Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình - Chương 38 - Chương 38
Khụ. Tôi ho nhẹ, phấn phủ xộc thẳng vào mũi. Tôi mở điện thoại, bây giờ
là 4 giờ chiều. Và tôi đang phải vật lộn với đống đồ make up này. Vì là
đồ đi mượn của chị họ nên cũng không rõ có hợp với da mình không, nhưng
có còn hơn không. Hồi này đã làm gì nhiều tiền đến nỗi mua đủ đồ make
up. Mua được đủ đồ skincare kia đã ngốn 1 đống tiền rồi. Tôi không thể
để mặt mũi nhợt nhạt lên sân khấu được.
Bạn nhớ sân khấu gì không? Nay là ngày thi biểu diễn văn nghệ để chọn ra các tiết mục xuất sắc để diễn vào ngày 20 tháng 11.
Sau một tiếng ngồi ê mông mỏi người trước gương, tôi tự tin mỉm cười ngắm
nghía lại mình. Tuyệt vời, tôi vẫn áp dụng được kĩ năng make up thượng
thừa ngày ấy. Quả là không phí khóa học make up…
A a quên mất, còn tóc tai nữa… Tôi lại bận rộn cầm máy uốn lên. Ôi không khéo muộn
giờ mất. Và kết quả sau gần 2 tiếng, tôi chính thức sắp muộn. Đến nơi,
mọi người trong phòng thay đồ đã rời đi hết, còn mình Lưu Minh ngồi đó,
vẫn kiên trì đợi tôi.
“Anh vừa xin dời tiết mục của mình xuống 2 số rồi. Em thay đồ đi.” Lưu Minh chỉ vào chiếc váy hai dây đỏ chói treo trên giá. Bên trên còn đính kim tuyến óng ánh nổi bật nhất giữa đống
đồ.
Vì đặt theo size S nên may mắn thay nó khá vừa, ôm chặt sát
người tôi. Còn phần khóa đằng sau phải làm sao đây? Tôi sắp trẹo cả cổ
tay rồi, sao phía sau chật thế không biết. Tôi đành ngó đầu ra, vẫn chỉ
có mỗi Lưu Minh ngồi đó bấm điện thoại. Các tiết mục khác bắt đầu rồi,
sẽ không có ai rảnh rỗi qua phòng chờ này đâu.
“Anh anh… qua em nhờ chút…” Không sao đâu, dù sao thì tí nữa diễn cũng
phải dí sát người vào nhau mà. Có phải tôi nghĩ thoáng quá không nhỉ?
Tên Hoàng Hải Đăng đang đứng trân trân ở cửa kia nhìn thấy cảnh này rồi
kìa??
Chính vì không muốn Đăng bất ngờ nhìn thấy tôi diễn mà ghen tuông lung tung, tôi đã phải báo trước rồi. Và hôm qua hắn đã lồng lộn
lên khi nghe thấy chữ Lưu Minh. Mãi mới dịu xuống được chút mà…
Ôi trớ trêu quá… Tôi chưa kịp nói gì thì Đăng đã quay ngoắt ra khỏi
phòng rồi. Tôi toan chạy theo, tiếng loa thông báo đã đến tiết mục thứ
20, trước chúng tôi một số.
Tôi thở dài, thôi thì để sau đó rồi
tính tiếp. Việc trước đó là phải đi đôi giày cao gót màu đen lấp lánh
này vào rồi tự tin lên sân khấu đã.
Đường từ phòng chờ ra sau
cánh gà sao mà tối om, mọi người đứng đó khá đông đúc. Chiếc váy đỏ óng
ánh này nổi bật trong bóng đêm, tiếng gót giày gõ xuống sàn khiến mọi
người đều quay lại nhìn. Trong số đó có đám bạn cùng lớp hồi cấp hai,
mới đầu còn không nhận ra, sau phải thốt lên: “Ê Hân đấy à?”
