QUỐC SƯ GIÚP ĐỠ - Phi Thiên Dạ Tường - Chương 4 - Thoát vây
Có người cầm bánh đưa tới thì y nhận lấy ăn, có nước lập tức uống, tuy lần đầu Lữ Trọng Minh đến đây nhưng đã phải chịu một cú thiệt hại sâu sắc, người cũng đâu có ngốc, lúc đầu còn ngu ngơ mơ hồ sống qua vài ngày, từ từ cũng nhớ ra được nhiều chuyện. Huyền môn, kim quang, bàn tay của Phật… Lữ Trọng Minh nhớ tới những thứ trên, lập tức giận sôi máu.
Pháp bảo nói mang cũng không mang, rớt ngay ở chỗ Thông Thiên giáo chủ rồi chứ sao, chỉ đành hy vọng ai đó phát hiện ra rồi nhanh chóng mang đến đây thôi. Vảy rồng do người cha già đưa cho cũng bị hoàng đế cuỗm mất… Thực sự Lữ Trọng Minh sắp tức chết rồi. Bàn tay của Phật xuất hiện trong Huyền môn y nhớ rõ rành mạch, là một loại thuật phong ấn. Không chỉ có thể phong ấn năng lực của chính mình, còn có thể phong ấn một nửa linh trí của bản thân nữa chứ. May mắn có vảy rồng bảo vệ, mới không đến nổi quên hết tất cả sự việc.
Còn về việc làm sao để lấy lại vảy rồng… Để triệu hồi cha già tới cứu mạng đây, đó là thứ quan trọng nhất mà. Lữ Trọng Minh ở trong xe tù tính toán vài ngày trời, thử vận dụng tiên thuật, cuối cùng phát hiện tất cả sức mạnh thần thú trong cơ thể đều bị mấy cái ký tự Phật pháp phong ấn lại, mỗi khi y huy động sức mạnh thần thú, hàng vạn ký tự phù văn trên cổ lập tức lóe lên tia sáng. Bản thân huy động càng nhiều sức mạnh, sức phong ấn cũng càng mạnh hơn, phong đến khó có thể phá giải, thậm chí thi triển cả Tam Vị Chân Hỏa cũng không làm gì được.
Lữ Trọng Minh không khỏi ai oán cuộc đời của ông coi như kết thúc tại đây!
“Đại ca.” Lữ Trọng Minh khều khều một binh sĩ nói: “Ta muốn đi tiểu.”
Bọn lính lập tức nghỉ ngơi tại chỗ, dùng dây thừng lôi kéo Lữ Trọng Minh dắt ra ngoài, cho y đứng bên đường đi tiểu, bọn người áp giải Lữ Trọng Minh và đội ngũ cần lên đường hành quân gấp gáp đã cách nhau rất xa. Sau này mới nhập quan, hiện giờ một đội có ba mươi người nhận nhiệm vụ, chính là áp giải y đưa đến Đại Hưng, tìm một chỗ nhốt lại.
Lữ Trọng Minh một bên thì đi tiểu còn một bên đang tìm cách làm sao để chạy trốn khỏi đây, với tình hình hiện tại chờ cha đến cứu là chuyện không có khả năng, nói không chừng Lữ Bố và Lỳ Lân còn không biết mình đang trải qua kiếp nạn chó mèo gì, thôi vẫn tự nghĩ cách tự cứu chính mình thì hơn.
Đội ngũ cũng đang mừng rỡ nghỉ ngơi tại chỗ một lát, rón rén lười biếng một lát, ai nấy đều than thở cuộc sống đúng là không bao giờ dễ dàng, cơm không có mà ăn lương không có để trả, Lữ Trọng Minh liếc bọn họ một cái, tự giác trở về xe chở rồi rồi bước lên. Cứ trải qua như vậy mấy ngày, trong lúc Lữ Trọng Minh đang thực hiện kế hoạch chuẩn bị trốn thoát, đám binh sĩ lại đụng ngay một lũ sơn tặc.
Đêm đó giơ tay không thấy năm ngón, vài tên lính áp giải y đang ngồi sưởi ấm bên đống lửa, đột nhiên kẻ địch trốn trong rừng cây chờ mai phục đã lâu, tên bắn như mưa, Lữ Trọng Minh nằm rạp xuống ngay tức thì, sau một tràng hô đánh kêu giết đi qua, hiện trường rối tung rối mù lên, mũi tên bắn chết bảy người, những tên lính còn lại nhanh chóng tan đàn xẻ nghé.
“Trốn lẹ coi–“
“Đuổi theo!” Có người quát.
Bọn lính đi về hướng rừng cây trốn chạy, không ít người đâm đầu vào thân cây, ai ngờ trong rừng cây còn có kẻ địch chăng dây mai phục đã lâu, thế là một đợt hò hét đánh đập chém giết mới lại bắt đầu, Lữ Trọng Minh thấy bản thân vừa né được mũi tên, vội vàng kéo dây thừng trên tay dùng hết sức lực ma sát với mũi tên cắm vào tấm ván gỗ, lập tức có một bàn tay thò ra khỏi xe tù, loanh quanh nơi đó mò tới mò lui, tay túm được một binh lính kéo lại gần, mò đến bên hông của thi thể, lục lọi chìa khóa.
Khoảng khắc lao tù mở toang trong chớp mắt, cổ áo tự nhiên kéo căng hết lực, y bị một người đàn ông cường tráng nhấc lên.
“Ngươi là kẻ nào?” Tên đàn ông vạm vỡ đó nói.
