QUỐC SƯ GIÚP ĐỠ - Phi Thiên Dạ Tường - Chương 3 - Điềm lành
Dương đế xây dựng rầm rộ, xuất binh bừa bãi, dân chúng lầm than, xác chết đói la liệt khắp nơi, bá tánh đổi con cho nhau mà ăn.
Năm Đại Nghiệp thứ bảy tháng sáu, Dương đế hạ chiếu chinh phạt Cao Lệ.
Tháng mười, Vương Bạc làm thơ 《 Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca 》, kêu gọi Sơn Đông khởi nghĩa.
Tháng mười một, do lũ lụt ở Sơn Đông vào mùa hạ và mùa thu, các loại hoa màu không thu hoạch được, bá tánh phơi thây hoang dã. Trương Kim Xưng, Lưu Bá Đào khởi nghĩa. Đậu Kiến Đức tan nhà nát cửa, quân lính bỏ chạy, khởi nghĩa vũ trang.
Cuối năm, Trạch Nhượng bị phán tội, chạy trốn và thành lập Ngõa Cương quân.
Năm Nghiệp Lớn thứ chín, Dương Quảng chinh chiến phía Đông lần thứ hai, chinh phạt Cao Lệ, tấn công cực khổ ở thành Liêu Đông chưa xong.
Ở hậu phương, các cuộc khởi nghĩa nông dân như đốm lửa thiêu rụi thảo nguyên nổ ra tràn lan trên lãnh thổ nhà Tùy, cuối cùng cách đây một năm, Con trai Dương Tố là Dương Huyền Cảm nắm trong tay trọng binh, tuyên chiến với hoàng đế Triều Dương, lại bùng lên ngọn lửa loạn thế khác mãi chẳng tàn
Năm Đại Nghiệp thứ chín, tháng năm.
Bốn mặt biên phòng dồn tiếng ốc, chiều tà khói tỏa cô thành đóng.
[ Tứ diện biên thanh liên gốc khởi, trường yên lạc nhật cô thành bế. (Ngư gia ngạo – Thu Tứ) ]
Một vòng hoàng hôn đẫm máu dần dần hạ xuống nơi cuối chân trời, mây mù cuộn sấm sét rền vang ở phương xa, giống như hồi điềm báo về sự hỗn loạn sắp xảy ra.
Trận mưa xối xả muốn ngừng cũng không được, nghẹn đến mức lòng người khó chịu, đích thân Dương Quảng đi đánh giặc trên kiệu rồng cũng thế.
Tấn công Liêu Đông lâu dài nhưng đều công cốc, thi thể binh lính chết dưới thành cao chừng một trượng, sông Liêu tràn ngập máu tươi, một tháng vẫn không trôi sạch. Đêm khuya, Dương Quảng cởi áo giáp xuống, trở về trong lều quân, vẫy lui binh sĩ, ngoài lều canh giữ nghiêm ngặt.
Những đám mây đen tụ tập trên đỉnh, lao thẳng xuống dưới, hình thành cảnh tượng kỳ lạ, như rằng hút tất cả hằng hà tinh tú vào trong một cơn lốc khổng lồ, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu rọi bốn phương tám hướng.
Bọn binh lính sôi nổi phát hiện, tấm tắc bảo lạ thường, thật giống hơi thở chân long thiên tử đáp trả nhà trời. Vào lúc đang châu đầu ghé tai thầm thì, bỗng nhiên một luồng tia sét bổ xuống, âm vang dữ dội xé rách bầu trời đêm, lao xuống hồng trần. Chém thẳng vào chiếc lều lớn nhất ở giữa quân doanh!
Cờ Dương Quảng đế nháy mắt bị bẻ gãy, tên quan chỉ huy quân viễn chinh mới bừng tỉnh dậy sau giấc ngủ mơ, vừa mới ló được nửa cái mặt ra khỏi lều trại lập tức bị đè cho bẹp dí, bốn phía lộn xộn không đâu vào đâu, trong bóng tối khắp nơi đều là âm thanh nôn nóng.
Trong mắt Lữ Trọng Minh xoay tròn một đống ông sao, đảo điên một hồi, phát hiện bản thân đang ôm một gã đàn ông, vội vàng lảo đảo đứng dậy. Ngơ ngác nhìn gã.
