Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình - Chương 37 - Chương 37
Kết quả thi vòng loại đã có. Không ngoài dự đoán, tôi đạt điểm cao,
nhưng không phải tuyệt đối. Thầy giáo khen ngợi không ngớt lời, khiến
cho các bạn trong đội đều phải nín lặng. Họ đều nhận thức được, khen
ngợi tôi, chính là dìm hàng họ bằng cách nhẹ nhàng nhất.
Dĩ
nhiên, người làm không tốt sẽ bị loại. Bây giờ đội tuyển đã có đội hình
chính thức. Năm người bắt đầu tiếp tục hành trình của cuộc thi học sinh
giỏi tỉnh, đều là thành viên của lớp tôi. Thầy vẫn đứng trên bục, nghiêm giọng:
“Chỉ còn vài tháng nữa, các em hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Phải chuẩn bị cho mình một trạng thái tốt nhất. Nếu đạt giải cao, các em còn được tuyển thẳng vào đại học nữa. Kì thi giải lớp 11 năm nay cũng
được tính. Vì thế, không ai là được lơ đãng vì bất kỳ vấn đề gì. Chuyện
yêu đương bỏ qua một bên, nghe rõ chưa?”
Tôi bỗng dưng chột dạ.
Gì chứ? Sao phải vậy? Tôi tự tin rằng mình có thể cân bằng giữa yêu
đương và học tập. Chẳng phải đã trải qua một lần rồi sao? Dù có đau khổ
vì bị bỏ rơi hay trong hai tháng cuối chuẩn bị thi đại học phải chịu
tang, không phải vẫn có thể đạt điểm cao và vào ngành cao nhất của
trường top đầu sao?
Tôi giật mình. Suy nghĩ kiêu ngạo vừa rồi là gì vậy? Lắc đầu vài cái cho quên đi những điều linh tinh còn đọng lại
trong đầu. Tôi chăm chú xem lại bài thi vừa rồi, phần giải bài cuối có
chỗ không đúng, liền bị gạch thẳng một đường ở đoạn cuối.
Tôi chẹp miệng. Thật tình, không muốn hỏi bài thầy cho lắm… Ôi cái tính hướng nội khó khăn này.
Tin tức tôi giành giải nhất kì thi cấp trường môn Toán nhanh chóng lan ra.
Các bạn trong lớp đều chúc mừng. Không chỉ có tôi, mà còn có Lâm, giải
nhất môn Lý, có Hiếu, giải nhất môn Sinh.
Quân quay xuống nhìn chăm chăm vào tôi, buông giọng ngờ vực: “Không ngờ à nha, con nhóc lúc trước hay hỏi bài mình đâu rồi?”
Tôi cười khẩy, đá lông mày: “Nhỏ đấy chết rồi.”
Đúng. Thật sự là đã chết mà. Quân bĩu môi, xong lại gật đầu lia lịa, tay phải vươn xuống vỗ vai tôi: “Thôi thì nãy thầy ở đó, nói thật khó nghe. Cũng chẳng dám hó hé, giờ mới chúc mừng bạn được.”
Tôi khựng lại, chợt nhớ ra một điều từ kiếp trước. Bỗng dưng có chút buồn cười… Liệu có phải từ lúc này không nhỉ?
Giang ngồi im lặng nãy giờ… Tôi cũng không dám bắt chuyện. Việc phải dừng
chân ở đây, tuy là điều mà Giang đã lường trước được. Con bé cũng có
chịu học hành gì đâu… Nhưng người mà lúc nào cũng than vãn, thậm chí
còn không chịu làm bài tập về nhà là tôi của trước kia bỗng dưng thay
đổi 180 độ, vọt lên giành suất đi tiếp, ai mà vui cho nổi…
Ôi
không khí trầm mặc này, lại còn thêm một con quạ cứ hót những lời khó
nghe bên cạnh. Quỳnh luôn miệng bắt chuyện với bàn dưới. Mấy cậu trai
không thể cứ để cậu ta nói một mình như vậy được, nên cũng tiếp chuyện
không ngớt. Thỉnh thoảng lại có vài lời đùa cợt của Đăng.