Cây đuốc trước mặt Lữ Trọng Minh lúc ẩn lúc hiện, hoảng loạn đến nỗi nhắm tịt hai con mắt, Lữ Trọng Minh lia đến cây đao khủng bố trên tay gã, đáp: “Chuyện gì cũng phải từ từ cái, ta cũng… Ta là… ta cũng là người vô tội mà!”
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, có người lục xoát thi thể xong, nói: “Lão đại, chỉ có chút ít bạc vụn, hết rồi.”
“Mẹ nó.” Gã đàn ông cường tráng khinh thường phun ra một câu thô tục, nhìn đến mức cổ họng Lữ Trọng Minh căng thẳng: “Xách tiểu tử này theo, đi!”
Lữ Trọng Minh bị bắt lên ngựa, đôi tay vừa mới cật lực cởi được sợi dây thừng lại bị trói lần nữa, không khỏi than thở mệnh ta sao khổ quá mà, một đường xóc nảy, đi thẳng đến hướng sơn trại phía trước.
Phía xa ánh lửa chói lòa, thắp sáng hơn nửa bầu trời đêm khuya, đám người cảnh giác dừng ngựa.
“Không hay! Chó quan sai đột kích doanh trại rồi!” Có người kinh hoảng nói, không ít người lập tức muốn giụp ngựa chạy trốn, đàn ông cường tráng kia quát: “Sợ cái gì! Theo ta xông lên!”
Tên đàn ông cường tráng rút thanh đao khủng bố ra, dẫn theo một đám sơn tặc, nhắm đến hướng sơn trại mà xông đến, Lữ Trọng Minh kinh hãi hô to: “Các ngươi đánh giặc thì đánh đi đừng kéo ta đi theo chứ trời ơi!”
“Thả ta xuống dưới!”
Tiếng giết của hai đội quân nhân mã chấn động rung trời, lao vào một chỗ hỗn chiến với nhau, chẳng phải là quân Trương Tu Đà ở Chương Khâu quyết chiến cùng quân Vương Bạc đây sao.
Vương Bạc sáng tác 《Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca》sau khi tiếng tăm lừng lẫy, trong khoảng khắc phản quân thiên hạ nổi lên bốn phía, triều đình sứt đầu mẻ trán một phen, Dương Quảng đích thân hạ lệnh, bình định Vương Bạc trước. Vì vậy sau khi Vương Bạc bị quân Tùy liên tục đàn áp, đã tiếp tục chiến đấu từ Trường Bạch xuống tận Sơn Đông, ven đường tranh thủ trộm cướp, cuối cùng cững đối mặt với lão tướng Trương Tu Đà dưới triều nhà Tùy ở Chương Khâu.
Đêm nay Trương Tu Đà phái binh đánh lén doanh trai lẫn bộ hạ của Vương Bạc, số lượng người tham chiến ước chừng một vạn. Lữ Trọng Minh khổ không sao kể hết, đi theo gã đàn ông cường tráng kia một đường xông vào trận chiến, chưa đến mấy hiệp, gã đàn ông bị đạo thương thọc cho ngã ngựa. Mắt thấy đạo thương kia sắp xoay đến trước mặt, Lữ Trọng Minh phản xạ có điều kiện chợt lóe, đôi tay nâng lên, đúng lúc đó mũi thương từ trên chém xuống xuyên qua giữa đôi tay, cắt dây thừng thành hai đoạn, Lữ Trọng Minh hô tô thật may mắn, nắm chặt cương ngựa, quát: “Giá—!”
Chiến trường nơi nơi hỗn loạn, khói lửa cháy lên tứ phương, Lữ Trọng Minh không phân biệt được phương hướng, mới lao ra đi quãng ngắn, vó ngựa lập tức vướng phải thứ gì đó, hướng về phía trước ném y bay đi xa ơi là xa!
“A—“
Quăng Lữ Trọng Minh ngã phía sau một người khác, tướng sĩ kia đang phóng ngựa phi nhanh, không ngờ sau lưng đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một vật thể, hoảng sợ, vô thức xoay người vung khuỷnh tay, Lữ Trọng Minh giơ tay theo bản năng, lòng bàn tay chống đỡ một chưởng lao đến, nương theo bước ngựa chạy chuyển hướng lực đạo xuống phá giải, võ tướng kia kinh hãi, trở tay rút dao găm bên hông ra, Lữ Trọng Minh vội nói: “Thật ngại quá đi! Đừng động vào ta!”
Võ tướng xoay người vung dao găm, hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, Lữ Trọng Minh dùng cổ tay đỡ được thủ đoạn của gã, lại vẽ một vòng, đánh tan lực đạo, mở miệng la hét: “Ta không phải địch nhân!”
Xem bộ dáng người nọ có vẻ là quan binh triều đình, thấy Lữ Trọng Minh trông bẩn thỉu tàn tạ, ăn mặc không giống sơn tặc chút nào, hai người ở trên lưng ngựa vừa phá giải chiêu thức của đối phương rồi lại tung ra chiêu thức khác, xuất mấy chiêu liên tục mới phát hiện tất cả với y đều không xi nhê gì, không nghĩ ra được biện pháp tức thời, đồng thời không khỏi âm thầm kinh hãi vì thân thủ của Lữ Trọng Minh.
“Ngươi là ai!” Võ tướng kia quát.
Quát ra mười phần khí thế, ngay sát lỗ tai Lữ Trọng Minh tí thì bị rống điếc, cả giận nói: “Nói nhỏ chút coi! Ta chỉ đi ngang qua mua nước tương thôi!”