“Cha… Cha đâu rồi?” Lữ Trọng Minh hoang mang nói: “Ta đang ở đâu? Đây là chỗ nào? Cha ơi!”
Dương Quảng nghẹn họng trân trối nhìn, đối diện với Lữ Trọng Minh.
Dương Quảng quan sát Lữ Trọng Minh đánh giá từ đầu đến chân. Sườn cổ Lữ Trọng Minh phát ra vạn ký tự kim quang, chỉ là chợt lóe lên, lập tức thu lại, tuy nhiên chỉ có vậy, cũng dọa cho Dương Quảng sợ tới mức không hề nhẹ.
Thần sắc Dương Quảng cứng đờ nghiêm trọng, cho dù có suy tính thần sầu như thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống trước mặt này, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi là ai?”
Lữ Trọng Minh ngơ ngác nói: “Ta… Ta là ai? Ngươi… Ngươi là ai? Cha ta đâu?”
Mấy phút sau, âm thanh sấm rền của Dương Quảng quát.
“Giết thích khách–!”
Lữ Trọng Minh lùi ra phía sau theo bản năng, té ngã một cái, rồi lại theo bản năng xoay người bỏ chạy, toàn bộ lều quân động đậy, mười vạn đại quân trong ba nhóm, ngoài ba nhóm, tuấn mã quay lại, Lữ Trọng Minh một thân một mình xông đến bị hù cho choáng váng, đâu ra nhiều người dữ vậy? Tất cả đều ăn mặc khôi giáp nữa chứ? Đây là chốn hổ lang gì vậy trời?!
“Giết thích khách–!”
“Chạy sang hướng bên kia kìa!”
Bọn lính đông tựa thủy triều hùng dũng xông lên, hơn một ngàn nhân thủ cầm vũ khí, đầu óc Lữ Trọng Minh mê muội, ban đêm làm sao nhìn rõ phương hướng, đứng trên một ụ đất trống, khắp nơi toàn thấy người với người.
“Bệ hạ có lệnh– bắt sống–” Một quan tướng giục ngựa vọt tới.
Lữ Trọng Minh bị hơn ngàn ngọn đuốc chiếu thẳng mặt, trên đất sáng như ban ngày, đứng đó không nhịn được thở dốc, ngực phát ra kim quang từng đợt, vảy rồng phụ thân đưa cho lại phóng ra ánh sáng.
Bọn lính sợ hãi, “Yêu quái” “Điềm lạ” không ngừng bên tai, cho đến khi một người chạy ra khỏi lều chính giữa, hô: “Còn chờ cái gì nữa! Mau bắt lại!” Lữ Trọng Minh vô thức chắp tay trước ngực kết ấn một cái, nhưng bình lính tới ngày càng đông, mọi người ồ ạt xông lên phía trước, bất thình lình có người sau lưng dùng cây gậy đập một phát ngay ót Lữ Trọng Minh.
Trước mắt Lữ Trọng Minh tối sầm, ngã trên mặt đất, đám lính tiến lại gần vây quanh, lấy dây thừng trói y thành cái bánh chưng, nâng lên áp giải đến quân doanh chính giữa.
Đêm hôm khuya khắt Dương Quảng bị sự cố phát sinh này dọa cho kinh hãi tột cùng, đứng ở trong lều không ngừng thở dốc, triệu tập thủ hạ, trong lúc đó nhất trời mọi người xôn xao bàn tán, Dương Quảng nói: “Đây là… Yêu vật cái gì vậy? Cũng dám đến doanh trướng quân ta khinh bỉ ra mặt?! Lão tướng đâu! Truyền lão tướng đến!”
Các bộ hạ hai mặt nhìn nhau, một lão tướng khom người nói: “Thần ở đây, thần cho rằng, bệ hạ không nên kinh hoàng, bệ hạ chính là chân mệnh thiên tử, yêu vật tầm thường, làm sao dám đến gần ngài.”
Lúc này Dương Quảng mới bình tĩnh được một chút, lại có một tướng sĩ mở miệng: “Bệ hạ, trong quân binh lính đều lan truyền nói tối nay thiên văn xuất hiện hiện tượng dị thường, chính là… Điềm lành từ trên trời giáng xuống.”
