Quốc Sư Xuyên Thành Quý Công Tử Nhà Giàu - Tiểu Văn Đán - Chương 13
Từ mấy ngày trước khi nhận được một cuộc điện thoại của Lâm Bắc, khẩn cấp kêu anh ta từ nước ngoài trở về khám bệnh cho Thương tổng, Thân Sâm đã có dự cảm, công việc tiếp theo của anh ta sẽ rất bận cho xem.
Tiệc kỉ niệm ngày đó, Thương tổng đột ngột rời đi sớm, đợi Thân Sâm vừa xuống sân bay, Thương Ngôn Qua đã hất tung cả văn phòng.
Từ trong miệng trợ lý Lâm Bắc, Thân Sâm biết được đây là trong vòng hai mươi năm qua, lần đầu tiên tính tình Thương tổng kém nhất, nóng nảy đến mức hắn không có cách nào khống chế tốt bản thân trước mặt người khác, buộc phải làm xáo trộn lịch trình.
Thân Sâm cũng xem như là người hiểu Thương Ngôn Qua nhất, trong lòng anh ta Thương tổng là người trí tuệ phi thường, làm việc quả quyết. Thương tổng lại rất không bình thường, vô duyên vô cớ cáu kỉnh, âm tình bất định, Thân Sâm và Lâm Bắc hận không thể âm thầm gọi hắn là bạo quân.
May mà khi phát bệnh, Thương Ngôn Qua đã 18 tuổi, có đủ thận trọng và lạnh nhạt của người trưởng thành để tự khống chế bản thân, cho dù trong lòng đang áp chế lửa giận, vẫn mở cuộc họp, vẫn làm kinh doanh, thái độ đối với trợ lý cũng như thường.
Đây là một loại nóng nảy phi bệnh lý, khiến cho các ông lớn của nền y học hiện đại phải vò đầu bứt tai.
Thân Sâm vừa xuống khỏi máy bay tư nhân, chậm rãi từ tốn đi bệnh viện lấy liều thuốc an thần, sau đó giao cho Thương Ngôn Qua.
“Nếu cậu muốn đấm máy tính thì cứ chích một mũi.”
Ánh mắt Thương Ngôn Qua giống như vừa mới giết người nhìn sang, thuốc bị ném xuống đất, dùng đế giày hung hãn giẫm nát, một lúc lâu sau, hắn mới dần khôi phục bình tĩnh.
Thân Sâm nghĩ, Thương tổng quả nhiên là bá tổng không chịu khuất phục trước thuốc, không biết lần sau phát bệnh, nên lấy cái gì để kích thích hắn, để khơi dậy nhu cầu tự khống chế mãnh liệt từ đáy lòng hắn.
Anh ta biết được mấy ngày nay hành động của Thương Ngôn Qua như đổi tính, Thân Sâm lờ mờ cảm thấy người có thể trấn an được Thương tổng đã xuất hiện.
“Vậy nên, cậu muốn sắp xếp vệ sĩ cho Tạ Ngọc Bạch?”
Khi Thân Sâm nhắc đến “Tạ Ngọc Bạch” đã bị Thương tổng lườm cháy mặt, với kinh nghiệm bạn bè nhiều năm, anh ta lập tức cảm giác được ánh mắt của Thương tổng có ý “Cậu vậy mà dám gọi thẳng tên của Tạ Ngọc Bạch”.
“Không được?” Thương Ngôn Qua tích chữ như vàng*.
*Tích chữ như vàng (惜字如金): đề cập đến việc tiết kiệm ngôn từ, ít nói.
“Đương nhiên là được, chớ chê việc thiện nhỏ mà không làm.” Thân Sâm cười cười, nhưng hành động này của Thương Ngôn Qua rất không hợp với hình tượng đa mưu túc trí.
Khi cử vệ sĩ đi theo Tạ Ngọc Bạch, vậy mà hắn bỏ qua khả năng nhà họ Tạ sẽ tự sắp xếp bảo vệ, ra lệnh cho họ “Phải bằng mọi giá” để bảo hộ Tạ Ngọc Bạch, mạnh mẽ đặt Tạ Ngọc Bạch vào phạm vi bảo vệ của mình, không hề suy xét bất kể ai.
