Quân Tử Như Trúc - Hạ Tử Duệ - Chương 13: Diễn viên tuyến 2 muốn công khai
Hôm đó vì trời mưa, cô đứng cùng chỗ Trương Mẫn và một số đồng nghiệp trong công ty đợi xe.
Nếu là bình thường thì cô sẽ đi cùng anh ra bãi đậu xe luôn, nhưng hôm nay thấy bảo bãi đậu xe có ngập nước một chút nên anh kêu cô đợi ở công ty, anh sẽ đi lấy xe trước rồi quay lại sau. Còn nhân viên nào có xe riêng thì có thể nhờ bảo vệ lấy hộ xe.
Một lát sau thì Ngụy Ảnh Quân cũng quay lại. Vốn dĩ, từ chỗ cô đứng đến chỗ anh dừng xe chỉ cách một đoạn ngắn. Chạy vài bước là tới.
Nhưng anh lại, “Em đứng im đó đi. Tôi sẽ tự qua đó.” Ngụy Ảnh Quân nói lớn, ra hiệu cho cô đứng tại chỗ, không cần chạy lại chỗ mình.
“Mưa như này, em còn chạy lung tung đi đâu nữa.” Ngụy Ảnh Quân vừa nói tay dùng khăn tay nhỏ lau đi những giọt nước dính trên tóc cô.
Anh cởi áo khoác lên người cô: “Lạnh không?”
Rồi bế cô lên trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người đứng đó.
“Ngụy Ảnh Quân, nhiều người như vậy..” Lời chưa kịp nói hết thì bị anh chặn lại, “Chẳng lẽ, tôi phải hỏi ý kiến họ?”
Cái tính ngang bướng này..
Trúc Dạ Nguyệt ngồi duyệt lại lịch trình của một số nghệ sĩ ở công ty mà thấy mệt thay họ.
Quá dày đặc!
Một số người đang nổi tiếng thì lịch trình dường như không còn khe hở để đi vệ sinh, chứ đừng nói tới việc nghỉ ngơi.
Nhưng thế nào mà, một bản lịch trình chỉ vỏn vẹn vài dòng lại lọt được vào tập tài liệu như này.
Trúc Dạ Nguyệt nhìn tờ giấy trước mặt mà không biết nên vui hay buồn cho chủ nhân của nó nữa. Sau liền để qua một bên, lật xem người kế tiếp.
Tiêu Thanh Phong.
Một thân như gió.
Tài nguyên của người này được đoàn đội lựa chọn rất tốt. Giá trị rất cao. Vì hiện tại là diễn viên tuyến 2, thuộc phái lưu lượng nên giờ chỉ cần có một tác phẩm “bạo” thì có thể sẽ một bước trở thành sao hạng A. Bạo hồng chỉ là việc sớm chiều.
Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Hôm nay, Ngụy Ảnh Quân có việc nên đã rời Hàng Châu từ sớm, vì vậy mà Trúc Dạ Nguyệt phải ngồi ăn một mình tại nhà ăn của công ty.
Khi bước vào nhà ăn, Trúc Dạ Nguyệt sốc ngang.
Ấy vậy mà, nhà ăn lại đông kín.
Nhìn ngang dọc xung quanh, cô phát hiện vẫn còn một chỗ trống.
“Chỗ này.. tôi ngồi được chứ?”
Người đối diện ngẩng đầu lên nhìn cô một lúc, rồi lại nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cô cảm thấy người này không tự tin. Từ lúc cô ngồi xuống ăn cùng, cậu ta cũng không chủ động bắt chuyện, từ đầu tới cuối chỉ cúi gằm xuống bàn, ăn uống khá chậm.
Cô cũng không phải kiểu người nhiều chuyện nên chỉ cắm đầu ăn nhanh rồi phải trở về, tiếp tục làm việc.
Trong phòng làm việc, mọi người đang thảo luận về một số dự án sắp tới.
“Tôi có người bạn làm ở đài F. Nghe nói, sắp tới họ sẽ tiến hành quay show về ẩm thực.. Ừm, người bên chúng ta, ai có thể tham gia được nhỉ?”