Mang danh nghĩa người yêu rồi, mình có nên bực bội công khai không đây?
“Thôi dẹp đi.” Tôi lẩm bẩm, rồi nằm gục xuống bàn. Cả người tôi dán chặt lấy mặt bàn cho đến tận tiết sau.
Tiết trời tháng 11 trở lạnh. Mùa đông ở miền bắc năm nay không đến nỗi rét
buốt thấu xương. Có những ngày vẫn còn rong rong mặc áo cộc đi dưới trời hơi hơi hửng nắng. Cây kem Mixue bốc hơi lạnh trên tay tôi. Bình thường là nó phải chảy nhanh lắm, nhưng dưới thời tiết 15 độ hôm nay thì khác.
Đăng một hơi nhanh chóng xử lí hết phần của mình từ bao giờ, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Bé con, ăn nhanh không chảy hết giờ.”
“Không, ăn vậy dễ đau họng lắm.”
“Ủa chứ đằng nào chẳng đi qua cổ họng? Sợ đau họng sao còn rủ rê người ta ăn kem mùa đông?” Đăng thắc mắc.
“Ủa chứ chưa nghe ăn kem mùa đông ngon hơn hả?” Tôi đáp lại.
“Bé là muốn anh ăn hộ nốt phải không? Thôi đưa đây đi, ăn nhiều đau họng
thiệt đấy.” Đăng chìa tay ra, tôi nhanh chóng rụt tay lại.
“Bé bé cái *** ấy.”
Đăng cười nghiêng ngả, ánh mặt dịu lại, xoa đầu tôi: “Chứ muốn gọi sao?”
Tôi nhất thời khựng lại. Khi ấy không có yêu nhau, mà chúng tôi còn gọi
nhau “anh anh em em”, nhưng là kiểu đùa cợt lẫn nhau thôi…
Sân
bóng bắt đầu có người đến rồi, tôi nhanh nhẹn nuốt nốt cây kem trên tay. Đăng xoắn lọn tóc tôi trong tay, nghiêng đầu: “Gì thế? Từ từ thôi.”
Tôi ho sặc sụa, Đăng vỗ vỗ lưng, miệng không ngừng trách móc: “Đấy, thấy tác hại chưa?”
Tôi lau vệt kem còn dính trên miệng, lấy khẩu trang trong túi áo, đeo lên,
xõa tóc lòa xòa che hết mặt, rồi đứng dậy phủi quần. Một loạt hành động
liên tiếp diễn ra trong im lặng. Vừa định nhấc gót qua về, tôi còn kịp
ngoái lại chào Đăng. Thằng bé trông ngơ ngác chưa kìa. Đành phải vậy
thôi, tôi không muốn bị ai bắt gặp đâu.
Hùng đang bước đến, đi ngang qua tôi, có nhìn qua tôi một cái, rồi quay đi.
Đi xa rồi mà tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nó văng vẳng: “Chào anh, anh làm gì đến sớm quá vậy?”
Đăng ngả người ra sau ghế, giọng bực bội: “Ngắm mây được không?”
Tôi phì cười, từ sau cánh cổng sân bóng, vẫy bàn tay vài lần. Ánh mắt Đăng
nhìn được, cứ dán chặt vào tôi cho đến lúc bóng tôi khuất dần. Tên Hùng
lớp B kia nhiều chuyện, lắm mồm không chịu được. Tuyệt đối không được sơ suất. Tôi vừa đi vừa tự nhủ: “Không sao, che kín vậy rồi. Nó cũng không quen mình.”
Sân trường hôm nay vắng tanh, lác đác vài người đứng rải rác trên hàng lang vài lớp. Chỉ có đội tuyển đi học thôi. Là chủ
nhật nữa chứ. Vì thời gian cũng gấp rồi nên mỗi tuần chúng tôi phải học 3 buổi. Ôi, mệt quá!!
Lớp học ồn ào, cả đám vây thành vòng tròn
bên một người. Tôi ngó nghiêng, để cặp vào chỗ ngồi, rồi lại gần hóng
hớt. Bóng lưng kia sao mà nhìn quen thế nhỉ?
