Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình - Chương 30 - Chương 30
Tôi đỏ mặt, đẩy mạnh vào ngực Đăng. Hắn chao đảo lùi lại một bước. Tôi bực mình:
“Say rồi, đừng nói linh tinh nữa.”
Đăng túm chặt lấy cổ tay tôi, nhấn mạnh: “Ai nói linh tinh. Tao không có say. Mày nghe cho kĩ đây: Tao thích mày. Mày nhìn mà không hiểu à?”
A. Không biết có phải rượu vào làm cho tên này thành như thế không. Nhưng nghe vậy tự nhiên thấy vui quá. Dù có phải thật lòng hay không nhưng để hắn nói ra câu đấy cũng đã là thành công rồi mà.
Chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi…
“Tao không hiểu.” Tôi kiên định, nhìn thẳng vào mắt Đăng.
Tôi nhận thấy rõ có gì đó hụt hẫng trong đôi mắt ấy, nhưng thế thì sao? Phải trả thù chứ? Tên khốn đã khiến tôi khổ sở…
Đăng quát lên giữa màn đêm tĩnh mịch: “NÀY.”
Tôi giật thót, nhẹ rút tay ra: “Mày bị làm sao đấy? Tự dưng nói thích tao?”
Đăng ủ rũ, nheo mắt nhìn tôi: “Tao thích mày là chuyện khó hiểu lắm hay sao?”
Tôi đứng lùi lại: “Ừ.”
Đăng lại tiến gần lại một bước: “Rốt cuộc là mày có tí tình cảm nam nữ nào với tao không?”
Không biết. Tôi thật sự không biết. Rốt cuộc mình còn tí tình cảm nào với Đăng không? Nhưng trong đầu tôi bây giờ chỉ còn hàng tá chuyện tồi tệ từ kiếp trước mà thôi. Viễn cảnh mà tôi thường xuyên tưởng tượng ra khi ấy, nhưng bản thân tôi lúc đó lại không thể biết được cảm giác như thế nào.
Tôi cười nhẹ. Hắn cuối cùng vẫn sẽ phải trải qua cảm giác đau khổ khi ấy của tôi…
“Không có một chút nào hết.”
Đăng, đang run. Tôi sững sờ. Cổ tay của tôi bị siết chặt, rồi càng lúc càng được nới lỏng.
Sự thất vọng kia là gì đây?
Đăng lùi lại cách xa tôi, nhỏ giọng: “Vào nhà đi, muộn lắm rồi.”
Tôi thấy hơi lo lắng. Tên này còn đang nồng nặc rượu nữa, liệu có về được không đây?
“Có về được không? Hay để tao đi theo mày, mày về đến nhà rồi thì tao về?”
Đăng nhíu mày: “Tao không phải con nít. Tao cũng không nỡ để mày về tối một mình. Đi vào nhanh đi.”
“Không phải tao bảo mày trẻ con. Mày uống đến say khướt thế kia…”
Đăng bực tức, giọng khó chịu: “Tao đã bảo là tao không say rồi cơ mà. Nếu mày nghĩ vì tao say mà tao bảo thích mày thì sai rồi đấy.”
Tôi vẫn khá bình tĩnh: “Nếu vậy thì tao cũng không thích mày.”
Đăng không nghe hết câu nói của tôi, quay ngoắt ra xe quay về. Tôi nói, nhưng không biết hắn có nghe thấy không: “Về đến nhà nhắn cho tao biết.”
Vừa từ chối người ta mà còn bảo người ta nhắn tin bình an, liệu có giống bị điên không? Nhưng say rượu mà đi lung tung trong đêm tối, tôi sợ lắm…
***
Đương nhiên, đêm đó là một đêm mất ngủ. Đăng như dự đoán cũng không hề nhắn tin cho tôi. Hôm sau đến lớp, chỉ có tôi là đứa thất thần, dáng vẻ thiếu ngủ, thiếu sức sống, gật gà gật gù như có thể gục bất cứ lúc nào.
Còn Đăng? Hắn ta đến lớp rất sớm, nằm gục tại bàn từ sáng đến khi vào lớp. Trong lớp thì ngồi im thin thít, không chịu nói câu nào, và cũng rất chăm chỉ nghe giảng nữa.
Khi đau thì con người ta thường tốt lên chăng? Hay vốn dĩ là không xi nhê gì với tên này?
Không khí khó xử bao trùm lấy chúng tôi. Đăng và tôi không tham gia vào bất cứ cuộc nói chuyện nào của hai bàn như trước. Lâm huých vai Đăng, càu nhàu: “Anh làm gì mà cái mặt anh xị ra từ sáng đến giờ thế?”
Đăng cười: “Tao xị mặt bao giờ?”
Lâm thấy có gì đó không ổn, liền gật đầu bỏ qua. “À ừ, đúng là vẫn tươi tắn như bao ngày.”
Tôi không để ý nhiều nữa. Dù sao thì mọi chuyện đã xong rồi. Bỏ tên kia qua một bên, tập trung học tập và kiếm tiền thôi.