Võ tướng hướng về phía y quát: “Đi xuống nhanh! Biết bên kia đang đánh nhau không! Đến góp vui cái gì!”
Tronng thời gian đó chiến mã đã phóng xuyên qua hơn nửa mặt trận chiến trường, Lữ Trọng Minh nói; “Ngươi không dừng ta xuống bằng niềm tin à!”
Võ tướng đành phải kéo căng dây ngựa, Lữ Trọng Minh cầu còn không được, lảo đảo xuống ngựa, còn vấp té một cái.
Ngọn lửa dữ dội thiêu trụ toàn bộ đỉnh núi, Lữ Trọng Minh mù mờ phương hướng lao về phía ngọn núi, võ tướng lại quát: “Bên đó là hang ổ sơn tặc! Đang cháy thấy không!”
Lữ Trọng Minh nhận ra hết thảy, xoay người đổi sang hướng khác, phất tay về phía gã: “Cảm tạ! Đại hiệp! Ngươi vội thì đừng dừng lại nữa!”
Võ tướng: “…”
Cuối cùng Lữ Trọng Minh thoát được khỏi chốn lao tù, tuy rằng được tự do, nhưng trên chiến trường lại cực kỳ nguy hiểm, khắp nơi không biệt quân địch quân ta chiến mã thì chạy toáng loạn đâm chỗ này húc chỗ nọ, đất đầy người chết, đầu tiên y nhặt thanh đao vắt bên hông, rời xa nơi chiến hỏa mà chạy.
Có điều khói dày mịt mù, chốc lát có người chạy tới chém giết, chốc chốc có người chạy đi đánh nhau, một lát nữa có người giơ vũ khí đòi đánh đòi giết, Lữ Trọng Minh chưa bao giờ thấy bản thân thông minh như bây giờ lập tức nằm xuống, giả chết. Nghe được tiếng vó ngựa đang hì hục lao đến thì nhảy dựng lên, tiếp tục chạy trốn.
Cứ thế chẳng màng tất cả chạy suốt một đêm, cuối cùng ra được đường lớn, Lữ Trọng Minh dựa vào thân cây thở dốc, cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa.
“Phù—” Lữ Trọng Minh như trút được gánh nặng, hít sâu một hơi, nhìn ngó trái phải, tiếp theo phải đi đâu?”
Đây là chỗ quái quỷ gì.
Một con ngựa cũng không có, Lữ Trọng Minh vốn định tìm chiến mã nào lạc mất chủ, xong rồi phát hiện chỉ cần chủ nhân chết trận, chiến mã không nói nhiều lập tức tung tăng mất hút ngay, có lẽ tìm đường trở về doanh trại. Bị trói nhiều ngày như vậy, đầu thì choáng chân thì mềm, đành phải nhặt một khúc gỗ, chống gậy mà đi.
Thế này biết phải làm sao bây giờ?
Lữ Trọng Minh nhớ tới phân phó của Thông Thiên giáo chủ trước khi đến đây, khi nào đến Tùy Đường, sẽ có người tiếp ứng, còn tiếp đón long trọng. Đầu tiên phải kể đến hai vị Xiển Giáo là Văn Thù chân nhân và Phổ Hiền chân nhân, nhưng nghe nói hai người họ đi theo phe địch… Không, quy y Phật Tổ mới đúng, lỡ như trong Huyền môn đó một chưởng kia chính là bàn tay của Ni cái gì đấy giáng xuống, hiện tại đi tìm Văn Thù Phổ Hiền, có khác nào chui đầu vào lưới đâu. Không được, Tổ Sư gia gia hình như còn dặn dò, ở đầu thời đường xuất hiện hai người, có thể nhờ cậy. Một là Tần Quỳnh, một người khác nữa tên là Uất Trì gì gì đó…
Vì vậy Lữ Trọng Minh quyết định, đi tìm Tần Quỳnh trước.
Đi đến khi mặt trời lên cao, từ phương xa bụi đất bay mù mịt, có một đoàn người đang đến đây.
Hiện tại Lữ Trọng Minh đối với quần thể đông người đã hình thành trạng thái chim sợ cành cong, sợ có người lại bắt cóc mình nữa, vội vã trốn phía sau một thân cây không dám lộ diện. Không ngờ đoàn người kia là bọn quan binh vừa mới trải qua trận chiến thắng cuộc, một võ tướng dẫn đầu, đi về phía doanh trại.
Võ tướng kia đi ngang qua tự nhiên không có lý do gì mà dừng ngựa, Lữ Trọng Minh đột ngột rùng mình trong lòng. Nhận ra người nọ đúng là gã đàn ông lúc trước đang chạy nước rút trên chiến trường náo loạn, bị bản thân từ trên trời rớt xuống xuất hiện ngay sau lưng, dọa cho hoảng sợ. Những binh sĩ ở giữa chiến trường đều bị khói tro xộc lên khuôn mặt đen thùi lùi, không biệt biệt được ai với ai, nhưng Lữ Trọng Minh có thể từ khôi giáp trên người nhận ra võ tướng đó.
Trên mặt võ tướng dơ bẩn, khi quay đầu lại hai mắt sáng ngời, mặt mày điển trai, tháo xuống mũ giáp đằng sau, khuôn mặt dơ bẩn nhiễm chút máu tanh chiến trường, càng tô thêm khí thế cứng rắn. Xem bộ dạng kia, cùng lắm chỉ trên dưới mười lăm mười sáu tuổi thôi, so với tuổi tác của Lữ Trọng Minh không cách xa nhau lắm. Thế nhưng thấu hiểu chiến sự, khí huyết lẫm liệt.
