Quốc Sư Xuyên Thành Quý Công Tử Nhà Giàu - Tiểu Văn Đán - Chương 8
Trong tiệm nhất thời ồn ào, giống như đang giành giật gạo free ở chợ vậy. Nhưng có một vài khách hàng lớn tuổi vô cùng kiêng dè đối với việc cởi quần áo ở phòng mát xa, bọn họ một bên tụ tập xem náo nhiệt, một bên từ chối mát xa, cùng nhau ngồi trò chuyện, cắn hạt dưa, lướt video ngắn.
Đột nhiên Thương Ngôn Qua rất không hài lòng với cửa tiệm này.
Khách hàng tụ tập ở đại sảnh, nước miếng văng tung tóe, khuôn mặt bóng loáng, một thân dữ tợn,…..Tạ Ngọc Bạch sau này có thể phải xoa bóp cho những người này.
Lẽ nào không nên áp dụng chế độ hẹn trước thành viên, mỗi tuần hẹn trước một khách hàng, cũng không tiến hành chọn lọc nhóm khách hàng sao?
Có thể là quá nhiều người, tâm tình Thương tổng rất không tốt, giống như ở hội trường này đó không có cách nào tiêu tan vậy.
Nếu nhà họ Tạ đủ quan tâm Tạ Ngọc Bạch, thì nên tìm kẻ lừa gạt, đặc biệt hẹn trước Tạ Ngọc Bạch, kẻ lừa gạt phải có tố chất cao, trầm mặc ít lời, đạo đức cao thượng, dưới mười sáu trên sáu mươi, là nữ không được, là nam….cũng không được nốt.
Tóm lại yêu cầu rất cao, trong một trăm triệu người chọn một người, nếu nhà họ Tạ tìm hắn làm kẻ lừa đảo, Thương tổng xuất phát từ nhu cầu hợp tác kinh doanh, có thể cố mà đồng ý.
Thương Ngôn Qua khảo sát xong xuôi, đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đang xem video, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng kinh ngạc.
Màn hình điện thoại hướng về phía hắn, trên đó đang phát video về vụ tai nạn xe cộ.
Ánh mắt Thương Ngôn Qua lạnh lùng, chiếc xe màu đen đánh mã, có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Đó là chiếc xe chở Tạ Ngọc Bạch đi học.
Hắn hôm qua vừa gặp Tạ Thầm Bạc, thái độ đối phương thoải mái, dường như không biết gì về việc em trai thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cộ.
Thương Ngôn Qua trở lại trên xe, xem từng bức hình từ đầu đến đuôi một lần, hắn còn tìm được video có người trong siêu xe nửa đường đi xuống.
Thời gian người này xuống xe quá khéo rồi.
Địa điểm gã xuống xe là trước cửa khách sạn, điều này cũng hợp lí.
Thương Ngôn Qua gọi cho Lâm Bắc: “Khách sạn này tôi có cổ phần, lập tức điều tra xem, siêu xe này đi qua nơi nào, người này vào ở lúc nào.”
Ba phút sau, Lâm Bắc trả lời: “Gã tên là Hứa Điến, ngày xảy ra chuyện đó mới làm thủ tục vào ở, người ở khách sạn nói gã say khướt, bước đi không vững, ngủ đến chiều ngày hôm sau mới trả phòng.”
“Chủ của siêu xe Trần Bàng Nhạc thuộc bất động sản Vương thành, trong vòng nhị đại làm party ở ngoại ô, tiệc tùng thâu đêm, cho đến lúc bình minh mới tàn cuộc. Đa số người ngã xuống đất mà ngủ ở biệt thự, hai người bọn họ lại cảm thấy bản thân không uống nhiều, nên lái xe rời đi.”
Điều này cũng kỳ lạ, ở ngoại ô cũng có một khách sạn không tệ, ngay bên cạnh điểm tụ hội, cần gì phải bỏ gần tìm xa? Mà còn nhận phòng trong ngày, không thể nói là hành lý ở khách sạn này, cho nên kiên quyết muốn chọn khách sạn này được.