“Ẩm thực à? Nếu là người chưa nổi mà tham gia mấy show này thì thực phí thời gian. Bên đài Thông, show Chạy về phía mặt trời, cuối năm nay sẽ quay mùa 2 đó. Show này mùa 1 rất thành công. Tiêu Thanh Phong, cho cậu ấy tham gia chắc được chứ?”
Hai trợ lý, một người họ Hạ, một người họ Đinh đang đưa ra ý kiến rất sôi nổi nhưng sau đó cũng bị Trương Mẫn dội cho gáo nước lạnh.
“Không được. Những diễn viên tuyến 1, 2 không nên tham gia show tống nghệ. Phải tập trung đóng phim. Các người nhớ chọn kịch bản cho cẩn thận. Còn Tiêu Thanh Phong.. Trúc Dạ Nguyệt, cô xem có show nào phù hợp với cậu ta.”
Trúc Dạ Nguyệt bất ngờ, tay chỉ vào bản thân: “Tôi á?”
“Đúng vậy.. Đến phòng tôi.” Trương Mẫn đi tới cửa liền dừng bước nói vọng vào.
Cô đặt cốc cà phê xuống bàn rồi đi đến phòng đội trưởng Trương.
Trong văn phòng.
“Ngồi đi.” Trương Mẫn ngồi trên ghế sofa chỉ tay về chiếc ghế đối diện ra hiệu cho cô. Sắc mặt có vẻ không được tốt. Ngón tay gõ liên tục lên thành ghế.
Trúc Dạ Nguyệt nhịn không được định lên tiếng thì Trương Mẫn liền chặn họng cô: “Nghe nói, trước kia ở Tần Mạnh cô từng làm bên sản xuất các show giải trí?”
Trúc Dạ Nguyệt gật đầu.
“Vậy cô hãy viết kịch bản cho show hẹn hò thực tế. Cuối tháng 11 sẽ tổ chức quay. Không phải hẹn hò bình thường đâu..”
“Gấp như vậy sao? Ngụy tổng, anh ấy có duyệt hay không?” Trúc Dạ Nguyệt nhướng mày.
Trương Mẫn đột ngột cười tít mắt, tinh nghịch nói: “Trợ lý Trúc biết cách mà? Ngụy tổng chắc chắn sẽ không dám từ chối đâu.”
“Công tư phân minh. Trưởng phòng Trương, tôi là người như vậy đó.” Trúc Dạ Nguyệt khoanh tay trước ngực tự tin nói.
Thu lại biểu cảm khác người kia, Trương Mẫn thẳng thắn nhưng trong lời nói mang theo sự dè dặt: “Tiêu Thanh Phong, cậu ấy không giống với những diễn viên khác trong công ty. Không thể tùy tiện tham gia show giải trí.. Vì vậy..” đang nói dở thì Trương Mẫn nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
“Vì vậy.. vì vậy làm sao? Cô nói tiếp đi chứ?” Cô nghiêng đầu, tay ra hiệu cho Trương Mẫn tiếp tục.
Trương Mẫn nhìn cô ngốc nghếch trước mặt mà lửa trong mắt như bùng lên.
Trúc Dạ Nguyệt có chút hả dạ. Trương Mẫn thường ngày là người cứng nhắc, không cười nói tùy tiện như những nhân viên khác, dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm bây giờ lại bị cô phá hoại.
“Được rồi. Tôi cũng biết cậu ta là người như thế nào. Viết thì cũng được nhưng cô có nghĩ tới việc, khi show được quay rồi công chiếu, phản ứng của fan hâm mộ sẽ thế nào không? So sánh với nhiều người khác, Tiêu Thanh Phong hiện đang trên đà thành công, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Công khai ra, sẽ không tốt.” Trúc Dạ Nguyệt nghiêm túc nói.
“Là cậu ấy đề nghị.”
“Cậu ta sao?” Trúc Dạ Nguyệt tay đặt lên trán suy nghĩ một hồi.
Căn phòng rơi vào im lặng.