Nhất thời không biết phản ứng sao với câu hỏi này, tôi chỉ cười cho qua.
Cuối cùng cũng đến lượt. Đèn trên sân khấu vừa tắt, chỉ còn chút ánh
sáng nhạt nhòa ở lối đi lên. Lưu Minh tinh tế đưa tay ra đỡ tôi lên bậc
thang trước. Khi nãy gấp quá nên tôi cũng không có thời gian để nhìn qua anh ta. Bộ đồ khiêu vũ đen, pha chút kim tuyến đỏ lấp lánh bên vai,
đúng là một cặp với chiếc đầm tôi đang mặc.
Chà, tên này chải chuốt gọn gàng cũng chẳng kém sắc so với Đăng chút nào…
Ánh đèn trên sân khấu loé sáng, chiếu thẳng vào giữa chúng tôi. Tiếng cạch
khi đèn được bật lên làm tim tôi hẫng lại một nhịp. Giờ tôi mới cảm thấy hồi hộp, như có một luồng điện chạy qua làm tôi rùng mình.
Lưu Minh bước cách tôi hai bước, làm động tác cúi chào. Chắc hẳn anh ta cảm nhận được sự lo lắng của tôi. Khi tiến lại gần, vừa đặt tay lên eo, anh ta liền cúi thấp xuống nói nhỏ vào tai tôi:
“Đừng căng thẳng quá.”
Có vẻ góc nhìn này không được đứng đắn lắm nên cả hội trường hú hét, tiếng vỗ tay rào rào từ dưới vang lên.
Tôi càng lo lắng hơn… Phải giải thích làm sao đây? Liệu Đăng có ở lại mà cố nuốt màn trình diễn này không?
Tiếng nhạc vang lên, người tôi như tự điều khiển vậy, mặc dù tâm trí thì đang để đi chỗ khác. Ánh mắt tôi vô định, không biết nên nhìn vào chỗ nào,
cứ loay hoay tìm kiếm một bóng hình phía dưới, vẻ buồn bã hiện rõ trên
mặt tôi.
Vừa thực hiện động tác xoay vòng chuẩn bị kết thúc, tôi chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt từ phía cuối hội trường đang nhìn chăm chăm vào tôi. Phía dưới phần chân tự dưng mất sức, bủn rủn lạ kì. Bỗng
tôi bị vấp, Lưu Minh nhanh chóng kéo lại, hai tay ôm chặt lấy eo tôi,
làm động tác nghiêng người để kết thúc. Phần này khác xa so với phần
tập, cũng tại tôi bất ngờ bị vấp, Lưu Minh nghiêng hơi thấp, thành ra
tôi phải ôm chặt lấy cổ của anh ta để không bị ngã.
Lúc cúi chào khán giả, tôi không còn thấy người kia ngồi đó nữa. Nhanh chân chạy vào cánh gà, chỉ để lại cho Lưu Minh một câu: “Xin lỗi em có việc về trước, hôm nay em thực sự trình diễn không tốt, cảm thấy có lỗi với anh quá.”
“Không sao, không có em làm sao hoàn thành được tiết mục này.”
Tôi ái ngại: “Thật sự xin lỗi anh nhé.” Rồi chạy luôn.
Tên Hoàng Hải Đăng này, đi đâu rồi không biết. Tôi chạy thẳng ra lán xe.
Không để ý rằng mình đang đi đôi giày cao gót này, tôi trẹo chân, ngã
thẳng ra sân một cách đau điếng.
“A…” Tôi thổi bụi ra khỏi vết xước trên tay, rồi mới sờ vào phần cổ chân đau nhức của mình.
Tôi đứng dậy một cách khó khăn. Tức mình, đôi giày bị tôi tháo ra một cách
dứt khoát, khập khiễng bước đi chân đất ra lán xe. Rồi cuối cùng thì
cũng không thấy người cần thấy ở đây…
Hắn đi đâu mất rồi?