Dương Quảng ngạc nhiên nhưng chưa dám chắc, nghĩ lại vào lúc đó, nhớ tới sau ấy xuất hiện kim quang lập lòe, đúng là có một thiếu niên bất chợt nhào vào người mình, trong khoảng khắc ngẳn ngủi hai người đã đối diện với nhau ở doanh trướng, mặt mày thiếu niên đoan trang, da trắng môi hồng, có hồn không giống mang theo yêu khí tí nào, lại lộ ra mười phần thánh khiết sạch sẽ.
“Ừ.” Dương Quảng bĩnh tĩnh hoàn toàn, gật đầu nói: “Xuất hiện điềm lành, như thế có thể giải thích được, thông báo với toàn quân, ngăn cản lời đồn thất thiệt. Lão tướng đâu, ngươi ở lại.”
Các tướng lĩnh lập tức tan rã, chỉ còn lại lão tướng kia, Dương Quảng đi đi lại lại mấy vòng trong quân trướng, hỏi: “Yêu quái kia… Điềm lành kia, đang được giam giữ ở nơi nào?”
Lão tướng bước đến nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thiếu niên ấy đã bị nhốt ở giữa nhà lao gỗ, hôn mê chưa tỉnh, không có thay đổi gì, cả Đoạn Văn Chấn cùng Mạch đại phu có xem qua, không giống vật xấu cho lắm.”
Dương Quảng đè ép trái tim đập thình thịch, đáp: “Người theo trẫm đi xem.”
Sắc trời tờ mờ sáng, Dương Quảng đi cùng lão tướng kia vào trong nhà lao, Lữ Trọng Minh vẫn hôn mê bất tỉnh, bị bó như cục bánh chưng nằm cuộn ở trong góc.
Binh sĩ dâng lên món đồ, cung kính nói: “Bệ hạ, đây là thứ lục soát được trên người y.”
Dương Quảng cầm vật đó lên, thấy không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, rất mỏng và mảnh, thế nhưng nắm trong tay lại chiếu sáng toàn bộ doanh trước, lập tức giật mình không hề nhẹ.
“Đây là bảo vật gì vậy?” Dương Quảng chưa bao giờ tận mặt chứng kiến dị bảo như thế này, vừa nhìn thấy lập tức nổi lên tâm địa đoạt chiếm làm của riêng, cất vào trong lồng ngực, liếc mắt ý bảo, binh lính trái phải đồng loạt tiến lên, một chậu nước lạnh hất thẳng lên đầu Lữ Trọng Minh. Khi ấy tiết trời đang vào cuối mùa xuân, sông nước Liêu Đông đóng băng thành tảng, nước lạnh rét đến thấu xương, phút chốc Lữ Trọng Minh la hét một tiếng, tỉnh táo ngay tức thì, lắc trái lắc phải ngó nghiêng, cả người ướt đẫm từ trên xuống dưới.
Dương Quảng nhìn thẳng vào y một lát, hỏi: “Ngươi là người từ đâu đến?”
Lữ Trọng Minh nói: “Ta… Ta là…”
Xung quanh Lữ Trọng Minh quằn quại, mới phát hiện bản thân bị bó kín, nhất thời hét lớn: “Thả ta ra! Ngươi muốn làm gì!”
“To gan!” Lão tướng tức giận nói: “Ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?! Vị này chính là bệ hạ!”
“Bệ… Bệ hạ?” Lữ Trọng Minh mờ mịt nói: “Bệ là là giống gì? Ngươi là kẻ nào hả?”
Dương Quảng huơ tay, hỏi: “Nhà ngươi ở nơi nào? Gọi tên là gì?”
“Tên…” Lữ Trọng Minh cật lực nhớ lại, vẻ mặt đau khổ, chỉ cảm thấy đầu óc chấn động ầm ầm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ toàn kim quang với chả kim quang.
Dương Quảng: “Cha mẹ ngươi ở đâu? Nhà ngươi có huynh đệ tỉ muội gì không?”
“Cha…” Lữ Trọng Minh lẩm bẩm nói: “Trọng Minh… Ta tên Lữ Trọng Minh!”