Thương Ngôn Qua: “Điều tra xem Hứa Điến gần đây cùng ai lui tới.”
Tạ Thầm Bạc cũng không nói với hắn lễ kỉ niệm hôm đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tạ Ngọc Bạch bị thương, Tạ Thầm Bạc trịnh trọng nói cảm ơn với hắn, hai điểm này đã đủ để chứng minh, chuyện xảy ra hôm đó không hề nhỏ.
Mọi người đều là cáo già trên thương trường, Thương Ngôn Qua có thể xác định chính xác ngữ khí nói chuyện của mỗi người. Khi lần đầu tiên Tạ Thầm Bạc tìm hắn nói lời cảm ơn, nói bóng nói gió mà hỏi hắn về cảm nhận của buổi lễ, nói bản thân chiêu đãi không chu đáo.
Lúc đó Thương Ngôn Qua nhận định Tạ Thầm Bạc đang thăm dò hắn gì đó, bây giờ nghĩ đến, Tạ Thầm Bạc là đang loại bỏ hiềm nghi, điều này chứng minh, ở lễ kỉ niệm có người hãm hại Tạ Ngọc Bạch, mà người này vẫn chưa bị tìm thấy.
“Lâm Bắc, đi lấy một phần danh sách hôm lễ kỉ niệm nhà họ Tạ, tra từng người một xem có giao du trực tiếp hoặc gián tiếp với Hứa Điến không.”
Lễ kỉ niệm và tai nạn xe cộ nối tiếp nhau, nếu như hai chuyện này có quan hệ với nhau, vậy người đứng đằng sau quả thật độc ác tàn nhẫn, trong thời gian ngắn cứ phải dồn người vào chỗ chết.
“Vâng”. Lâm Bắc đầu điện thoại bên kia gãi gãi đầu, cảm thấy hết sức kỳ lạ, Thương tổng nhà bọn họ có hơi quá bận tâm với Tạ tiểu công tử, giống như phụ huynh của y vậy, vừa xi tiểu vừa tra án.
…………………….
Trong lớp Tạ Ngọc Bạch có một vị đại minh tinh chuyển đến.
Ngôi sao nhí Tiết Tư Bác debut, được khán giả vô cùng yêu thích, mới mười tám tuổi đã nổi danh nửa bầu trời.
Gần đây cậu đến thành phố điện ảnh Long Càn để quay phim, bởi vì sắp thi Đại học, cậu làm thủ tục học sinh dự thính, khi nhàn rỗi sẽ đến Tam Trung nghe giảng bài.
Tiết Tư Bác lớn lên rất đẹp trai, dẫn đến một trận xôn xao, suốt cả buổi sáng đều có người đến nằm sấp lên cửa sổ nhìn ngắm, tình hình này cho đến chiều mới giảm bớt.
Cậu giống như Tạ Ngọc Bạch, cũng là ngồi riêng một bàn, ở hàng cuối cùng. Trong ban Hai có hương nước hoa nhàn nhạt vờn quanh, ngửi cũng khá thơm.
“Minh tinh quả là minh tinh, còn xịt nước hoa, thơm hơn cô giáo dạy lịch sử của chúng mình.”
“Thương hiệu nước hoa này….có tiền.”
Tiết Tư Bác dường như có chút nhiệt tình, ngày đầu đã muốn ngồi cùng bàn với Tạ Ngọc Bạch, bị Tạ Ngọc Bạch từ chối.
Tạ Ngọc Bạch ngồi ở chỗ ngồi của mình, giáo viên sẽ không quan tâm y có nghe giảng hay không, y đều sẽ tự làm chuyện của mình. Có thể nghe hiểu chương trình học thì sẽ nghe, Toán học Tiếng Anh nghe không hiểu, y sẽ lấy Bách khoa toàn thư ra, nắm chắc thời gian học bù.
Một người mù lật sách từng trang một, rất là làm ra vẻ.