“Sao lại là ngươi?” Võ tướng kia phát hiện Lữ Trọng Minh nấp sau thân cây.
Lữ Trọng Minh bất đắc dĩ đành phải đi ra, thầm nghĩ mắt ngươi lợi hại đấy. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài bước ra đối diện gã.
Chỉ thấy gã đàn ông đó mày kiếm mi mục, một thân chính khí, sống mũi cao thẳng, vô cùng anh tuấn, cánh môi ấm nhuận, có hơi vểnh lên, trông không giống kiêu binh chỉ biết giơ vũ khí chém loạn xạ, so với bộ dạng lười biếng của thủ hạ hình thành nên sự đối lập rõ rệt. Cho dù trên mặt có bẩn, cũng không tài nào giấu nổi dung nhan anh tuấn phi thường.
Võ tướng: “Tên họ là gì? Nhân sĩ phương nào?”
Lữ Trọng Minh chưa từng phán đoán thân phận của người này, không dám tùy tiện đáp lại, lập tức chuẩn bị sẵn trong đầu một cái tên bịa đại, nhưng vấn đề là lục lọi hết trong trí nhớ, vậy mà cũng không nhớ nổi tên lấy cái tên nào, vừa lúc trong đầu cứ văng vẳng hoài hai chữ Tần Quỳnh Tần Quỳnh, nhanh chóng thuận miệng nói:
“Ta tên Tần Quỳnh.”
Võ tướng: “…”
Võ tướng muốn tiến lên, nhưng bị thủ hạ khuyên ngăn, thủ hạ nói: “Thiên hộ, mau chóng trở về, đừng chấp nhặt với tiểu tử này nữa.”
[ Thiên hộ: tên một chức quan võ, bắt nguồn từ thời nhà Nguyên, đứng đầu ngàn binh, giữ việc phòng vệ địa phương.]
Võ tướng khó có thể tin nói: “Ngươi cũng tên Tần Quỳnh?!!”
Lữ Trọng Minh vừa thấy phản ứng của võ tướng kia, lập tức biết ngay do cái tên Tần Quỳnh từ trong miệng mình nói ra, nói không chừng thật sự chính là nhân vật lớn. Đột nhiên nảy ra chủ ý, đáp: “Đúng vậy, Ta tên Tần Quỳnh, Tần trong Tần Quỳnh, Quỳnh trong Tần Quỳnh. Làm sao? Chẳng nhẽ người biết còn có người khác sở hữu cái tên này?”
Ngũ quan mọi người đồng loạt run rẩy, hai mặt nhìn nhau.
Biểu cảm võ tướng kia cực kì quỷ dị, đáp: “Ta cũng tên Tần Quỳnh. Tần Quỳnh tự Thúc Bảo.”
Lữ Trọng Minh: “…”
Ba giây sau, Lữ Trọng Minh hét lớn: “Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi!”
Vừa nói vừa quăng khúc gỗ ra chỗ khác chạy đến chỗ Tần Quỳnh, võ tướng tên Tần Quỳnh bất thình lình rống lên một tiếng: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta… Thật ra tên ta không phải Tần Quỳnh.” Lữ Trọng Minh nói: “Ta tên Lữ Trọng Minh, giáo chủ đã nhắc qua với ngươi chưa?”
Tần Quỳnh: “???”
Mọi người nhìn Lữ Trọng Minh với ánh mắt kỳ lạ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Tiểu này chắc chắn là kẻ điên.”
Lữ Trọng Minh đứng im bất động, xem biểu hiện của Tần Quỳnh, ấy vậy mà không biết tên của mình ta ơi! Giáo chủ không phải hố chết mình rồi chứ!
Nhưng mà Tần Quỳnh vẫn dừng ngựa đứng đó, dường như đang cẩn thận lục lọi ký ức trong đầu, xong lại ném ánh mắt về phía Lữ Trọng Minh, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nhớ ra chưa?” Lữ Trọng Minh nói: “Nghĩ kĩ lại xem nào?”
Tần Quỳnh: “Ngươi từ phương Bắc đến đây?”
“Đúng đúng!” Lữ Trọng Minh nói: “Ta vừa mới xuyên không qua, không cẩn thận xuyên đến quân doanh của hoàng đế các ngươi…” Lữ Trọng Minh đang muốn nói chuyện tương lai, nghe thấy có một đám người biến sắc, từng người nhỏ giọng bàn tán.
“Thiên hộ, bắt được người này, sẽ được thưởng công lao lớn thì phải?”
Tần Quỳnh liếc mắt quét ngang đám người một cái, thuộc cấp lập tức không dám hé răng.
Cuối cùng Tần Quỳnh nói: “Đi theo ta.”
Lữ Trọng Minh do dự thật lâu, Tần Quỳnh khoát tay vung vẩy binh khí, nhìn y dò hỏi, Lữ Trọng Minh nán tới nán lui đi qua, rồi nhanh chóng trèo lên ngựa của Tần Quỳnh, ngồi ở sau lưng ngựa như cũ, bị Tần Quỳnh đưa về doanh trại.
Lữ Trọng Minh: “Ngươi biết tên của ta?”
Tần Quỳnh nói: “Không biết, đợi lát nữa vào quân doanh đừng nói chuyện tào lao.”
Lữ Trọng Minh thu lại tâm trí, nói chung vẫn cảm thấy Tần Quỳnh nhất định biết nội tình gì đó, lại hỏi: “Ngươi có biết tiên thuật không? Ta phải viết một bức thư cho cha ta, nhưng tiên lực của ta chưa…”
Tần Quỳnh nhàn nhạt đáp: “Không biết.”