Lữ Trọng Minh nhớ tới một thanh âm quen thuộc nào đó, gọi tên mình là Trọng Minh, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ quá nhiều chuyện sau đó, y bị bó buộc mười phần không thoải mái, nói: “Ngươi thả ta ra!”
“Lữ Trọng Minh?” Hình như Dương Quảng suy tư điều gì, lại hỏi: “Làm thế nào ngươi có thể xuất hiện trong doanh trướng của trẫm?”
Lữ Trọng Minh mờ mịt lắc đầu, nhớ không nổi những chuyện trước đó, nói chung cảm thấy bản thân đã quên nhiều chuyện cực kỳ quan trọng, lão tướng quan sát vẻ mặt mờ mịt của đứa trẻ này, cùng lắm chỉ cảm thấy nó cùng với đứa nhỏ nhà mình có chút gì đấy giống nhau, mặt mày đoan chính, không hiện khí chất xấu xa, giống cậu ấm hơn, trong lòng không khỏi dâng lên ít nhiều phần đồng tình.
“Chắc hẳn ngã xuống đập đầu vào đâu rồi.” Lão tướng đến trước mặt Dương Quảng nói: “Bệ hạ, đứa trẻ này không giống tế đồ gian ác.”
Dương Quảng gật đầu, không biết vì sao, cũng xuất hiện vài phần thân thuộc đối với thiếu niên này, thoạt nói: “Tháo dây thừng trên người y ra, nhưng đừng thả người, cho y thời gian suy nghĩ lại.” Nói trong lại tới trước mặt lão tướng nhỏ giọng nói: “Thật trông giống điềm lành.”
Dây thừng trên người Lữ Trọng Minh được tháo gỡ, Dương Quảng tính toán có nên tiếp tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa không, thì lại có binh tính chạy đến, khom người nói: “Bệ hạ, vệ úy thiếu khanh Lý Uyên cầu kiến.”
Trong lòng Dương Quảng khẽ động, xoay người nói: “Xa như vậy, từ Huỳnh Dương chạy tới Liêu Đông?”
“Trong quan có quân tình khẩn cấp.” Binh sĩ thấp giọng nói.
Dương Quảng bất chấp trước mặt thiếu niên, vội vã quay người rời đi.
Trong lều giữa quân, một thân Lý Uyên phong trần mệt mỏi, bên người còn có một vị tăng nhân trẻ tuổi, mặt Lý Uyên như màu đất, trong khi vị tăng nhân kế bên lại trầm ổn nhàn nhã.
“Bệ hạ.” Lý Uyên nói: “Sở quốc công Dương Huyền Cảm khởi binh mưu phản! Chiếm đoạt thành đô lần thứ hai!”
Chuyện này đối với Dương Quảng kinh hãi không nhỏ, phẫn nộ không nói nên lời, quát: “Dương Huyền Cảm gan to tày trời!”
Dương Huyền Cảm chính là con trai của công thần khai quốc Dương Tố, Dương Tố lúc còn sống quyền huynh triều dã, sau khi chết trẻ truyền thừa con cháu, ra lệnh Huyền Cảm xuất chinh đi trước Dương Quảng lĩnh quân Đốc Lương ở Lê Dương, không ngờ nói phản lập tức phản, trước mặt Lý Uyên mồ hôi con mồ hôi mẹ thi nhau chảy dài, quân tình đến thông báo, sau khi Dương Huyền Cảm khởi binh thế như chẻ tre, nhanh chóng tiến sát Lạc Dương.
Nửa đêm Dương Quảng vừa kinh ngạc vừa kinh hãi, lại thêm tin dữ đánh úp bất ngờ, đầu đau như muốn nứt ra, sau một lúc vẫn chưa nói thành lời, bàn tay nắm chặt gắt gao, nhưng vị tăng nhân trẻ tuổi kế cạnh Lý Uyên nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, thời gian dẫn dắt loạn lạc, nhất định có thể loại bỏ.”
Sắc mặt Dương Quảng biến đổi, Lý Uyên vội nói: “Vị này chính là pháp sư Cát Tàng chùa Gia Tường, thần không biết…”
“Bệ hạ.” Tăng nhân trẻ tuổi giương mắt nhìn về phía Dương Quảng, giải thích nói: “Bần tăng vì tìm một người, ven đường đi lên Bắc, trùng hợp chạm mặt vệ úy thiếu khanh, cùng nhau đồng hành cả quãng đường. Bần tăng tới trước thấy khí thế giết chóc của binh lính Trung Nguyên ngày càng mạnh, tuy đáng ngại nhưng trời Bắc luôn là điềm lành, kính mong bệ hạ vào giờ khắc này thu quân trở về, ắt sẽ đại thắng.”
