuất hiện, hắn có thể giống như Vĩ ca không, vì bản thân mà sáng tạo thêm sinh mạng mới… Vì chiếu cố nó, mà không tiếc đồ sát sinh mạng cũ? Hắn có thể hay không bởi vì phẫn nộ mà hủy diệt cái thế giới sa đọa này?