Tiết này lại là tiết lịch sử, Chu Tường bị hành động thay xà đổi cột của Tạ Ngọc Bạch và Lưu Phi làm cho tức nghẹn, học sinh ngoan trong lòng mình bị lật đổ, cô Chu nghi ngờ nhân sinh, ngay cả Lưu Phi không thèm mắng.
Mà cậu “học sinh ngoan” này bây giờ đang chăm chỉ đọc sách, cả người đều viết “Tôi là đứa trẻ hiếu học nhất lớp”, nếu như không biết y là người khiếm thị……Học sinh lớn lên càng đẹp thì càng lừa dối.
Hai nữ sinh ngồi phía trước Tạ Ngọc Bạch, bị nhiễm tiếng động lật sách của Tạ Ngọc Bạch, nhịn không được lôi từ dưới bàn ra tạp chí và truyện tranh.
Hai người bọn họ phát hiện, cô Chu rất khi khi nhìn về phía này, đọc một chút cũng không đáng ngại.
Tạ Ngọc Bạch một lúc làm hai việc, tai thì nghe giảng, mắt thì đọc sách. Một quyển Bách khoa toàn thư dày 3cm, y bỏ ra hai ngày đã đọc xong toàn bộ.
Khép lại trang cuối cùng, Tạ Ngọc Bạch nâng mắt, phát hiện bạn học nữ phía trước đang xem sách ngoại khóa.
Nhìn rõ bìa sách, đôi mắt Đại quốc sư hơi trợn tròn, thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ *, làm sao còn in hình nude và đàn ông trên bìa sách?
*Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ (世风日下,人心不古): hai câu này thường đi chung với nhau, ý chỉ người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa (nguồn Hoasinh_Anhca)
Lẽ nào đây là một quyển xuân cung đồ?
Bức ảnh lớn của người mẫu nam trên tạp chí có tác động thị giác mạnh mẽ, Đại quốc sư có chút hâm mộ cơ bụng của người ta.
Y còn chưa đếm rõ có mấy múi, tạp chí đã bị cất đi, thay bằng một quyển có bìa màu hồng khác.
Học sinh cấp ba Đại quốc sư tràn đầy tò mò với bất cứ chuyện gì, cũng muốn xem sách ngoại khóa một chút, thế là y không thể rời mắt khỏi nó.
Bạn nữ ngồi hàng trước bên trái thận trọng mà nhìn về phía sau, lại viết trên giấy: “Góc độ sau bàn học sẽ nhìn thấy.”
Cô bạn cùng bàn an ủi cô: “Nghĩ gì vậy, cậu ta không nhìn thấy được.”
Hai người hớn hở lật truyện tranh.
“Phi lễ vật thị*”. Đại quốc sư nghĩ, nội dung không lành mạnh.
*Phi lễ vật thị (非礼勿视): không nhìn điều sai
Thế nhưng y “đã quên” đóng Thiên Nhãn, “bị ép” phải nhìn ba mươi phút, rất là vô tội.
Tạ Ngọc Bạch đọc không hiểu chữ viết như con giun trên đó, nhưng y lại có thể đọc hiểu nam chính hoàng đế.
Chuông tan học vang lên, người xung quanh bắt đầu đi lại, bạn học nữ nhanh trí đè sách xuống dưới sách lịch sử, bắt đầu bàn tán tình tiết.
Tạ Ngọc Bạch biết được quyển sách kia tên là “Sự sủng ái của bạo quân”.
Hai bạn học nữ khen ngợi hết lời về nhân vật bạo quân toàn diện từ nhan sắc, quyền thế, cho đến cảm giác động lòng.
Đại quốc sư bĩu bĩu môi, dùng kết hợp nhiều cách biểu đạt cường điệu mới học của y, nói rõ cảm nghĩ trong nội tâm ——
Thế thôi hả? Thế thôi hả? Có thế thôi áa??
Cái này gọi là cưng chiều Vương Hậu hả?
Bạo quân này không được.
“Ngọc Bạch? Cậu có muốn học tiết Thể dục không?” Lưu Phi chạy tới kích động mà hỏi y.