Dương Quảng nghe thấy lời này, tâm trạng mới thoáng yên tâm được chút, nhìn chăm chú vị tăng nhân nho nhã trước mặt, đột nhiên nhớ đến một ít chuyện xưa, hỏi: “Ngươi là Pháp Lãng đại sư…”
Cát Tàng gật đầu nói: “Năm xưa bần tăng có cùng bệ hạ gặp mặt qua một lần.”
“À.” Dương Quảng nghĩ lại, nói: “Dịp chùa Gia Tường mở Hội Kê, ngươi giảng kinh thay Pháp Lãng đại sư, năm ấy…”
“Năm ấy bần tăng mười chín tuổi.” Cát Tàng chắp tay trước ngực, khẽ gật đầu.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Dương Quảng lại cùng tăng nhân nói chuyện xưa cũ, ngoài màn doanh lòng quân như lửa đốt, nhưng cho dù thế cũng không thể không biết thân biết phận, chỉ biết đứng đó nghe con lừa trọc chết tiệt kia lải nhải hết giờ. Cát Tàng nói: “Bệ hạ, tính mạng bá tánh Trung Nguyên gặp nguy cơ, bệ hạ không thể tiếp tục trì hoãn, lúc này nên sớm khởi hành để mai bớt một mối lo âu.”
Dương Quảng không nói lời nào, đang muốn hỏi Cát Tàng về vấn đề điềm lành, Cát Tàng lại nói: “Lần này bần tầng tới còn có một thỉnh cầu nho nhỏ. Thỉnh bệ hạ cho thần gặp thiếu nên đêm khuya rơi xuống quân doanh, bần tăng sẽ đưa y về.”
Đầu tiên Dương Quảng ngẩn người, trong đầu chạy qua vô số suy nghĩ, cuối cùng từ chối nói: “Thiếu niên nào cơ? Rơi xuống quân doanh? Tuyết đối không có chuyện đó.”
Cát Tàng cũng sửng sốt, vẫn kiên nhân nói: “Bệ hạ, thiếu niên đó chính là người mà Đại Quang Minh vương muốn tìm kiếm, thân phận đặc biệt…”
“Cái… Cái gì?” Dương Quảng hồ đồ nhiều một chút, thầm nghĩ Đại Quang Minh vương cũng tức là “Thích Ca Mâu Ni” được bá tánh dân gian gọi như thế, Thích Tôn cũng vậy. Nhưng không phải Thích Tôn đã sớm chết… Không phải đã sớm thành Phật rồi sao? Phật có thể, để một thủ hạ, một vị tăng nhân đến đấy để tìm người của mình hay sao?
“Nghe lời nói của pháp sư, có yêu tà lẫn vào trong quân thật sao?” Lý Uyên cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên đường Cát Tàng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này với gã, chỉ yêu cầu gã một chuyện, đưa hắn đến gặp mặt Dương Quảng.
Cát Tàng vội mỉm cười nói: “Cũng không hẳn là yêu tà, là người quan trọng đối với Phật môn chúng ta thì đúng hơn.”
Dương Quảng khẽ nhíu mày, đáp: “Không phải yêu tà, vậy đó là vật mang điềm lành phải không?”
“Chuyện này…” Lần đầu tiên Cát Tàng đối mặt trực diện với Dương Quảng, không hiểu biết gì về tâm tư của gã đó, suy nghĩ một lúc lâu, đáp: “Bệ hạ mang chân long hộ thể, tự nhiên sẽ có điềm lành phù hộ.”
Dương Quảng cười nhạt, nói: “Đúng là vậy, nhưng trẫm vẫn chưa gặp qua ai gọi là chàng thiếu niên.”