Loại sơ suất này xuất hiện trên người Thương tổng, vừa buồn cười, vừa đáng để suy nghĩ sâu xa.
Thấy đối phương vẫn còn là học sinh cấp Ba, Thân Sâm không muốn đi vào phân tích sâu nguyên nhân, Thương tổng đối diện nhìn có vẻ cũng sẽ không cho anh ta phân tích, anh ta trực tiếp nói kết quả: “Sau này cậu còn muốn gặp Tạ tiểu công tử sao?”
“Cậu nói xem.”
“Vậy cũng không thể thừa nhận.”
Bác sĩ Thân cũng có nghiên cứu về “Hành vi cuồng em trai học” này, anh ta gõ gõ mặt bàn, “Tôi nhớ rằng cậu có một đứa em nhỉ.”
“Liên quan gì đến nó?” Thương Ngôn Qua không có em ruột, nhưng có một người em họ tên là Thương Ngôn Vũ, cha của bọn họ là anh em ruột, quan hệ rất tốt, miễn cưỡng xem như là lớn lên cùng nhau.
“Khi Thương Ngôn Vũ 4 tuổi, cậu và nó đi học chung xe, trên đường nó bị bọn du côn bắt cóc, thả cậu về muốn đòi tiền chuộc, em cậu thiếu chút nữa là bị giết, trong lòng cậu để lại một bóng ma, đến nay vẫn còn tiếp nhận bác sĩ điều trị tâm lý – cũng chính là tôi. Việc này chính là bí mật của nhà họ Thương.”
Không thể không nói, bác sĩ tâm lý bịa chuyện xưa quả là cảm động muốn rớt nước mắt.
—— Khi em trai của Tạ Thầm Bạc gặp nguy hiểm, Thương Ngôn Qua không nhịn được mà đi bảo vệ y, như bù đắp tiếc nuối năm đó Thương Ngôn Vũ bị bắt đi vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, chắc hẳn anh cả Tạ có thể hiểu cho hành động của anh Thương.
Thương Ngôn Qua cảm thấy logic câu chuyện này dở ác nhưng miễn cưỡng có thể ứng phó được, “Việc này giao cho cậu làm đấy.”
“Cứ giao cho tôi.” Thân Sâm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nhắc nhở Thương Ngôn Qua, “Tạ tiểu công tử y không đơn độc, người muốn bảo vệ y rất nhiều.”
Cậu ngược lại không phải là anh của y, duỗi tay dài quá coi chừng bị đánh.
Rất lâu sau, Thân Sâm mới nghe thấy Thương tổng “Ừm” một tiếng, dường như mang theo một chút phiền lòng và không tình nguyện.
Thân Sâm nhận lương cao, làm tròn bổn phận mà gọi điện cho em trai nhà họ Thương, thông báo cho cậu: “Cuộc sống trước đây của em có một đoạn trải nghiệm mới toanh.”
Giọng điệu Thương Ngôn Vũ rất phấn khích: “Đây là thật đúng không ạ!”
Thân Sâm: “Không, giả đó.”
Thương Ngôn Vũ: “Anh nói khi tôi 4 tuổi gặp bọn bắt cóc, chuyện năm 4 tuổi tôi cũng không nhớ rõ, thì có bằng chứng gì mà kêu là giả? Nếu không thì thì bác sĩ tâm lý như anh rốt cuộc dùng để làm gì chứ?”
Trước khi Thương Ngôn Vũ nói “Hay là tôi đi hỏi thăm anh trai thử”, Thân Sâm quyết định cúp máy.
Thương Ngôn Vũ nói nhiều lại ầm ĩ, mỗi lần đến công ty đều làm cho tầng làm việc của tổng tài hệt như cái chợ, nên bị Thương Ngôn Qua cấm bước vào.
Buổi chiều hôm nọ, Thân Sâm đại diện Thương tổng đi bệnh viện thăm hỏi sức khỏe vệ sĩ, vô tình gặp Tạ tổng, sau khi xin lỗi còn ám chỉ nguyên nhân một phen.
