Quân Tử Như Trúc - Hạ Tử Duệ - Chương 14: Trúc Dạ Nguyệt gặp người lại người cũ
“Chắc là vậy.” Trương Mẫn nhàn nhạt trả lời.
Cô cũng chỉ mới biết mấy hôm trước, Tiêu Thanh Phong là em họ bên ngoại của Trương Mẫn. Vì vậy mà Trương Mẫn mới nghiêm túc đề nghị cô giúp đỡ.
“Ngụy Ảnh Quân đã biết chuyện này chưa?” Cô thắc mắc.
“Đây mới là mấu chốt của vấn đề. Vì vậy, mới nhờ cô nói giúp. Ngụy tổng là người như thế nào, chắc cô là người rõ nhất.”
Trúc Dạ Nguyệt vô tư trả lời: “Cậu ấy, ngoài cái tính thích làm theo ý mình mà không cần nhìn mặt người khác ra thì không có gì đặc biệt cả.” Cô lắc đầu cười ngượng.
Cuộc trò chuyện một lát sau cũng kết thúc.
Tại phim trường K.
Tiếng người nói lớn, âm thanh từ máy móc đan móc vào nhau.
“Nhanh lên! Qua bên đó dặm lại lớp trang điểm đi.”
“Xin nhường đường! Xin nhường đường! Nhường đường đê.”
“Búi tóc lên. Xõa tóc thấy ghê quá!”
“Nhanh cái tay hết lên cho tôi. Các người cầm tinh Folivora à? Hả?”
Trúc Dạ Nguyệt cau mày khó chịu với khung cảnh hỗn loạn trước mắt, hít một hơi thật sâu, tính hét lên thì đột nhiên có người tiến đến vỗ vào vai cô.
“Nhìn giống chợ đêm nhỉ? Thật ồn.”
Trúc Dạ Nguyệt quay sang nhìn người bên cạnh mà há mồm ngạc nhiên.
“Đẳng Quân Vũ?”
“Nhóc dưa hấu..”
“Cậu đừng có tùy tiện gọi như vậy chứ!” Trúc Dạ Nguyệt vội vàng bịt miệng Đẳng Quân Vũ lại, mắt nhìn quanh xem có ai nghe thấy không.
Dường như là không có ai. May thật!
Trúc Dạ Nguyệt liếc nhìn Đẳng Quân Vũ, hỏi: “Mấy hôm trước không phải nói là đang ở Nhật Bản sao? Về khi nào vậy?”
“Sáng nay vừa bay về. Có chút việc ở đây. Không ngờ lại được gặp bé sớm hơn dự định.” Đẳng Quân Vũ hạ thấp người, nghiêng đầu tựa lên vai cô dãi bày.
Hừm.
Mối quan hệ của Trúc Dạ Nguyệt và Đẳng Quân Vũ từ trước tới giờ vẫn luôn rất tốt, cho nên nhiều lúc, Đẳng Quân Vũ làm ra một số hành động khá thân mật, cô không có cảm giác khó chịu.
Điều này so với Ngụy Ảnh Quân mà nói thì.. một trời một vực.
“Ô! Đẳng Quân Vũ, cậu tới lâu chưa? Nào. Vào trong ngồi cho thoải mái.” Đạo diễn Trương từ xa tiến lại, tay bắt mặt mừng hỏi han Đẳng Quân Vũ. Sau đó, quay sang phía bên Trúc Dạ Nguyệt thăm dò: “Trợ lý Trúc cũng vào cùng nhé! Ngụy tổng, ngài ấy có tới hay không vậy?”
“Tôi đến thay Ngụy tổng.” Trúc Dạ Nguyệt đanh mặt trả lời.
Đẳng Quân Vũ ở bên gật gật đầu nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm sau khi nghe thấy câu trả lời của cô.
Tại bàn chờ.
Đẳng Quân Vũ: “Bé ở lại một mình được chứ?”
“Hửm?”
Anh nói tiếp: “Giờ anh có chút việc phải đi một lát. Bé ở đây một mình ổn không?”
“.. Không sao. Cũng đâu phải là trẻ con nữa.” Trúc Dạ Nguyệt nghĩ thầm, Đẳng Quân Vũ luôn khiến cô bất ngờ đến mức cứng họng mỗi khi anh hỏi cô, “Cậu có việc thì cứ đi trước đi. Đây là công việc của tôi mà.”
“Anh sẽ quay lại sớm. Bye bye.” Đẳng Quân Vũ chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.
Cách xưng hô quá mức này, ban đầu Trúc Dạ Nguyệt cũng không chấp nhận được. Hai người rõ ràng bằng tuổi nhau mà Đẳng Quân Vũ luôn miệng gọi cô là bé. Một câu là bé, hai câu cũng là bé. Có lần cô bực bội vì cách gọi nên hỏi anh, khi ấy Đẳng Quân Vũ bình thản trả lời:
“Trong khi anh biết nói tiếng người thì bé vẫn còn đang chạy loạn trong bụng mẹ đấy.”
* * *
“Được rồi. Dừng xe, dừng xe.” Đẳng Quân Vũ nói với người quản lý đang lái xe, “Cậu tự bắt xe về trước. Anh có hẹn. Sẽ về sau.”
Đẳng Quân Thanh- em trai kiêm luôn quản lý và tài xế cho Đẳng Quân Vũ liền không kiêng dè mà mỉa mai:
“Vừa về nước đã kiếm cớ đi gặp chị ấy. Người ta vốn không để anh vào mắt đâu. Nhiều năm như vậy rồi, còn ngang ngược cố chấp..”
Đẳng Quân Vũ cũng không phải là kiểu người ngu ngốc. Anh biết rõ. Nhưng ai bảo anh yêu cô nhiều như vậy. Yêu nhiều đến mức, chỉ cần cô thích, dù anh có ghét cay ghét đắng cũng sẽ nguyện ý thay đổi.
Trúc Dạ Nguyệt thích Ngụy Ảnh Quân bao nhiêu năm, cũng là từng ấy năm Đẳng Quân Vũ thích Trúc Dạ Nguyệt.
Đẳng Quân Vũ hừ lạnh một tiếng, chân liền đá bay đứa em trai ra khỏi xe rồi nhanh chóng khởi động xe phóng vụt đi. Đẳng Quân Thanh sau khi bị chính anh trai bỏ rơi bên vệ đường tức tối đến mức đấm đá lung tung vào không khí chút giận.
“Đẳng Quân Vũ, anh vì sắc mà quên em trai ruột của mình. Em về sẽ mách mẹ.. Hứ!” Người bị vứt bỏ liền hét lớn mắng chửi.
Đẳng Quân Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, cười khổ: “Cẩu tử, chịu khó chút.”
* * *
Tút.. tút.. tút..
Không bắt máy?
Ngụy Ảnh Quân vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Trúc Dạ Nguyệt nhưng lại không thấy cô bắt máy. Truyện Sủng
Trên đường, có một chiếc Rolls-Royce phóng vun vút khiến người đi đường sợ hãi. Ngụy Ảnh Quân ngồi trong xe vừa lái vừa gọi điện cho Trúc Dạ Nguyệt. Cả điện thoại bàn và di động đều không có phản hồi. Đôi tay lớn nắm chặt vô lăng, chân dẫm mạnh chân ga, ánh mắt sắc lạnh, chiếc xe lao nhanh như xé toạc màn đêm, Ngụy Ảnh Quân bây giờ không khác gì một con thú khát máu.
Ai dám cản đường?