Sắc mặt Cát Tàng có hơi không vui, lão tướng quân cùng với một đám người biết nội tình, lập tức hiểu ra Dương Quảng muốn giữ lại thiếu niên đêm qua, nếu đã kinh động người của Phật môn tới tìm y, không chừng thật sự chính là điềm lành gì gì đấy, lão tướng lập tức dẫn đầu nói: “Pháp sư Cát Tàng, giờ phút này tình hình quân sự đang trong giai đoạn khẩn cấp, nếu pháp sư không tin, không bằng ở trong quân doanh cùng ta đi tìm thật kỹ, nhìn xem có thể tìm được người đó không là biết ngay?”
Cát Tàng chỉ đành nói: “không cần, nếu không xuất hiện, chắc do bần tăng đoán sai nơi rơi xuống rồi, thiếu niên ấy áng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mang theo vảy rồng ánh kim, nếu như bệ hạ nhìn thấy người đó, thỉnh ngài đưa đến Dương Châu đúng ngày đạo tràng.
Xưa nay Dương Quảng kính Phật, lập tức gật đầu nói: “Pháp sư, mời.”
Cát Tàng chắp tay trước ngực, xoay người rời đi.
Cát Tàng vừa đi, đám người ai nấy hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Dương Quảng không hề đề cập đến thiếu niên đêm qua, trầm giọng nói: “Sức chiến đấu ở Quan Trung như thế nào?”
“Tướng quân Vệ Huyền đã chạy tới nghênh chiến.” Lý Uyên nói: “Bệ hạ cần phải đến đó nhanh chóng, lỡ như Dương Huyền Cảm trấn giữ Du Quan, kế sách quân ta khó lòng nào thực hiện.”
Dương Quảng nói: “Lấy bản đồ trong quan mang tới đây, Vi Vân Khởi, thông báo toàn quân nhổ trại, mau chóng khởi hành.”
Ngày đó Dương Quảng cùng với chúng tướng lính tính toán cỡ một ngày, cho đến khi chạng vạng mới nhổ trại, quân sĩ gấp gáp hành quân tiến về Lạc Dương, trước khi đi bỗng nhiên nhớ đến thiếu niên kia, hỏi lão tướng: “Lữ Trọng Minh đâu?”
Từ nhỏ Dương Quảng đã có trí nhớ cực kì tốt, người từng gặp, tên từng nghe qua sẽ khó có thể quên, lão tướng suy nghĩ nửa ngày trời mới nhớ ra đó là thiếu niên bị cầm tù kia, chạy đi hỏi thủ hạ, thủ hạ mới hồi bẩm nói: “Bệ hạ, người nọ chưa được ăn cơm, lại gặp lạnh, phát sốt cao rồi, trong nhà lao cứ gọi cha ơi, còn lại không nói gì khác.”
Nội tâm Dương Quảng mâu thuẫn, nhưng cũng không dành quá nhiều tâm tư đi quản thiếu niên kia, thầm nghĩ nếu đúng là điềm lành như mọi người nói, tạm thời từ giờ đến canh ba không sống nổi, mà đã không sống nổi thì còn gì gọi là điềm lành nữa. Cuối cùng đáp: “Đưa y theo đi, giữa đường đưa về, sau khi tiến quan đưa về cứ làm rầm rộ lên, tìm nơi nào đó nhốt lại, không có mệnh lệnh của trẫm, không được thả ra.”
Các thủ hạ nhận lệnh, lập tức lôi Lữ Trọng Minh từ trong nhà lao kéo ra, ném trên xe chở tù nhân.
Cũng trước đó cùng ngày lên đường, lại có một đoàn người đến quân doanh.
‘Hỏi thăm cái này xíu, đại ca.” Tay người cầm đầu nọ huơ huơ thỏi bạc vụn trước mặt binh sĩ, binh sĩ lập tức hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, nói: “Từ nơi nào tới? Nhìn qua không giống dân nơi này.”
“Đại Hưng, chúng ta đóng quân ở kinh thành.” Người nọ nói: “Tiểu nhân tên là Trương Hổ, về dưới trướng Lý đại nhân.”
“Lý đại nhân?” Binh lính kia nói: “Chưa từng nghe qua.”
Trương Hổ cười làm lành nói: “Chính là Tây phường Lý đại nhân, pháp sư Kim Cương Trí Đại Hưng từng có ơn với đại nhân nhà ta, đại nhân phái các huynh đệ tới đây, tìm một đứa trẻ đến từ phương Bắc, các huynh đệ tốc hành chạy đến đây nửa tháng, cũng chưa từng nhìn thấy người đó.”