Tạ tổng tỏ vẻ thông cảm, chẳng trách anh và Thương tổng mới quen đã thân, công ty hai nhà hợp tác thuận lợi, thì ra là cùng chung chí hướng. Anh còn hào phóng biểu thị, sau này nếu anh gặp mặt Thương Ngôn Vũ thì cũng sẽ quan tâm nhiều hơn.
Tạ Thầm Bạc vẫn luôn lờ mờ xoắn xuýt lại không biết mấu chốt nằm ở đâu, cuối cùng cũng thở hắt một hơi.
Anh rẽ vào một hành lang, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang muốn chào hỏi, người đó cùng một người phụ nữ đi vào khoa phụ sản.
Tạ Thầm Bạc cho rằng mình nhận nhầm người, nên không mấy để tâm.
Thứ bảy.
Tiết Tinh mời Vương Phó Dương đến nhà ăn cơm, là thầy của Tạ Ngọc Bạch, Vương Phó Dương được tiếp đãi vô cùng long trọng.
Gã mang Tiền Khai Khang đến xem bệnh cho Tiết Tinh.
Tiền Khai Khang vọng, văn, vấn, thiết* hết sức cẩn thận tỉ mỉ, kết quả cuối cùng thu được cũng giống như Tạ Ngọc Bạch, nhưng ông không kê được phương thuốc tốt hơn của Tạ Ngọc Bạch, bèn viết đơn thuốc mà Tạ Ngọc Bạch đưa cho, một chữ cũng không thiếu.
*Vọng, văn, vấn, thiết (望闻问切) là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, bao gồm nhìn, nghe, hỏi, sờ, còn gọi là “tứ chẩn”.
Tạ Thầm Bạc không quá tin tưởng ông lão này, là thuốc thì có ba phần độc, nếu như uống không có tác dụng thì không uống sẽ tốt hơn.
Vào lúc này, Tiết Tinh nhận một cuộc điện thoại, là từ bạn tốt của nàng Trịnh Phân.
“A Tinh, tớ gặp được thần y rồi, chính là tiệm Y Nhân Đường ở thành Đông đó, ban đầu tớ cũng tìm kiếm khắp nơi, không ngờ lão tiên sinh thực sự lợi hại, ông ấy bốc thuốc cho tớ, tớ vừa uống hai ngày, buổi tối đã không còn đau đến mức không ngủ được nữa. Tớ còn đi bệnh viện lớn để kiểm tra, bác sĩ nói có chuyển biến tốt, cứ tiếp tục dùng thì sẽ không cần phẫu thuật nữa.”
Tiết Tinh và Trịnh Phân quen biết nhau ở bệnh viện, tình chị em từ đó thêm sâu sắc hơn, cùng là ấm sắc thuốc nhiều năm như vậy, có bác sĩ tốt, Trịnh Phân trải nghiệm có hiệu quả, ngay lập tức muốn giới thiệu cho Tiết Tinh.
Tiết Tinh cười nói: “Khéo thế, tiểu Bạch cũng giới thiệu cho tớ bác sĩ này đó.”
Trịnh Phân là người phụ nữ mạnh mẽ làm việc thiết thực, mấy năm gần đây sức khỏe không tốt nên thường xuyên tìm thầy chữa bệnh.Tạ Thầm Bạc đương nhiên tin tưởng lời của nàng.
Tiền Khai Khang bên cạnh cố gắng kìm chế vẻ mặt của mình, ông nghe ra được giọng của Trịnh Phân, lúc này mới biết được tại sao hôm đó Tạ Ngọc Bạch đột nhiên muốn chữa bệnh cho Trịnh phu nhân. Đi một bước nhìn ba bước, quả là suy trước tính sau.
Khi ăn cơm, Tiền Khai Khang và Vương Phó Dương được đối đãi như thượng khách, được người nhà họ Tạ thay phiên cảm tạ, hai người cùng nhìn về phía Tạ Ngọc Bạch giả khờ giả ngốc*, đối phương đang lùa từng miếng cơm nhỏ, dáng vẻ tui không biết cái gì hết.
* Câu gốc là Đại trí nhược ngu (大智若愚): ý chỉ người tài vẻ ngoài đần độn, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi
Thiệt là hổ thẹn.