Cùng ngày đó vào ban đêm, bên trong thành Đại Hưng cách xa ngàn dặm, sân trong thiện chùa Đại Hưng, một ngọn đèn lập lòe, một bức tượng Quan Âm nghìn tay nghìn mắt.
Một vị tăng nhân trung niên mặt mũi trong vắt, lễ Phật tụng kinh, cho đến khi ngoài cửa có khách tiến vào, là một người thư sinh thanh tú, thư sinh xoắn tay áo vào nhau, chắp tay thành hình chữ thập, trên cổ tay buộc chuỗi vòng Phật châu.
Tăng nhân kia lấy chày gõ nhẹ vào bát đồng, âm thang đương một tiếng, vang vọng trong điện.
Thư sinh ngẩng đầu nhìn Quan Âm, tăng nhân đã ngừng tụng kinh, trầm giọng nói: “Thiện Vô Úy đại sư.”
“Kim Cương Trí đại sư.” Thư sinh mỉm cười chắp tay hình chữ thập chào hỏi vị tăng nhân, đi đến ngồi trên đệm hương bồ, tăng nhân nói: “Sứ giả Linh Bảo Thiên Tôn phái tới, hiện giờ tìm không thấy nơi rơi xuống?”
Thư sinh nói: “Trong Huyền môn, con trai kim long bị Đức Phật Vô Lượng Thọ đánh cho một chưởng, phong ấn hết cả thần lực với linh trí của y, sau đó rơi xuống nhân gian không biết tung tích.”
Tăng nhân chậm rãi gật đầu, hình như suy nghĩ gì đó, thư sinh lại nói: “Lưu lạc nhân gian, thời gian ngắn có vẻ không tìm được, ta thấy không bằng…”
“Không thể thiếu cảnh giác.” Kim Cương Trí nhắc nhở nói: “Thần lực con trai Long Hoàng tất nhiên không thể so sánh với thần thú tầm thường, Phật pháp ta dùng tấm lòng từ bi vĩ đại phong ấn linh trí y, nhưng dù sao đó chỉ là biện pháp tạm thời, dùng tu vi của y xem xét, vào thời điểm nhất định, y sẽ tự mình gỡ bỏ, nhớ lại hầu hết quá khứ. Nói không chừng là cùng lắm mấy ngày thôi, đứa trẻ ấy sẽ khôi phục lại trí nhớ, đến lúc đó…”
Thư sinh được gọi là Thiện Vô Úy cười nói: “Nếu đã nhớ ra, thì cứ vậy mà nhớ ra hết thôi, hết thảy tùy duyên, cũng đúng lúc quá không phải sao? Đứa trẻ kia cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nghe lệnh Linh Bảo Thiên Tôn đến đầu thời Đường, một thân một mình đi trên con đường gập ghềnh gian nan, thật khiến người khác không đành lòng. Ngã phật từ bi, nói như vậy hẳn sẽ không đi làm khó một thiếu niên đâu.”
Kim Cương Trí trầm giọng nói: “Với khả năng của Linh Bảo Thiên Tôn trên đảo Kim Ngảo, làm gì đến nỗi để một thần thú mới mười lăm mười sáu tuổi đi đến đầu thời Đường, làm như vậy không khác nào phí hoài công sức? Thiện Vô Úy, ta biết năm đó ngươi từng ở núi Côn Luân, thân là Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên, không muốn cùng người Tiệt Giáo nảy sinh tranh chấp…”
Thiện Vô Úy cười nhạt nói: “Bồ Tát lo lắng quá rồi. Ngoại trừ ngươi với ta, còn có không ít người Xiển Giáo đang tìm y, Nguyên Thủy Thiên Tôn rơi xuống mất tích, Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên mất gần một nửa, đám Xích Tinh Tử, Quảng Thành Tử, Thái Ất chân nhân đi du lịch hải ngoại, người chân chính lo lắng nơi đứa trẻ đó rơi xuống… Còn có hai vị bên chùa Gia Tường, cùng với tiền bối Nhiên Đăng.”
Nói xong, Thiện Vô Úy giương mắt nhìn Kim Cương Trí.
Kim Cương Trí thở dài, đáp: “Ngã phật từ bi, nhưng không thể làm được gì. Hiện giờ thế gian rơi vào loạn thế, chúng tiên Phật đâu muốn lộ diện dễ dàng như thế, thiếu niên kia lại không biết nặng nhẹ, nếu tùy tiện thi triển thần lực, chỉ sợ…”
Thiện Vô Úy cười cười nói: “Chỉ sợ Linh Bảo Thiên Tôn, bởi vì chuyện này đúng thật là. Sự xuất hiện của đứa trẻ đó, nhất định có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, nói không chừng còn có thể tìm được nơi Nguyên Thủy Thiên Tôn rơi xuống. Huống hồ bên ta có Kim Thiền Tử ở đây, kế tiếp nên làm như thế nào, cũng là vấn đề khó nói.”
Kim Cương Trí trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Với sức mạnh của Kim Thiền Tử, e rằng hai trăm năm sau cũng khó hóa giải mối họa diệt Phật, Lý gia coi Lão Tử là đạo chính thống, cần phải ngăn chặn tận gốc mối họa này, càng không thể chấp nhận việc kim long lưu lạc nơi trần thế, nếu không không có cách nào giải thích với đảo Kim Ngao.”
Thiện Vô Úy nói: “Nếu Bồ Tát kiên trì như vậy, thế bây giờ ta đi tìm là được rồi.”