“Người đến từ phương Bắc?” Binh lính không thể hiểu được nói: “Trông như thế nào? Họ gì danh tính là ai?”
Trương Hổ lúng túng nói: “Không rõ ràng lắm, chỉ biết mang họ Lữ, đại doanh gần các ngươi nhất không có sao?”
“Mỗi ngày đều có người đến.” Binh lính kia nói: “Hôm qua là hòa thượng, hôm nay đến lượt ngươi.”
Trương Hổi trầm ngâm một lát, lại có người lại đây, quát: “Đang làm cái gì đấy! Rút quân! Đi rồi! Ngươi? Ngươi ở trong đội nào? Về lại đội quân của chính mình đi!”
Trương Hổ mới đến đây, một thân một mình mặc áo giáp Tùy binh lăn lộn mới vào được, giờ phút này càng không thể tranh luận lí lẽ một hồi với bọn họ được, chỉ đành kêu bốn gã bộ hạ mang theo đi qua một bên thương lượng. Nhưng mà đại quân xuất phát, một mảnh hỗn loạn, Trương Hổ hết đường xoay sở, cuối cùng cùng mấy tên thủ hạ lên đường lần nữa, tiến về phương Bắc trước mặt mà đi.
Đám người này, đúng lúc chạm mặt xe tù chở Lữ Trọng Minh đi ngang qua nhau, Trương Hổ nhìn thoáng qua chiếc xe chở Lữ Trọng Minh, mặt đầy nghi hoặc, thủ hạ lại kéo kéo Trương Hổ, ý bảo gã đừng hành động nhiều quá. Trương Hổ đành phải nhích người khởi hành.
Đầu óc Lữ Trọng Minh hôn mê nặng nề không sao kể xiết, căn bản không nghe được lời đối thoại của bọn họ, đáng thương cho một Lữ Trọng Minh sống sung sướng an nhàn suốt mười sáu năm, đã từng trải qua đủ loại tra tấn thế này đâu? Đầu tiên là ở trong Huyền môn bị bàn tay của Phật đánh một chưởng phong bế tiên lực toàn thân, lúc đáp xuống dưới lại bị quăng ngã văng luôn nửa đời ký ức, ở trong lao ngục còn bị xối một gáo nước lạnh, rét tháng ba đang tới, binh sĩ không quan tâm. Một cơn gió bắc thổi qua, hai hàng nước mũi chảy, thế là sốt cao.
Trong xe tù, vầng trán Lữ Trọng Minh nóng bỏng, nói lời mê sảng, trong mơ chỉ gọi đúng tiếng cha, một đám binh lính nhàm chán còn đùa cợt với y, chọc chọc vào đầu y làm y phải gọi mấy người đó là cha, xong rồi cười toáng lên kêu y là đồ ngốc.
“Hây!” Một con ngựa chạy tới, tên đội trưởng lớn tiếng nói: “Cẩn thận vào, đừng chọc y chết! Đợi lát nữa phía trên hỏi còn biết đường ăn nói thế nào!”
Bọn lính nói vài câu cho có lệ, có người phân phó tìm chăn đệm ném vào trong đấy, Lữ Trọng Minh lấy cuốn người, Lữ Trọng Minh nhếch nhác không thể nhìn nổi, rúc mình trong xe tù, tiếp tục hôn mê, rồi lại tỉnh dậy, chịu tra tấn liên miên. Đại quân lên đường chưa được bao lâu, Tùy Dương Đế tức giận chạy tới Trung Nguyên, muốn dẹp sạch kẻ phản đồ Dương Huyền Cảm, Lữ Trọng Minh bị gió thổi run bần bật, ven đường trời còn cho một trận tuyết nhỏ, thời loạn thế tính mạng con người không bằng cỏ cây, những nơi bánh xe đi qua, tiếng than kêu dậy trời dậy đất, xác chết đói đầy đường, càng không quan tâm sự sống chết của chàng thiếu niên, thật sự đến mức trời thấy còn thương, nếu mọi người muốn biết tình hình tiếp theo diễn biến như thế nào, mời xem tiếp chương sau.