Tạ Ngọc Bạch không học tiết Thể dục, nhưng hôm nay y nhìn thấy cơ bụng của người mẫu nam trên tạp chí, có chút ước ao, y nói: ” Có muốn.”
Lưu Phi: “Vậy để tôi cõng cậu ra sân.”
Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy thân thể cậu ta còn gầy yếu hơn mình, “Cảm ơn, không cần đâu”.
Giáo viên Thể dục điểm danh xong, cho phép hoạt động tự do, một đám nam sinh can đảm đề nghị đi thám hiểm vườn thực vật.
Vườn thực vật rất tươi tốt, trên mặt đất toàn là lá cây, toàn bộ xung quanh không có ai quản lý, thỉnh thoảng có nam sinh quậy phá trốn vào đây hút thuốc.
Không biết từ thế hệ học trưởng nào đã truyền lại truyền thuyết vườn trường, nói rằng trong vườn thực vật có một cái giếng cạn, có ba câu chuyện khiến cho cái giếng cạn này vô cùng thần bí, câu chuyện thứ nhất là lối vào địa đạo năm đó, chuyện thứ hai là có nữ sinh nhảy xuống giếng, chuyện thứ ba nói ban đầu vườn thực vật chính là nghĩa trang.
Bất kể là cái truyền thuyết nào, đều rất phổ biến, dường như ở mỗi vườn trường luôn có bản sao như thế. Khi Lưu Phi hào hứng hỏi y, Tạ Ngọc Bạch một mặt cạn lời, “Nếu như đã rào lại, vậy thì đừng nên vào.”
Lưu Phi: “Gần đây khóa cửa bị hỏng rồi, có thể đẩy vào, có nhiều lớp đã xem rồi, chỉ có lớp chúng ta là lớp cuối cùng mà lại học thể dục.”
Thấy Tạ Ngọc Bạch làm thinh, Lưu Phi ném một câu “Tan học tớ đến tìm cậu”, liền chạy vào trong đội ngũ lớn.
Tiết Tư Bác không biết từ nơi nào đi qua, tự cảm thấy thân thiết nói: “Cậu không tò mò sao?”
Tạ Ngọc Bạch yên lặng quay đầu, trên người của tên này có mùi hôi thối rữa, xuất phát từ lễ phép, y không có nói ra, “Không muốn đi.”
Tiết Tư Bác không cảm thân bản thân mình hôi, “Tớ ngược lại muốn đi, nhưng thám hiểm gì đó, không phù hợp với vị trí người đại diện cho tớ, bị lan truyền sẽ rất phiền toái.”
Khi nói chuyện, trong vườn thực vật đột nhiên truyền đến một tiếng hét, trán Tạ Ngọc Bạch nảy lên, không biết Lưu Phi bọn họ gặp phải cái gì.
Tiết Tư Bác nhanh chóng đứng dậy: “Tớ đi xem thử.”
Tạ Ngọc Bạch nghĩ nghĩ, cũng đi qua cùng.
Vừa đến cửa vườn thực vật, Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy bên trong lờ mờ u ám, gió đêm rên rỉ, giống như bãi tha ma vậy, đá hoa cương tùy ý rải rác, trên mặt mỗi tấm đá đều có khắc chữ, mơ hồ không rõ phủ đầy rêu xanh.
Khắp nơi đều là mộ bia, ban đầu vốn không có.
Cửa của vườn thực vật bị khóa lại, Tạ Ngọc Bạch nhìn Tiết Tư Bác bị dọa sợ đến bất động, bèn giả làm người mù lần mò kéo chốt cửa từ bên ngoài ra, cửa vừa hé mở, Tiết Tư Bác từ phía sau chen lên, ” Tớ ngược lại muốn xem thử có gì mà đáng sợ.”
Cậu vừa chen lên, cũng mang Tạ Ngọc Bạch tiến vào vườn thực vật, thuận tay đóng cửa lại. Trời tối sầm lại, trên cửa lóe lên một vệt sáng chập chờn của cấm chế.
Cắn câu rồi.
Có người nhếch khóe miệng.