Linh ở trong vòng
tròn đó, vừa nhìn thấy tôi đã nháy mắt, ý bảo tôi ra ngoài đi. Tôi hiểu
ý, cũng đi ra, Linh sau đó cũng đi theo.
“Biết ai kia không? Anh trên hót sợt với mày đấy.”
Tôi có chút bất ngờ: “Hả? Lưu Minh á? Anh ta đến đây làm gì?”
Linh nheo mắt: “Cô nương không cần lo lắng, anh ta không phải đến vì cậu đâu.”
Tôi chối: “Vớ vẩn, tao với anh đấy vẫn qua lại bình thường thôi.”
“Qua lại? Hửm?” Linh cúi người, nụ cười có phần mờ ám.
Trời đất, sao càng nói càng sai thế này. Linh vẫn chưa biết chuyện tôi và
Đăng đã yêu nhau, cũng không hề biết chuyện tôi bị bắt nạt một phần do
Lưu Minh. Hôm ấy tôi cũng giải thích là mình lỡ đụng phải một đám đàn
chị côn đồ đang hút thuốc nên bị đánh.
“Không đùa. Anh ta đến làm gì vậy?” Tôi sầm mặt.
“À để…” Đúng lúc thầy đến, ngắt lời Linh: “Vào lớp đi.”
“Đây là đàn anh khóa trên, Lưu Minh, đội tuyển Toán đầu năm nay đã đạt giải
cao trong kì thi học sinh giỏi tỉnh lớp 12. Hồi đầu năm khen thưởng chắc các em cũng đã biết. Vì để các em có thêm ý chí, quyết tâm và tinh thần học hỏi, Lưu Minh sẽ làm trợ giảng cho thầy từ ngày hôm nay cho đến lúc kì thi diễn ra.” Thầy Beo vỗ vai Lưu Minh, ánh mắt tự hào.
Mặt tôi méo đi một đường dài… Lại còn cần trợ giảng nữa chứ. Lưu Minh vừa nhìn qua chỗ tôi, cười cười.
Ra chơi, anh ta nhắn tin cho tôi, nói ra ngoài gặp chút. Cũng khá biết ý
tứ đấy, nếu nói chuyện riêng mà để lũ tọc mạch này biết, kiểu gì cũng
lằng nhằng.
Tôi phối hợp với Lưu Minh để đánh lạc hướng. Anh ta
ra ngoài được 5 phút, tôi bèn đứng dậy đi vệ sinh. Gặp nhau ở lán xe khu nhà học đối diện, kín đáo phết. Lưu Minh đang ngồi trên một chiếc xe
máy, chân đá hòn sỏi khiến nó lăn lông lốc đến mũi chân tôi.
“Em làm gì lâu thế?”
“Có vài phút mà anh cũng không đợi được sao?”
“Không sao, đợi được đợi được. Nhưng mà chúng ta chỉ còn 5 phút nữa thôi.” Lưu Minh đứng dậy, tiến gần về phía tôi: “Em thấy món quà trả ơn của anh
như này có ok không?”
Tôi ngớ người: “Hả?”
“Anh đã nhiệt tình xung phong xin làm trợ giảng khi thầy đề cập đến đấy.”
Tôi kiểu, chán không muốn nói: “Anh rảnh rỗi thiệt chứ. Đống tài liệu anh
cho đã cứu em câu cuối trong bài thi vừa rồi đấy. Như vậy là em đã cảm
kích lắm rồi.”
Lưu Minh lắc đầu: “Không không, có người thật ở
đây rồi. Từ nay em sẽ không cần tài liệu nữa. Đảm bảo thứ em nhận được,
sẽ cao hơn anh lúc đó.”
Trống trường vang lên. Tôi gật gù, rồi nhận vào lớp trước. Lưu Minh đằng sau còn nói lớn: “Anh rất kỳ vọng vào em đấy.”
Tôi cảm thấy khó hiểu. Kỳ vọng gì? Mắc gì kỳ vọng ở mình??