“Ta phải nhanh chóng báo cho Địa Tạng Bồ Tát.” Kim Cương Trí chắp tay trước ngực, quay về phía Thiện Vô Úy thi lễ, Thiện Vô Úy đáp lễ, Kim Cương Trí lại nói: “Làm phiền Bồ Tát lo lắng, đợi sau khi Lý gia thống lĩnh thiên hạ, chỉ sợ xuất hiện càng nhiều phiền phức hơn. Rất cần sự ra mặt của đứa trẻ kia, phải tìm y cho bằng được.”
Thiện Vô Úy gật đầu, xoay người rời đi, trước khi rời khỏi có nhìn thoáng qua tượng Thiên Thủ Quan Âm.
Ban đêm, ngọn đèn dầu đặt trong chùa Gia Tường tối tăm, Cát Tàng pháp sư tháo mũ tre xuống, đi đến trước một vị tăng nhân khác, một tiểu hòa thượng khẽ gật đầu.
“Không tìm thấy.” Cát Tàng tiến tới rửa tay, trong lúc đó vị tăng nhân kia đối mặt với tiểu hòa thượng nói: “Vị này chính là Cát Tàng pháp sư, Cát Tàng. Cát Tàng, cơm chiều đang hâm nóng trên bếp chờ ngươi.”
Tiểu hòa thượng kia chắp tay trước ngực, đến trước Cát Tàng hành lễ.
“Ngươi tới tìm Pháp Lãng đại sư làm gì?” Cát Tàng tiến tới rửa tay, chà sát.
“Tu Phật.” Tiểu hòa thường kia đáp.
“Hiện tại học Phật pháp không lưu hành lắm.” Cát Tàng thổn thức nói, cầm hai cái bánh bao ngồi xuống, ở trước mặt tiểu hòa thượng nói: “Tu Phật cũng không thành Phật được. Không bằng luyện đan, nhanh chóng phi thăng.”
“Ta không muốn thành Phật.” Tiểu hòa thượng nói.
“Tu Phật lại không muốn thành Phật?” Cát Tàng không ngờ có chuyện không ngờ tới như này, cười nói.
“Ham học hỏi.” Tiểu hòa thượng đáp: “Sư phụ nói, trong lòng mỗi người đều có phật tính, ham học hỏi có thể đạt được sự vui vẻ lớn nhất, tâm nguyện lớn, là tiếp cận gần cảnh giới Phật nhất.”
Cát Tàng liếc mắt nhìn Pháp Lãng một cái: “Pháp Lãng nhoẻn miệng cười, đáp: “Dùng tài năng của Pháp Lãng ta, không đảm đương nổi chức trách chỉ dạy ngươi, cứ coi như ta với ngươi ngang hàng nhau là được rồi.”
Tiểu hòa thượng gật đầu, Cát Tàng phát hiện không đúng, trao đổi ánh mắt với Pháp Lãng, Pháp Lãng khẽ gật đầu, Cát Tàng lẩm bẩm nói: “Làm không tốt ngươi đúng thật không có khả năng thành Phật…”
Tiểu hòa thượng không tài nào hiểu nổi, nhìn Cát Tàng, Cát Tàng lập tức tách đôi đề tài ra, quay về phía Pháp Lãng nói: “Không biết Thông Thiên giáo chủ phân phó y cái gì, Tiểu Trọng Minh vừa đến đây, thế mà lại không tìm được người, chắc chắn hơn nửa là rơi ở chỗ doanh trại chuột bạch kia. Cũng không muốn ra đây gặp mặt. Ta dùng danh nghĩa Thích Tôn mong Dương Quảng đưa Trọng Minh xuất hiện, Dương Quảng lại gạt ta, nói chung vận mệnh Tùy gia chưa hết, nếu cứ ép buộc giao người ra, chỉ sợ làm trái với Thiên Đạo.”
Pháp Lãng nói: “Huyền Trang, giúp ta mang bộ trà cụ ở hàng thứ ba bên phải kệ đựng tới đây.”
Huyền Trang đứng đậy đi lấy lá trà, Cát Tàng lại nói: “Trên đường trở về ta có giáp mặt Nhiên Đăng, Nhiên Đăng hỏi qua binh lính, cũng nói rằng Dương Quăng mang theo Trọng Minh về hướng Đại Hưng mà đi.”
Sắc mặt Pháp Lãng hơi thay đổi, Cát Tàng nói: “Trước mắt Từ Hàng còn ở Đại Hưng, nếu có thể gặp mặt Trọng Minh, thế thì dễ nói chuyện rồi, vấn đề chính là người kia, có hơi khó đối phó thật…”
Pháp Lãng trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Giấy không gói được lửa, hai người ở Đại Hưng, sớm hay muộn gì cũng phải biết nhau thôi, năng lực thiên tử nhân gian có hạn, không giữ nổi y đâu. Từ khi ra đời Trọng Minh đã mặc định là không có kiếp số, kéo dài lâu lắm, không có gì đáng nói, giáo chủ đưa y về nơi này, nhất định sẽ phải chịu khổ, thôi được, y muốn làm gì thì làm.”
Cát Tàng nói: “Không thể mặc kệ, sang năm Trọng đến mười sáu tuổi, một thân thân thú sức mạnh kinh thiên động địa, kim long lo lắng con trai, không biết đã cho y pháp bảo gì, lần trước khi đi đảo Kim Ngao bái kiến giáo chủ, mười món Thần Khí khai thiên lập địa đều ở sau núi, sau trận chiến phong thần, Tiệt Giáo lấy đi không ít đồ vật trong thiên địa, lỡ như Trọng Minh không biết gì cả, cầm đại một món pháp bảo lấy ra sử dụng loạn xạ… Chỉ sợ tới lúc đó đến Phật Tổ cũng không phải đối thủ.”
