Quân Tử Như Trúc - Hạ Tử Duệ - Chương 17: Dọn đi
Trúc Dạ Nguyệt không suy nghĩ sâu xa, nhỏ giọng phản bác: “Cậu ấy đâu phải người lạ.”
Câu nói như bát nước lạnh hất thẳng mặt Ngụy Ảnh Quân.
Đẳng Quân Vũ lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, giọng ấm áp nói với Trúc Dạ Nguyệt:
“Không sao.. Nếu hôm nay bé không phải đi làm thì chúng ta đi chơi, sau đó đi xem phim mà hôm qua bé nói. Anh đã đặt vé rồi.”
Ngụy Ảnh Quân nhận thấy bản thân giống như kẻ thừa, trầm lặng quay về phòng khách. Cô nhìn anh mà lồng ngực nhói lên. Mối quan hệ của ba người trước kia, dù không quá thân thiết nhưng cũng không đến mức độ chán ghét như vậy.
Trúc Dạ Nguyệt rút tay mình ra khỏi tay Đẳng Quân Vũ, ngước lên nhìn anh, cười ngượng, nói: “Có lẽ phải để hôm khác. Hôm nay, tôi vẫn phải đi làm.”
Đẳng Quân Vũ có thể nhìn ra, tâm trạng của cô hiện tại không tốt. Nếu càng cưỡng cầu càng khiến cô khó chịu đâm ra ghét anh.
“Được. Vậy khi nào bé muốn thì gọi cho anh.” Đẳng Quân Vũ véo nhẹ hai má cô, tay chỉ ra phía cửa: “Vậy, anh về trước. Làm việc chăm chỉ.”
Sau khi tiễn Đẳng Quân Vũ rời đi, cô nhìn về phía phòng khách, Ngụy Ảnh Quân vẫn ngồi ở đó. Hít một ngụm khí trời, cô lặng lẽ bước vào trong. Trúc Dạ Nguyệt đứng phía sau anh, chỉ cách vài bước chân nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa đến mức khiến con người ta đau khổ cùng cực, nước mắt cũng không xin phép, tự do chảy xuống.
Ngụy Ảnh Quân động đậy vai, dáng vẻ mệt mỏi đứng lên rời khỏi ghế sofa. Không ngờ, khi quay người lại, lại bắt gặp Trúc Dạ Nguyệt đứng gần cửa, mắt còn ngấn lệ nhìn anh.
Trong phút giây ấy, mọi bực bội lúc trước như biến mất, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, nhưng khi chỉ còn cách cô một bước chân nữa thôi, Ngụy Ảnh Quân lại né tránh cô, bước qua cô đi về phòng của mình.
Trúc Dạ Nguyệt như chết lặng, nước mắt cũng không thể rơi được ra, lồng ngực như bị bóp chặt. Không thở nổi. Rất khó chịu.
Cô bước nhanh về phòng. Lúc này nước mắt rơi lã chã, hai tay mạnh mẽ dứt khoát lau sạch.
Về nhà. Muốn về nhà.
Trong đầu lúc này chỉ muốn trở về Thành Đô. Dù sao, nơi đó cũng có nhà của cô. Một cách đúng nghĩa nhất.
Đến như nào, mang đi như vậy. Những thứ mà Ngụy Ảnh Quân mua cho cô, cô cũng sẽ gói gọn, trả lại cho anh.
Trúc Dạ Nguyệt tiến về phía giá sách góc tường. Nơi này có bó hoa mà lần trước đi chơi, anh đã mua tặng cô. Ôm vào trong lòng, khóc nức nở. Đây là món quà đầu tiên anh tặng cho cô. Không ngờ, nhanh như vậy, đã phải trả lại anh.
Trúc Dạ Nguyệt kéo vali đi ra ngoài, mắt hướng về phía cửa phòng của Ngụy Ảnh Quân nhìn một hồi lâu, như đang chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra. Nhưng không, lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.
“Ngụy Ảnh Quân, xin lỗi. Tạm biệt.”
Trúc Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần nữa rồi rời đi.
* * *
“Trúc Dạ Nguyệt vẫn chưa tới sao?”
Trương Mẫn bước vào văn phòng hỏi. Mọi hôm Trúc Dạ Nguyệt đến công ty khá sớm, nếu hôm nào phải đến phim trường hoặc studio thì sẽ gọi điện báo với cô. Nhưng hôm nay, đã quá giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại cũng không thấy nghe máy.
Trợ lý Đinh Hân: “Chưa thấy tới ạ.”
Trương Mẫn: “Khi nào cô ấy tới thì kêu đến phòng tôi.”
Trợ lý Đinh Hân trả lời: “Dạ được.”
Sau khi Trương Mẫn rời đi, mọi người trong phòng bàn tán xôn xao.
“Mọi người có thấy, Ngụy tổng hôm nay cũng không tới công ty, trợ lý Trúc cũng vậy. Chẳng nhẽ, hai người họ..” Đinh Hân mơ mộng đoán mò.
“Có khi như vậy lắm chứ. Nghe nói, hai người họ trước kia còn học chung trường. Nếu bây giờ cùng ở chung nhà thì.. ôi, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích rồi.” Biên kịch Chu Anh- thuyền trưởng chuyên ship couple nói một cách hào hứng.
* * *
Sau khi rời khỏi nhà, Trúc Dạ Nguyệt đến thẳng sân bay. Không mua vé, cô ngồi thẫn thờ ở sảnh nhìn dòng người tấp nập qua lại trước mặt. Không khí huyên náo xung quanh bao trùm lấy cô, nhưng bản thân Trúc Dạ Nguyệt khi ấy, lại chìm trong thế giới riêng của mình.
Bên phía Ngụy Ảnh Quân, anh như cái xác không hồn, lững thững bước ra khỏi phòng. Phòng khách trống trải, tiếng tivi ồn ào hàng ngày mà Trúc Dạ Nguyệt bật lên rồi để đó cũng không có.
Nhớ lại bản thân đã nặng lời với cô, anh liền tát vào mặt mình một cái. Đứng trước cửa phòng cô, bình tĩnh gõ cửa: “Trúc Dạ Nguyệt. Có thể nói chuyện một lát không?”
Gọi mãi không thấy cô trả lời, anh thử đẩy cửa.
Không khóa cửa.
Ngụy Ảnh Quân mở cửa bước vào bên trong. Không khí lạnh ngắt bao trùm toàn bộ lấy căn phòng. Nhìn quanh phòng, lúc này Ngụy Ảnh Quân mới nhận ra.
Hình như.. đã dọn đi rồi.