Quỳnh không chịu để yên, cố gắng gặng hỏi: “Hai anh chị đã lại dỗi nhau nữa à?”
Tôi cáu: “Lại? Ý mày là gì?”
Kiếp trước có lần Quỳnh hỏi tôi: “Mày mới dỗi thằng Đăng đúng không?”
Tôi kiểu bất ngờ, chuyện mới tối hôm trước mà hôm sau Quỳnh đã biết: “Sao mày biết?”
“Thằng Đăng nó bảo thế. Bảo là mày suốt ngày dỗi nó.”
Không biết có phải Đăng nói thế thật không. Chứ khi ấy, tôi đã đang giận, lại càng giận hơn. Cái gì Quỳnh cũng biết. Có phải chuyện tối qua Đăng cũng kể hết cho Quỳnh rồi không?
Quỳnh tỏ vẻ ngây thơ: “Chúng mày chả suốt ngày dỗi nhau. Tao nhìn là biết.”
Rồi còn lên mặt dạy tôi: “Dỗi ít thôi, trai nó không thích gái hay dỗi đâu.”
Tôi cười khẩy: “Vậy chúng nó thích những kiểu người như mày phải không?”
Nói về hay dỗi, phải nói đến độ quá đà của Quỳnh. Kiếp trước, tôi ngồi ngay cạnh chỉ để chứng kiến màn giận dỗi đến từ một phía của Quỳnh. Nhiều thì năm lần một tuần, ít thì ba lần. Tuần nào cũng như tuần nào, đến nỗi Lâm phải thốt lên khi nói chuyện với Đăng: “Anh chịu đựng kiểu mẹ gì như này thế?”
Quỳnh nhăn nhó: “Nhưng không đứa nào có thể lọt vào mắt của tao cả.”
Vâng, bạn lúc nào cũng nói lời hay ho. Quan trọng là bạn có làm được hay không? Không đứa nào trong cái trường này ra gì để tao thích hết là câu nói cửa miệng của Quỳnh mỗi khi chúng tôi bàn chuyện yêu đương. Và sau đó thì sao?
Kết thúc tiết cuối buổi chiều là tầm 4 rưỡi. Tôi sẽ dành ra 1 tiếng để tập với Lưu Minh theo đúng lời hứa. Khi vác cặp lên sân thượng, anh ta đã ngồi sẵn trên một chiếc ghế trong số đống bàn ghế được kê đầy ở đó. Đeo tai nghe tập trung xem một video trên điện thoại.
“Thật chăm chỉ quá đi.” Tôi vứt cặp sang một bên.
Lưu Minh không có phản ứng gì. Cá là vì chiếc tai nghe chống tiếng ồn kia. Tôi ngồi xuống bên cạnh, khẽ đẩy tay. Anh ta giật mình, tháo tai nghe ra: “Em đến lúc nào thế?”
“Vừa đến thôi. Anh tập trung quá nên không thấy.”
“Lớp em đã có dự định diễn bài gì chưa?”
Tôi lắc đầu: “Thầy chủ nhiệm còn không để ý đến chuyện này cơ. Năm nay lớp em chắc xếp bét rồi.”
“Cũng nhờ em mà anh bớt đi một gánh nặng đấy.”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Thực ra anh có quyền từ chối biểu diễn mà. Đây là nhiệm vụ của cả lớp chứ đâu phải của mỗi mình anh?”
Lưu Minh cười khổ: “Anh chưa bảo em anh là lớp trưởng sao?”
Lại bất ngờ khác. Anh ta vậy mà lại là học sinh gương mẫu.
“Có ai từng nói anh trông giống học sinh cá biệt không?”
“Em không phải người đầu tiên.”
Tôi gật gù: “Vậy là đúng rồi.”
Anh ta cười thích thú, bỗng dưng bật dậy, vỗ hai tay vào nhau kêu lên một tiếng.
“Bắt đầu tập thôi nhỉ? Không tối mất.”
Tôi đồng tình. Trước tiên tôi phải lấy lại kí ức về động tác đã. Xem qua video thì có vẻ không khác động tác khi ấy là bao. Nhưng đây là diễn đôi, không phải diễn đơn như trước, nên sẽ có thêm vài động tác cần sự phối hợp.
Lưu Minh ồ lên khi xem tôi nhảy theo video.
“Uầy, em như vậy là gần thuộc cả bài rồi còn gì? Nhân tài à nha.”
Tôi phẩy tay, ngại ngùng: “Không có. Em không phải dân học khiêu vũ như anh, em chỉ biết mỗi bài này thôi.”
Lưu Minh tiến đến vỗ vai tôi: “Chúng ta đúng là có duyên. Rất vui được quen biết em nhé.”
Sao anh ta tự dưng tăng động dữ vậy?
Tôi ậm ừ cười nhẹ: “Vâng vâng…”
Ngày hôm đó chỉ làm quen dần với động tác. Tôi và Lưu Minh đều đã tự biết qua bài nhạc này, nên hầu như chẳng có gì khó khăn.