Pháp Lãng nói: “Tuy nói là vậy nhưng Linh Bảo Thiên Tôn tính hết cả rồi. Ngươi lo lắng Trọng Minh làm chuyện xằng bậy, còn không bằng hãy lo lắng chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lão Tử đang không biết tung tích kia kìa…”
Cát Tàng nói: “Đối với nội tình trong đó lão quân tự dưng hồ đồ hẳn ra, chỉ có đi theo Nhiên Đăng mới biết rõ trong lòng. Nhưng mỗi khi nhắc đến vấn đề ấy, Nhiên Đăng đều từ chối cho ý kiến. Lỡ như Thông Thiên giáo chủ tự mình giá lâm…”
Pháp Lãng mỉm cười nói: “Khi trận chiến phong thần kết thúc Tiệt Giáo cũng lui về rồi, ta đoán người đó sẽ không trở về đâu, cùng lắm là phái người tới hỏi hỏi thăm tiếng gió thôi, ngó xem rốt cuộc Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xảy ra chuyện gì, xong lại hỏi vài câu đến sự tồn vong của Đạo gia, cũng đều là chuyện thường tình.”
Cát Tàng còn có chuyện muốn nói, nhưng cái người gọi là Huyền Trang đã trở lại, Cát Tàng khắp người phong trần mệt mỏi, lập tức đứng dậy đi tắm rửa, dường như Pháp Lãng còn suy nghĩ gì đó, ngồi uống trà.
Bên trong thành Chương Khâu, đại doanh quân Tùy, trước mặt Trương Tu Đà.
Lữ Trọng Minh ngồi đấy, đánh giá Trương Tu Đà, Tần Quỳnh nhang chóng ôm quyền, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Trương Tu Đà uy hiếp nuốt ngược vào trong. Vài tên bộ hạ cầm theo đao và mũi tên đi đến, khom người nói: “Tướng quân, chúng ta ở dưới chân núi Phúc Long trong rừng cây tìm được xác chết rồi, quả thật là bị sơn tặc tập kích, còn có xe chở tù rách nát. Phục sức mặc trên người chính là đại quân tiến về phía Bắc.”
Tương Tu Đà xem qua vũ khí, Lữ Trọng Minh biết xe tù chở mình đã tìm được rồi, trong lòng rục rịch bất an, lỡ họ dựa theo mệnh lệnh của hoàng đế lại đưa y đến Đại Hưng thì sao, nhưng mà bản thân cũng muốn đến chỗ Dương Quảng lấy lại vảy rồng, thật sự rối rắm quá ta ơi. Y liếc mắt nhìn Tần Quỳnh một cái. Tần Quỳnh tiếp được ánh mắt chuyển lại ý bảo Lữ Trọng Minh rằng cứ yên tâm đi.
“Tướng quân.” Một người tham gia bàn tán nhỏ giọng bên tai Trương Tu Đà: “Dương Huyền Cảm khởi binh làm loạn, bệ hạ bắt được người này ở Liêu Đông, cũng ra lệnh áp giải hồi cung, có phải thiếu niên này là con trai duy nhất của Dương Tố không?”
Giọng nói Trương Tu Đà như chuông đồng, hỏi ngược lại: “Sao có thể như thế được?! Y tự nói y họ Lữ, lại không phải người Cao Lệ, nếu là nghịch thần của Dương gia, bị bệ hạ tóm trong tay, cớ sao không xách ra tuyền tuyến luôn đi, nói năng vớ vẩn.”
Sắc mặc tham tán không mấy vui vẻ, Trương Tu Đà lại đến trước Lữ Trọng Minh nói: “Ngươi nói ngươi quên hết những chuyện trước kia, lão phu tạm thời tin, lúc trước thoát vây trên chiến trường, cũng đã chứng minh được, đương nhiên mệnh lệnh bệ hạ cũng không thể trái…”
“Ta… Trước tiên không muốn trở về.” Lữ Trọng Minh nói.
Trương Tu Đà nhìn Lữ Trọng Minh, nói: “Bệ hạ ra lệnh ngươi quay về hồi cung, sao ngươi có thể không nghe lệnh mà quay về?!”
“Ta không có làm gì sai.” Lữ Trọng Minh nói: “Mắc mớ gì muốn nhốt ta lại.”
Trương Tu Đà dở khóc dở cười, nói: “Với tính tình của bệ hạ, nói vậy sẽ không làm khó ngươi đâu, đến Đại Hưng đối đãi với ngươi, đầu tiên cứ đến trước mặt bệ hạ chứng minh trong sạch, vậy là được…”
Tần Quỳnh đến trước Lữ Trọng Minh đưa mắt ra hiệu, lại quay về phía Trương Tu Đà nói: “Sư phụ.”
“Quân ta đang trong trạng thái giao chiến.” Tần Quỳnh nói như thế: “Hiện tại áp giải y lên đường, chỉ sợ giữa đường xảy ra sơ xuất.”
Lời này nhắc nhở Trương Tu, hiện giờ thiên hạ không yên ổn, ở lãnh địa của mình thì không sao, nhưng khó đảm bảo dọc đường đi xa sẽ không xảy ra chuyện gì. Trương Tu Đà xuy xét thật lâu, không thể không nói: “Cũng đúng, thế ngươi nói xem phải làm như thế nào?”
Tần Quỳnh nói: “Không bằng để y ở lại trong quân doanh, chờ báo cáo phía trên gửi đến, lúc đó đệ tử sẽ đưa y đi Đại Hưng.”