Vương Phó Dương vốn dĩ có tật giật mình, đợi sau khi gã mắt thấy Tiền Khai Khang chữa bệnh, đột nhiên tự tin hẳn.
Trực giác của gã rất chuẩn, vị Tiền Khai Khang này cũng là kẻ bịp bợm giống gã, cá mè một lứa cả.
Có người bên cạnh thì còn sợ gì nữa, trời sập xuống thì có cậu học sinh cấp Ba này chống đỡ.
……………………………………
Thương Ngôn Qua gian nan từ bỏ việc cử vệ sĩ đi theo, sau lưng Tạ Ngọc Bạch chỉ còn một nhóm người.
May mà nhóm người này chỉ dừng bên ngoài cửa lớn tiệm mát xa để chờ.
Giữa trưa Tạ Ngọc Bạch tan học, đi đến tiệm mát xa báo có mặt như thường lệ, sau đó lén lút chuồn đi từ cửa sau.
Đại quốc sư cuối cùng cũng đến với cầu vượt dấu yêu của mình, chính thức kinh doanh.
Y vẽ bảng hiệu lên bảng trắng, dùng mực nước viết sáu chữ lớn “Đoán mệnh Xem tướng Thỉnh bùa”, chữ nhỏ “Chỉ nhận tiền mặt”.
Ánh nắng ngày đông ấm áp, Tạ Ngọc Bạch mang theo nón rơm và kính râm, ngồi lười biếng trên chiếc ghế xếp, tựa vào lan can lim dim ngủ.
Không có nơi nào tắm nắng tốt hơn ở cầu vượt, à không, nơi bói toán.
Vương Bình như quay về những năm 80, làm một cái sạp bán kính râm bên cạnh Tạ Ngọc Bạch, cảm nhận được sự khó khăn khi tự mình khởi nghiệp.
Tạ Ngọc Bạch không có ai mở hàng, mà hắn cũng chưa bán được cặp kính nào luôn.
Tạ Ngọc Bạch lỡ làm một giấc ngon lành, cho đến khi Vương Bình đánh thức đi học.
Y tháo kính râm, xoa xoa đôi mắt, than thở: “Thời gian trôi nhanh quá, hôm nay không có mống khách nào, chú Vương, chú nói xem chuyện gì thế này?”
Tạ Ngọc Bạch chỉ chỉ thầy bói ở đầu cầu vượt bên kia, ít nhất người ta còn có khách ngồi xuống xem chỉ tay.
Chú Vương im lặng một lát, ngày hôm sau chắc đổi một biển quảng cáo khác cho tiểu thiếu gia quá.
Hắn bây giờ đã chắc chắn rằng tiểu thiếu gia không biết chữ của mình xấu đến mức nào.
Đương nhiên mỗi lần chú Vương nghĩ đến điều này đều đau lòng vô cùng.
Nhưng chỉ mình hắn đau lòng thì có ích gì đâu, người qua đường nhìn không hiểu Tạ Ngọc Bạch viết gì cả.
Tạ Ngọc Bạch còn quá trẻ, không ăn khớp với quần thể sống mưu sinh trên cầu vượt.
Đại quốc sư cũng phát hiện ra điểm này, y quyết định theo dõi rồi chủ động xuất kích.
Ngày hôm sau y vừa đến, một nhóc học sinh tiểu học từ bên trái cầu vượt nhảy ra, khi đi đến trước người Tạ Ngọc Bạch, nhóc đột nhiên loạng choạng rồi quỳ rạp dưới đất.
Chú Vương vội vàng đỡ nhóc dậy, vừa thấy mặt nhóc, kinh hô: “Cậu bạn nhỏ, ai đánh cháu?”
Má trái của cậu nhóc hiện rõ dấu bàn tay, cánh tay gầy yếu đến đáng sợ, suy dinh dưỡng lại còn bị ngược đãi, đôi mắt đen kịt, nhìn mà đau lòng.
Lúc này đã là buổi trưa, có vẻ cậu nhóc chưa được ăn uống nên mới đói đến mức té ngã.
Tạ Ngọc Bạch nhìn nhóc một lúc lâu, trong balo của y có sữa bò buổi sáng chưa uống, và đồ Lưu Phi đưa cho y, nghe nói là món điểm tâm ngọt mẹ cậu ta tự mình làm, y lấy ra đưa cho nhóc: “Ăn đi.”
Đứa nhóc do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh trai.”
Tạ Ngọc Bạch nhớ đến cậu bé nào đó từng ngốc trong kho chứa củi, trong mắt toát ra vẻ lạnh lẽo: “Ba em đâu?”
Cậu nhóc nghe vậy co rúm lại, “Ba ba đi làm ạ.”
Vương Bình nhìn phản ứng của nhóc, xúc động nói: “Có phải ba cháu đánh cháu không?”
Cậu nhóc không nói lời nào, chỉ lặng lẽ gặm bánh mì, chốc chốc lại lén nhìn anh trai xinh đẹp.
Vương Bình không nhịn được nhìn về phía Tạ Ngọc Bạch, không biết từ khi nào, gặp phải loại chuyện này, hắn luôn cảm thấy tiểu công tử sẽ có cách.
Tạ Ngọc Bạch lại chỉ xoa đầu cậu nhóc, “Em ăn xong thì mau vào lớp nghỉ trưa đi. Em cũng sẽ có anh trai đến cứu em.”
Một câu sau y khe khẽ nói ra.
Sau khi cậu nhóc ăn xong, cẩn thận từng li từng tí nhét giấy bánh mì vào trong túi, rồi nói lời cảm ơn đến Tạ Ngọc Bạch.
Đợi đến khi cậu nhóc vừa đi xuống cầu vượt, một người đàn ông trung niên thở hồng hộc chạy đến, “Cậu bé à, chờ một chút.”
Người đàn ông mang đôi dép cao su đã mòn, mặc một chiếc áo bông cũ kĩ, khuôn mặt ngăm đen, trong tay cầm một túi bánh mì lớn vừa mua, hốc mắt đỏ lên: “Hầy, cái này con lén giấu trong lớp ăn đi.”
Tạ Ngọc Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy trước ngực ông ấy đeo một miếng bìa cứng, một bức ảnh có viết chữ phía dưới, dùng keo trong suốt để chống dính nước.
Năm năm tìm con.
Đây là một người cha bôn ba mệt nhọc, không biết từ nơi nào đến, nói bằng khẩu âm ít gặp, đứng trên cầu vượt ở chốn thành phố xa lạ, cầu xin người qua đường có thể nhìn một cái, cung cấp một chút manh mối thôi. Việc tìm người thân khiến ông ấy cơ cực, trong túi không còn một xu, ngay cả giày cũng không dám đổi, vậy mà ông ấy lại mua đồ ăn cho đứa nhỏ xa lạ vừa gặp.
Cậu nhóc có thể đọc chữ, nhóc nhìn chăm chăm vào cậu bé trong bức ảnh, ánh mắt ảm đạm mà cúi đầu, lẩm bẩm: “Nếu chú là ba cháu thì tốt rồi.”
“Nghiệp chướng quá!” Mặc dù nhóc và cậu bé trong ảnh không giống nhau tí nào, nhưng chú Vương đa sầu đa cảm không nhịn được hỏi Tạ Ngọc Bạch: “Hai người này có phải là cha con…..?”
Nếu như là cha con ruột thì đã không ngược đãi đứa nhỏ như vậy, lẽ nào là lừa bán?
Có Tạ Ngọc Bạch ở đây, ngay cả chú Vương làm việc cẩn trọng cũng không nhịn được mà mong chờ kỳ tích xuất hiện.
Tạ Ngọc Bạch lắc đầu: “Không phải.”
Chú Vương vẻ mặt buồn hiu, người cha tình yêu như núi lại đau buồn vì chưa có tin tức của con trai, còn con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện lại có một ông cha cặn bã.
Tầm mắt Tạ Ngọc Bạch nhìn về hướng dưới chân cầu vượt, một gã đàn ông mặc vest tầm 30 tuổi, nhìn mỗi học sinh tiểu học đi ngang qua với vẻ mặt thù địch, như là đang tìm con gã. Tạ Ngọc Bạch cong khóe miệng, “Kẽ cặn bã đến rồi, gã ta sẽ hối hận sớm thôi.”