Trương Tu Đà trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng được, cứ theo lời ngươi nói đi.”
Tần Quỳnh dắt Lữ Trọng Minh theo ra ngoài, Lữ Trọng Minh hỏi: “Ông ấy là sư phụ của ngươi?”
Tần Quỳnh nói: “Đừng nhiều lời, đi theo ta.”
Tần Quỳnh mang Lữ Trọng Minh đưa đến trong phòng của mình, tiện tay đóng của lại, nhíu mày nói: “Tai mách vách rừng, hiểu đạo lí này chứ?”
Lữ Trọng Minh cái hiểu cái không, thấy Tần Quỳnh có chút tức giận, lập tức hỏi: “Có phải lúc trên đường ta chạm vào ngươi, nói vài ba lời, bị người khác nghe thấy, chuyển lời đến sư phụ ngươi đúng không?”
Tần Quỳnh gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Lữ Trọng Minh, hỏi: “Nhà ngươi ở nơi nào vậy? Cha ngươi họ Lữ?”
Lữ Trọng Minh ngồi xuống giường, nói: “Cũng từa tựa thế…”
Sau khi Lữ Trọng Minh suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng chặt đứt câu chuyện, hỏi: “Nhất đinh là ngươi biết ta sẽ tìm ngươi, đúng không?”
“Đoán.” Tần Quỳnh đáp, ngồi thẳng xuống, tháo mũ giáp xuống, cởi chiến giáp, một thân cơ bắp trắng nõn hỗn loạn, lấy khăn ướt lau chùi toàn thân. Lúc trước cả người dơ bẩn bụi bặm, bây giờ dùng khăn lau đi, rửa sạch tro đen trên mặt, rõ ràng là thiếu niên cực kì đẹp trai.
Mi Tần Quỳnh như kiếm, mục như sao, mặt mày mang theo một chút chiến ý nghiêm nghị, dáng ngồi không mấy cẩu thả, có thể thấy được xưa nay luôn giữ mình vô cùng chính trực, nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Đã là người tham gia quân ngũ thì rất khó tôi luyện được khí chất như thế này, Lữ Trọng Minh không biết vì sao, từ trên người Tần Quỳnh phảng phất tìm thấy được loại cảm giác tin cậy giống y hệt phụ thân của mình, năm xưa dưới trần thế Lữ Bố cũng thuộc dạng thân kinh bách chiến, khí chất tinh tế và sự quyến rũ từ thiếu niên trẻ tuổi, không khỏi khiến Lữ Trọng Minh sinh ra cảm giác muốn thân cận.
Hai người ở trong lều không nói gì, Lữ Trọng Minh chỉ nhìn Tần Quỳnh, từ nhỏ đã tiếp xúc với tiên nhân ở đảo Kim Ngao, toàn thân không dính chút khói lửa phàn tục nào, thương xuân bi thu, cứ tưởng bản thân không còn lưu luyến tiên khí nữa rồi. Thôi nói trắng ra là ở đó mọi người ai nấy đều mang theo cái bộ dạng khí thế sa sút cả ngày không được tỉnh táo nhưng không biết phải làm thế nào. Ngoại trừ hai người cha của mình ra, thì tiên nhân ít ai giống như Tần Quỳnh lắm, người đâu mà nghiêm túc.
Hiện giờ được tận mắt chứng kiến, lập tức bị Tần Quỳnh thu hút, nhìn gã hồi lâu, đối với gã kiềm lòng không đặng dấy lên hảo cảm, đành có ý tốt cười một tiếng.
Tần Quỳnh: “?”
Lữ Trọng Minh vội xua tay nói: “Không có gì.”
Lại trôi qua thêm một khoảng thời gian, binh sĩ bên ngoài tiến vào đưa thức ăn, mới vừa đánh thắng trận xong, có rượu có thịt, có bánh, Tần Quỳnh lập tức nói: “Ăn trước đã.”
Lữ Trọng Minh thầm nghĩ bữa ăn này coi như tạm chấp nhận được, ít nhất vẫn tốt hơn so với bánh quy khô ngắt ăn trên đường, bụng đã đói đến mức ngực dán vào lưng, Tần Quỳnh chỉ nhìn Lữ Trọng Minh ăn, hỏi: “Ngươi biết tiên nhân sao?”
Lữ Trọng Minh nói: “Ta chính là tiên nhân.”
Tần Quỳnh nói: “Ngươi là tiên nhiên? Khó trách nhìn ngươi không giống người bình thường. Trên Mang Sơn có một vị tiên sư vân du, đã từng gặp ta nhắc đến ngươi, ngươi biết được sao?”
Nói tới đây, trong lòng Lữ Trọng Minh rùng mình, xem ra cũng đoán được cách giáo chủ “Chào hỏi” Tần Quỳnh như thế nào rồi, Tần Quỳnh thấy sắc mặt y có đôi phần quỷ dị, nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nghiêm túc nhìn Lữ Trọng Minh.
“Vị tiên sư kia truyền thụ cho ta ba thức gậy Vô Cực, lại nói với ta rằng sau này sẽ có người đến tìm ta, họ Lữ, tuy không biết tên được nhắc đến là ai, nhưng tên y nhất định có quan hệ với Minh Quang.”
Khi Lữ Trọng Minh nghe được những lời này, suýt nữa mắc nghẹn, Tần Quỳnh lấy nước đưa đến trước mặt y, nói tiếp:
“Dặn dò ta ngày sau nếu gặp được người ấy, phải đối xử với y cho thật tốt.”